Chủ nhân áo choàng tiệm đi tiệm gần, đến gần Sầm Vương mới ghìm ngựa ngừng lại, tro bụi trên đường chậm rãi chìm xuống.
Lưu Đồng híp mắt nhìn một lát, nói với Thường Nhuận Chi: “Là Sầm Vương phi đến.”
Thường Nhuận Chi gật đầu, chần chờ nói: “Đều thấy, muốn đi qua chào hỏi một tiếng sao?”
”Nàng ta cũng nhìn thấy chúng ta.” Lưu Đồng gật đầu nói: “Đi thôi.”
Bởi vì không cùng vị Sầm Vương phi đánh giao tế, Thường Nhuận Chi đi ở bên cạnh Lưu Đồng, trong lòng có chút xíu lo lắng.
Lại nói tiếp, xuất thân của vị Sầm Vương phi này cực kì hiển hách.
Phụ thân của nàng ta, chính là con của Tể tướng khi Tiên đế còn tại thế,
học thức xuất chúng; mẫu thân nàng ta, chính là nữ nhi Tiên đế, đương
kim hoàng muội của Ngụy đế, Trưởng công chúa Trường Nhạc. Trước lúc chưa gả cho Sầm Vương, Sầm Vương phi đã có thân phận Quận chúa, khi gả cho
Sầm Vương, Sầm Vương còn chưa được phong Vương.
Mẫu phi Sầm Vương mất sớm, có thể nói Sầm Vương không có ngoại gia nâng đỡ.
Sau đó hắn ta có thể vượt qua sắc lập Thái Tử đông phong lên làm Vương gia, một là vì chiếm tiện nghi xếp thứ tự, hai là, cũng có mấy phần xem
trọng ở Sầm Vương phi.
Từ lúc Thường Nhuận Chi gả cho Lưu Đồng,
thường xuyên giao tiếp trục lý, cũng chỉ có Thụy Vương phi, thân tỷ
Thường Mộc Chi của nàng. Khi ở trong cung, nhiều nửa chỉ có đám người
thất Hoàng Tử phi nói mấy câu.
Vài vị Vương phi, nàng cơ hồ nói cũng không nói qua.
Kỳ Vương phi đoan trang tự giữ, sẽ không chủ động cùng người khác nói chuyện;
Lễ Vương phi tin phật, luôn luôn ru rú trong nhà, ngay cả cung yến cũng là có thể không đến tắc không đến. Nghe nói trong phủ Lễ Vương, nội viện
đương gia là Lễ Vương Trắc phi;
Chúc Vương phi là tiểu mĩ nhân
trong kỳ tuyển tú nữ dân gian đi lên, tính tình thanh cao cao ngạo, vỗn
dĩ mẫu phi Tĩnh phi của Chúc Vương không vừa ý cưới đứa con dâu này,
nhưng nề hà Chúc Vương vui mừng được ngay, ba ba cưới qua cửa, Nguyên Vũ đế vui vẻ khi nhi tử nạp nữ tử dân gian, đối với cọc hôn sự này cũng
không có ngăn trở, Chúc Vương ôm được mỹ nhân về, đáng tiếc nghe nói
Chúc Vương phi đối với Chúc Vương bắt bẻ, phu thê bọn họ mặt và tâm
không hợp;
Sầm Vương phi với thân phận là Quận chúa, chỉ sợ là
vài vị Vương phi cao nhất bên trong, nghe nói nàng ta có thể gả cho Sầm
Vương, cũng chính nàng ta đi cầu. Đại khái là vì thân phận Sầm Vương
phi, cho tới bây giờ Sầm Vương cũng chỉ có một Vương phi là nàng ta,
trong phủ không có nữ nhân khác.
Cái này đều là tiểu Hàn thị và Thường Mộc Chi nhất nhất phân tích cho Thường Nhuận Chi nghe.
Tóm lại, vài vị Vương phi này, thật ra tốt nhất không cần đi kết giao.
Một đường hướng tới chỗ phu thê Sầm Vương, Thường Nhuận Chi nhớ tới trước khi xuất giá, lời mà Thường Mộc Chi nói với nàng.
”Kỳ Vương phi nhìn mọi sự không để ý, cả ngày bưng, thật ra mỗi một chuyện
nàng ta đều nói tới quy củ, bởi vậy có chút không tạo được niềm vui cho
Kỳ Vương.”
”Lễ Vương phi càng đừng nói nữa, phụ thân nàng ta phạm vào chuyện này, bị thôi quan, Vương phi như nàng ta cũng chính là trên
mặt đẹp mắt, cho nên chính nàng ta cũng dùng lễ Phật đến cản tầm mắt
người khác, nói là lễ Phật, thật ra bất quá là giấu tài, chờ nhi tử nàng ta lớn lên mà thôi.”
”Chúc Vương phi nhất xách không rõ tình
huống, đều gả cho Chúc Vương, cho tới bây giờ còn một bộ lạnh lùng với
Chúc Vương, không biết nàng ta đến cùng đồ cái gì.”
”Cuối cùng đó là Sầm Vương phi.” Thời điểm Thường Mộc Chi nói đến Sầm Vương phi, dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Cùng với hắn ba vị Vương phi có thể trò
chuyện, nhưng vị Sầm Vương phi này, nhìn thấy nàng ta vẫn trốn tránh
chút mới tốt.”
Thường Mộc Chi nói như vậy: “Đại khái là vì cha
chết sớm, tuổi còn nhỏ lại có thân phận Quận chúa, trước khi Sầm Vương
phi chưa xuất giá, nổi danh kiều man. Khi nàng ta đánh Po-lo, xuống tay
tàn nhẫn, người khác cùng nàng ta đánh nhau, căn bản không dám anh này
mũi nhọn. Khi đó nàng ta đến tuổi xuất giá, vốn là... Sau đó coi trọng
lục Hoàng Tử lúc ấy còn chưa được phong Vương, nháo phải gả, bệ hạ liền
ban hôn cho lục Hoàng Tử cùng nàng ta, cho tới bây giờ, lục Hoàng Tử đã
phong Vương, trong phủ Sầm Vương trừ bỏ nàng ta cùng nha hoàn bà tử hầu
hạ, một nữ nhân dư thừa cũng không có. Những năm gần đây, chuyện mẫu
thân nàng ta là Trưởng công chúa Trường Nhạc dưỡng trai lơ, nháo đến mức mọi người đều biết, tì khí của nàng ta cũng gặp trướng... Nàng ta không dễ tiếp xúc, cũng không đáng giá đi giao tiếp, muội phải nhớ kỹ, ngàn
vạn lần không cần nói chuyện nghịch ý tứ nàng ta.”
Lúc trước
Thường Nhuận Chi đối với những lời này của Thường Mộc Chi còn không có
thể hội, hôm nay muốn đối mặt cùng Sầm Vương phi, nàng mới thấy ra phân
không yên này.
Một đường miên man suy nghĩ, cuối cùng đến mã tràng.
Lưu Đồng dẫn Thường Nhuận Chi tới hành lễ cho Sầm Vương phi.
Sầm Vương phi kêu khởi, cao thấp đánh giá Thường Nhuận Chi, vừa cười vừa
nói: “Đột nhiên cho ta biết đến mã tràng đua ngựa, một đường đuổi theo,
sao không nói sớm với ta một chút?”
Lưu Đồng sửng sốt: “Đua ngựa?”
”Làm sao, không phải đua ngựa?” Sầm Vương phi nhíu mày, giọng điệu có chút
không tốt: “Đến mã tràng không phải đua ngựa, chẳng phải là đến không
một chuyến? Cửu đệ muội, cùng ta chạy một vòng như thế nào?”
[Tử: Lại một điêu phụ!!!]
Trong tay Sầm Vương phi còn nắm roi ngựa, lúc nói chuyện roi trên cổ tay vừa
lật, trong gió liền có âm thanh roi xẹt qua thanh thúy.
Thường
Nhuận Chi không khỏi cảm thấy run lên, thầm nghĩ Sầm Vương phi này quả
thật giống như lời đại tỷ tỷ nói, nhìn qua thật sự không dễ chọc...
Bên kia Lưu Đồng cảm thấy rất là không vui, tiếp lời: “Vương tẩu, nội tử sẽ không cưỡi ngựa. Sầm Vương huynh không phải ở đây sao? Vương tẩu cùng
Sầm Vương huynh đi đua ngựa là được rồi.”
Sầm Vương phi nhìn về phía Sầm Vương.
Vốn dĩ mặt mày nàng ta hếch lên thoáng chốc trở nên nhu hòa, hơi cong thắt
lưng, cắn cắn môi, nhẹ nhàng nắm lấy tay áo Sầm Vương lắc lắc, thanh âm
so với lúc trước muốn tiểu ý ôn nhu hơn rất nhiều: “Gia, chúng ta đi đua ngựa một lát không?”
Sầm Vương cũng gật gật đầu, nhất thời trên mặt Sầm Vương phi liền lộ ra đỏ ửng, là bộ dáng thẹn thùng. (@_@)
Thường Nhuận Chi xem có chút ngây người.
Lúc trước là Sầm Vương phi cả vú lắp miệng em, cùng Sầm Vương phi hiện tại
với một bộ kiều thái tiểu nữ nhi, thật sự là cùng một người?
Không đợi nàng nhận, Lưu Đồng tức khắc nói: “Vậy đệ đệ không quấy rầy Sầm
Vương huynh cùng Vương tẩu, các ngươi hảo hảo chơi, hảo hảo đua ngựa.”
Sầm Vương phi vẫy vẫy tay, ý bảo Lưu Đồng đi mau.
Lúc này Lưu Đồng lôi Thường Nhuận Chi rời khỏi chỗ phu thê Sầm Vương.
”Sầm Vương phi kia...” Thường Nhuận Chi bị động đi theo bước chân Lưu Đồng,
không khỏi nghi hoặc nói: “Làm sao nhìn, một lát một tính tình.”
Lưu Đồng cười nói: “Nàng ta là như vậy, trước khi không lập gia đình liền điên điên khùng khùng, đừng để ý nàng ta.”
Thường Nhuận Chi hiếu kỳ nói: “Chàng và Sầm Vương phi rất quen thuộc sao?”
Lưu Đồng nói: “Không quen, bất quá đến cùng nàng ta là nữ nhi của Trưởng
công chúa, cô mẫu Trường Nhạc thường xuyên mang nàng ta tiến cung, cho
nên trong cung các Hoàng Tử đối với tính tình của nàng ta đĩnh quen
thuộc.”
Thường Nhuận Chi gật đầu, tán thưởng: “Nếu không phải thiên chi kiêu nữ, nói vậy cũng sẽ không thể dưỡng thành tính tình đó.”
”Cái gì tính tình, không coi ai ra gì?” Lưu Đồng xuy cười, khoát tay nói khẽ với Thường Nhuận Chi: “Trước khi nàng ta chưa xuất giá, ta coi nàng ta
còn thuận mắt chút. Từ khi nàng ta xuất giá, ta cuối cùng cảm thấy nàng
ta càng thần lẩm bẩm.”
Lưu Đồng dừng một chút, nói: “Nàng ta nhìn chăm chú Sầm Vương, nghe nói phàm là tỳ nữ trong phủ đến gần Sầm Vương, để nàng ta biết được, nhất định tỳ nữ đó không có kết cục tốt.”
Nói đến đây, Lưu Đồng cười ôm chầm lấy Thường Nhuận Chi nói: “Đồng dạng là
vì để ý phu quân mà ghen, phương pháp mà nàng xử lý thẳng thắn và chính
trực hơn nhiều, nàng ta như vậy... Đổi lại là nam nhân nào khác, sợ là
đều ăn không tiêu.”