Kế Thê

Chương 230: Chương 230: Tỷ muội




Bởi vì vấn đề ánh mắt Lưu Cảnh Dương, Thường Nhuận Chi có chút không yên.

Mặc dù mắt Lưu Đồng có màu lam, cũng chỉ là phiếm lam, còn tròng mắt Lưu Cảnh Dương lại là màu lam hoàn toàn, tựa như ánh mắt người Tây Vực thuần huyết.

Cố tình bộ dạng của bé, càng giống mẫu thân Thường Nhuận Chi.

Đối với việc này Thường Nhuận Chi vô cùng lo lắng, sợ người khác đối đãi với Lưu Cảnh Dương như ngoại tộc.

Lưu Đồng lại không sao cả, hắn đối với con trai rất yêu thích, thương bé có cặp mắt lam, cũng thương bé có gương mặt giống Thường Nhuận Chi.

Bây giờ thời gian ôm Lưu Cảnh Dương dài nhất, không phải Thường Nhuận Chi, không phải Nhạc thị, cũng không phải bà vú, lại càng không phải nha hoàn thị nữ Diêu Hoàng chờ bên người, ngược lại là Lưu Đồng bày ra bộ dạng lão cha Nhị Thập Tứ Hiếu.

Đối với lo lắng của Thường Nhuận Chi, Lưu Đồng nói: “Dương Dương chúng ta vừa ra ngoài, mọi người sẽ biết là con ta. Nếu ai bắt nạt nói bậy với bé con, ta liền đánh tới cửa khiến cho tất cả người trong kinh thành biết, nói ta thì được nhưng không thể nói tới nhi tử của ta.”

Thường Nhuận Chi buồn cười nói: “Chàng lại muốn đánh tới cửa nhà người ta à, chỉ sợ người ta sẽ ở sau lưng nghị luận Dương Dương càng nhiều.”

“Ta đây tiếp tục đánh, đánh tới khi bọn họ chịu phục mới thôi.”

Thường Nhuận Chi chỉ đương nói giỡn với Lưu Đồng, cũng không đem chuyện này để trong lòng.

Khi Lưu Cảnh Dương qua mười ngày, Thường Mộc Chi cùng Thường Thấm Chi dắt tay tới cửa thăm Thường Nhuận Chi.

Ba anh em đồng hao là Lý Thừa Học, Lưu Đồng và Thụy Vương tránh đến một bên nói chuyện.

Thường Nhuận Chi lần đầu tiên nhìn thấy chân nhân Thường Thấm Chi, chỉ cảm thấy vị tỷ tỷ này giống như u lan không cốc, cũng không có khí chất lãnh ngạo như trong trí nhớ.

Thường Nhuận Chi mỉm cười tiếp đón hai vị tỷ tỷ, Thường Mộc Chi dẫn theo tiểu nhi tử, mặt khác sau khi hai con trai cùng nhi tử Mậu nhi của Thường Thấm Chi gặp qua Thường Nhuận Chi, liền cùng nhau đến nơi khác chơi.

Tiểu A Long thoải mái để sát vào Thường Nhuận Chi cùng Lưu Cảnh Dương, chỉ vào ánh mắt Lưu Cảnh Dương kinh thán nói: “Ánh mắt đệ đệ thật khá, giống buổi tối tinh tinh!”

Thường Mộc Chi buồn cười sờ sờ đầu của bé, Thường Thấm Chi tiến lên nhìn thoáng qua, cười nói: “Phải đó, thật xinh đẹp.”

Thường Nhuận Chi tiếp lời: “Chỉ sợ người khác không tiếp thụ được...”

“Dương Dương là con nối dòng hoàng gia, bệ hạ hạ chỉ thượng tông điệp hoàng gia, ai dám không tiếp thụ?” Thường Mộc Chi nghe vậy lập tức nói, an ủi Thường Nhuận Chi: “Trong lòng muội cũng đừng nghĩ nhiều.”

Dừng một chút, Thường Mộc Chi nói: “Cũng bởi vì tướng mạo nên Cửu đệ mới ăn biết bao cực khổ trong cung. Nhưng Dương Dương không giống, bé con có phụ mẫu, còn có các trưởng bối yêu thương bé, sẽ không trải qua lâu như Cửu đệ. Muội lại giải sầu.”

Thường Nhuận Chi không khỏi gật đầu, trong lòng hơi thoải mái chút.

Nàng nhìn Thường Thấm Chi, nói: “Thật lâu không gặp Nhị tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ có tốt không?”

“Rất tốt.” Thường Thấm Chi ôn nhu nói: “Khi muội xuất giá, người làm tỷ tỷ như tỷ vốn nên đưa muội xuất giá, lại không thể gấp trở về xem lễ, Tam muội muội cũng đừng trách tỷ nhé.”

Thường Nhuận Chi vội nói sẽ không.

Thường Thấm Chi cười nói: “Tuy rằng khi muội thành thân tỷ không có xem lễ, nhưng cũng may vượt qua thời điểm muội sinh hài tử có thể tự mình đến xem muội.”

Thường Thấm Chi nhẹ nhàng cầm tay nàng: “Nhìn thấy muội sống tốt, tỷ thật cao hứng.”

Thường Nhuận Chi có thể cảm thụ được chân tình của nàng ta.

Hôn nhân đầu tiên của nguyên chủ sống qua ngày rất thê thảm, nói vậy Thường Thấm Chi cũng có nghe thấy, bây giờ Thường Thấm Chi không ở trước mặt nàng đề cập, định là biết bây giờ nàng sống khác trước một trời một vực, không nói chuyện xưa.

Ba tỷ muội trò chuyện, bỗng nhiên Thường Mộc Chi vui vẻ nói: “Đúng rồi, còn có hỉ sự nữa!”

Nàng ta nhìn Thường Thấm Chi: “Nhị muội muội lại có thai, là ở trên đường hồi kinh phát hiện.”

Thường Nhuận Chi kinh ngạc nói: “Thật sự? Bị di nương muội nói trúng rồi!”

“Cũng không phải sao.” Thường Thấm Chi nghe vậy cười nói: “Sau khi tỷ hồi kinh, di nương tỷ biết được tỷ lại có thai, còn nói Nhạc di nương thật sự là liệu sự như thần.”

Thường Nhuận Chi mỉm cười: “Là vì Tiền di nương đề cập Nhị tỷ tỷ lo lắng, cho nên di nương muội mới mở miệng vui đùa như thế, ngược lại không nghĩ tới, thế nhưng vui đùa thành thật.”

Thường Nhuận Chi nhìn Thường Thấm Chi: “Chúc mừng Nhị tỷ tỷ.”

Thường Thấm Chi gật đầu, tiếp nhận lời chúc mừng của Thường Nhuận Chi.

Thường Mộc Chi hỏi Thường Thấm Chi tính toán ra sao.

“Thừa Học nói, muốn xem tình huống báo cáo công tác lần này.” Thường Thấm Chi từ từ nói: “Nếu là khảo hạch giai, nói không chừng có thể đổi địa phương tiếp tục làm một trưởng quan. Nếu khảo hạch không tốt, vậy phải xem Lại bộ an bài.”

“Muội phu làm quan thanh liêm, quan thanh tốt lắm, Hàng Châu chiến tích văn hoa, sao có thể khảo hạch không tốt?” Thường Mộc Chi cười nói: “Theo tỷ thấy, còn có thể thăng một cấp mới phải.”

Thường Thấm Chi lại không được lạc quan lắm.

“Thừa Học nói, gần đây hướng gió trên triều khó bề phân biệt, giữa các nhóm thượng phong cũng âm thầm phân cao thấp, quan viên chủ quản khảo hạch bên phía Lại bộ chấm chiến tích người, nhìn cũng có chút miêu ngấy.” Thường Thấm Chi nói: “Thừa Học hồi Lại bộ đưa tin cũng có mấy ngày, kết quả khảo hạch lại chậm chạp chưa thông tri.”

Thường Mộc Chi nhất thời khóa chặt lông mày.

Nàng ta nghĩ sơ, nói: “Chẳng lẽ, là vì nghĩ muội phu có quan hệ với Vương gia, cho nên có người ở giữa làm khó dễ?”

“Có lẽ là vậy.” Thường Thấm Chi nói: “Nghe Thừa Học nói, Đại tỷ phu và Tam muội phu trong đoạn thời gian gần bị người xa lánh lợi hại.”

Thường Mộc Chi không biết nên nói gì.

Thường Nhuận Chi cũng vậy.

Thường Thấm Chi thấy hai người trầm mặc, không khỏi cười nói: “Đại tỷ, Tam muội, hai người đừng lo lắng. Chẳng sợ bị người âm, vài năm nay Thừa Học bổ khuyết Hàng Châu không có phạm quá đại sai, làm sao cũng vẫn là có thể lại đi địa phương làm quan. Chàng tuổi trẻ, trải qua ở Hàng Châu nhậm cùng biết quan lớn vị, đi tiểu địa phương, thống trị một phương cũng là lựa chọn không tệ, đối với tâm tính chàng có lợi.”

Thường Mộc Chi nghe vậy có chút dở khóc dở cười: “Người khác đều ngóng trông phu quân mình có thể nâng cao một bước, muội lại khen ngược, còn hi vọng hắn đi tiểu địa phương.”

Thường Thấm Chi nhàn nhạt cười: “Người mà, không thể hảo cao vụ xa, có bao lớn bản sự, liền làm chuyện bao lớn. Muốn muội nói, hiện tại bản sự của Thừa Học không chỉ điểm này, nhưng chỉ sợ bản sự lên rồi, tâm tình theo không kịp.”

Tay Thường Thấm Chi nhẹ đặt trên đùi: “Thừa Học và Đại tỷ phu, Tam muội phu không giống nhau. Mặc kệ như thế nào, Đại tỷ phu cùng Tam muội phu là hậu duệ hoàng tộc quý tộc, từ nhỏ sở thụ giáo đạo, nhìn đến thứ gì cũng đều xa hơn chàng. Còn Thừa Học, không có kiến thức lớn như vậy, chàng chỉ có thể ở trong lịch trình làm quan chậm rãi thể hội, dần dần hiểu được. Nhưng thế gian rất nhiều dụ hoặc, như là nhân sinh từ đây của chàng một mặt thuận lợi, chỉ sợ chàng sẽ không cảm thấy được trả giá đại giới dụ hoặc lớn bao nhiêu. Ăn khổ, luôn tốt.”

Thường Mộc Chi á khẩu không trả lời được, nàng ta thân là đích nữ, nhưng chưa từng suy xét hay hỏi đến vấn đề như Thường Thấm Chi.

Thường Nhuận Chi lại có thể lý giải.

Tự bản thân Nhị tỷ tỷ, so với nàng còn muốn lý tính.

Đó là một người thông minh, nữ nhân hiểu được vì chính mình tỉ mỉ mưu hoa.

Thường Thấm Chi nháy mắt mấy cái, thản nhiên nói: “Đại tỷ tỷ cùng Tam muội muội không tốt khi dạy dỗ trượng phu, nhưng muội có thể. Thừa Học là muội coi trọng, nếu chàng có sai lệch, thay lòng, chịu dụ hoặc, muội biết đi chỗ nào khóc đây... Lúc trước lão thái thái duy trì muội chọn tế, bất luận như thế nào muội cũng không thể đánh mất mặt mũi lão thái thái.”

Thường Mộc Chi bật cười: “Miệng lưỡi trơn tru.”

“Muội chỉ nói lời trong lòng.” Thường Thấm Chi nói: “Đại tỷ tỷ tam tòng tứ đức, cũng không tốt so với muội.”

Thường Mộc Chi bất đắc dĩ lắc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.