Nghĩ đến chuyện Cửu hoàng tử bị bắt nạt, trong lòng Thường Nhuận Chi liền dâng lên một cỗ phẫn nộ không thể nói nên lời.
Nhưng nàng cũng biết, chuyện này không có chút xíu liên quan đến nàng á.
Sở dĩ nàng phẫn nộ, nói đến cùng là vì nàng nhận định Lưu Đồng rồi.
Đối với một bằng hữu, nếu bị bắt nạt như vậy, Thường Nhuận Chi đều sẽ phẫn nộ.
Huống chi nàng đối với Lưu Đồng có cảm tình, đã có chút siêu việt tình bằng hữu đơn thuần.
Ban đêm, Thường Nhuận Chi lăn qua lộn lại ngủ không yên, ngày thứ hai sau khi tỉnh lại tinh thần đầy uể oải.
Cơn mưa to đêm qua đã tạnh, bất quá nhiệt độ không khí giảm xuống, thời tiết cũng âm âm.
Chuyện này càng làm tâm tình Thường Nhuận Chi không thể nào sung sướng nổi, chẳng sợ Ngụy Tử chọc cười nàng, nàng cũng không thể cười nổi.
Để Thường Nhuận Chi không kiên nhẫn là, Phương Sóc Chương lại đưa thư tới nữa.
Tiểu nha hoàn đến bẩm báo vừa nhấc lên ba chữ “Phương đại nhân”, Thường Nhuận Chi liền nâng tay nói:
“Thiêu.”
Ngụy Tử vội vàng lên tiếng, lôi kéo tiểu nha hoàn đi, đoạt thư trong tay nàng, một chút cũng thèm không khách khí xé ra.
Diêu Hoàng đuổi theo đến nơi, Ngụy Tử nháy nháy mắt với nàng, hai nha hoàn bước tới cùng nhau xem thư Phương Sóc Chương viết.
“Phương đại nhân bây giờ thật đúng là bám riết không tha...”
Ngụy Tử một bên xem, một bên nói:
“Lần trước cô nương hồi phủ, Phương đại nhân đến bái kiến Hầu gia, bị cự tuyệt ngoài cửa. Bây giờ Phương đại nhân học ngoan, người không hiện ra, sẽ đưa thư, người gác cổng cũng không tốt ngăn đón...”
Diêu Hoàng bình tĩnh nói:
“Quang truyền tin có cái gì dùng? Người không đến, thật là không có thành ý.”
“Đây, không phải bởi vì cô nương không muốn thấy hắn sao?”
Ngụy Tử suy nghĩ nói:
“Ôi, ngươi nói, nếu cô nương bằng lòng gặp hắn, có phải Phương đại nhân thật sự có thể thắng hồi tâm của cô nương hay không?”
Diêu Hoàng nhíu mày nói:
“Sao ngươi có thể nghĩ vấn đề ra như vậy hả? Chẳng lẽ ngươi muốn cô nương trở lại Phương gia lần nữa sao?”
“Ta đương nhiên không muốn.”
Ngụy Tử vội vàng lắc đầu, than nhẹ một tiếng, chần chờ nói:
“Chẳng qua mấy ngày này, ta xem xét Phương đại nhân này ân cần kính nhi, khó tránh khỏi nghĩ đến lúc cô nương và hắn vừa thành hôn.”
Ngụy Tử buồn bã nói:
“Lúc ấy tình cảm của bọn họ rất tốt, mỗi ngày như keo như sơn, ta coi cũng rất hâm mộ, ánh mắt cô nương nhìn Phương đại nhân, thật là để ta nhìn tâm cũng mềm. Ai có thể nghĩ đến Phương đại nhân có mới nới cũ như vậy...”
Diêu Hoàng liền tiếp lời:
“Cho nên cô nương rời khỏi Phương đại nhân là đúng.”
“Đúng vậy, Phương đại nhân nhưỡng quả đắng, phải tự mình chịu.”
Ngụy Tử mạnh mẽ gật đầu, lại bát quái nói:
“Ngươi nói... Chuyện của cô nương và Cửu hoàng tử, có thể thành sao?”
Diêu Hoàng nhìn nàng một cái, buồn cười nói:
“Chuyện của chủ tử mà ngươi cũng muốn xen vào?”
“Sợ cái gì, chỉ có hai người chúng ta.”
Ngụy Tử hắc hắc cười nói:
“Cô nương nếu thật sự có thể thành Cửu hoàng tử phi, ngươi nói xem Phương đại nhân sẽ có biểu cảm gì?”
Diêu Hoàng suy nghĩ một lát nói:
“Đại khái chính là biểu cảm không cam lòng lại không thể không nề hà. Hắn còn có thể cùng Hoàng gia tranh tiểu tức phụ sao?”
“Nói đúng.”
Ngụy Tử nhất thời cười ha ha, nói:
“Ngươi có biết ta suy nghĩ cái gì không? Ta suy nghĩ, một ngày kia cô nương thành Hoàng tử phi, Phương gia lão thái thái kia không phải sẽ quỳ xuống với nàng sao? Ngẫm lại, ta liền cảm thấy hết giận.”
Diêu Hoàng thiết tưởng một chút cảnh tượng kia, cũng nhịn không được treo cao khóe miệng. (*Hai chị nói cứ như đã thành sự thật vậy á*)
“Cái khác không nói, ta cảm thấy Cửu hoàng tử so với Phương đại nhân tốt hơn nhiều lắm.”
Diêu Hoàng ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói:
“Ít nhất, lúc đối mặt với Phương đại nhân, cho dù cô nương có cười, cũng giống như đeo thêm lớp mặt nạ, cười rất không chân thực. Ngược lại là ở trước mặt Cửu hoàng tử, cười rộ lên đặc biệt đẹp mắt, nhìn sơ qua liền biết nàng cười xuất phát từ nội tâm.”
Thốt ra lời này, hai nha hoàn đồng thời trầm mặc.
Nửa ngày sau Diêu Hoàng nói trước:
“Cô nương rất để bụng chuyện của Cửu hoàng tử, Cửu hoàng tử đối với cô nương, ta coi cũng có ý tứ kia. Mặc kệ như thế nào, chúng ta làm nha hoàn, phải quản cho tốt miệng của mình cô nương phân phó làm cái gì, chúng ta cứ làm theo là được.”
Ngụy Tử gật đầu, nghi hoặc hỏi Diêu Hoàng:
“Ngươi làm sao biết cô nương để bụng chuyện của Cửu hoàng tử?”
Diêu Hoàng im lặng một lát, nghĩ rằng nếu như cô nương không để bụng chuyện Cửu hoàng tử, cũng sẽ không thể để ý chuyện Mạc nhũ nhân.
Nàng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại nói:
“Ngươi cho là ta và ngươi giống nhau sao, chỉ biết đi ra ngoài hỏi thăm một chút chuyện, có hay không đều được à? Tâm tư của cô nương, ta có thể sánh bằng ngươi nhìn được rõ ràng.”
Ngụy Tử liền hì hì cười nói:
“Phải, ai chẳng biết Diêu Hoàng tỷ tỷ bình tĩnh ổn trọng nhất, ta là tự thẹn phất như lạp!”
Diêu Hoàng cười điểm điểm cái trán của nàng, nói:
“Được rồi, thư này cũng đã xem qua, nhanh chóng thiêu đi thôi?”
Ngụy Tử chu chu miệng, suy nghĩ một chút nói:
“Nội dung bức thư này, có muốn nói cho cô nương biết hay không?”
“Nói cho cô nương nghe cũng không ngại, ngươi cho là cô nương còn hiếm lạ chuyện hắn viết thư hứa hẹn sao?”
Diêu Hoàng niệp giấy viết thư ở không trung giơ lên:
“Cái gì, 『 sau này trong phủ để nàng chưởng gia 』, cái gì, 『 mẫu thân cứ để ta thu xếp』... Này tính là hứa hẹn sao? Đây không phải là chuyện một người nam nhân nên làm khi cưới vợ à? Nói giống như là hắn chịu ủy khuất, rồi nhượng bộ không bằng.”
Ngụy Tử gật đầu tỏ vẻ tán thành, thống khoái mà tiếp nhận thư cầm đi thiêu hủy.
“Quên đi, bất đồng cô nương nói, không được lại chọc cô nương phiền lòng.”
Đốt thư trở về, hai người kết bạn trở về, Ngụy Tử nói:
“Hiện tại, cô nương vừa nghe đến ba chữ Phương đại nhân liền nhíu mày, giống như Phương đại nhân là mãnh thú hồng thủy vậy.”
“Cô nương và hắn hòa ly, vốn là muốn cùng hắn phân rõ giới hạn, ném sạch quan hệ. Hiện tại, hắn lại giống như kẹo mè xửng dính chặt cô nương, không phải cô nương sợ hãi tránh cũng không kịp sao?”
Diêu Hoàng thở dài:
“Nhưng mà cô nương ngoan nói tẫn, đều đã xé rách mặt nạ với hắn, ai có thể nghĩ đến hắn da mặt dầy như thế...”
“Này có phải hay không giống cô nương nói, người tới tiện tắc vô địch?”
Ngụy Tử đúng khi tiếp một câu, Diêu Hoàng nhất thời nhịn không được cười ra tiếng.
Khi hai người trở về, Thường Nhuận Chi đã ngủ, toàn bộ nội thất im ắng.
Diêu Hoàng chạy đến đuổi muỗi bên trong ra, lại nhẹ nhàng thả màn trướng xuống.
Bên này Thường Nhuận Chi bởi vì bí mật của Lưu Đồng mà phiền lòng, bên kia Lưu Đồng lại hồn nhiên không biết Thường Nhuận Chi đã phát hiện bí mật của hắn, đang tìm cách cho hôn sự của mình.
Trừ bỏ khi trưởng thành, trong cung có phái Tinh Kỳ ma ma tới dạy hắn lễ chu công (*dạy chuyện ấy ấy*), đồng thời thưởng quá hai cung nữ cho hắn làm thực tiễn, nhưng mà Lưu Đồng chưa từng có nữ nhân bên cạnh.
Không phải hắn không thương tiểu mĩ nhân, thật sự là khi còn niên thiếu ở trong cung gặp qua đủ loại tần phi, cũng chịu qua mấy nữ nhân này dù sáng dù tối chế nhạo và nhục nhã, khiến cho hứng thú của hắn đối với nữ nhân không lớn.
Thậm chí sau đó cưới Hoàng tử phi, hắn kỳ thực là hạ quyết tâm muốn cùng thê tử của mình hảo hảo sống qua ngày.
Không nghĩ tới Hoàng tử phi qua đời, hắn lại biết được bí mật như vậy, càng đối với nữ nhân hận thấu xương.
Nhưng mà sâu trong nội tâm của hắn, kỳ thực vẫn khát vọng có thể có một nữ nhân quan tâm hắn.
Hắn từ nhỏ đã không có mẹ ruột, mặc dù mẫu phi của Thụy vương Hiển tần sau đó thay thế thân nương, cho hắn rất nhiều ấm áp, nhưng đến cùng cũng không lo một người là hắn.
Hắn muốn cưới một người có thể chiếu cố hắn, ấm áp hắn, cho hắn duy trì cùng lực lượng, thậm chí còn có thể quở tránh hắn lúc hắn phạm sai lầm rối rắm, một nữ nhân tới giáo huấn hắn.
Ngay tại lúc hắn cơ hồ cảm thấy, đời này không có khả năng có một nữ nhân như vậy xuất hiện, Thường Nhuận Chi lại xuất hiện.