Kế Thê

Chương 59: Chương 59: Sương mù




Thường Nhuận Chi nhìn Lưu Đồng, lại bị biểu cảm trên mặt hắn làm phát hoảng.

Lưu Đồng của lúc này cùng thường ngày đại tướng kính đình.

Ở trong ấn tượng của Thường Nhuận Chi, Lưu Đồng rất ôn hòa, nàng cũng không từng thấy hắn sinh khí qua. Cho tới nay, khi Lưu Đồng ở trước mặt nàng, đều để nàng nhận thức một mặt thỏa đáng.

Giúp người làm niềm vui cũng tốt, làm việc có chừng mực cũng tốt, thậm chí là theo từng chút việc nhỏ trong cảm nhận được cẩn thận săn sóc...

Thường Nhuận Chi liên tục cho rằng Lưu Đồng là một người quân tử ôn nhuận bình thường, mà lúc này biểu cảm của Lưu Đồng lại đảo điên nhận thức của nàng.

Lưu Đồng lúc này, bộ mặt dữ tợn, trong mắt phiếm lam, tơ máu tràn ngập, hắn gắt gao mím môi, hai má bởi vì dùng sức mà buộc chặt, hơn nữa ngũ quan của hắn có chút thiên hướng người Tây Vực, làm cả người hắn rất dọa người.

Thường Nhuận Chi cũng không tự chủ được lui về sau một bước.

Sao hắn lại biến thành như vậy?

Thường Nhuận Chi tự hỏi chính mình —— hình như là sau khi nghe nàng nhắc tới Mạc nhũ nhân?

Mạc nhũ nhân?

Đừng?

Nhất thời, Thường Nhuận Chi nhìn về phía Lưu Đồng:

“Huynh nhận thức Mạc nhũ nhân sao?”

Nhất tưởng như vậy, Thường Nhuận Chi lại cảm thấy khả năng không lớn.

Đích thê Lưu Đồng là Mạc thị, mặc dù là tỷ muội với Mạc nhũ nhân, nhưng Mạc thị vào phủ Hoàng tử bất quá hai tháng liền qua đời, theo lý mà nói, hắn và Mạc nhũ nhân không có tiếp xúc nhau mới đúng.

Huống chi Mạc nhũ nhân là nữ nhân của Thái tử, Cửu hoàng tử cũng không phải ngốc tử, vì sao lại tiếp xúc cùng nữ nhân của Thái tử chứ?

Nhưng, vì sao hắn nghe thấy ba chữ Mạc nhũ nhân này, hắn liền biến thành như vậy...

Thường Nhuận Chi nghĩ mãi không xong, ánh mắt gấp trát vài cái, nhìn chằm chằm Lưu Đồng.

Qua nữa ngày, Lưu Đồng mới hít sâu một hơi, bình tĩnh trở lại.

Hắn nhìn Thường Nhuận Chi, nàng cách hắn có một chút khoảng cách, vọng tiến trong ánh mắt nàng hắc bạch phân minh .

“Nhuận Chi...”

Môi Lưu Đồng ngập ngừng, muốn nói lại thôi, sau một lát mới nói:

“Nàng nên cách xa Mạc nhũ nhân này một chút.”

“Vì sao?”

Thường Nhuận Chi nhíu mày, lại lặp lại câu hỏi:

“Huynh nhận thức nàng sao?”

Lần này thời gian Lưu Đồng trầm mặc càng dài, rồi mới nhẹ giọng nói:

“Đừng hỏi nhiều như vậy, nàng nên nhớ kỹ cách xa nàng ta là được.”

Hắn không muốn nhiều lời, lại làm cho Thường Nhuận Chi càng thêm nghi hoặc.

Trong thời gian kế tiếp hai người đều có chút trầm mặc, ngồi yên cùng nhau dùng xong ngọ thiện, Thường Nhuận Chi nói muốn đi hương thị nhìn lại, Lưu Đồng ngừng lại nói với nàng.

“Nàng không cần lo chuyện này.”

Lưu Đồng nghiêm cẩn nói:

“Đem nghi hoặc của nàng nói với Thái Tử phi, để nàng ta đi thăm dò. Nàng không cần liên lụy ở trong đó, miễn cho chuốc họa vào thân.”

Thường Nhuận Chi nhíu mày nói:

“Nhưng mà...”

“Không có nhưng mà.”

Lưu Đồng đánh gãy lời nói của nàng, nhìn thẳng nàng:

“Nghe lời.”

Lưu Đồng chưa bao giờ nói ra mệnh lệnh đối với nàng, cho tới nay, hắn cho nàng cảm giác, hai người bọn họ là ngang hàng tương giao.

Mà khi Lưu Đồng cường thế dùng giọng điệu ra lệnh như vậy nói chuyện với nàng, Thường Nhuận Chi cũng từ đó cảm giác được uy nghiêm áp chế.

Thường Nhuận Chi yên lặng cúi đầu.

Nàng biết Lưu Đồng đây là vì tốt cho nàng, nhưng trong lòng chính là không hiểu, có chút không thoải mái.

“Đã biết.”

Thường Nhuận Chi thấp giọng đáp một tiếng:

“Ta trở về liền nói với Thái Tử phi.”

Lưu Đồng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, muốn đưa tay đặt lên bờ vai nàng, lại có chút chần chờ thu trở về.

Hắn lại dặn dò Thường Nhuận Chi lần nữa, nói:

“Ở trong phủ Thái tử, đừng tò mò như vậy. Nếu biết cái gì, nói cho Thái Tử phi cũng được. Đã biết chưa?”

Thường Nhuận Chi lại lần nữa gật gật đầu.

Kế tiếp hai người cũng không có tâm tư đi dạo, ngồi một lát, Thường Nhuận Chi nói muốn hồi phủ Thái tử.

Lưu Đồng đứng dậy đưa nàng, dọc theo đường đi hai người đều trầm mặc.

Khi đến phủ Thái Tử, lại vừa vặn gặp gỡ Phương Sóc Chương từ trong phủ Thái Tử đi ra.

Lưu Đồng và Thường Nhuận Chi đứng ở ngoài phủ Thái Tử, Phương Sóc Chương đứng ở cửa lớn phủ Thái Tử, ba người bước chân cùng biểu cảm đều dừng một lát.

Vẫn là Thường Nhuận Chi trước xoay người đối Lưu Đồng nói:

“Đến, huynh trở về đi.”

Lưu Đồng nhẹ nhàng vuốt cằm, nhìn Phương Sóc Chương một mắt, lại quay đầu nhìn về phía Thường Nhuận Chi:

“Nhớ kỹ lời nói của ta.”

“Ừm.”

Thường Nhuận Chi gật đầu, nhìn theo Lưu Đồng rời khỏi.

Biểu cảm của nàng nhàn nhạt, thấy Lưu Đồng đi xa, rồi mới rộng rãi đón Phương Sóc Chương đi đến, nhìn không chớp mắt đi qua hắn, vào phủ Thái Tử.

Từ đầu tới đuôi không cho Phương Sóc Chương một ánh mắt, cũng không cùng hắn nói thêm một câu.

Phương Sóc Chương liên tục đứng thẳng bất động tại chỗ, đợi sau khi nàng đi, chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, quay đầu nhìn bóng lưng Thường Nhuận Chi, lại nhìn về phương hướng Lưu Đồng đi xa, ánh mắt phức tạp.

Thường Nhuận Chi trở lại phủ Thái Tử, theo như lời Lưu Đồng, ở trước mặt Thái Tử phi đem chuyện chính mình gián tiếp ở chỗ Mạc nhũ nhân ngửi được mùi gì, lấy phương thức vui đùa nói ra.

Thái tử phi coi trọng hay không, vậy nàng liền không xen vào.

Rồi sau đó, Thường Nhuận Chi liền trở về nơi ở của chính mình, nàng từng bước sống qua ngày.

Nhưng mà nàng cũng không có chuyên tâm sinh hoạt, trong lòng nghi hoặc cùng lo âu lại không buông tha nàng, phảng phất giống như quả cầu tuyết, càng cút càng lớn.

Mạc nhũ nhân, Cửu hoàng tử, Mạc thị...

Có thể đem Mạc nhũ nhân và Cửu hoàng tử liên hệ ở cùng nhau, cũng chính là Mạc thị kia.

Nhưng đến cùng là nguyên nhân gì, để Cửu hoàng tử khi nói tới Mạc nhũ nhân liền biến sắc?

Xem bộ dáng hắn, hình như kiêng kị Mạc nhũ nhân thâm hậu.

Đây là vì sao?

Hắn đường đường là một Hoàng tử, thế nhưng sẽ kiêng kị cơ thiếp Thái tử hả?

Thường Nhuận Chi càng nghĩ thì trong lòng càng không có tư vị.

Diêu Hoàng thu những lo âu của nàng trong mắt, nhỏ giọng đi hỏi thăm những chuyện có liên quan tới Mạc nhũ nhân.

Rồi sau khi nàng trở về thì nhỏ giọng nói với Thường Nhuận Chi một ít tin tức.

“Mạc nhũ nhân và Cửu hoàng tử phi xuất thân từ tam phòng của Quốc công phủ, Cửu hoàng tử phi là đích xuất, Mạc nhũ nhân là thứ xuất, nghe nói mặc dù hai người không cùng một mẹ, nhưng lớn lên lại cực kỳ tương tự, Cửu hoàng tử phi so với Mạc nhũ nhân lược đại chút.”

Thường Nhuận Chi nghe Mạc nhũ nhân và Cửu hoàng tử phi lớn lên giống nhau, có chút nhíu mày:

“Ngươi tiếp tục nói.”

“Tuy rằng Cửu hoàng tử phi so với Mạc nhũ nhân lớn hơn chút, nhưng Mạc nhũ nhân cũng là tiên tiến phủ Thái Tử. Quá hai tháng, Cửu hoàng tử mới cưới Hoàng tử phi vào phủ. Rồi sau đó, trước một ngày chính là ngày đón dâu, Cửu hoàng tử phi bị ngã gẫy chân, vào phủ hai tháng liền bệnh chết.”

Thường Nhuận Chi gật đầu:

“Nghe qua, Cửu hoàng tử và Mạc nhũ nhân, cần phải không có tiếp xúc nhiều mới đúng. Trừ bỏ ở ngoài các nàng là tỷ muội lớn lên giống nhau.”

Diêu Hoàng nhìn nhìn chung quanh, mới tiến đến bên tai Thường Nhuận Chi nói nhỏ:

“Trong phủ Thái Tử đã từng có lời đồn đãi, nói Mạc nhũ nhân càng nhìn càng giống như là đích nữ phủ Quốc công...”

Thường Nhuận Chi nhất thời cả kinh ngồi thẳng.

“Truyền từ lúc nào?”

Biểu cảm trên mặt Thường Nhuận Chi quả thực có thể nói là kinh hách:

“Loại chuyện như thế này cũng không tốt để loạn truyền đâu!”

Diêu Hoàng gật đầu nói:

“Cũng không biết là sao? Bất quá nói đến chuyện này, xác thực cũng hơi kỳ quái.”

Diêu Hoàng càng thêm hạ giọng:

“Bên phía phủ Phụ quốc công, thái độ đối với Cửu hoàng tử phi và Mạc nhũ nhân, đích xác là làm cho người ta có chút cân nhắc không ra. Cửu hoàng tử phi rõ ràng là đích nữ, nhưng khi nàng đi về cõi tiên, phản ứng bên phía phủ Trấn quốc công lại rất bình thản. Ngược lại là Mạc nhũ nhân bên này, theo tiến phủ Thái Tử, đến khi có thai, lại đến lúc sinh hạ nhi tử... Phụ quốc công phủ bên kia không được coi trọng, luôn luôn sẽ thấy phái người tặng đồ đi lại, dường như rất sợ Mạc nhũ nhân chịu ủy khuất. Chi phí ăn mặc của Mạc nhũ nhân, nói là xuất thân đích nữ, chỉ sợ cũng không đủ.”

Trong lúc nhất thời, lông mày Thường Nhuận Chi càng nhíu chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.