Edit: Kitto Katto
*°*
Thiệu gia có một truyền thống, rằng trẻ con trong nhà chỉ được tổ chức sinh nhật đến năm mười tuổi.
Đương nhiên việc sinh nhật trước năm mười tuổi sẽ đều được người lớn trong nhà đứng ra tổ chức, còn những sinh nhật khác thì muốn tổ chức hay không thì tự làm tự quyết định.
Từ nhỏ đến lớn Trần Bách Châu chưa từng được tổ chức sinh nhật, sau khi đến Thiệu gia, vì muốn cậu có thể hòa đồng với trong nhà hơn mà Thái Nhã Lan đã tự mình tổ chức cho cậu hai lần sinh nhật, cũng coi như là đã phá lệ.
Thiệu Hiển cũng không có kinh nghiệm mua quà, hai lần trước đều trực tiếp mang Trần Bách Châu đến cửa hàng để cậu tự chọn, đúng là có hơi thô.
Quà năm nay hắn đã phải suy nghĩ rất lâu, mới nảy ra một ý này.
Sáng sớm hôm sau, tài xế Thiệu gia đưa Thiệu Hiển đến Quảng trường Thế Kỷ.
Hắn vừa xuống xe, liền thấy Hách Lộ và Tiền Văn Kiệt đứng trong bóng râm chờ hắn.
“Hiển Hiển, “ Tiền Văn Kiệt vẫy tay về phía hắn, “Cậu còn gọi cả Hách Lộ nữa hả, dám gạt tôi!”
Thiệu Hiển cười nói: “Này không phải là để tránh việc bị Bách Châu biết chứ còn gì.”
Hôm qua cậu có đưa cho Hách Lộ một tờ giấy, không phải là đề luyện mà là nhờ cô đi cùng để hỗ trợ.
“Cậu định mua quà gì vậy?”
Tiền Văn Kiệt suy nghĩ một đêm cũng không nghĩ nên mua gì, vấn đề quà cáp thật sự khiến người ta sầu nát óc.
Ba người cùng đi vào Trung tâm Thương mại, Thiệu Hiển trả lời: “Tôi định tự gắp một con gấu bông cho Bách Châu.”
Tiền Văn Kiệt: “...”
Hiển Hiển, cậu có hiểu lầm gì về kỹ năng gắp thú nhồi bông của cậu không đó!
Nhìn ánh mắt cậu, Thiệu Hiển liền hiểu cậu đang suy nghĩ cái gì, cốc đầu cậu ta một cái, “Cho nên mới phải nhờ Hách Lộ tới giúp nè.”
Từ sau lần đi khu trò chơi điện tử hồi nghỉ hè lớp Bốn đến bây giờ, bọn họ cũng đã qua lại đây chơi mấy lần.
Cơ mà Thiệu Hiển chưa có một lần gắp thú thành công.
Người từng chiêm ngưỡng trình độ của hắn - Tiền Văn Kiệt không khỏi dựng thẳng ngón tay cái: “Hiển Hiển cậu thật là dũng cảm! Lần này cậu biết tìm ngoại giao đúng người rồi đấy, bạn học Hách Lộ đây đúng là có tài nghệ cao cường.”
Tuy rằng không sánh được với kỹ năng thiên phú của Trần Bách Châu nhưng trình độ gắp thú của Hách Lộ cũng khá là xuất sắc.
Thiệu Hiển muốn nhờ cô đứng bên cạnh để giảng dạy cho mình.
Một con gấu nhồi bông không có giá trị là mấy, mà Trần Bách Châu cũng không có thiếu tiền.
“Cơ mà nếu hôm nay cậu thật sự có thể thành công, thì bé gấu bông kia sẽ không hề tầm thường!”
Tiền Văn Kiệt cười hì hì, nóng lòng xem Thiệu Hiển.
“Cậu đã nghĩ được nên tặng gì chưa?”
“Chưa í, “ Tiền Văn Kiệt chỉ chỉ cặp mắt tiều tụy của mình, “Cậu xem này, tối hôm qua tôi nghĩ đến mất ngủ luôn đó!”
Hách Lộ đứng bên cạnh cười nói: “Tôi cảm thấy hai cậu có tặng cái gì thì Trần Bách Châu đều sẽ thích thôi.”
Không ai là không thích được nhận quà mà.
“Hay là tôi tặng cậu ấy bóng rổ nhở, vóc dáng của cậu ta cao to như thế, không chơi bóng rổ thực sự quá đáng tiếc.”
Ba người vừa nói vừa đi vào khu trò chơi điện tử.
Mua một đống xu trò chơi siêu to xong, Thiệu Hiển đi đến trước máy gắp thú.
Hắn rất ít khi căng thẳng mà bây giờ lại cảm thấy nhịp tim đập có hơi nhanh, không biết nhiêu đây xu trò chơi có đủ cho hắn gắp thú không.
“Lát nữa nếu cậu nói dừng là dừng, cậu nói bắt thì sẽ bắt, tôi đều nghe lời cậu.” Thiệu Hiển nghiêm túc xin nhờ Hách Lộ.
“Bắt đầu đi.”
Nửa tiếng...
Một tiếng...
Thiệu Hiển đã mua thêm xu mấy lần nhưng vẫn chưa bắt được thành công em gấu nào.
Tiền Văn Kiệt thấy trên lưng áo hắn đều đã bị mồ hôi làm ướt, không đành lòng nói: “Hiển Hiển, hay là đổi món quà khác đi?”
“Không, hôm nay tôi nhất định phải gắp được một con!” Ở phương diện này Thiệu Hiển khá là cố chấp.
Hắn nhìn chằm chằm không chớp mắt cái tay gắp lớn trong lồng kính, sau đó quyết đoán thả nó xuống.
“Bắt được rồi!” Tiền Văn Kiệt đột nhiên kinh ngạc thốt lên một tiếng, nhìn qua còn kích động hơn cả Thiệu Hiển.
Một con khỉ bông có cái miệng lớn bị tay gắp ôm vào, bắt đầu chậm rãi đi về phía cái lỗ thông ra ngoài.
Tim Thiệu Hiển đều phải nhảy lên cổ họng, trong lòng không ngừng cầu khẩn, lần này nhất định phải thành công!
Cũng không biết là khẩn cầu của hắn có tác dụng, hay là nhờ hắn khổ tâm luyện tập vô số lần nên rốt cuộc cũng mò được bí quyết, con khỉ miệng rộng kia thật sự thành công đến được chỗ cái lỗ, được tay gắp thả ra ngoài!
“Tốt quá rồi!” Lần đầu tiên Thiệu Hiển vui đến hiện ra mặt như thế, hắn vui vẻ lấy con khỉ miệng rộng ra, vững vàng cầm trong tay.
Hách Lộ đứng ở bên cạnh, không khỏi lộ ra nụ cười.
Cô lại cảm thấy có chút đố kị với Trần Bách Châu, không phải là vì Thiệu Hiển đối tốt với cậu ta như vậy, mà là vì có một người để ý đến cậu ấy như vậy.
“Hiển Hiển, cậu thật là lợi hại!” Tiền Văn Kiệt khen một câu tượng trưng khiến người ta phổng mũi.
Thiệu Hiển cực kì vui vẻ, ôm chú khỉ miệng rộng không buông, mà mặt cũng đã bình tĩnh một chút, nhìn Tiền Văn Kiệt nói: “Chúng ta đi mua bóng rổ đi, không phải cậu nói muốn tặng Bách Châu bóng rổ sao?”
“Tôi muốn đi vệ sinh trước đã, Hiển Hiển cậu đi cùng tôi có được không?”
Thiệu Hiển đương nhiên sẽ không từ chối, vừa nãy vẫn luôn trong tình trạng sốt sắng, không đi vệ sinh được, bây giờ thật sự có chút mắc tiểu.
Hai người sóng vai đi vào phòng vệ sinh.
“Hiển Hiển, tối qua tôi còn suy nghĩ một chuyện, “ giải quyết nỗi buồn xong xuôi, Tiền Văn Kiệt bỗng nhiên ngăn cản bước chân đi ra ngoài của Thiệu Hiển, nghiêm túc nói, “Cậu cảm thấy chuyện tôi nhờ Hách Lộ bổ túc học có khả thi hay không?”
Thiệu Hiển từ trong tâm tình kích động tỉnh táo lại, “Ý cậu là nhờ cậu ấy dạy bổ túc kiến thức Cấp ba cho cậu á, sau đó cậu sẽ chi trả học phí bổ túc?”
“Ừm.” Ngón tay Tiền Văn Kiệt vẽ vẽ lên nền đá hoa cứng trên tường, sắc mặt có chút thấp thỏm.
Cái này có thể xem là một biện pháp hay, vừa tôn trọng lòng tự trọng của Hách Lộ vừa có thể khiến Hách Lộ kiếm được tiền, một mũi tên trúng hai con nhạn.
Nhưng có một vấn đề.
“Tiền mừng tuổi của cậu không phải định tiết kiệm cho ước mơ sau này sao?” Thiệu Hiển hỏi.
Lông mày Tiền Văn Kiệt đều nhăn lại, một bên là ước mơ của mình, một bên là bóng lưng khó nhọc của Hách Lộ, thật sự rất khó lựa chọn.
Thấy cậu bị làm khó, Thiệu Hiển không nhịn được cười cười vỗ vỗ bả vai của cậu.
“Ngốc, tôi với Bách Châu đã nói sẽ luôn ủng hộ cậu, đến thời điểm đó tất nhiên sẽ toàn lực giúp đỡ. Cơ mà nếu cậu muốn dùng phương pháp này để giúp Hách Lộ, thì thế nào cũng phải nói cho cậu ấy một tiếng.”
Tiền Văn Kiệt nghe vậy, ngay lập tức liền muốn vồ tới ôm lấy Thiệu Hiển, nhưng lại bị Thiệu Hiển phũ phàng đẩy ra.
“Hiển Hiển, cậu thật tốt lắm lắm luôn!”
Thiệu Hiển vẫn còn ôm chú khỉ miệng rộng trong lòng, lườm cậu với biểu tình đáng ghét, “Được rồi, Hách Lộ còn đang chờ chúng ta ở bên ngoài, hai người mau trao đổi với nhau đi.”
Ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn thấy Hách Lộ, Thiệu Hiển nói: “Hôm nay cậu đã giúp tôi một việc quan trọng, để tôi mời cậu ăn chút đồ ngọt.”
Hách Lộ định từ chối, nhưng nhờ có Tiền Văn Kiệt đứng bên cạnh phụ họa mà cô cũng không còn cách nào khác, không thể làm gì ngoài đi theo Thiệu Hiển đến cửa hàng đồ ngọt.
Điểm lại mọi chuyện, cô lại có chút xấu hổ nói: “Thực sự thì tôi không giúp đỡ được gì nhiều, đều là kết quả mà cậu tự mình nỗ lực.”
Người bỏ tiền chính là Thiệu Hiển, hao công tốn sức cũng là Thiệu Hiển.
“Đừng nói chuyện này nữa, “ Thiệu Hiển khẽ mỉm cười, “Bút Sáp có chuyện muốn thương lượng với cậu.”
Hách Lộ nhìn về phía Tiền Văn Kiệt, mắt lộ ra nghi hoặc.
“Tôi muốn mời cậu giúp tôi học bổ túc, “ Tiền Văn Kiệt gãi đầu một cái, trên mặt có chút ngượng ngùng, “Kiến thức Cấp ba khó quá, một mình tôi thì không thể học được, cậu yên tâm, tôi sẽ trả phí gia sư cho cậu!”
Ngón tay Hách Lộ vuốt nhẹ mặt bàn mấy lần, hỏi: “Thành tích của Thiệu Hiển và Trần Bách Châu đều tốt hơn tôi, bọn họ khẳng định cũng sẽ đồng ý dạy học cho cậu, tại sao phải nhờ tôi chứ?”
“Hai người bọn họ từ khi lên Cấp ba rất bận, đều không để ý tới tôi, “ Tiền Văn Kiệt cấp tốc viện cớ, còn quay đầu nháy nháy Thiệu Hiển để chứng minh, “Đúng không Hiển Hiển?”
Thiệu Hiển: “... Ha ha, đúng, sau khi lên Cấp ba tôi với Bách Châu đúng là khá bận.”
Hắn cảm thấy, dựa vào độ nhạy cảm của Hách Lộ nhất định đã phát giác dụng ý của Tiền Văn Kiệt.
Quả nhiên, mấy giây sau, Hách Lộ lộ ra một nụ cười cảm kích, “Cảm ơn cậu, Tiền Văn Kiệt, thật ra dựa vào thành tích của cậu thì cũng không cần học bổ túc.”
“Tôi nghĩ cần học bổ túc đó, tôi cảm thấy thành tích của bản thân chưa đủ tốt!” Mắt Tiền Văn Kiệt lộ ra lo lắng, thậm chí còn lén lút kéo kéo áo Thiệu Hiển dưới gấm bàn.
Nhận được cầu cứu của tên bạn thân, Thiệu Hiển không thể làm gì khác ngoài ôn tồn khuyên bảo.
“Bút Sáp rất có lòng cầu tiến, cậu ấy muốn thi được vào một trường Đại học tốt, cơ mà cậu ta lại mê game, cậu cũng biết mà. Kể cả tôi hay Bách Châu đều không có thời gian quản cậu ấy, chỉ sợ sau này cậu ấy cũng không thèm học tập nữa mất. Nhưng nếu cậu giúp cậu ấy bổ túc thì còn có thể quản lý cậu ta luôn một thể, cản được cậu ấy đi theo game.”
Tiền Văn Kiệt lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, tuy rằng không kịp chuẩn bị tâm lý để bị Thiệu Hiển “hắc”, nhưng cậu vẫn cam tâm tình nguyện.
*hắc (cho những bạn không biết): từ hay được dùng trong C-biz để chỉ việc idol bị nói xấu, tung tin đồn, bị bịa chuyện hay bị bóp phốt,... Từ này có thể dịch nghĩa khác cơ mà nó cute quá nên tui để nguyên:v
Hách Lộ không muốn phụ thuộc vào người khác, nhưng cũng ngại ngần với lời mời chân thành của cả Tiền Văn Kiệt cùng Thiệu Hiển, đang lúc đấu tranh tư tưởng, Thiệu Hiển liền mở miệng lần nữa.
“Hách Lộ, đối với cậu bây giờ mà nói, việc học nghiệp Cấp ba là quan trọng nhất, giúp Bút Sáp học bổ túc cũng sẽ không mất nhiều thời gian, như vậy còn có thể bảo đảm thành tích của cậu không bị suy giảm. Nhưng nếu cậu nhất quyết đi làm thêm thì việc học tập sẽ không thể được bảo đảm.”
Hách Lộ he hé miệng, nhưng ngay cả lời phản bác cũng không nói ra được.
“Đúng vậy!” Tiền Văn Kiệt vội vã phụ họa.
Nghe hai người khuyên bảo xong, Hách Lộ rốt cuộc cũng gật đầu, “Cảm ơn.”
Thật may là cô vẫn còn cả đời để báo đáp.
Sau khi trở lại khu biệt thự, Thiệu Hiển bí mật đưa chú khỉ miệng rộng cho Tiền Văn Kiệt, “Cậu giúp tôi bảo vệ nó mấy ngày trước nha, khi nào đến sinh nhật Bách Châu thì hãy mang tới.”
“Được!”
Thiệu Hiển không yên tâm dặn đi dặn lại nhiều lần, nhất định phải bảo vệ bé khỉ miệng rộng cho tốt, đến tận khi Tiền Văn Kiệt giơ tay lên trời tuyên thệ bảo đảm xong, hắn mới yên tâm về nhà.
Trong phòng khách trống không, không một bóng người.
Thiệu Hiển đứng ở trước cửa, mới vừa thay giày xong, bóng dàng Trần Bách Châu liền xuất hiện ở trước cầu thang.
“Tôi mới về, bên ngoài nóng quá.”
Trần Bách Châu “Ừ” một tiếng, lấy từ trong tủ lạnh ra một hộp sữa chua uống, cắm ống hút vào xong liền đi tới bên ghế sofa đưa cho Thiệu Hiển.
“Người cậu ướt hết mồ hôi rồi, uống xong rồi mau đi tắm đi.”
Thiệu Hiển uống rồn rột mấy cái, nghe vậy gật gật đầu, thuận miệng hỏi: “Có phải cậu đã luyện được nhiều đề lắm rồi đúng không?”
“Ừm.”
Thật ra cậu căn bản không tâm tư để làm bài, đi thẳng một chuyến tới phòng huấn luyện, nửa tiếng trước mới vừa tắm rửa sạch sẽ.
Cậu rất muốn hỏi Thiệu Hiển đã đi đâu, mà mãi đến tận khi Thiệu Hiển uống hết sữa chua, cũng không thể hỏi ra thành lời.
“Tôi đi tắm đây, khi nào cơm nước xong xuôi, hai chúng ta cùng nhau làm bài.”
Ném xong câu này, Thiệu Hiển liền thong thả đi lên lầu.
Chiếc lọ đã cạn sữa chua vẫn còn để trên khay trà, giây sau đã được Trần Bách Châu cầm lên quơ quơ mấy cái, bên trong vẫn còn sót lại một chút.
Cậu cầm chiếc lọ đứng dậy, định đem vứt đi.
Nhưng đi được giữa đường, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại giơ lên, môi nhắm ngay miệng ống hút, nhẹ nhàng hút một chút.
Mới lấy từ trong tủ ra, quả nhiên còn rất lạnh.
Mấy ngày sau, hai người cùng nhau học bài, Thiệu Hiển hoàn toàn không nhận ra sự biến hóa cảm xúc của Trần Bách Châu.
Từ trước đến giờ cậu đã không phải là đứa nhỏ dễ rơi nước mắt, che giấu cảm xúc cơ hồ đã thành bản năng của cậu.
Mãi đến tận sáng ngày mùng 6 tháng 7, Tiền Văn Kiệt mang chú khỉ miệng rộng cùng bóng rổ đi vào Thiệu gia, Trần Bách Châu mới bừng tỉnh nhớ tới sinh nhật của mình.
Dì Tôn cười cười đưa bánh ngọt đặt lên bàn, cười nói: “Nhị thiếu đã thức dậy từ sáng sớm, chiếc bánh ngọt này cũng là do cậu ấy làm cùng với dì.”
Trần Bách Châu sững sờ tại chỗ, cuống họng như là bị cái gì khóa chắt rồi, xúc động đến không thể diễn tả nổi.
“Còn có cái này nữa, “ Tiền Văn Kiệt như hiến dâng vật quý mà nhét chú khỉ miệng rộng vào lồng ngực cậu, “Đây chính là thú nhồi bông Hiển Hiển tự tay gắp được, cậu cũng biết trình độ gắp thú của Hiển Hiển rồi đó, đây là con đầu tiên, cũng là con duy nhất, cậu không biết hôm đó Hiển Hiển đã bỏ ra bao nhiêu thời gian đâu, khổ cực lắm mới...”
“Bút Sáp, “ Thiệu Hiển nghe đến có chút xấu hổ, liền ngắt lời cậu ta, “Bóng rổ của cậu cũng phải chọn rất lâu.”
“Đúng đúng đúng!” Tiền Văn Kiệt vui rạo rực đưa quả bóng rổ tới, “Khi nào vào Cấp ba chúng ta cùng chơi bóng rổ đi!”
Trần Bách Châu ôm thật chặt chú khỉ miệng rộng, lại đưa tay nhận lấy bóng rổ, viền mắt dần dần toả nhiệt.
Thì ra hôm đó Thiệu Hiển gạt mình đi ra ngoài, là muốn đích thân gắp thú cho mình.
Hắn nhất định đã bỏ ra rất nhiều thời gian, cũng nhất định đã rất khổ cực.
Hôm đó quần áo đều ướt đẫm mồ hôi.
Trần Bách Châu càng nghĩ càng cảm thấy mình thật âm u đê hèn, Thiệu Hiển tốt như vậy, mà mình còn vì chuyện đó mà khổ sở oan ức.
Thực sự là rất không nên!
Cậu mạnh mẽ nín chặt nước mắt, kéo lên một nụ cười cực kì nhạt, “Cảm ơn quà của các cậu.”
Thiệu Hiển đốt nến, cắm lên bánh ngọt, cười nói: “Bách Châu, mau tới thổi nến đi, nhớ ước nha.”
Trần Bách Châu ôm chú khỉ miệng rộng và bóng rổ, khom lưng thổi tắt nến.
Cậu nghĩ, cậu thật là may mắn.
Có lẽ khoảng thời gian u ám lúc trước chỉ là một loại tôi luyện thôi, chỉ cần kiên trì vượt qua, đưa tay ra là có thể chạm tới ánh sáng.
Bất kể là Thiệu Hiển hay là Tiền Văn Kiệt, đều đáng được người khác đối xử chân thành.
Ba người vui vẻ chơi một ngày, đến khi Tiền Văn Kiệt sắp về nhà, Trần Bách Châu bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Nếu cậu tin tưởng tôi, tôi có thể giúp cậu nhân đôi tiền mừng tuổi.”
Tiền Văn Kiệt: “... Ý cậu là gì?”
Đối mặt với khiếp sợ và nghi vấn của cậu ta, Trần Bách Châu tiếp tục nói: “Cậu định tốt nghiệp Trung học phổ thông xong sẽ bắt đầu làm game thủ, khi đó cậu mới mười sáu tuổi, tiết kiệm cùng lắm là được 3 vạn* tiền mừng tuổi, có khả năng không đủ để gánh vách ước mơ của cậu.”
*1 vạn tệ = 32.519.767,4 VNĐ (ba mươi hai triệu rưỡi á mọi người)
3 vạn tệ = 97.559.302,2 VNĐ (chín mươi bảy triệu...)
Cậu nói tới có lý, Tiền Văn Kiệt không khỏi hỏi: “Câu vừa nãy của cậu là sự thật?”
Thiệu Hiển đứng ở bên cạnh không khỏi cười rộ lên, “Bút Sáp, thật ra thì lời mà cậu nói với Hách Lộ cũng có câu đúng, lên Cấp ba tôi và Bách Châu đúng là không có nhiều thời gian.”
Mấy năm qua Trần Bách Châu không ngừng tiếp thu kiến thức, nhưng không chỉ là kiến thức trong sách giáo khoa.
Thiệu gia có đầy đủ tài nguyên để cung cấp cho việc học của cậu, Thiệu Hiển cũng dốc lòng bồi dưỡng.
Hắn cũng định hè này sẽ bắt đầu thăm dò sâu hơn nữa.
*°*
“Chuyên” mục của bạn Ka
>> “Chuyên” edit trùng:(
Chuyện là gần đây tui mới biệt bộ này có nhà cũng edit và bạn ấy hoàn rồi:<
Nhưng! Nhưng tui sẽ không bỏ dở truyện bản edit của tui vì dù gì cũng đã đi đến tận đây rồi. Chuyện này mà còn không làm được thì sao có thể quyết tâm thi đỗ Đại học được!
Cơ mà tui lại thấy bản thân mình thật ích kỷ nên muốn hỏi ý mọi người:(
Hiện tại có bản edit hoàn rồi, các bạn còn ủng hộ tôi làm tiếp không vậy?:(