Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ

Chương 179: Chương 179: Đạo




Ngồi ở ghế sô pha đợi Huyên Huyên đi pha trà Trần Quốc Hưng không ngừng gãi mũi, một lúc sau Huyên Huyên mặc một bộ váy ngủ màu hồng nhạt bưng một ấm trà đi ra, hắn len lén nhìn cặp chân trắng dài miên man mà khẽ nuốt nới bọt, hắn phải công nhận Huyên Huyên không chỉ thu hút ở đôi mắt to tròn, mà đôi chân dài mới chính là vũ khí có sát thương cao nhất, hắn đang phân vân liệu mình có nên làm cầm thú một lần hay không thì Huyên Huyên đã ngồi xuống rót trà đưa cho hắn một chén.

“ Là trà Phổ Nhĩ cũng rất nổi tiếng đấy.”

Huyên Huyên cười nói, hắn cầm lấy chén trà ánh mắt thì len lén tránh né như ăn trộm cầm lấy chén trà từ tay Huyên Huyên.

“ Ừ rất ngon.”

Hắn nhấp một ngụm trà, sau đó cũng chẳng biết phải nói gì thêm, hắn định rời đi sau buổi diễn nhưng Huyên Huyên nhất quyết không chịu mời hắn phải về nhà bằng được, biết là Huyên Huyên có tình cảm với hắn nhưng mà khổ nỗi hắn cũng không muốn có ý định làm khổ người khác.

“ Bao giờ thì em định tìm một người để lấy?”

Không hiểu sao hắn tự nhiên lại đi hỏi vấn đề đấy, Huyên Huyên đôi mắt to tròn nhìn sang hắn lắc đầu nói.

“ Ngoài anh ra em sẽ không lấy ai cả!”

“ Khụ Khụ” hắn khẽ ho lên một tiếng, lắc lắc đầu nói.

“ Huyên Huyên thật ra anh đã có vợ rồi.”

Hắn trong lòng đang không ngừng tự sỉ vả chính mình, đàn ông thật ra được mấy kẻ chung thuỷ đâu cơ chứ, ai mà chẳng muốn rào cây này đục cây kia, hắn loại thuộc vào cái dạng không chung thuỷ mới chết chứ, hắn đang không ngừng cảm thán thì Huyên Huyên đã nói.

“ Em mặc kệ.”

Rồi chồm lên hôn lên môi hắn, Trần Quốc Hưng trong lòng thở dài nhưng mà tay đâu có ở yên, hắn nhíu mày khi cảm nhận được một cỗ nóng bức từ đan điền bốc lên, liền không biết phải nói gì, vậy mà Huyên Huyên lại bỏ thuốc hắn, cảm nhận dược lực một chút thấy không giống với những loại bình thường thì lập tức biết thuốc này từ đâu mà ra, chắc chắn có liên quan tới lão đạo sĩ Vương Minh mập mạp.

Hắn có thể hoá giải dược lược nhưng mặc kệ, mỡ dâng tới miệng không ăn thì uổng kiếp người, nghe thấy những âm thanh êm ái từ miệng Huyên Huyên kêu lên khe khẽ hắn như con thú lao lên hùng hục, sóng vỗ bờ đến sáng hôm sau cả hai mới ôm nhau chìm vào giấc ngủ…

Bị chọc ngứa mũi Trần Quốc Hưng liền mở mắt, nằm trên ngực hắn Huyên Huyên đang dùng đuôi tóc của mình chọc vào mũi hắn, thấy hắn mở mắt Huyên Huyên vội vàng nhắm mắt lại, hắn tay khẽ động Huyên Huyên liền mở mắt cắn môi để không phát ra âm thanh.

“ Em xin lỗi.”

Huyên Huyên gục đầu vào ngực hắn khẽ nói, Trần Quốc Hưng cười cười tay vỗ mạnh làm Huyên Huyên khẽ kêu lên một tiếng.

“ Xin lỗi là xong à, ai bảo em bỏ thuốc anh.”

Huyên Huyên vẽ vẽ trên ngực hắn mấy vòng rồi nhăn nhó nói.

“ Em mặc kệ, miễn là có anh là được.”

Trần Quốc Hưng thở dài, nữ nhân mà yêu vào rất đáng sợ, càng là phụ nữ đẹp càng đáng sợ.

“ Anh bây giờ rời khỏi đây em có thể làm gì được anh!”

Huyên Huyên cắn môi hai mắt trực trào rơi nước nói.

“ Em sẽ tự sát.”

Trần Quốc Hưng trong lòng thoáng một tia thất vọng vụt qua, rồi nghiêm túc nói.

“ Anh không cần một người phụ nữ muốn chiếm đoạt, anh càng không cần một người phụ nữ thủ đoạn, nếu anh muốn anh có thể xoá sạch kí ức của em.”

Huyên Huyên hai hàng nước mắt lăn dài ôm chặt lấy hắn.

“ Em xin lỗi, em sẽ không như thế nữa, hu hu đừng có làm như vậy…huhu…”

Hắn để mặc cho Huyên Huyên khóc một lúc rồi linh nguyên khẽ bùng lên làm Huyên Huyên chìm vào giấc ngủ. Rời khỏi giường nhìn một vùng máu đỏ thấm trên ga giường Trần Quốc Hưng thở dài mặc quần áo sau đó liền mặc quần áo cho Huyên Huyên rồi đem cô đi qua một phòng khác đặt lên giường đắp chăn cho Huyên Huyên.

Đến tối khi Trần Quốc Hưng đang nấu nướng trong bếp thì Huyên Huyên vẻ mặt sợ hãi mở cửa phòng chạy ra không ngừng gọi tên hắn.

Chạy vào bếp thấy Trần Quốc Hưng Huyên Huyên liền lao lại ôm chặt lấy hắn từ phía sau.

“ Em hứa sẽ không làm phiền đến anh, chỉ cần anh đừng xoá kí ức của em đi.”

Trần Quốc Hưng xoa người khẽ xoa đầu Huyên Huyên nói.

“ Anh sẽ không làm thế ngốc ạ.”

Dù sao cũng là tại hắn lúc trước tí tởn nên Huyên Huyên mới như vậy, tất cả đều là hắn gây ra, hắn cũng không có ý định chối bỏ trách nghiệm của mình.

“ Ngoan nào để anh nấu cơm.”

Huyên Huyên ngoan ngoãn gật đầu buông hắn ra rồi đi lại bàn ghế ăn đặt trong phòng bếp ngồi xuống im lặng nhìn hắn…

Ngày hôm sau hắn liền rời đi, Huyên Huyên tiễn hắn ra cổng biệt thự.

“ Khi nào anh rảnh nhớ quay về thăm em.”

Trần Quốc Hưng gật đầu rồi bắt xe rời đi, hắn không biết rằng đây là lần cuối hắn được nhìn thấy Huyên Huyên.

Tiến vào Côn Luân một lần nữa hắn đi khắp nơi tìm kiếm kì trân dị bảo, một tháng sau liền tiếp tục đi ngược Mông Cổ, một tháng lùng xục cả Côn Luân hắn tìm được một ít nguyên liệu luyện khí cùng hai gốc linh thảo cấp 1.

Nhìn những thảo nguyên bằng phẳng cùng những đàn ngựa được người dân chăn thả hắn cảm thán, võ ngựa Mông Cổ gần như chinh phục cả Châu Âu lại ba lần thua trận trước Đại Việt thì phải hiểu Đại Việt năm đó kiêu hùng ra sao. Nhìn mấy con ngựa màu đen lại nhớ đến cái thời chiếu phim Võ Ngựa Thảo Nguyên 7h tối trên VTV2, lúc đó hắn còn khóc lóc tranh Ti Vi với mẹ đang mở thời sự để xem.

Cưỡi kiếm bay đi một đoạn thấy có một trang trại có cho du khách cưỡi ngựa thì hắn hạ xuống một đoạn hiện thân rồi đi bộ ra.

Vừa hay chủ trang trại có con gái cũng biết tiếng Anh hắn liền mua đứt một con ngựa đen rồi cưỡi lên chạy đi trong thảo nguyên, hắn tuy chưa cưỡi ngựa thật bao giờ nhưng cũng dùng chiêu cưỡi ngựa không ít nên cũng đã quen thuộc nên cũng không ngã ngựa.

Cưỡi ngựa trên thảo nguyên hắn cảm thán bản thân thật nhỏ bé trước thiên nhiên hùng vĩ bất giác hắn nhớ tới một câu nói làm hắn chợt sững lại “ Nhân Pháp Địa, Địa Pháp Thiên, Thiên Pháp Đạo, Đạo Pháp Tự Nhiên.”

Đạo là lớn nhất sinh trước cả trời đất, vậy đạo của tự nhiên là sinh sau đạo lớn nhất, hay có trước cả đạo lớn nhất, sau một hồi trầm tư hắn thở dài, hắn bây giờ còn chưa có khả năng ngộ được đạo, liền tiếp tục cưỡi ngựa chạy băng băng trên thảo nguyên.

Ở một rừng cây Trần Quốc Hưng lẩm bẩm đọc một hồi kinh chú, nhìn con ngựa đã chín vàng ở trên đống lửa lớn hắn nuốt nước bọt ừng ực, một lúc sau liền điên cuồng cắn xé ăn thịt con ngựa xấu số.

“ Có Thực Mới Vực Được Đạo” vì vậy hắn liền quyết định ăn no rồi mới tu luyện một môn công pháp công kích mà hắn vừa lục lọi được trong đầu.

Tay cầm thanh đao nanh rắn những hình ảnh đường vận chuyển linh nguyên, cách thức thi triển Cổ Nguyệt Phá Đao, môn công pháp này có năm chiêu hắn mới nắm bắt được một tí tẹo da lông của chiêu thức đầu tiên gọi là Vạn Đao Quy Nhất.

Chiêu thức này tương tự như Vạn Kiếm Quy Tông ở trong phim tàu vậy, khi thi triển liền có hàng vạn hư ảnh thanh đao ở phía sau rồi hắn chỉ hướng nào đao bắn về hướng đó, chiêu thức này không có giới hạn về số lượng đạo hư ảnh đao quang chỉ là người thi triển có đủ linh nguyên để duy trì hay không thôi, Trần Quốc Hưng ngồi xếp bằng ý thức thân ảnh xuất hiện ở trong tử phủ thần cung, hắn quyết định không thi triển ở bên ngoài liền vào bên trong thi triển, tử phủ thần cung được xem như là thế giới của Trần Quốc Hưng, hắn muốn tạo ra cái gì ở bên trong này cũng được chỉ là tất cả đều là do tinh thần lực ngưng tụ thành mà thôi.

Hư ảnh thanh đao nanh rắn xuất hiện trong tay ý thức hư ảnh của hắn rồi hắn tung đao lên trên đầu tay kết ấn thoăn thoắt, phía sau lưng hư ảnh ý thức những thanh hư ảnh đao quang xuất hiện, càng ngày càng nhiều Trần Quốc Hưng cũng hơn nhăn mày muốn thi triển nhiều hư ảnh đao quang cũng cần phải có thời gian ngưng tụ.

- Vạn Đao Quy Nhất

Hư ảnh ý thức chỉ tay về hướng Thiên Địa Ấn lập tức hàng vạn hư ảnh đao quang bắn ầm ầm tới Thiên Địa Ấn điên cuồng công kích nhưng đây không phải là thật chỉ là do tình thần lực ngưng tụ nên Thiên Địa Ấn chả mảy may có chút ảnh hưởng, Trần Quốc Hưng tập luyện dần dần cũng đã quen tay hơn nhiều tốc độ thi triển cũng đã nhanh lên không ít.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.