Xuống đến một căn phòng ở dưới lòng đất, Trần Quốc Hưng chỉ biết thở dài, trận pháp cấm chế được bố trí khắp nơi, ngay cả ở bên ngoài những cái hộp gỗ được đặt ở trên giá cũng có trận pháp cấm chế, hắn bây giờ mới hiểu Hồng gia lấy tự tin ở đâu khi không có người canh gác bảo khố gia tộc.
Hồng Hồng ngồi vắt vẻo trên vai Trần Quốc Hưng khẽ búng tay phá bỏ tất cả cấm chế cùng trận pháp chỉ trong nháy mắt, Trần Quốc Hưng nhanh chóng nhét tất cả hộp gỗ vào trong vòng tay, 5 phút sau hắn đã chạy ra bên ngoài đảo đảo mắt thấy một tên Luyện Khí Kỳ đang dùng một pháp thuật ngưng tụ nước dập lửa, Trần Quốc Hưng gật gù xem ra tu chân giả ở đây vẫn có thể sử dụng pháp thuật cơ bản.
Chạy ra bức tường bao quanh Hồng gia Trần Quốc Hưng nhảy phắt ra bên ngoài, rồi dựa theo kí ức sưu hồn Hồng Thiên Lăng chạy đi hướng tới Kim gia cũng dựa theo cách thức làm với Hồng gia hắn đốt cháy Kim gia thành một biển lửa ném thêm vài quả lựu đạn dụ dỗ mấy tên Luyện Khí Đỉnh Phong hỗn loạn rồi lẻn vào bảo khố Kim gia, phải mấy công một lúc hắn mới tìm thấy lối vào, Hồng Hồng ra tay phá cấm Trần Quốc Hưng nhanh chóng cướp sạch bảo khố Kim gia rồi thong dong chạy đi.
Chạy đến Vương gia Trần Quốc Hưng liền hơi nhíu mày, Luyện Khí Đỉnh Phong của Vương gia còn lên tới hơn 30 người, số lượng hơn hẳn hai gia tộc Hồng gia, Kim gia. Ngựa quen đường cũ hắn vừa lẩn trốn vừa đốt cháy Vương gia thành một biến lửa ném liền mấy chục quả lựu đạn oanh tạc Vương gia thành một đống đổ vỡ rồi mau chóng tìm kiếm bảo khố của Vương gia, cũng như hai nhà Hồng gia Kim gia, Vương gia cũng chỉ bố trí rất nhiều trận pháp cùng cấp chế không có người canh gác, thuận lợi lấy hết bảo khố của Vương gia nhưng khi Trần Quốc Hưng đi ra vừa hay một trưởng lão Luyện Khí Đỉnh Phong của Vương gia lại đi vào bảo khố.
Bốn mắt nhìn nhau tràn đầy bất ngờ, Trần Quốc Hưng giật thót tim lại, vì không muốn tiêu hao quá nhiều mà hắn đã đóng lại Thiên Nhãn, khí cảm cũng không thả ra cảnh giác vì sợ bị phát hiện, không ngờ vừa đi ra lại đen đủi gặp phải người của Vương gia.
“ Ngươi là ai?”
Tiếng quát lớn của người trung niên, Trần Quốc Hưng không nói gì nhanh như chớp thân thể loé lên ra phía sau người trung niên tung một đấm về phía đầu “ Ầm “ nắm đấm của Trần Quốc Hưng bị ngăn cản bằng một lớp phòng hộ màu vàng, hắn khó coi mắng ầm ầm trong lòng, mấy gia tộc ở đây sao kẻ nào cũng thấy có phù hộ thân quả thật là con mẹ nó.
“ Có người đột nhập vào, mau tới đây!”
Người trung niên hét lớn cũng lùi ra sau, Trần Quốc Hưng một kích không đắc thủ liền quay người chạy trốn, ở lại lát nữa mà bị vây công không chết mới lạ, những luồng khí tức cường đại lập tức chạy lại phía này hắn đảo đảo mắt mở lên Thiên Nhãn tìm kiếm, rồi lao đi về một hướng Khinh Thân Mị Ảnh được vận dụng hết mức cả người hoá thành những đạo tàn ảnh, dễ dàng bỏ chạy ra bên ngoài ở phía sau có những luồng khí tức cường hãn đuổi theo Trần Quốc Hưng cười nhạt, ở phương diện tốc độ hắn hơn xa đám người kia, chạy đến khu phàm nhân hắn ẩn đi khí tức bản thân hoà mình vào đám người phàm nhân tiến vào Xuân Hoa Điếm, buổi tối ở đây những tên háo sắc vẫn không hề ít hơn với ban ngày ngược lại còn nhiều hơn, Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm quả nhiên là làm mấy cái truyện đó buổi tối cảm giác vẫn thoải mái hơn.
Cảm giác đám tu sĩ của Vương gia vẫn đuổi theo vào đây Trần Quốc Hưng hơi nhíu nhíu mày đi nhanh lên tầng hai phòng của Huyên Huyên.
“ Cốc cốc cốc”
Trần Quốc Hưng gõ lên cửa ba tiếng, lập tức cửa được mở ra hắn liền chui vào, đóng cửa lại Huyên Huyên liền nói.
“ Ngươi xong rồi sao?”
Trần Quốc Hưng gật đầu rồi bế lấy Huyên Huyên đi lại giường đặt xuống nằm đè lên, Huyên Huyên vẻ mặt sợ hãi nói.
“ Ngươi định làm gì?”
“ Ở im đừng nói gì hết.”
Trần Quốc Hưng vừa dứt lời của phòng bị đá bung ra hai tên tu sĩ Luyện Khí Đỉnh Phong tiến vào.
“ Hai người là ai? Không thấy ta đang bận hay sao!”
Trần Quốc Hưng khó chịu lên tiếng, hai tên tu sĩ nhìn Trần Quốc Hưng đang nằm đè lên một nữ nhân thì cũng không nói gì, chỉ đi khắp phòng kiểm tra một lúc không thấy có ai khác liền rời đi.
Thấy hai tên tu sĩ đã rời đi Trần Quốc Hưng khẽ thở phù một hơi nhảy xuống từ trên người Huyên Huyên chạy ra đóng cửa phòng lại.
Huyên Huyên cũng đã đứng dậy vẻ mặt có chút sợ hãi không nói gì, một lúc sau Trần Quốc Hưng đánh ra vài đạo cấm chế cách âm mới nhìn qua Huyên Huyên.
“ Chuyện của ta đã xong, lát nữa liền rời khỏi đây, còn truyện cấm chế trên người cô ta sẽ phá giải ngay bây giờ, mà ai lại đặt cấm chế lên người cô làm gì vậy? Không phải chỉ là làm mồi kiếm mấy đống bạc lẻ đó chứ!”
Huyên Huyên đôi mắt long lanh hiện lên nét vui mừng rồi nói.
“ Vậy thì tốt quá, ta là do mụ tú bà bắt ép làm cái chuyện này?”
Trần Quốc Hưng hơi nhăn mày, làm cái nghề này mà bây giờ vẫn còn giữ được trinh tiết, đúng là bán nghệ không bán thân chắc hắn không tin cho lắm, chắc hẳn là phải có nguyên nhân sâu xa.
“ Cô đừng nói là mụ tú bà không để cô tiếp khách mà chỉ đánh đàn ca hát với ta nhé?”
Huyên Huyên cắn môi đỏ thở dài nói.
“ Là con trai thành chủ đã để ý đến ta vì vậy ta mới không bị ép tiếp khách, hắn nói với ta khi hắn đủ 20 tuổi sẽ tới tìm ta…”
Trần Quốc Hưng gật gù, chắc hẳn con trai thành chủ chưa ăn thịt Huyên Huyên hẳn là còn cần giữ thân đồng tử để tu luyện nhanh hơn, khi đạt một mức độ mới có thể xx, là con gái đôi khi hắn thấy rất bất công, chỉ cần xinh đẹp là sẽ cận kệ nguy hiểm một là bị cưỡng hiếp hai là bị lừa rồi cũng hiếp nói tóm lại là làm con trai vẫn sướng hơn.
Cấm chế của một tên Luyện Khí Kỳ hắn chỉ cần 1 phút đã phá xong, sau đó liền nói.
“ Ta đã phá xong cấm chế cho cô rồi, giao dịch giữa hai chúng ta đã hoàn thành, ta rời đi trước.”
Huyên Huyên vội vàng kéo lấy Trần Quốc Hưng vẻ mặt khó coi.
“ Vậy làm sao ta có thể chạy khỏi Xuân Hoa Điếm, ngươi đã giúp thì phải giúp ta chạy ra khỏi đây.”
Trần Quốc Hưng thở dài, đành đau lòng lấy ra một tấm Ẩn Thân Phù dán lên người Huyên Huyên.
“ Đi theo sau lưng ta, đừng nói gì hết.”
Huyên Huyên tuy khó hiểu nhưng vẫn làm theo, Trần Quốc Hưng kéo quần áo cho nó xộc xệch một chút cho giống với điệu bộ vừa xx xong, mở cửa đi ra ngoài. Không ít người bị đám tu sĩ Luyện Khí của Vương gia làm cho mất hứng liền ra về, Trần Quốc Hưng thuận tiện mang theo Huyên Huyên ra khỏi Xuân Hoa Điếm, đi đến một góc Trần Quốc Hưng liền thu lại Ẩn Thân Phù trên người Huyên Huyên, rồi lấy ra một bộ quần áo khá bẩn màu nâu giống mấy người phụ nữ mặc ở khu phàm giới của Vương Kim Thành đưa cho Huyên Huyên.
“ Thay quần áo đi, cái mặt cô làm sao cho xấu bớt đi một chút, che đậy lại rồi chúng ta ra khỏi thành!”
Huyên Huyên nhận lấy bộ quần áo rồi khó khăn nói.
“ Nhưng ở đây không có chỗ thay đồ!”
Trần Quốc Hưng nhăn mặt cười nhạt nói.
“ Tìm chỗ thay đại đi, ai thèm nhìn cô chứ, lằng nhằng tôi mặc kệ cô bây giờ.”
Huyên Huyên đôi mắt long lanh nhìn Trần Quốc Hưng rồi cũng quay người đi thay đồ. Hắn cũng không có rảnh mà đi nhìn Huyên Huyên thay đồ, dù sao hắn cũng nhìn thấy hết rồi còn gì nữa đâu mà nhìn thêm.
Quay người đi tới một góc, tay kết ấn ý thức liên kết với Thiên Địa Ấn trong tử phủ thần cung, miệng nhếch lên khẽ nói.
“ Thu.”
Cách Vương Kim Thàng một trăm dặm, có mấy bóng người đang đứng quây quanh một chiếc nanh rắn được cắm ở dưới đất trong một hang động.
“ Thành Chủ ba người trúng ta đều có mặt ở đây ngươi không định chiếm lấy răng nanh Yêu Vương một mình chứ?”
Gia chủ Kim gia Kim Thanh Phong lên tiếng. Hai gia chủ Hồng gia Hồng Thiên Hải, Vương gia Vương Minh Thông cũng khó khăn gật đầu. Một người trung niên đứng chắp tay sau lưng nheo mắt nhìn nanh Yêu Vương rồi nhìn qua ba vị gia chủ của ba gia tộc.
“ Các ngươi không thấy nanh Yêu Vương xuất hiện ở đây rất có điểm kì quái hay sao? Yêu Vương tương đương với Nguyên Anh Kỳ của nhân loại, mấy ngàn năm trước thì còn có thể xuất hiện, nhưng bây giờ truyện đó rất khó, trừ khi là ở trong Cấm Giới của Côn Luân đi ra.”
Ba gia chủ khác cũng đang hiện lên vẻ mặt khó coi, trầm ngâm suy tư. Đột nhiên chiếc răng nanh dị động cả bốn người liền tập chung, một đợt hỗn loạn xung quanh răng nanh, rồi răng nanh chợt biến mất, cả bốn người hiện lên vẻ mặt sửng sốt mờ mịt, một lúc sau Thành Chủ chợt lên tiếng.
“ Không ổn.”
Rồi tế ra phi kiếm bay thẳng lên trời, ba gia chủ nhìn nhau rồi cũng vội vàng tế ra phi kiếm bay về hướng Vương Kim Thành.