“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Thái Nhã Lan liếc mắt nhìn đứa trẻ trên đất, nét giận dự trong con ngươi lóe lên một cái rồi biến mất.
Thiệu Hiển cố ý lộ ra vẻ oan ức, “Mẹ, bọn họ bắt nạt người khác trong vườn hoa nhà chúng ta, làm bẩn cả vườn.”
Chỉ bằng một cái liếc mắt Thái Nhã Lan liền hiểu đã xảy ra chuyện gì, bà đang định đáp lời, một người phụ nữa mặc quần áo tinh xảo đột nhiên lao ra, nụ cười lấy lòng nói: “Thiệu phu nhân, chắc là có hiểu lầm! Có lẽ bọn nhóc chỉ đang trêu đùa nhau thôi.”
Cô ta vừa nói, vừa dùng ánh mắt ra hiệu cho Trần Dục.
Trần Dục lạnh lùng liếc cô ta một cái, nói: “Dì Thái, chúng con chỉ chơi vui thôi, thua thì phải nhận hình phạt. Làm bẩn vườn hoa nhà dì mất rồi, xin lỗi ạ.”
Những đứa trẻ khác cũng phụ họa áy náy nói.
Ha, trò chơi trừng phạt, được lắm!
Trong lòng Thiệu Hiển cười lạnh một tiếng, lại gần vén vạt áo của đứa nhỏ lên, lộ ra những vết bầm xanh xanh tím tím ở bụng, ngay sau đó liền che lại.
“Mẹ, cậu ấy bị thương ở trong vườn nhà chúng ta, đưa đến bệnh viện trước đi ạ.”
Thái Nhã Lan gật đầu, gọi người làm bế đứa nhỏ dậy.
“Vị nào là người thân của cậu bé này vậy?” Bà hỏi.
Người phụ nữ lao ra ban nãy nói: “Là tôi, tôi là mẹ của nó.”
“Thì ra là Trần phu nhân, “ Thái Nhã Lan nhàn nhạt nói, “Cậu bé này bị thương trong nhà chúng tôi, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”
Thiệu Hiển nghe vậy, không khỏi nhìn về phía Trần phu nhân, chẳng lẽ đó là mẹ kế của Trần Dục?
Tuy hắn chẳng thèm chú ý tới Trần Dục, nhưng cũng từng nghe được không ít tin tức ngầm.
Nghe đâu năm Trần Dục năm tuổi, cha cậu ta tìm được một người mẹ kế để chăm sóc cho cậu ta, mẹ kế còn mang theo một đứa con riêng, hình như còn chưa là con hợp pháp.
Nhưng sau đó, đứa con riêng này đột nhiên biến mất.
Không lâu sau đó, Trần gia phá sản, người trong gia đình trải qua nhiều chuyện tương đối thê thảm.
Nhưng kẻ đối đầu với người Trần gia, lại là đối thủ một mất một còn của hắn - Phó Bách Châu.
Nếu không vì Phó Bách Châu, hắn căn bản sẽ không chú ý đến những gia tộc nhỏ bé như Trần gia.
Thái Nhã Lan vốn không có ý định tự mình đi đến bệnh viện, nhưng không cản được Thiệu Hiển nhất định muốn đi, liền dẫn hắn cùng lên xe.
Đi cùng còn có Trần phu nhân, Trần Dục và Tiền Văn Kiệt.
Tiền Văn Kiệt quyết dây dưa đến cùng với Thiệu Hiển, Uông Thục Phân không thể cản nổi, không biết làm gì ngoài nói bác tài xế lái xe đưa bọn họ đi cùng.
Trong xe của Thiệu gia, đứa nhỏ núp ở chỗ ngồi phía sau, đôi mắt không cách nào mở ra được, thoạt nhìn khá đáng thương.
Thiệu Hiển đang lấy giấy lau bơ dính trên mặt cho cậu.
Thái Nhã Lan quay đầu lại liếc nhìn, trong lòng cảm thán một tiếng, đứa con trai này của ta mới nhìn qua dễ bị nhận là giương nanh múa vuốt, rất hung dữ nhưng lại rất ôn nhu.
“Cậu tên là gì?”
Giọng nói non nớt của Thiệu Hiển từ chỗ ngồi phía sau truyền đến, Thái Nhã Lan dương tai lên lắng nghe.
Một lúc lâu sau, một giọng nói yếu ớt khác mới vang lên: “Trần Bách Châu.”
Đúng vào lúc này, Thiệu Hiển vừa lau xong mắt trái dính bơ của đứa nhỏ, lộ ra một nốt ruồi nho nhỏ.
Hắn bỗng nhiên dừng lại, một loại suy đoán nào đó ầm ầm rộ lên trong đầu, khuôn mặt tràn đầy khó tin.
Trần Bách Châu rất nhạy cảm, phát hiện hắn cứng đớ, vừa muốn mở mắt ra liền đóng chặt lại, trọng lòng vắng lặng một mảng hoang vu.
Cậu đã quen với chuyện này từ lâu, chỉ cần biết được thân phận dơ bẩn của cậu, không người nào nguyện ý chơi với cậu nữa, thậm chí ngay cả chạm vào cậu cũng cảm thấy buồn nôn.
“Xin lỗi.”
Hắn co rúc vào góc ở ghế ngồi phía sau, liều mạng giảm bớt vị trí mình đang chiếm dụng, sợ rằng sẽ bị người này đánh chửi.
Trong lòng Thiệu Hiển đột nhiên nổi lên một trận chua xót, hắn chỉ nghe nói lúc nhỏ Phó Bách Châu sinh hoạt rất thê thảm, nhưng không hề biết đến tột cùng là thê thảm ra sao.
Phó Bách Châu trong kí ức của hắn, cao to lạnh lùng, trầm ổn, lúc đàm phán thường có thể nói đối phương đến câm nín không trả lời được.
So với đứa nhỏ gầy trơ xương trước mặt này thì, hoàn toàn khác nhau.
Phó Bách Châu nhìn có vẻ tươi sáng hơn chút, không phải như thế này. Tuy hắn và Phó Bách Châu là kẻ thù trong lĩnh vực kinh doanh, nhưng việc này cũng không ngăn được hắn có hứng thú với tên đối thủ này.
“Cậu bao nhiêu tuổi?”
Cổ họng hắn phát ra tiếng hỏi gấp. Hắn muốn xác nhận đứa trẻ trước mắt này, xem rốt cuộc có phải là Phó Bách Châu hay không.
Trần Bách Châu vẫn chưa trả lời, xe đã dừng lại.
“Hiển Hiển, đến bệnh viện rồi.”
Thái Nhã Lan xuống xe, giúp Thiệu Hiển mở cửa xe, tài xế ôm Trần Bách Châu từ một bên cửa khác ra.
Xe của Trần gia, Tiền gia xe vẫn luôn đi ngay phía sau bọn hắn, Trần phu nhân bước nhanh lại gần, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, liền muốn đỡ lấy Trần Bách Châu từ trong lòng bác tài xế.
Trần Bách Châu có chút trốn tránh, không dám biểu hiện ra quá rõ ràng.
“Bác Phương, bác bỏ Trần Bách Châu xuống đi, để con nắm tay cậu ấy dắt đi.” Thiệu Hiển làm như không thấy Trần phu nhân.
Bác tài xế Phương thả Trần Bách Châu xuống, trong lòng nghĩ lung tung.
Bác Phương là tài xế của Thiệu gia, chuyện lớn nhỏ của cái khu biệt thự này, bác biết tương đối rõ.
Thiệu gia không thèm để ý đến Trần gia, tất nhiên sẽ không biết rõ thiếu gia thứ hai của Trần gia là đứa con như thế nào.
Bác và tài xế của Trần gia là bạn cũ, bạn và bác thường ngồi cảm thán với nhau về chuyện người có tiền, bên ngoài thì gọn gàng xinh đẹp, nhưng bên trong lại hay che giấu chuyện xấu.
Thiệu Hiển không biết bác suy nghĩ gì trong lòng, đang mải nắm tay phải Trần Bách Châu, nói: “Cậu đi cùng tôi đi.”
Tâm hồn đã nguội lạnh của Trần Bách Châu như được sưởi ấm, cậu ra sức mở to mắt phải, nhìn Thiệu Hiển đang nắm tay của mình, cảm giác những vết thương trên người không đau chút nào.
Trần phu nhân lúng túng đi theo sau lưng.
Tiền Văn Kiệt kéo mẹ cậu ta chạy đến bên cạnh Thiệu Hiển, tức giận nói: “Trần Dục thật quá đáng, lại còn bắt nạt cả em trai của mình!”
Thiệu Hiển: “...”
Dù hắn không quay đầu lại, cũng biết trên mặt Trần phu nhân đang biểu hiện như thế nào.
Uông Thục Phân lập tức xin lỗi Trần phu nhân: “Thật ngại quá, trẻ con không hiểu chuyện, nói sằng ấy mà.”
Trần phu nhân giả tạo nói không sao.
Bọn họ vào phòng khám, đầu tiên bác sĩ xử lý phần bơ dính ở mắt trái của Trần Bách Châu trước, sau khi lau sạch bơ trên trên lông mi, Trần Bách Châu mở mắt ra.
Con mắt đỏ chót một mảng, hiển nhiên là đã bơ tràn vào mắt, sinh ra phản ứng dập khuôn kỳ quái.
Bác sĩ thở dài, không nhịn được thầm nói: “Phụ huynh bị gì vậy? Đôi mắt của con mình cũng không cần nữa rồi à?”
Ông liền giúp Trần Bách Châu rửa mắt, bôi chút thuốc, dùng băng gạc băng lại.
“Bác sĩ, trên người cậu ấy còn có vết thương, bác xem giúp cậu ấy với ạ.” Giọng nói giòn tan của Thiệu Hiển vang lên trong căn phòng.
Bác sĩ hơi nhướng mày, kéo quần áo của Trần Bách Châu lên xem, thái độ đột nhiên trầm xuống.
Những vết thương trên người đứa nhỏ này, thật là có chút đáng sợ.
“Tôi đề nghị nên kiểm tra toàn thân.”
Thiệu Hiển nghe vậy, vội vàng ngẩng đầu nhìn Thái Nhã Lan, “Mẹ, nên kiểm tra.”
Bỏ qua chuyện Trần Bách Châu có phải là Phó Bách Châu hay không đã, hắn không thể chỉ ngồi xem mà không quan tâm được.
Trần phu nhân đứng bên cạnh, một câu cũng không dám nói, đương nhiên, cô ta cũng chả có mặt mũi gì mà nói chuyện.
Con trai ruột bị ngược đãi trong một khoảng thời gian dài, cô ta có là mẹ ruột thì cũng chỉ biết bụng làm dạ chịu* thôi, cũng làm gì còn cách nào khác.
*bụng làm dạ chịu (tục ngữ): tự mình gây ra chuyện xấu thì mình phải chịu lấy hậu quả, không kêu ca, phàn nàn.
Trần Bách Châu còn chưa bắt đầu làm kiểm tra, đã không kìm được mà hôn mê bất tỉnh.
Trải qua một loạt kiểm tra, bác sĩ đưa báo cáo cho Thái Nhã Lan, Thiệu Hiển đến gần, càng xem càng nổi nóng.
“Cậu bé gần hai ngày không được ăn gì, bị bỏ đói.” Bác sĩ mặt không thay đổi chút nào nói.
Trong lòng ông cũng rất tực giận, nhưng không tiện biểu hiện ra ngoài.
“Trên người cậu bé có không ít vết thương cũ, “ ông nói tới đây dừng một chút, hít sâu một hơi, “Tôu không biết cậu bé là ai đánh, nhưng thân là cha mẹ, sinh ra lại không cố gắng nuôi, vậy thì sinh cậu bé ra làm gì?”
Lời không nên nói ông cũng nói ra khỏi miệng, nhưng ông thực sự không nhịn được nữa.
Một đứa trẻ mười tuổi, gầy gò đến mức chỉ còn lại da bọc xương, trên người thương tích chất chồng, bất kể người nào có lương tâm nhìn thấy, đều sẽ không đành lòng.
“Cảm ơn bác sĩ.” Thái Nhã Lan chân thành nói.
Bà cũng không biết đứa nhỏ kia lại gặp nhiều chuyện như vậy.
Trần Bách Châu đang nằm trên giường bệnh truyền dịch, ống tiêm đâm ở cổ tay. Có thể thấy rõ dây thần kinh bên trong, nhìn vào đã khiến cho người ta thấy đau lòng.
“Thiệu phu nhân, hôm nay rất cám ơn phu nhân, Bách Châu là con trai tôi, tôi sẽ ở lại chăm sóc nó.” Trần phu nhân không dễ chịu nói.
Nếu cô ta có nửa phần tình mẹ, Trần Bách Châu sẽ không nằm ở đây.
Thiệu Hiển cố ý lay cánh tay Thái Nhã Lan, làm nũng nói: “Mẹ, con muốn ở lại chơi cùng cậu ấy.”
Tiền Văn Kiệt rất nghĩa hiệp, hỗ trợ phụ họa nói: “Dì Thái, con cũng muốn.”
“Bách Châu vẫn chưa tỉnh, làm sao chơi cùng các con được?”
Trong lòng Thái Nhã Lan không muốn để Thiệu Hiển dính líu vào chuyện của người khác, nhưng Thiệu Hiển rất ít khi chủ động yêu cầu điều gì, bà không đành lòng từ chối.
“Vậy con sẽ chờ đến khi cậu ấy tỉnh lại, “ Thiệu Hiển ra dáng ông cụ non, “Con sẽ giúp cậu ấy uống thuốc.”
Bây giờ mắt trái Trần Bách Châu bị băng gạc che kín, mắt phải sưng vù, thật sự không thấy rõ cậu ta rốt cuộc có phải là Phó Bách Châu hay không.
Hắn phải đợi cậu khỏi hẳn, tỉ mỉ phân biệt lại.
Tiền Văn Kiệt lập tức đứng thẳng người, “Con cũng vậy!”
Uông Thục Phân nhéo một bên tai của cậu ta, không nói gì, nguýt cậu ta một cái.
Bị Thiệu Hiển nhìn bằng đôi mắt to tròn, Thái Nhã Lan căn bản không chống đỡ nổi, bà áy này cười cười với Trần phu nhân, “Bác sĩ nói lát nữa Bách Châu tỉnh lại, có thể cho cậu bé ăn chút cháo, Trần phu nhân, hay chúng ta cùng về trước chuẩn bị một ít, cô đừng lo lắng, tôi sẽ gọi điện thoại sai người đến giúp chăm sóc, dù sao Bách Châu cũng là bị thương ở nhà chúng tôi.”
Trần phu nhân: “... Vậy thì làm phiền phu nhân.”
Chỉ chốc lát sau, bảo mẫu của Thiệu gia đã chạy đến bệnh viện, mấy người Thái Nhã Lan cùng rời bệnh viện.
Tiền Văn Kiệt rốt cuộc nhịn không được, kề tai nói nhỏ với Thiệu Hiển: “Bà dì Trần đó không phải là mẹ ruột của Trần Bách Châu sao? Sao cứ cảm thấy bà ta kì kì ấy nhở?”
Thiệu Hiển nhíu mày nói: “Cảm thấy kì là đúng rồi.”
Trần phu nhân tên là Bách Mỹ Quyên, gốc là người làm công từ miền núi ra thành phố, nghe đâu cô ta tên thật là Bách Hồng, sau đó cảm thấy cái tên này quá quê mùa, nên đổi tên thành Bách Mỹ Quyên, tuy đổi xong cũng chả sang lên được mấy.
Tiền Văn Kiệt tính tình trẻ con, nghe người khác gọi cô ta là “Trần phu nhân”, liền cho rằng cô ta họ Trần.
Vào một buổi tối nào đó, Bách Mỹ Quyên ngủ cùng một gã đàn ông không biết tên, sau đó mang thai Trần Bách Châu. Sinh Trần Bách Châu chưa được mấy năm, cô ta gặp được Trần Xương Kiến, cũng chính là cha của Trần Dục, hai người kết hôn.
Mặc dù Trần Xương Kiến không chê cô ta đã sinh một đứa con, nhưng đối xử với Trần Bách Châu tương đối lạnh lùng.
Trong nhà Bách Mỹ Quyên không địa vị gì, bản thân cũng bị Trần Dục bắt nạt, huống chi là Trần Bách Châu. Thậm chí, cô ta còn dùng ý đồ ngược đãi con trai để lấy lòng cha conTrần gia.
Trước đây Thiệu Hiển chỉ là nghe nói con riêng của Trần gia con riêng bị đối xử tệ bạc, nhưng chưa cảm nhận trực tiếp, bây giờ tận mắt chứng kiến, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót không chịu được.
Tiền Văn Kiệt tuổi còn nhỏ, đọc báo cáo kiểm tra không hiểu cho lắm, liền hỏi: “Vết thương của cậu ấy có nghiêm trọng lắm không?”
“Rất nghiêm trọng.” Thiệu Hiển thở dài, thấy Tiền Văn Kiệt quái dị nhìn mình chằm chằm, không nhịn được hỏi, “Sao vậy?”
“Bộ dạng thở dài của cậu ban nãy, rất giống papa của tôi.”
Tiền Văn Kiệt mà không nói câu gì làm cho người ta kinh ngạc thì như chết cũng không yên vậy.
Thiệu Hiển lườm cậu ta một cái, không nói nữa, nhìn về phía cánh tay lộ ra ngoài của Trần Bách Châu.
Trên cánh tay có chút vết xẹo nhàn nhạt, giống như tàn thuốc nóng rơi trúng, không biết là từ bao giờ.
Những vết thương bên ngoài vẫn có thể chầm chậm mờ dần theo thời gian, nhưng chấn thương về tâm lý, tích dần qua năm tháng, chỉ càng thêm thối nát trầm trọng.
Quả thật rất nghiêm trọng.
Người trong ngành đa số ghen tị với Phó Bách Châu, nhưng lại thích lấy chuyện mỗi tháng Phó Bách Châu tìm một bác sĩ tâm lý ra để cười nhạo, tựa như làm thế bọn họ có thể trở thành người cao siêu vậy.
Phó Bách Châu thật sự bị bệnh, hơn nữa là bệnh không nhẹ.
Ánh mắt hắn ngơ ngác rơi xuống khuôn mặt đứa nhỏ, bỗng nhiên, đứa nhỏ mở mắt phải, hai người nhìn đối diện nhau mấy giây.
Trong lòng Thiệu Hiển hơi động, lộ ra nụ cười thân thiện, “Có đói bụng không? Đợi thêm chút nữa sẽ có cháo ăn.”
Trần Bách Châu lẳng lặng nhìn chăm chú hắn, phảng phất như có một hạt giống ấm áp, rơi vào trong tim cậu, chầm chậm mọc rễ nảy mầm.