Edit: B.Vân charon
Một trường tiểu học ở Đài Bắc.
Giữa trưa ngày thứ tư, tiếng chuông vang lên, trường tiểu học ồn ào rung chuyển. Sau giây lát, một đám trẻ con nhi đồng ầm ĩ ùa ra phía cửa, khiến cho cái oi bức của trưa hè càng nóng hơn. Nhìn thấy những nhóm bạn bè nhỏ tụ tập, vô cùng vui vẻ đi về nhà, Mạc Vũ Thường dáng vẻ chau mày đau khổ. Thân hình nhỏ bé gầy guộc, trên lưng là chiếc cặp sách nặng chịch, lủi thủi bước đi trên đường dưới ánh nắng chói chang. Bé rất hâm mộ những bạn bè nhỏ khác, có thể vô ưu, vô tư lự, vui vẻ đi về nhà như vậy, còn bé thì lại sợ phải « về nhà ».
Mạc Vũ Thường cố ý đi về thong thả. Khi về đến gần cửa nhà, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé có vẻ nghiêm trang hơn, đôi mắt đen to trong trẻo tràn ngập sự sợ hãi và bất an. Bé thật sự sợ à! Bảy giờ tối hôm nay Mama mới có thể về nhà, chỉ còn lại có bé với cha dượng, bé thật sự sợ phải ở nhà cùng với dượng.
Mạc Vũ Thường thật sự không hiểu tại sao cha dượng lại thích uống rượu, hơn nữa lại luôn uống đến say khướt. Mỗi khi ông ta uống say xong, sẽ luôn cáu giận mà đánh người loạn lên, thường hay đánh bé và mẹ đến nỗi mặt mũi bầm dập, thương tích đầy mình.
Ánh nắng mặt trời trên đầu khiến người ta xây xẩm, Mạc Vũ Thường vừa đói vừa khát, bé quả thật không kìm chế được nữa. Về tới cửa nhà, bé lén nhìn khắp nơi xung quanh, muốn xem qua cha dượng có ở nhà hay không.
Đó là một căn hộ kiến trúc cực kỳ đơn giản, phòng khách tối mù và bẩn thỉu, dưới đất đầy những vỏ chai rượu, còn trong không khí thì tràn ngập nặng mùi, khiến người ta nghĩ tới mùi thối của rượu hoà cùng mùi mồ hôi.
Mạc Vũ Thường ngỏng cổ ra lén dò xét trong phòng, chỉ thấy cha dượng lại đang uống say mèm, ngà ngà say nằm nghiêng người trên chiếc ghế cũ, còn tiếp tục ợ hơi rượu. Đây chính là một cơ hội tốt để bé có thể chạy thẳng vào trong phòng, khoá cửa lại, sẽ không sợ dượng đánh bé.
Nghĩ vậy, Mạc Vũ Thường cắt chặt môi dưới, rón ra rón rén bước vào trong nhà. Bé thật cẩn thận đi từng bước một về phía phòng, trái tim khẩn trương lo lắng, như thể sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Ngay thời điểm bé sắp ra khỏi cửa phòng, một tiếng gầm lên giận dữ, nhất thời khiến bé dừng lại bất động.
« Mày đứng lại đó cho tao! » Người đàn ông trung niên nằm trên ghế hét lớn tiếng.
Mạc Vũ Thường cảm thấy cả người mình đều trở nên lạnh như băng, hai chân run rẩy không theo sai khiến của mình. Bé sợ hãi xoay người lại, đối mặt với người cha dượng lôi thôi, thô lỗ đang dựng ngược trừng mắt lên.
« Giúp bố đi mua mấy bình rượu gạo. » Người đàn ông trung niên ra lệnh cho bé, hơn nữa còn ngồi dậy trên tràng kỷ.
« Nhưng mà… con … con không có tiền. » Mạc Vũ Thường cúi đầu nhỏ giọng trả lời.
« Cái gì! Mày không có tiền ư! Đừng nghĩ lừa được bố mày, mụ đàn bà kia không phải có ày tiền tiêu vặt sao? » Người đàn ông trung niên quắc mắt đứng dậy, lảo đà lảo đảo đi đến trước mặt Mạc Vũ Thường, còn « mụ đàn bà kia » trong miệng hắn chính là chỉ mẹ của bé.
« Cái… cái số tiền kia rất ít, là mama cho con để ăn cơm. » Mạc Vũ Thường nói lí nhí.
« Bố chưa uống rượu, mày còn muốn ăn cơm cái gì. Đưa tiền cho tao! » Người đàn ông trung niên rống to lên hung dữ. Gương mặt dữ tợn, làm cho Vũ Thường vô ý thức lùi lại.
“Thật đó… Tiền đó thật sự không đủ để mua rượu uống đâu.” Mạc Vũ Thường giọng run rẩy nói.
“Bảo người lấy mang đến đây, đừng có nói nhiều lời vô nghĩa như vậy.” Người đàn ông trung niên rống lên, nước bọt bắn tung toé. Mạc Vũ Thường bị doạ đến nỗi nói không nên lời, bé lục lọi trong túi tiền chỉ có khoảng 20 đồng, đưa cho người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên nhận lấy hai tờ 10 đồng của bé đưa, bỗng dưng trợn trừng hai mắt, ông ta thô lỗ mắng: “Chỉ có chút tiền này, ngay cả nhét kẽ răng cũng không đủ nữa. Thật là tức chết đi được!” Hai mắt ông ta đầy tơ máu, cả gương mặt vặn vẹo phẫn nộ, quả thật rất giống bộ dạng con quỷ hung ác doạ người.
Mạc Vũ Thường không khống chế được, toàn thân phát run lên, răng cũng lách cách run rẩy. Bình thường lúc cha dượng lộ ra sắc mặt này, chính là thời điểm tính cách của ông ta bùng nổ.
Ch.1-2
Edit: B.Vân charon
Mạc Vũ Thường miễn cưỡng lập tức xoay người đi chỗ khác, chuẩn bị trốn vào trong phòng. Nhưng động tác của người đàn ông trung niên nhanh hơn bé, chỉ thấy hắn kéo bé như kéo một con gà con, nắm lấy cổ áo của Mạc Vũ Thường một cái, hung hăng đẩy bé vào một góc phòng khách.
Mạc Vũ Thường nhịn đau, cố gắng đứng lên, nhưng người đàn ông trung niên nhanh chóng đi đến trước mặt nàng, tát một cái nảy mặt. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Vũ Thường vốn trắng nõn và mềm mịn liền nhất thời sưng đỏ lên, khoé miệng cũng ri rỉ chảy ra một đường tơ máu.
“Tiểu tạp chủng mày, ăn của bố mày, dùng hết tiền của bố mày, mà lại cùng một dạng với mụ đàn bà kia, vong ân phụ nghĩa!” Người đàn ông trung niên vừa gào rít lên, hai tay cũng tiếp tục níu lấy thân hình gầy yếu của Mạc Vũ Thường mà lắc.
Mạc Vũ Thường không nhịn nổi đau đớn, cả người yếu ớt, rủ xuống ngồi xổm xuống đất. Hai tay bé ôm chặt lấy đầu, cuộn mình thành một cục, để chịu đựng quyền đấm cước đá của cha dượng. Nhưng thuỷ chung cũng không nghe thấy bé hét lên một tiếng kêu đau, càng không nghe thấy bé lên tiếng khóc lớn.
“Tại sao tao lại phải giúp nuôi dưỡng con của người khác, chính là nuôi dưỡng cái đứa sao chổi mày, mà mới làm cho tao bị rơi vào vận rủi. Nếu không phải mày, tao cũng sẽ không trở nên uất ức vô dụng như vậy.” Người đàn ông trung niên chửi ầm ầm vang xa, tay chân vẫn không ngừng chuyển động. “Tao tự nhiên lại nghèo đến nỗi ngay cả tiền mua rượu cũng không có!”
Đột nhiên, người đàn ông trung niên kéo cổ áo Mạc Vũ Thường lên, kéo cả người bé đứng lên, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Vũ Thường nhìn thẳng vào ông ta.
Mạc Vũ Thường mở to hai mắt, không giấu nổi vẻ mặt kinh hoảng sợ hãi, bất lực nhìn người cha dượng kia nhe răng trợn mắt, mặt khẽ phình ra.
“Tao muốn đem bán mày đi, đổi lấy một ít tiền thưởng, dù sao mày cũng là một cái để bồi thường tiền đã mất.” Người đàn ông trung niên nheo hai mắt lại, nhìn Mạc Vũ Thường một cách xấu xa. Ánh mắt bé xót xa, sợ hãi từ đáy lòng.
Mạc Vũ Thường trừng lớn hai mắt, đồng tử cũng có vẻ lớn hơn lúc bình thường, kinh hãi đến dường như không thở nổi.
Không! Bé không muốn bị bán đi. Trong lòng Mạc Vũ Thường hét lớn.
Lập tức, nàng ra sức giãy dụa, bất chấp vết thương trên cả người đau vô kể, đau đớn không chịu nổi: Bởi tình thế cấp bách, bé há mồm cắn mạnh vào tay của người đàn ông trung niên, ông ta kêu “ai” lên một tiếng, buông gọng kiềm đang kiềm chế Mạc Vũ Thường ra.
Sau khi vừa được tự do, Mạc Vũ Thường lao thẳng ra khỏi cửa nhà, ra bên ngoài chạy thục mạng, để lại đằng sau tiếng kêu gào tức giận của người đàn ông trung niên.
Ngay khi bé vừa chạy không được bao lâu, liền đâm vào một bức tường thịt, khiến bé ngã ngồi trên mặt đất. Va chạm này khiến ắt nàng nổ đom đóm, đầu choáng váng. Mạc Vũ Thường miễn cường ngẩng đầu lên nhìn về phía đối phương…
Chỉ thấy ngay trước mắt là một thiếu niên mặt mày sáng sủa, mắt sáng mày sắc (*kiếm my tinh mục), thân hình cao to che Mạc Vũ Thường khỏi ánh nắng mặt trời chói chang mùa hè. Ánh mặt trời viền quanh đường nét thân hình trắng như ngọc của người thiếu niên thành một quầng sáng màu vàng, thật giống như thiên sứ! Duy chỉ là vẻ mặt kia hơi tà khí, nụ cười lại bất trị không hợp với thiên sứ.
Mạc Vũ Thường si ngốc nhìn người thiếu niên đẹp trai kia. Bé chưa từng thấy đại ca ca nào có bộ dáng đẹp như vậy. Bên cạnh còn có một cô bé con đáng yêu giống như búp bê đi theo. Mạc Vũ Thường lảo đà lảo đảo đứng dậy, cả người choáng váng không thôi, trước mắt một màu u ám, lập tức liền ngất đi.
Người thiếu niên kia dường như đã có dự cảm đó rồi, rất nhanh vươn hai tay đến đỡ được bé, như vậy mới phát hiện ra cô bé con trong lòng mình gầy yếu, nhẹ đến kỳ cục.
“Anh ơi, nó chính là con gái của dì Mạc. Em có gặp nó một lần ở trường học. Cô bé con bên cạnh người thiếu niên mở to mắt nhìn Mạc Vũ Thường. “Nó thật là đáng thương! Tại sao cả người toàn vết bầm tím, mà lại vẫn còn đang chảy máu nữa.” Trong giọng nói của cô bé tràn ngập sự thương cảm.
Thực ra, người thiếu niên và cô bé con này chính là thiếu gia và tiểu thư – Anh em Cố Vân Dã, Cố Vân Nhu của gia đình mà mẹ của Mạc Vũ Thường, là Mạc Tâm Như làm người giúp việc. Mẹ của bọn họ, Lữ Thiến Dung là người phụ nữ có tấm lòng dịu dàng, tốt bụng, cực kỳ thương cảm với mẹ con Mạc Tâm Như, cũng chiếu cố hơn đối với bọn họ. Hôm nay nghe nói Mạc Vũ Thường tan học giữa trưa, sợ bé bị cha dượng đánh, tiện đến đón con mình thì đón luôn Mạc Vũ Thường về nhà.
Ai biết con gái nhỏ của mình lại lén đi đến đây. Nhìn cô bé trong lòng, Cố Vân Dã không khỏi nhíu mày, ngoài em gái Vân Nhu ra, hắn không ôm đứa bé gái nào khác cả. Nếu không phải vì mẹ hắn giao phó chuyện thối nát này, thì đúng thật là hắn không muốn phải ôm cơ thể đầy vết thương và bẩn thỉu của Mạc Vũ Thường.
“Anh ơi, chúng mình nhanh đưa nó về nhà đi! Nếu không dì Mạc sẽ lo lắng lắm.” Cô bé bên cạnh thúc giục vậy, Cố Vân Dã mới ôm chặt lấy Mạc Vũ Thường, đi về phía chiếc xe Mercedes đang chờ ở cửa ngõ.
CH.1-3
Edit: B.Vân charon
Mạc Vũ Thường nửa tỉnh nửa mê nằm thẳng đừ, cả người từ trên xuống dưới đều truyền đến một trận đau đớn âm ỉ. Mơ hồ cảm giác được có một đôi tay ấm áp không ngừng khẽ vuốt ve bé, bên tai còn có một giọng nói mềm mại nỉ non an ủi.
“Mama…” Mạc Vũ Thường yếu ớt gọi.
“Suỵt… Đừng nói, ngoan ngoãn ngủ một giấc! Không cần sợ hãi, mama sẽ luôn luôn ở bên cạnh.” Mạc Tâm Như vừa dịu dàng nói, vừa khẽ vỗ về bé.
Mạc Vũ Thường bỗng cảm thấy an tâm vô cùng, để mặc cơn mệt mỏi tột độ mang bé vào trong giấc ngủ sâu.
Không biết đã ngủ được bao lâu, Mạc Vũ Thường lại mở hai mắt ra, cả người đã tỉnh táo hơn rất nhiều rồi. Theo bản năng, bé tìm kiếm bóng dáng mẹ mình, vì vậy mới phát hiện ra người ngồi bên giường trông chừng nàng chính là… đại ca ca xinh đẹp hồi giữa trưa kia.
“Ngươi tỉnh rồi!” Cỗ Vân Dã nheo mắt lại, giọng điệu lãnh đạm không mang theo chút tình cảm nào. “Muốn cái gì sao? Có gì thấy không thoải mái à?” Hắn hỏi, vẫn với tông giọng lạnh lùng, xa cách.
Mạc Vũ Thường sợ hãi trả lời: “Em muốn uống nước.”
Cỗ Vân Dã nhanh chóng rót một chén nước, mặc dù không dịu dàng, nhưng ít nhất cũng có lòng nâng cô bé dậy, cho bé uống nước. Mười bảy tuổi, hắn đã có một đôi bàn tay to khoẻ rắn chắc, đôi bàn tay to lớn này khiến cho Mạc Vũ Thường cảm thấy rất ấm áp và an toàn.
Sau khi uống nước xong, Cố Vân Dã đặt Mạc Vũ Thường nằm xuống. Gương mặt tuấn dật kia gần ngay trước khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Vũ Thường, gần tới mức khiến nàng có thể nhìn rõ ràng ngũ quan đẹp đẽ như tượng điêu khắc của hắn. Hai đồng tử trong mắt hắn đen sậm và sâu, lông mi dày sậm, dài và cong lên, khiến cho Mạc Vũ Thường không khỏi ngây ngốc ngắm nhìn.
Phảng phất nhận thấy được cái nhìn chăm chú của cô bé, khoé miệng Cố Vân Dã khẽ nhếch lên đầy kinh nghiệm, khẽ cười mỉa mai, cũng cố ý nheo mắt lại, nhìn thẳng chằm chặp vào cô bé. Mạc Vũ Thường không khỏi đỏ bừng mặt, nhanh chóng hạ mí mắt xuống.
Phải một lúc sau, Mạc Vũ Thường mới lắp bắp nói: “Cám ơn anh! Anh trai.”
« Cảm tạ ta gì chứ? » Cố Vân Dã ra vẻ việc không liên quan đến mình, mắt lạnh lùng nhìn cô bé.
« Em biết là anh đã cứu em, còn đưa em đến đây. » Mạc Vũ Thường vĩnh viễn cũng không quên được người thiếu niên đẹp trai giống như thiên sứ, mà mình đã từng té xỉu trước mặt kia.
Cố Vân Dã hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt trẻ tuổi lại có một tia cao ngạo và lạnh lùng. « Không phải ta muốn cứu ngươi, mà là mẹ ta ra lệnh cho ta làm như vậy. »
Giọng điệu hắn lạnh lùng, nhưng không biết vì sao lại làm cho tâm trí non nớt của Mạc Vũ Thường cảm thấy một nỗi đau đớn không hiểu nổi.
« Em… Em rất cảm ơn anh đã ở đây chiếu cố em. » Mạc Vũ Thường nói nhỏ.
Do hoàn cảnh gia đình, tâm hồn của bé sớm trưởng thành, hiểu rõ sắc điệu lời nói, nên bé có thể cảm giác được Cố Vân Dã không thích mình. Đột nhiên, một hình bóng nhỏ bé vọt vào trong phòng, đi tới bên giường Mạc Vũ Thường.
« Ngươi tỉnh rồi! Thật tốt! Sau này ta có bạn chơi cùng rồi. » Vừa vào là Cố Vân Nhu, một đôi mắt to tròn, lanh lợi, vẻ mặt vâng lời, dễ mến.
« Cậu là ai? » Mạc Vũ Thường khẽ hỏi, cô bé con trước mặt có vẻ hơi quen mặt.
« Tớ là Cố Vân Như, năm nay mười tuổi, cùng tuổi với cậu, cũng học cùng trường với cậu, sau này bọn mình sẽ ở cùng với nhau mỗi ngày. » Cố Vân Nhu cười vui vẻ.
Sau đó, con bé chỉ vào Cố Vân Dã nói thêm: « Anh ấy là anh trai của tớ. »
Cố Vân Nhu kém Cố Vân Dã bảy tuổi, vậy nên không thể chơi cùng được, bây giờ có Mạc Vũ Thường, con bé vốn nguyện vọng có một người bạn chơi cùng mình, đương nhìn mừng rỡ cười toe toét với cô bé.
« Ngươi ấy! Chỉ biết chơi thôi. » Cố Vân Dã cưng chiều bóp mũi em gái, đáy mắt tràn ngập ý cười dịu dàng, so với lúc nãy hoàn toàn là hai người khác nhau.
Mạc Vũ Thường nhìn thấy thế không khỏi lại ngây người! Bé thật hâm mộ Cố Vân Như, có được một người anh trai yêu thương mình như vậy, không giống như nàng, luôn luôn cô đơn lẻ loi một mình.
« Anh ơi, mama đã quyết định để cho dì Mạc và Vũ Thường ở lại trong nhà mình đấy! Sau này anh không cần phải miễn cưỡng chơi với em nữa rồi, bởi vì em đã bạn yêu mới. » Cố Vân Nhu ra vẻ người lớn tuyên bố.
Lời nói này làm cho Cố Vân Dã cảm hấy có chút không thích thú. Hắn liếc xéo nhìn Mạc Vũ Thường một cái, ánh mắt lại trở nên lãnh đạm như trước, khiến cho trái tim của Mạc Vũ Thường không khỏi co rúm lại đôi chút.
« Em… em muốn đi tìm mama.” Mạc Vũ Thường thu mắt lại, lắp bắp nói.
Vừa mới dứt lời, lập tức cửa phòng lại bị đẩy ra, người bước vào là Mạc Tâm Như và vợ chồng Cố Trọng Hành.
Mạc Tâm Như nhanh chóng đi đến bên cạnh con gái, lo lắng hỏi: “Vũ Thường, có gì không thoải mái hay không?”
Mạc Vũ Thường trầm mặc lắc đầu, vừa thấy mặt mẹ mình, đã khiến bé xúc động muốn khóc một trận. Nhưng mà trong phòng có nhiều người như vậy, bé thật sự ngượng ngùng, chỉ có thể cố gắng kìm nén.
“Thật sự rất đáng giận! Đánh đứa bé nhỏ xíu thành ra như vậy, coi là người được sao? Chỉ có như vậy là rất tiện nghi cho hắn rồi.” Lữ Thiến Dung không biết từ lúc nào đã đến gần bên giường, nhìn gương mặt bầm tím sưng đỏ của Mạc Vũ Thường mà căm giận oán trách.
“Đừng nói nữa, cuối cùng chúng ta cũng đem được hai người mẹ con bọn họ nhảy ra khỏi hố lửa. Từ nay về sau, hai mẹ con không còn có quan hệ gì với cái người đàn ông kia nữa.” Cố Trọng Hành ở bên cạnh trấn an cảm giác oán giận của vợ mình.
“Vậy là còn rất tiện nghi cho hắn, đáng nhẽ phải cho hắn đi ăn vài bữa cơm tù mới đúng.” Lữ Thiến Dung vẫn phẫn nộ nói tiếp. Mạc Tâm Như đau lòng, khẽ vuốt mặt con gái, miễn cưỡng cười nói: “Lần này ít nhiều đều nhờ hai bác Cố giúp đỡ, mama đã ly hôn với cha dượng con rồi. Sau này, chúng ta không bao giờ phải lo lắng hãi hùng nữa, cũng không có ai sẽ đánh mình nữa.”
Sau khi nghe xong, Mạc Vũ Thường vui sướng nắm chặt tay mẹ mình.
“Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ ở tại nơi này, tất cả đều phải cảm tạ hai bác Cố đây!” Mạc Tâm Như nói tiếp.
Mạc Vũ Thường cố hết sức ngẩng đầu lên, vội vã gật đầu với vợ chồng Cố Trọng Hành, “Cảm ơn bác trai, bác gái.”
“Không cần khách khí như vậy, bác chỉ là tìm cho Tiểu Nhu của chúng ta một người bạn chơi cùng.” Lữ Thiến Dung sang sảng cười lớn.
“Tốt lắm! Tốt lắm! Chúng ta đều ra ngoài đi! Để cho hai mẹ con bọn họ nói chuyện thân mật, không cần phải gây trở ngại cho người ta.” Cố Trọng Hành cao giọng kêu lên.
Trong chốc lát, toàn bộ căn phòng chỉ còn lại hai mẹ con Mạc Tâm Như và Mạc Vũ Thường.
“Vũ Thường, tha thứ ama đã làm cho con chịu nhiều khổ cực như vậy.” Mạc Tâm Như vẻ mặt âu yếm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bầm tím của con gái, nghẹn ngào nói.
“Không… Con không khổ. Chỉ cần có thể cùng mẹ ở cùng một chỗ, có lại khổ nữa con cũng không sợ.” Trên mặt Mạc Vũ Thường biểu lộ một vẻ cố chấp, bất tuân phục.
Mạc Tâm Như đau lòng, cười cười, rồi lập tức nghiêm mặt lại, nghiêm túc nói: “Vũ Thường, nhà họ Cố có ân huệ rất lớn đối với chúng ta, cả đời này chỉ sợ chúng ta không thể hoàn trả lại được, con hiểu chứ?”
Mạc Vũ Thường gật mạnh đầu, bé hiểu ý tứ của mẹ là gì.
“Chỉ cần có cơ hội nào đó, chúng ta đều phải hết mình báo đáp đại ân đại đức của nhà họ Cố đối với chúng ta, biết chưa?” Mạc Tâm Như nhìn thẳng vào con gái, gằn từng tiếng dặn dò.
Mạc Vũ Thường nắm chặt tay mẹ mình, gật mạnh đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là vẻ mặt không sợ sệt.
Tuy vậy, ai mà đoán được, một cái gật đầu của nàng mà lại khiến đem chính nàng và Cố Vân Dã vĩnh viễn cột chặt vào nhau. Cái nàng dùng để hoàn trả lại cho nhà họ Cố chính là linh hồn và cảm tình trân quý nhất của chính mình. Bánh xe vận mệnh ở thời khắc nàng gật đầu này, có lẽ… ngay từ lúc nàng rơi vào trong lòng Cố Vân Dã kia, cũng đã bắt đầu lăn bánh…
CH.1-4
Từ hôm đó, Mạc Vũ Thường liền bắt đầu những ngày sinh sống ở nhà họ Cố.
Trải qua một tuần chữa trị, những vết thương bầm tím trên người Mạc Vũ Thường dần dần đã biến mất, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mịn màng như hoa sen của cô bé. Bé đã phải nằm trên giường khoảng một tuần rồi, nên bắt đầu thấy buồn bực lo lắng.
Ngày hôm đó, Mạc Vũ Thường ra khỏi phòng ngủ cùng với mẹ, đi vào trong phòng khách rộng lớn hoa lệ của nhà họ Cố. Bé không khỏi trợn mắt, há hốc mồm một hồi lâu. Bé chưa từng nhìn thấy gian phòng ở đẹp đẽ như vật. Hiển nhiên, nhất định bác Cố là người có tiền!
Tâm trạng kính sợ, bé đi về phía cái sô pha bằng da thật, thoạt nhìn có vẻ lạ thường, nhưng cũng thật vô cùng thoải mái. Vươn tay ra chạm vào chất vải da thật của sô pha, dường như không kiềm chế được, hai mắt linh hoạt hấp háy, bé nhìn quanh trong chốc lát, rồi mới thật cẩn thận ngồi lên sô pha.
Chỉ trong nháy mắt, một cảm giác mềm mại mà lại còn co giãn khiến cho Mạc Vũ Thường cảm thấy vừa thoải mái, lại vừa chơi vui, vì vậy bất giác cười thành tiếng.
« Nhìn ngươi vui vẻ biến thành bộ dạng thế kia, chắc đến tám phần đã quên mất chính mình là ai. » Một giọng nói trong trẻo châm chọc lên tiếng.
Mạc Vũ Thường chợt nhảy dựng lên trên ghế sô pha, vội vàng tìm kiếm nơi phát ra giọng nói.
Cố Vân Dã đang đứng ở đầu cầu thang, nhìn xuống toàn bộ phòng khách. Vừa rồi hắn vừa chứng kiến rõ ràng cả một màn kia, trên khuôn mặt tuấn tú ngỗ nghịch hằn sâu vẻ khinh miệt. Hắn liếc xéo ngạo nghễ nhìn Mạc Vũ Thường một cách ác ý.
Gần như vừa tiếp xúc với đôi mắt lợi hại kia của Cố Vân Dã, Mạc Vũ Thường liền lập tức hạ mí mắt, không dám nhìn thẳng vào hắn, chỉ có thể ngây người ra, hai chân giống nhau, dường như không thể nhúc nhích. Tuy vậy, trái tim cô bé lại một mực đập thình thịch, có thể được nhìn thấy hắn bên cạnh khiến tim bé nhảy nhót không hiểu nổi.
Cố Vân Dã chậm rãi bước xuống lầu, ánh mắt thuỷ chung không rời khỏi Mạc Vũ Thường. Cuối cùng, hắn đi tới trước mặt nàng, lấy tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé lên.
Đối với hành động bất thình lình của hắn, Mạc Vũ Thường kinh ngạc không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể mở to mắt nhìn thẳng Cố Vân Dã.
Cố Vân Dã nheo mắt lại tập trung đánh giá Mạc Vũ Thường. Trải qua một tuần chữa trị, những vết thương khó coi trên mặt bé đã dần dần lành lại, chỉ còn lại vài dấu vết mờ nhạt. Giờ phút này, hắn mới chính thức thấy rõ bộ dạng của cô bé ra sao. Đã không còn vết bầm tím, sưng đỏ xấu xí, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé trắng trẻo, sạch sẽ, thuần khiết, gần như trong suốt, đôi mắt trong sáng, lấp lánh, giống như hai hạt huyền (*đá đen) nguyên chất, đi cùng với cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, đứa bé này rõ ràng là một mỹ nhân vẫn còn trong giai đoạn « trứng nước » (*mới hình thành, đang phát triển dần). Theo thời gian, chắc chắn sẽ trổ mã thành một mỹ nhân duyên dáng yêu kiều.
Chỉ tiếc là mới nhỏ tuổi như vậy mà đã sớm học được thói ngại bần yêu phú, Cố Vân Dã khẽ cười nhếch mép với vẻ khinh bỉ.
« Ai cho phép ngươi đi loạn khắp nơi! » Hắn lạnh lùng quát.
Mạc Vũ Thường hạ mắt co rụt người lại, sợ hãi trả lời: « Anh à… thực xin lỗi… em… » Lời còn chưa nói xong, liền đã bị Cố Vân Dã lạnh lùng cắt ngang.
« Ai là anh của ngươi, không được tuỳ tiện gọi bậy bạ! Chiếu theo thân phận của ngươi thì phải gọi ta là « thiếu gia », biết chưa? » Xẵng giọng dạy dỗ con bé đang sợ hãi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Vũ Thường tái nhợt hết cả, trái tim dường như hơi đau đớn giống như bị kim châm. « Vâng… Thiếu gia, em chỉ là hơi buồn, cho nên mới đi chỗ này chỗ khác một chút. » Cô bé trả lời với giọng nói run rẩy, gục đầu xuống khổ sở.
Cố Vân Dã buông cằm của cô bé ra, nói một cách lười biếng: « Tuy rằng mẹ ta cho các người ở lại đây, nhưng cũng không có nghĩa là ngươi có thể tận hưởng tất cả nơi này tuỳ thích, ngươi hãy nhớ kỹ thân phận của chính mình! Nói trắng ra, ngươi cũng chỉ là một đứa giúp việc của nhà họ Cố mà thôi. » Lời nói của hắn tàn nhẫn và xúc phạm, khiến cho Mạc Vũ Thường ý thức được thân phận hèn mọn của chính mình. Sắc mặt của cô bé càng trắng bệch hơn.
« Em… Em biết rồi, thiếu gia, lần sau em tuyệt đối sẽ không tái phạm đâu. » Mạc Vũ Thường ngập ngừng nói. Vừa nói xong, cô bé rốt cuộc không kiềm chế nổi, quay đầu chạy vội trở về phòng mình. Bỏ lại Cố Vân Dã, khuôn mặt u ám, nhăn mặt nhíu mày, nhìn cô bé đi khỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, tái nhợt chực khóc của Mạc Vũ Thường kia khiến cho trong lòng Cố Vân Dã có chút không đành lòng. Liệu chính mình có phải quá tàn nhẫn hay không? Dù sao nó vẫn còn là một con bé con. Nhưng lập tức, trái tim hắn lại lạnh lẽo và cứng rắn trở lại. Gia đình này đã nhận được nhiều bài học rồi, không được để cho người ngoài, người không quan hệ có cơ hội gây hại cho người nhà của hắn. Sự việc mười năm trước đã gieo những hạt mầm ám ảnh và không thể xoay chuyển được trong tâm trí hắn, khiến cho trái tim hắn từ đó về sau trở nên lạnh lùng, cứng rắn, vô tình ; Ngoài người nhà ra, hắn không còn có khả năng có thể đối xử dịu dàng với bất kỳ kẻ nào khác.
CH.1-5
Edit: T.B.Vân charon
Từ sau ngày nghe Cố Vân Dã mắng, Mạc Vũ Thường hoàn toàn hiểu rõ thân phận và địa vị của mình. Bé và Cố Vân Nhu trong khoảng thời gian này trở thành bạn bè rất tốt của nhau. Hai người cùng chơi với nhau, cùng nhau làm bài tập, gần như hình với bóng. Tuy vậy, vài lần Cố Vân Nhu mời bé cùng ngồi lên xe để đi đến trường, bé đều từ chối. Bé không muốn khiến cho Cố Vân Dã có cơ hội xem nhẹ bé. Ngay cả bác Cố mua cho bé quần áo mới, bé đều kiên quyết không nhận.
Tuy rằng Cố Vân Dã đã nói tàn nhẫn như thế, lời nói gây tổn thương người khác, nhưng Mạc Vũ Thường vẫn không tự chủ được mà sùng bái hắn, thích hắn. Nghe Cố Vân Nhu nói, bé biết được Cố Vân Dã là người được nuôi dạy tốt, chỉ số thông minh và tài trí hơn người, thành tích cực kỳ vĩ đại, hiếm có, nghe nói sau khi tốt nghiệp trung học xong, sẽ đi du học nước ngoài.
Mạc Vũ Thường chỉ có thể lén nhìn hắn, nhất cử nhất động, mỗi ánh mắt hay mỗi nụ cười của hắn đều khắc sâu trong tâm trí bé nhỏ của nàng. Hắn là thiên thần trong lòng nàng! Chỉ có thể ngưỡng mộ, sùng bái, nhưng không cách nào tới gần được.
Ngày cứ êm đềm trôi qua như vậy được một tháng, Mạc Vũ Thường dễ thương và ngoan ngoãn, vì vậy cô bé chinh phục được tình yêu thương của vợ chồng nhà họ Cố, bọn họ cũng chăm lo cho bé như đối với con gái của chính mình.
Tuy vậy, ai cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh một sự việc khiến người ta trở tay không kịp – chuyện này trở thành ác mộng khó có thể quên được trong đời Mạc Vũ Thường, cũng là bước ngoặt quyết định vận mệnh tương lai của cô bé.
* * *
Một ngày, sau khi tan học, Mạc Vũ Thường đang đi bộ về nhà một mình, trong lòng cô bé tính toán một việc.
Đêm qua, bé nghe được tiếng khóc của mẹ mình, trong lòng bé hiểu được, mẹ mình vẫn còn tưởng niệm đến người cha đã mất của mình. Trước kia mẹ bé có ảnh chụp để nhớ lại, nhưng lần này vì vội vàng rời khỏi cha dượng nên có nhiều thứ này thứ kia không kịp mang đi khỏi.
Mạc Vũ Thường hít một hơi thở sâu, quyết định hạ quyết tâm, bé phải quay lại lấy album ảnh.
Vào lúc đó, một chiếc xe Mercedes dừng lại bên cạnh Mạc Vũ Thường, chỉ thấy Cố Vân Nhu nhìn qua cửa kính xe, hét lên với nàng: « Vũ Thường, lên xe đi! Chúng ta cùng nhau đi về nhà. »
Mạc Vũ Thường lắc đầu với cô bé. « Không cần đâu! Cậu đi về trước đi! Tớ còn chưa muốn đi về. »
« Cậu muốn đi đâu? » Cố Vân Nhu tò mò hỏi.
Mạc Vũ Thường và cô bé luôn luôn không giấu nhau điều gì, nên liền thành thật nói cho cô bé: « Tớ phải về nhà cha dượng lấy album ảnh, ở đó có ảnh của papa tớ. »
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Vân Nhu sáng bừng lên trong nháy mắt, bừng bừng phấn khích nói: « Tớ đi theo cậu! » Vừa nói xong, cô bé lập tức xuống xe, nói với người tài xế: « Chú đi về trước đi! Cháu sẽ cùng Vũ Thường đi bộ về nhà. » Vẻ mặt yếu đuối đáng thương không muốn bị cự tuyệt.
Người tài xế kia không lay chuyển được tính tình của tiểu thư, đành phải lái xe đi khỏi. Mạc Vũ Thường trong lòng cảm thấy âm ỉ bất an, bé lo lắng khuyên can Cố Vân Nhu: « Cậu đừng đi! Cha dượng của tớ vừa hung dữ vừa đáng sợ. »
« Yên tâm đi! Tớ thực thông minh lắm, đi thôi! » Cố Vân Nhu cứng rắn kéo tay Mạc Vũ Thường đi lên phía trước.
Đi tới trước cửa nhà cha dượng, Mạc Vũ Thường vắt óc xem xét thăm dò, Cố Vân Nhu cảm thấy chơi cực vui! Làm theo giống y hệt.
Chỉ thấy trong nhà không có một bóng người, lúc Mạc Vũ Thường đang định đi vào, đột nhiên có người từ phía sau nắm lấy cổ áo của Cố Vân Nhu và bé. Mạc Vũ Thường vừa quay mạnh đầu lại xem, thì bắt gặp người đó chính là cha dượng của mình – Trương Diệu Tông.
« Nha đầu thối tha! Mày lén lút ở trong này làm cái gì? » Người đàn ông hỏi một cách thô bạo.
Mạc Vũ Thường cố lấy dũng khí nói: « Con… Con trở về lấy một ít đồ này kia. » Giọng nói vẫn còn có chút run run.
« Tất cả đồ đạc trong phòng này đều là của ta, mày còn có thể lấy cái gì? » Trương Diệu Tông thô lỗ hét lên.
« Này! Ông đừng có hung ác như vậy! Papa tôi sẽ lại kêu cảnh sát tới bắt ông đó. » Cố Vân Nhu mở miệng tranh trước. Cô bé luôn được bảo vệ an toàn, chưa gặp người quá hung ác bao giờ, cho nên tất nhiên cũng không biết có người đáng sợ như thế.
Trương Diệu Tông bỗng dưng trừng mắt nhìn Cố Vân Nhu, nhìn mãi sau một lúc lâu, cuối cùng, ông ta mở miệng hỏi: « Mày là ai? Papa mày là ai? » Nếu hắn đoán đúng thì con bé con này chắc là đứa con gái bảo bối của thằng ông chủ tiện nhân kia.
« Tôi tên là Cố Vân Nhu, papa tôi là Cố Trọng Hành, lần trước tìm cảnh sát tới bắt ông đó! » Cố Vân Nhu nói đắc thắng.
Lời nói của cô bé khiến hai con mắt sưng húp của Trương Diệu Tông đột nhiên bùng lên một nỗi oán hận, khiến người khác phải sợ hãi, rồi lập tức lại chuyển thành ánh mắt tham lam, biến đổi kỳ lạ. Chính là đứa con gái nhỏ của cái thằng cha xen vào việc của người khác, hại hắn bây giờ phải ra ngoài làm công để kiếm tiền mua rượu uống, Trương Diệu Tông căm giận nghĩ.
Tốt lắm! Nghe nói cái tên kia là kẻ có tiền, có đứa con gái nhỏ này, hắn có thể đánh được mẻ cá lớn từ thằng đó, có thể mua rượu uống, lại có thể cho hả mối hận trong lòng.
« Con… con muốn lấy quyển album cũ kia mang đi. » Mạc Vũ Thường ấp úng nói.
Trương Diệu Tông gật gật đầu, lập tức đi vào trong phòng. Một lát sau, ông ta lấy quyển album ảnh đi ra, đúng lúc Mạc Vũ Thường tưởng nhận được bộ album ảnh thì ông ta đột nhiên lùi tay lại.
« Chậm một chút! Trước tiên mày giúp tao đến cửa cửa ngõ mua bình rượu đã! » Trương Diệu Tông vẻ mặt kỳ quái nhìn bé. « Để con bé ở đây nhìn quyển album giúp ngươi đi. » Ông ta chỉ vào Cố Vân Nhu, vừa nói vừa lấy tiền ra đưa cho Mạc Vũ Thường.
Cố Vân Nhu không hề phát giác ra điều gì, nhận lấy bộ album, phấn khích lật xem, nói với Mạc Vũ Thường: « Cậu mau đi đi! Tớ chờ cậu. »
Mạc Vũ Thường do dự một lát, không biết vì sao, bé cảm thấy ánh mắt tò mò của cha dượng vừa quái lạ lại cũng rất đáng sợ à! Cô bé quan sát Vân Nhu, rồi lại liếc một cái nhìn cha dượng, cuối cùng, cô bé đành phải đi làm theo lời ông ta.
Đến khi Mạc Vũ Thường thở hồng hộc chạy về, trong phòng đã không còn có bóng dáng Cố Vân Nhu đâu nữa.
« Bạn… Bạn của con đâu? » Mạc Vũ Thường đưa rượu cho Trương Diệu Tông, kích động hỏi.
Trương Diệu Tông, dáng vẻ ung dung, miễn cưỡng trả lời: « Nó nói nó đã đói bụng, cho nên đi về trước rồi. »
Theo bản năng, Mạc Vũ Thường cảm thấy cha dượng nói dối, bé muốn chạy vào nhà để xem xét, nhưng liền bị Trương Diệu Tông giữ lại. Ông ta nheo mắt lại, đe doạ với vẻ tàn bạo: « Mày tốt nhất cầm lấy đồ của mày mà chạy nhanh về đi, nếu không nghe thì, khà khà… »
Mạc Vũ Thường choáng váng, sợ phải quay về, bé có thể xác định là cha dượng đã đem giấu Cố Vân Nhu đi rồi. Hiện giờ, bé chỉ có thể chạy nhanh về nhà họ Cố cầu cứu.
Bất thình lình, bé nắm lấy quyển album, chạy với tốc độ nhanh nhất có thể về nhà họ Cố.
Hết ch.1