Kế Thê

Chương 354: Chương 354: Thụy hào




Editor: Bộ Yến Tử

_______________

Tần phi của tiên đế qua đời, trước khi nhập táng đều sẽ có thêm thụy hào, thụy hào tốt như Trang, Ý, Hiếu, gọi là mỹ thụy, có ý tứ tán dương; còn bình thụy thì có Hoài, Điệu, Tư, có ý thương tiếc đồng tình; bên cạnh đó cũng có thụy hào không tốt, ví dụ như Lệ, Dương, chứa ý chán ghét.

Chúc vương không hề cảm kích nói: “Hoàng thượng có thể ban thụy hào tốt gì cho mẫu phi ta chứ? Mỹ thụy thì ta không dám suy nghĩ, có thể ban cho bình thụy là tốt rồi. Chỉ sợ hoàng thượng muốn trả thù ta, ban cho mẫu phi ta ác thụy. Một khi đã như vậy, thụy hào gì cũng như nhau mà thôi.”

Chúc vương phi bình thản nói: “Nếu chàng không đi, nói không chừng hoàng thượng vốn ban cho mỹ thụy, cũng vì sự bất kính này của chàng mà sửa lại thành ác thụy. Ta hỏi chàng lần nữa, chàng có đi hay không?”

Chúc vương vốn muốn gân cổ lên nói không đi, nhưng khi bị đôi mắt lạnh lẽo của Chúc vương phi nhìn chằm chằm, khí thế vụt tắt, không tình nguyện nói: “Đi thôi, coi như bổn vương cho nàng chút mặt mũi.”

Chúc vương phi mặc kệ việc tại sao hắn lại tự tìm bậc thang cho mình đi xuống, nghe hắn đồng ý, Chúc vương phi bèn nói thêm: “Vậy chàng nhanh lên chút, tốt xấu gì cũng phải tỏ ra cung kính.”

Chúc vương chỉ có thể đi theo phía sau Chúc vương phi, nghe nàng sắp xếp mọi việc, sau đó cùng nàng vào cung.

Quả thật thì Thái Xương đế không hề làm khó bọn họ, còn cho bốn thụy hào, để Chúc vương tự mình chọn. Bốn thụy hào này lần lượt là: Đôn, Túc, Cùng, Huệ.

Chúc vương cảm thấy có chút kì quái, vốn dĩ hắn ta nghĩ Thái Xương đế sẽ làm khó mình chút ít, ngược lại không hề đoán được hắn lại “Rộng lượng” như vậy.

Chúc vương không hề mở miệng, Chúc vương phi bèn nói thay: “Đa tạ bệ hạ, thiếp thân thấy, thụy hào Túc này là tốt rồi.”

Chúc vương tiếp lời: “Túc thái phi? Thụy hào này nghe có vẻ không được tốt.”

Chúc vương phi lạnh lùng liếc hắn ta một cái, Thái Xương đế vẫn rất dễ nói chuyện: “Lễ bộ nghĩ bốn thụy hào, rồi do các ngươi tự mình chọn. Nếu Chúc vương cảm thấy cái tên này không tốt, vậy ngươi thận trọng mà chọn.”

Chúc vương cảm thấy ánh mắt Chúc vương phi nhìn hắn lạnh buốt, cũng không dám tiếp tục xen vào, chỉ có thể nói: ‘Vương phi đã chọn….Thần không có dị nghị.”

Thái Xương đế hơi nhíu mày, nói: “Nếu như thế, trẫm sẽ để Lễ bộ bố trí việc đưa tang.”

“Đa tạ bệ hạ.”

“Đa tạ bệ hạ...” Chúc vương nghẹn khuất theo Chúc vương phi hành lễ tạ an, chờ khi ra khỏi cung, hắn ta liền mất hứng nói: “Tại sao nàng lại chọn cái tên đó hả? Túc thái phi, Túc thái phi…. Đó mà là tên ư! Người đời sau nhắc tới mẫu phi, phỏng chừng nói rằng cả ngày bà chỉ trưng bản mặt ra, cho nên mới được ban chữ [Túc]?”

Chúc vương phi hừ lạnh: “Vậy theo ý chàng, nên chọn ba chữ Đôn, Cùng, Huệ hay sao?”

“Tại sao không thể chọn ba chữ này —— “

“Sao có thể chọn ba chữ này?” Chúc vương phi ngắt lời hắn: “Với tính nết khi xưa của mẫu phi, bà làm được ba chữ này sao? Thành tâm thăm hỏi viết Đôn, nhu chất từ dân viết Huệ, thuận bình cung cần viết Cùng, chàng nhận thấy mẫu phi ở trong mắt thái hậu và bệ hạ, là người thế à? Nhận lấy thụy hào Túc này, nhiếp hạ có lễ viết Túc, miễn cưỡng lắm mới được tính vào. Chàng thực sự cho rằng bệ hạ ban thụy hào, là cho chàng chọn sao? Một là hắn thấy chàng lớn lên ngu ngốc, hai là thấy chàng lớn xác nhưng không rộng lượng.”

Tuy Chúc vương phi đã quen việc mắng Chúc vương ngu xuẩn, bình thường cũng lười sữa chữa hắn ta, nhưng chuyện liên quan tới tánh mạng thân gia, nàng không thể hàm hồ cho qua, nên nhất định phait khiến Chúc vương hiểu rõ.

“Ta thấy là chắc mấy năm qua chàng sống quá thoải mái, nên đã quên mất hiềm khích giữa mình và bệ hạ. Khi còn trẻ mẫu phi đã từng đối xử với thái hậu thế nào, khi đó chàng làm khó hoàng thượng thế nào, chàng có bệnh hay quên không nhớ, không có nghĩa thái hậu và hoàng thượng không nhớ.”

Từ lúc Chúc vương phi lên tiếng, Chúc vương liền ngậm miệng. Chúc vương phi lười nhìn thấy dáng vẻ ngu ngốc đó của hắn, vừa đi vừa nói: “Chỉ mới mấy năm, chúng ta rời triều đình đến Hiến Châu ở, hoàng thượng không xuống tay với chàng, một là muốn xem thử chàng có tham dự vào chuyện mưu phản đó không, hai là vì thấy chàng cũng coi như an phận. Bằng không, chỉ dựa vào xích mích giữa thái hậu và mẫu phi trước đây, mẫu phi có thể nhập phi lăng hay không còn phải xem tâm tình thái hậu và hoàng thượng kia kìa. Chàng nghĩ thân phận vương gia này của chàng lớn lắm ư? Nói khó nghe chút, chàng là thân vương, còn không thể so được một góc của Vinh quận vương người ta. Người ta cho chàng chút mặt mũi, lúc Vinh quận vương tới đón chàng còn dám chê bai người ta không được tiến tước vẫn còn là Quận vương, lời như vậy chàng cũng dám nói.”

Chúc vương ngượng ngùng nói: “Cửu đệ là người thành thật...”

“Vinh quận vương thành thật, người khác sẽ không làm khó dễ chàng chắc?” Chúc vương phi cười lạnh: “Mặt mũi chàng lớn lắm sao, đáng giá để người ta đi làm có làm dễ một thân vương không quyền thế? Đã không được ích lợi gì, lại không có lợi ích thực tế, người ta cũng sẽ không nhìn chàng thêm một lát đâu. Nhưng Vinh quận vương không làm khó chàng, không có nghĩa ngày tháng khi chúng ta hồi kinh có thể tốt hơn. Trong triều rất nhiều người rất coi trọng sắc mặt thủ lĩnh, phàm là Vinh quận vương lộ ra chút bất mãn với chàng, chàng có tin không, lần này chúng ta hồi kinh sẽ nhận lấy không ít đau khổ, nói không chừng khi chúng ta trở về Hiến Châu, vẫn có phiền phức tìm tới tận cửa.”

Chúc vương phi nói đến đó, dừng chân cảnh cáo hắn: “Ta chỉ có thể nhắc nhở chàng, mấy ngày này ở trong kinh, chàng cứ kẹp chặt đuôi mà làm người, thành thật cho qua tang sự của mẫu phi, tạ ân điển của hoàng thượng, thái hậu thì nhanh chóng trở về Hiến Châu. Nếu chàng dám gây ra phiền phức —— “

“Không có, nhất định ta sẽ không gây phiền phức!” Chúc vương vội vàng tỏ rõ lòng thành, sau đó sợ hãi vỗ ngực: “Tiểu tức phụ, cũng là nàng lợi hại... Nếu không phải nàng nói mấy thứ này, e là ta còn đắc tội với người cao hơn nữa kìa.”

Hai người đã đi đến cửa cung, Chúc vương phi vào toa xe, Chúc vương da mặt dày theo vào, ân cần nói: “Mặc dù hôm nay ta có chút bất mãn thụy hào Túc này, nhưng ta không có chọn thụy hào khác, hoàng thượng… Hắn ta sẽ không giận ta, đúng không?”

Chúc vương phi thản nhiên nói: “Sẽ không.” Nàng chỉ nói thầm trong lòng, một kẻ ngu dốt như chàng đáng để người ta nổi giận sao?

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Chúc vương nhẹ nhàng thở ra, lại cười tủm tỉm hỏi Chúc vương phi: “Ta thấy nàng rất thân thiết với tiểu tức phụ của Tiểu Cửu. Lúc đó nàng giao hảo cái gì với nàng?”

Lưu Đồng dẫn theo Thường Nhuận Chi nghênh đón phu thê Chúc vương, Chúc vương phi đi theo Thường Nhuận Chi đến nơi khác nói chuyện hồi lâu. Chúc vương biết tức phụ nhà mình là người không có kiên nhẫn quan tâm đến người khác, không nghĩ tới nàng lại nói nói cười cười với Vinh quận vương phi, cho nên cho rằng đây là chuyện hiếm thấy.

Chúc vương phi dừng một chút, rồi nói: “Ta không giống chàng, nhìn người không rõ. Muốn giao hảo với người, đầu tiên chàng phải hiểu rõ người đó có đáng giá để mình tương giao hay không. Sự thật chứng minh, mắt nhìn người của ta không tệ.”

Chúc vương nhất phái kính phục, Chúc vương phi không thèm quan tâm tới hắn, vén rèm cửa sở lên nhìn ra ngoài.

Đến cùng thì nàng vẫn thấy may mắn, tuy sở gả không thuộc về mình, lúc trước cũng từng đần độn tùy ý để trượng phu làm chuyện hoang đường, nhưng chung quy nhớ tới tình nghĩa phu thê, sau đó thay hắn vãn hồi kết quả hẳn phải chết.

Nàng cảm thấy may mắn vì mình đã lựa chọn chính xác, chẳng còn sợ hãi người bên cạnh không chỉ ngu xuẩn lại luôn tự cho rằng thông minh, chỉ có điều hắn vẫn có một ưu điểm, nhường nhịn nàng, cam nguyện ủy thân, không rời không bỏ chút năm như thế.

Nguyện được người đồng tâm, hắn chính là người đối xử một lòng với nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.