Editor: Bộ Yến Tử
Lưu Đồng tự nhận mình không thể nói những lời như Thường Nhuận Chi.
Cách nói như vậy, hắn nghe cũng chưa từng nghe.
Nhưng nghe xong, không biết vì sao trong lòng trướng trướng, rất ấm áp?
Lưu Đồng nghĩ, vừa rồi mình cứng rắn phê bình nhi tử đối lập với sự ôn nhu
của Thường Nhuận Chi. Hắn không khỏi nghĩ lại có phải mình rất nghiêm
khắc hay không.
Thường Nhuận Chi biết được nghi hoặc của hắn,
buồn cười nói: “Chàng là phụ thân, thiếp là mẫu thân, làm phụ thân
nghiêm khắc, làm mẫu thân từ ái, không phải phối hợp rất tốt sao?”
Lưu Đồng vẫn có chút buồn bực: “Nhưng như vậy, Dương Dương sẽ thân cận với nàng, sợ ta.”
”Chỗ nào chứ.” Thường Nhuận Chi cười nhéo nhéo mặt hắn: “A Đồng đại soái ca, không cần tự coi nhẹ mình, trong ánh mắt Dương Dương nhìn chàng, đều là sùng bái và nhụ mộ, chỗ nào sợ chàng hả? Không phải con rất thích chàng ôm con bay cao cao hay sao? Cái này muốn thiếp làm, thiếp làm không
được.”
Lưu Đồng nở nụ cười, bên tai ửng đỏ, ngoảnh mặt qua một bên vờ ho khan.
Thường Nhuận Chi nói: “Dương Dương là hài tử tốt, tâm tính hiền lành, nhưng
đến cùng vẫn là hài tử, bỗng nhiên nhiều thêm một đệ đệ đoạt đi sự chú ý của cha nương, khẳng định trong lòng con có kỳ quái. Chúng ta không thể phê bình bé con, phải khai thông con, để con cùng chúng ta cùng nhau
yêu thương đưa nhỏ sắp chào đời này.”
Lưu Đồng trầm mặc nửa ngày, nói: “Ừ, ta biết rồi.”
Thường Nhuận Chi biết lúc hắn trầm mặc là đang nghĩ tới chút chuyện mất hứng.
Cũng ít nhiều có thể đoán ra hắn nghĩ cái gì, nhưng nàng không nhắc đến, nói sang chuyện khác: “Cuối xuân, đứa nhỏ này sẽ được sinh ra, cũng chỉ còn hai ba tháng. Không biết thái y thự bên kia có phái y bà và bà đỡ
tới không nữa.”
Lưu Đồng phục hồi tinh thần, nói: “Chờ lần sau Chu thái y đến chẩn mạch, ta nhắc việc này với ông ta.”
Lưu Đồng tính tính, nói: “Ngày mai chính là ngày Chu thái y tới.”
Dù sao thì Thường Nhuận Chi cũng đang mang thai. Sau khi nàng có thai ba
tháng, cuối cùng Nguyên Vũ đế ban xuống một đạo thánh chỉ tới thái y
thự, để thái y thự sai một gã thái y định kỳ tới ngõ hẻm Trung Quan chẩn mạch cho Cửu Hoàng tử phi.
Nguyên Vũ đế không hy vọng con cháu hoàng gia có điều chiết tổn.
Chu thái y tới cũng không tính cần, trên cơ bản là ba ngày qua chẩn mạch
một lần, ngược lại cũng chưa từng kê đơn thuốc cho Thường Nhuận Chi
uống, chỉ nói mạch tượng của nàng không tệ, hoàng tôn trong bụng cũng
khỏe mạnh.
Quá hai ngày, Chu thái y đến chẩn mạch, vẫn nói như cũ hết thảy mạnh khỏe.
Lưu Đồng tiễn ông ta xuất môn, ở trong viện mở miệng nói: “Chu thái y, nội
tử phỏng chừng cuối xuân sẽ sinh, y bà và bà đỡ... Không biết lúc nào có thể đưa đến bên này?”
Chu thái y vuốt vuốt chòm râu, đáp lời Lưu Đồng: “Chuyện này... Vi thần phải đi hỏi thái y làm một chút, Cửu Hoàng tử đừng vội.”
”Ta không vội, hi vọng lần sau Chu thái y đến, có thể cho ta lời chắc chắn.”
Chu thái y gật đầu.
Ba ngày sau, Chu thái y đến trả lời Lưu Đồng: “Thái y làm nói bệ hạ không
có minh chỉ, bây giờ đại niên nghỉ hướng, cũng vô pháp diện thánh bẩm
báo. Cửu Hoàng tử đừng vội, sau đại niên khai triều, thái y làm sẽ hỏi
bệ hạ.”
Trong lòng Lưu Đồng có chút không thoải mái, nhưng vẫn vuốt cằm nói một câu làm phiền, tự mình tiễn Chu thái y.
Thường Nhuận Chi khuyên hắn: “Cách lúc thiếp lâm bồn còn một đoạn thời gian
mà, không phải chờ không nổi, chàng tội gì vì chút việc nhỏ này mà nổi
giận.”
Lưu Đồng lắc đầu nói: “Thái y làm chỉ làm cho có lệ. Tuy
là đại niên, nhưng mỗi ngày chẩn mạch bình an cho bệ hạ chưa từng gián
đoạn, tại sao lại có thể nói không cách nào diện thánh? Bất quá là làm
bộ làm tịch, không chịu dễ dàng hỗ trợ thôi... Người đi trà lạnh, có
điều buông lỏng là bình thường.”
Thường Nhuận Chi nhẹ nhàng kéo
tay hắn, cười nói: “Người ta không khẩn cấp cũng không quan hệ tới chúng ta, chỉ cần cuối cùng ông ta có thể làm đến nơi, chúng ta không cần so
đo nhiều.”
Lưu Đồng cười gật đầu, lại hỏi thân thể Thường Nhuận Chi thế nào.
”Rất tốt.” Thường Nhuận Chi cười nói: “Đứa nhỏ này so với Dương Dương lúc
ấy, có vẻ nghịch ngợm hơn một chút, sau này sinh ra, nói không chừng là
một đứa nhỏ hoạt bát, đến lúc đó có thể làm cho chúng ta đau đầu.”
Lưu Đồng vui tươi hớn hở xoa lên bụng nàng, cười nói: “Không có chuyện gì, ta chơi với con.”
Đại niên, món ăn trong ngõ hẻm Trung Quan cũng rất phong phú, rau dưa và
nguyên liệu nấu ăn cung ứng cho tiểu viện rõ ràng có nhiều chủng loại
hơn.
Nhìn mặt mày Từng Toàn Đức hồng hào, so với thường ngày trầm lặng mà đến, có vẻ tiên hoạt rất nhiều, phỏng chừng là gặp chuyện tốt.
Ông ta nhìn chằm chằm người vào tiểu viện đưa đồ, chần chờ chậm trễ chút
thời gian, nói vài lời lôi thôi với Hoa Trạch rồi mới rời khỏi.
Hoa Trạch tìm chính phòng, bẩm báo với Lưu Đồng và Thường Nhuận Chi.
”Thập Nhị Hoàng tử đi Nam Rất bình ổn bạo động, Thái Tử đi Đông Hải tiêu diệt hải tặc, cũng có gần nữa năm.”
Lưu Đồng giật mình.
Hắn bị nhốt ở tiểu viện này, không có nhận được tin, chỉ có Chu thái y cách ba ngày tới đây xem mạch cho Thường Nhuận Chi, nhưng ông ta cũng không
phải người nói nhiều. Lần đầu tiên khi Lưu Đồng hỏi ông ta việc triều
đình, Chu thái y chú ý trái phải mà nói với hắn, sau đó hắn không mở
miệng nữa, bởi vì hắn biết Chu thái y sẽ không nói.
Cho nên, kỳ thực hắn đã hơn nửa năm, không biết tình hình bên ngoài.
Không biết Sầm Vương có còn kỳ quái như cũ hay không; không biết Thập Tứ đệ
mất quyền có táo bạo nổi giận, có xúc động gây chuyện không; cũng không
biết Thập Nhị đệ đợi bên người Thái Tử, có bị làm khó dễ và hoài nghi...
Lại nói tiếp hắn đã đánh mất quyền thế, hổ lạc đồng bằng, nhưng hắn không
thể không thừa nhận, trong thời gian nửa năm này trôi qua vội vàng, từ
lúc thức dậy làm tới lúc mặt trời lặn, dường như không có thời gian rãnh để hắn thương xuân thu buồn.
Hắn bận rộn, nhưng kiên định.
Nhưng người ở ngoài thì...
Lưu Đồng phục hồi tinh thần lại, hỏi Hoa Trạch: “Kết quả thế nào?”
”Từng Toàn Đức nói, bởi vì Thập Nhị Hoàng tử lập công trong chuyện giải quyết bạo động Nam Rất, hồi kinh được chỉ dụ sắc phong làm Nam Bình Vương.
Dựa vào cơ hội này, thánh thượng lại gia phong đích tử của Thái Tử làm
Hiển Quận vượng.”
Lưu Đồng nâng mí mắt: “Lúc đích tử Thái Tử sinh ra, không phải bệ hạ đã sắc phong làm Thế Tử sao?”
”Dù sao Thế Tử cũng chỉ là thừa tước, không phải tước vị thực. Nhưng tước
vị Quận vương lại chân thật. Chẳng sợ Thái Tử...” Hoa Trạch đang nói
bỗng ngừng lại.
Thường Nhuận Chi giương giương miệng, hiểu được.
Chẳng sợ một ngày nào đó Thái Tử thật sự bị phế, người danh chính ngôn thuận
thừa kế ngôi vị hoàng đế, không phải chính là đích tử của Thái Tử được
Nguyên Vũ đế sắc phong Hiển Quận vương...
Thường Nhuận Chi nói:
“Chỉ tiếc Thế Tử còn quá nhỏ, bệ hạ làm vậy chẳng phải đưa Thế Tử lên
giàng hỏa hay sao? Trước nay bệ hạ đau tiếc Thế Tử, đã xảy ra chuyện
gì...”
Quả thật Lưu Đồng cũng thấy khó hiểu trong lòng, nhìn về phía Hoa Trạch.
Hoa Trạch nói: “Từng Toàn Đức cũng không biết nguyên nhân, bất quá hắn ta
nói, trong quá trình Thái Tử đi Đông Hải tiêu diệt, dường như phạm vào
chuyện gì đó... Cái này coi như là bí tân hoàng gia, hắn ta không thể
nào biết, chỉ biết sau khi Thái Tử trở về không lâu, bệ hạ sinh bệnh
nặng, gần đây long thể bất an.”
”Bệ hạ sinh bệnh?” Lưu Đồng nâng mi: “Vậy triều chính do ai làm chủ? Thái Tử sao?”
”Theo lý mà nói phải do Thái Tử giám quốc, bất quá... Bệ hạ hạ chỉ, để bốn
đại thần hợp nghị triều chính, không có nhường Thái Tử tiếp nhận.” Hoa
Trạch nói.
Sau khi nghe xong Lưu Đồng cười khẽ, lại thở dài nói: “Quả nhiên.”