Kế Thê

Chương 103: Chương 103: Sơ ngũ




Mấy ngày trước tuyết cứ rơi liên miên, tiểu Hàn thị còn lo lắng sơ ngũ ngày ấy trời sẽ không tốt.

Ai biết đến sơ tứ trễ, tuyết lại rơi thưa thớt.

Đợi đến sơ ngũ sáng sớm, bầu trời dần sáng sủa, tiểu Hàn thị liên tục chú ý tình huống thời tiết phát hiện, hôm nay là một ngày vạn lý trời quang, thiên thượng không thấy một mảnh bông tuyết.

Hôn lễ tổ chức lúc hoàng hôn, do nam nữ song phương đều không phải hôn đầu (hôn nhân lần đầu), cho nên hạng mục công việc đêm tân hôn cũng ít đi, cũng không cần thiết để người ta cẩn thận dạy một lần.

Bất quá buổi sáng tiểu Hàn thị vẫn tới đây, lúc Thường Nhuận Chi vội tới thỉnh an bà, mịt mờ để nàng vào ban ngày ngủ nhiều một lát, miễn cho buổi tối không có tinh lực.

Mặt Thường Nhuận Chi đỏ bừng lên, kiên trì hầu hạ tiểu Hàn thị rửa mặt chải đầu, theo bà tới tiểu viện lão thái thái.

Hôm nay tinh thần lão thái thái cũng rất chấn hưng, thay đổi một thân đồ mới, lúc này đoan đang ngồi trên ghế, đợi Thường Nhuận Chi phát biểu.

Thường Nhuận Chi cung kính ngồi quỳ tại một bên nghe.

Những lời này, lần đầu nguyên chủ gả tới Phương gia cũng đã nghe qua.

Mà khi đó tâm tư nguyên chủ chỉ đặt trên người hôn phu tương lai, lão thái thái nói cái gì, ấn tượng của nàng rất mơ hồ, lại không nhớ được cái khác.

Mà hiện tại Thường Nhuận Chi, lại cẩn thận đem những lời mà lão thái thái nói nhất nhất nghe đầy đủ.

Nói đến lúc không sai biệt lắm, duy độc nửa đoạn sau, lão thái thái nói càng trịnh trọng chút.

“Đây là lần gả thứ hai của ngươi, lần đầu lập gia đình không như ý, có thể hòa ly tái giá. Bây giờ là gả lần hai, gả vào Hoàng gia, nếu lại không như ý, cũng không thể hòa ly lần nữa. Thường gia có thể không cần thể diện này, nhưng Hoàng gia sẽ không bỏ qua.”

Lão thái thái ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt lợi hại:

“Cho nên, sau này sống thế nào, cần nhờ vào chính ngươi.”

Thường Nhuận Chi thấp giọng xác nhận.

“Hôn nhân, hợp hai họ chi hảo, muốn sống qua ngày như ý, cũng không dễ dàng.”

Lão thái thái lẳng lặng nhìn Thường Nhuận Chi, khuôn mặt uy nghiêm không thay đổi, trong mắt lại có chút lo lắng:

“Ngươi có còn nhớ, sau khi ngươi hòa ly trở về, bắt đầu đến bên cạnh ta, ta cùng ngươi nói?”

Thường Nhuận Chi nghĩ một chút, gật đầu nói:

“Cháu gái nhớ được. Lão thái thái nói, đại tỷ tỷ sống tốt, là vì số phận nàng tốt, cũng hiểu được kinh doanh; nhị tỷ tỷ sống tốt, là nàng nhìn rõ vị trí của mình, hiểu cách tính toán. Lão thái thái lấy chuyện này để cháu tự mình nghĩ, vì sao đi đến bước đường hòa ly này...”

Lão thái thái thấy Thường Nhuận Chi vẫn nhớ được lời bà nói lúc trước, thập phần cao hứng.

Bà vẫy tay với Thường Nhuận Chi, ý bảo nàng đến bên người, kéo tay nàng tinh tế đánh giá một phen, cảm khái nói:

“Ngươi đã trưởng thành...”

Thường Nhuận Chi cúi đầu, nói:

“Có lão thái thái chỉ điểm, mẫu thân chiếu cố, nếu cháu gái vẫn không có chút tiến bộ, tự mình cũng không còn mặt mũi đến gặp lão thái thái.”

“Như vậy tốt lắm.”

Lão thái thái nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng, vui mừng nói:

“Nhìn ngươi bây giờ trầm ổn nội liễm, sau này ngươi gả cho người ta, ta cũng không cần thay ngươi lo lắng cái gì.”

“Lão thái thái đừng mặc kệ cháu gái, cháu gái nếu có việc gì khó, còn phải trở về hỏi ý kiến lão thái thái đó.”

Thường Nhuận Chi làm nũng, lão thái thái mím môi nở nụ cười:

“Được, có chuyện gì, cứ việc trở về, nơi này tóm lại vẫn là nhà ngươi.”

Thường Nhuận Chi nghe thấy chữ “Nhà”, hốc mắt lại đỏ lên.

Tiểu Hàn thị ở một thấy vậy, vội nói:

“Êm đẹp, sao lại khóc nhè?”

Lão thái thái cũng nhìn nàng.

Thường Nhuận Chi ngượng ngùng khịt khịt mũi, buồn bã nói:

“Không có gì, chỉ là, chỉ là luyến tiếc...”

Thường Nhuận Chi cảm thấy mình rất may mắn, có được người nhà như vậy.

Liên tục nghe nói, cao môn nhà giàu có rất nhiều điều xấu xa, vừa lúc biết mình xuyên qua thành thứ nữ Hầu phủ, mặc dù trong trí nhớ nói cho nàng biết, đích mẫu của nàng, là người tốt, nhưng nàng vẫn không yên tâm, sợ có chỗ nào đó mà nàng không biết vẫn tồn tại điều xấu xa.

Bây giờ đã trôi qua một năm, những hoài nghi mà nàng từng nghĩ, đều có thể ném đi.

Tiểu Hàn thị bị nàng cảm nhiễm, hốc mắt cũng đỏ.

Lão thái thái kinh duyệt nhiều chuyện, thấy vậy cười nói:

“Còn chưa tới thời điểm người đón dâu tới mà, chờ lúc Nhuận Chi bái biệt phụ mẫu trưởng bối, xuất giá, các ngươi khóc cũng không muộn.”

Thốt ra lời này, tiểu Hàn thị và Thường Nhuận Chi không tự chủ được nở nụ cười.

“Lão thái thái!”

Tiểu Hàn thị ra vẻ ủy khuất nói:

“Con dâu và Nhuận Chi là thật thương tâm, ngài thốt ra lời này, giống như hai người chúng ta đang diễn trò vậy đó.”

Lão thái thái mỉm cười, trêu ghẹo tiểu Hàn thị vài câu, chuyển ánh mắt qua mặt Thường Nhuận Chi.

“Mặc dù gả lần hai, nhưng ngươi cũng không cần hạ thấp vị trí của mình. Gả vào Hoàng gia, nhìn rất vinh quang, kỳ thực có rất nhiều xót xa cùng bất đắc dĩ. Nếu như gả được tốt, còn có chút hy vọng; nhưng nếu như gả không tốt, cũng chỉ có thể chịu đựng mà sống. Ngươi học Đại tỷ tỷ ngươi nhiều chút, sau này thân là Hoàng tử phi, cùng các vương phi và Hoàng tử phi khác ở chung, phải hiểu được khiêm nhường và lễ nhượng, cũng biết cách nhường nhịn và thoái nhượng. Ngươi đi ra ngoài, không đơn giản đại biểu cho thể diện Cửu Hoàng tử, còn đại biểu cho thể diện của phủ An Viễn hầu chúng ta, bất luận như thế nào, không cần chủ động đi bắt nạt người, cũng không để người ta tới bắt nạt, đã biết chưa?”

Thường Nhuận Chi trịnh trọng đáp:

“Cháu gái ghi nhớ trong lòng.”

Từ trong viện của lão thái thái đi ra, tiểu Hàn thị liền thúc giục nàng trở về ngủ tiếp.

“Phải tới giờ Dậu mới đón dâu, chúng ta cũng không thể ở cùng. Chờ sau khi ngươi dùng ngọ thực, không sai biệt lắm cũng nên kiểm kê đồ cưới lại lần cuối cùng, nâng đồ cưới xuất môn. Rồi sau đó lại chờ người đón dâu tới đón thân.”

Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ nói:

“Mẫu thân, lúc này để con về ngủ, làm sao con ngủ được...”

“Ngủ không được cũng nhắm mắt một lát.”

Tiểu Hàn thị cười nói:

“Bằng không buổi tối làm sao có tinh thần ứng phó?”

“Mẫu thân!”

“Hảo hảo, không trêu ghẹo ngươi, mau trở về đi thôi.”

Tiểu Hàn thị ha ha cười, đuổi Thường Nhuận Chi đi rồi, bà cũng muốn vội vã hoàn thành công việc ngày hôm nay, toàn bộ quá trình đưa gả đều phải xem lại một lần, như thế này các tân khách liền sắp tới cửa.

Mặc dù không phải lần đầu gả nữ nhi vào Hoàng gia, nhưn đến hôm nay, tiểu Hàn thị vẫn bận tối mày tối mặt, hoàn toàn không có cảm giác vô cùng thuần thục.

Cũng may có Thường Mộc Chi chạy tới hỗ trợ bà quản lý.

Triệu Thanh Dao đang mang thai, ở một bên trợ thủ.

Thường Mộc Chi hỏi nàng:

“Bằng đệ đưa đồ gả mới qua chưa? Như thế này xuất môn nên nói hắn trước một tiếng.”

Triệu Thanh Dao gật đầu nói:

“Số đo đã lấy rồi, phu quân thử xuyên qua nói rất vừa người, không có vấn đề.”

Tiểu Hàn thị lại nói:

“Mộc Chi, ngươi đến xem danh sách tân khách yến hội, ta đi tới trước thống nhất an bài số ghế, ngươi nhìn thử xem có chuyện gì không ổn hay không.”

Sau khi Thường Mộc Chi tiếp nhận lật phiên, nhíu mày nói:

“Mẫu thân, nhị thái thái phủ Văn Viễn hầu này, vẫn là an bài đến bàn họ Mạc đi thôi, chúng ta và bà ta cũng không thân cận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.