Viên đạn găm thẳng xuống đất, ngay sát bên cạnh đầu của Anita một khoảng 2cm, cùng lúc đó Long Hoàng kêu lên một tiếng rồi lộn một vòng tránh qua một bên.
Khi đã ổn định thân hình, chỉ thấy bàn tay cầm súng của Long Hoàng đang run rẩy, khẩu súng rơi bịch xuống đất, ở cổ tay máu đang chảy ra.
Long Hoàng vẻ mặt khó coi, nhìn xuống một cây kim găm vào cổ tay, giận giữ gầm lên.
“ Là kẻ nào, lăn ra đây.”
Trần Quốc Hưng từ từ đi ra, nở một nụ cười vang. Xin ủng hộ chúng tôi tại ( tru mtruyen. V n )
“ Haha làm phiền các vị, các ngươi cứ gọi ta là HIM.”
Thấy một người xuất hiện, cả hai nhóm người Trung Quốc và Nga không dây dưa nữa mà tụ lại một chỗ với đồng đội, tư thế sẵn sàng chiến đấu được bày ra.
Long Hoàng nheo mắt nhìn người vừa đến, trong lòng khiếp sợ.
Kẻ kia vừa cứu Anita thoát khỏi cái chết vừa đả thương được bản thân mình, trong nội tâm Long Hoàng thầm hô không ổn.
Hắn sau điệu cười cũng không để cho đội đặc chủng của Trung Quốc cơ hội, tay vung lên, một nắm kim khâu được hắn vận linh lực bắn ra.
Bốn người đặc chủng Trung Quốc lập tức tản ra tránh né, một tên to con rút ra một đoạn côn nhị khúc múa lên điên cuồng, hư ảnh một chiếc chuông hiện ra cản lại kim khâu của Trần Quốc Hưng
Trần Quốc Hưng nhìn một màn này miệng lầm bầm.
“ Ơ hình như là Kim Chung Tráo, trên phim của Ngô Kinh có diễn một màn này thì phải.
Ở bên kia 3 đồng đội của Anita ngưng trọng, một giọng nữ hỏi nhỏ.
“ Đội trưởng Anita, chúng ta có cần tiến lên không?”
Anita nhìn người vừa đến khẽ lắc đầu rồi nói.
“ Tên kia đã cứu ta, tuy không biết mục đích là gì nhưng hẳn là chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm.”
Lúc Long Hoàng nổ súng, Anita khẳng định là mình sẽ bị bắn vỡ sọ nhưng kết quả viên đạn lại lệch sang một bên, dĩ nhiên là không phải Long Hoàng nương tay, mà là đã bị thứ gì đó làm lệch quỹ đạo.
Nghĩ tới những điều đó, Anita trong lòng khiếp sợ không thôi.
Trần Quốc Hưng nheo mắt một nắm kim khâu khác được hắn tung ra, tay hoá thành những tản ảnh, thân thể cũng loé lên.
Hắn không tin tên kia không có sơ hở gì, kim khâu từ bốn phương tám hướng liên tục bắn về 4 người.
Tên to con hắn không ăn được, nên hoả lực của hắn chuyển mục tiêu bắn về một thân ảnh nhỏ nhắn, là cô gái duy nhất trong đội đặc chủng Trung Quốc.
Bây giờ hắn mới để ý ra một điều, ba đội đặc chủng hắn gặp, thành viên đều là ba nam một nữ, chắc đây là trùng hợp đi.
Long Hoàng vừa tránh né vừa quan sát, khi thấy ám khí tập kích đến cô gái liền hét lên.
“ Long Diễm mau tránh qua chỗ Long Tượng.”
Cô gái Long Diễm, rút từ sau lưng ra một cái ô rồi mở bung ra, tay vận lực dơ cái ô ra trước mặt xoay tròn cản những ám khí bắn tới, thân thể cũng di chuyển lại chỗ Long Tượng đang múa côn nhị khúc, thấy Long Diễm tiến vào, Long Tượng mở rộng Kim Chung Tráo, hai người trốn ở trong hư ảnh chiếc chuông.
Trần Quốc Hưng thấy vậy liền chuyển mục tiêu sang tên người nhỏ con cao tầm 1m5, tên kia thấy ám khí bắn tới như mưa liền há mồm chửi tục.
“ Cmn chứ.”
Sau đó cũng tránh né ám khí, rồi trốn vào trong vòng Kim Chung Tráo.
Trần Quốc Hưng cười nhạt nhìn một màn này, tay bắn liên tục kim khâu về chỗ 3 người.
Long Hoàng sau một hồi tránh né, rút thanh trường kiếm sau lưng ra, rót chân khí vào kiếm rồi nhằm thân ảnh của Trần Quốc Hưng mà chém tới.
“ Độc Cô Phá Thiên.”
Một luồng kiếm khí mờ ảo phá không lao thẳng tới chỗ Trần Quốc Hưng.
Còn đang hung hăng bắn kim khâu, Trần Quốc Hưng cảm nhận được nguy hiểm, da gà nổi lên trong lòng hô không ổn. Chỉ kịp ngưng tụ mộ vòng hộ thân mờ mờ, “ Ầm “ hắn cảm giác như bị một xe ô tô chạy với vận tốc 100km húc vào vậy.
Thân thể lập tức bay văng ra sau ngã đập gãy vài gốc dừa hoang mới dừng lại được. Bò dậy Trần Quốc Hưng nhìn qua chỗ Long Hoàng, khoé mắt giật giật.
Không ngờ tên khốn kiếp kia tu vi lại cao như vậy, nhưng hắn lại kì quái phát hiện tên kia dường như vừa tu luyện cổ võ, lại vừa có cả linh lực của tu chân giả, điều đó làm hắn đau đầu không nghĩ ra nguyên nhân.
Long Hoàng lúc này cũng khiếp sợ không thôi, tên kia dính một tuyệt chiêu của mình chỉ ngã gẫy vài gốc cây, dường như cũng không bị thương nặng.
“ Đưa mượn vài quả lựu đạn coi.”
Thân thể hắn ngã gần chỗ nhóm đặc chủng Nga, thân thể vừa loé lên đã xuất hiện bên cạnh Anita đưa tay ra.
Anita không nghĩ nhiều liền rút mấy quả lựu đạn đưa cho hắn, vừa cầm lựu đạn hắn tung tung một quả trong lòng cười hắc hắc.
“ Tao chơi chết bọn mày.”
Thân thể nhảy lên lao về chỗ nhóm người đặc chủng Trung Quốc, tuy lựu đạn trong tay nhóm người Nga không phát huy nhiều tác dụng, khi vào tay hắn thì kết quả lại khác.
Dốc hết kim khâu trung túi, hắn phi hết một lượt về đám người,
Bốn người liên tục tránh né, Long Tượng tay đã mỏi nhừ Kim Chung Tráo đã xuất hiện sơ hở, Trần Quốc Hưng rút chốt ném mạnh lựu đạn về phía 3 người kia.
Nhưng chỉ bay được một nửa thì bị Long Hoàng rút súng bắn nổ, Hắn bấy giờ mới tặc lưỡi, lựu đạn có thể ảnh hưởng đến đám binh lính thường, nhưng với tinh anh quân đội thì chẳng có mấy tác dụng.
Rút tất cả bốn quả lựu đạn còn lại, vận linh lực lên cánh tay ném mạnh, lựu đạn phi nhanh đến đám người, Long Hoàng vừa tránh né ám khí vừa nổ súng bắn nổ lựu đạn.
Hai tiếng nổ vang lên trên không trung, Long Hoàng thân thể đã dừng lại trên một mô đất hét lớn.
“ Mau tản ra.”
“ Bùm Bùm.” Hai tiếng nổ lớn vang lên, đất đá bay mù mịt, Long Hoàng gầm lên.
“ Khốn kiếp, tao thề sẽ giết mày.”
Ba người máu me bê bết, bị thương không nhẹ, trong đó tên nhỏ con trên người bị găm vài mảnh lựu đạn, máu me chảy đầm đìa.
Long Hoàng lao lên đánh thẳng về Trần Quốc Hưng, kiếm ảnh lao lên, Trần Quốc Hưng lúc này chiến ý dâng cao, bóng đêm loé lên hắn cùng Long Hoàng đánh cận chiến.
Càng đánh Trần Quốc Hưng càng hăng, kinh nghiệm chiến đấu dần dần được hắn đúc kết, Long Hoàng chiếm ưu thế về kinh nghiệm chiến đấu, nhưng hắn lại không hề sợ hãi hắn biết bản thân có ưu thế linh lực, năng lượng của hắn siêu việt hơn Long Hoàng.
Sức chịu đựng của hắn tốt hơn, càng đánh Long Hoàng càng khó coi, sau một kiếm hất văng Trần Quốc Hưng ra xa. Long Hoàng chống kiếm thở hổn hển, lau máu ở khoé miệng, gằn lên.
“ Ngươi rốt cuộc là ai?”
Hắn nhìn xuống Bóng Đêm trong tay, trong lòng cảm thán, kiếm của tên kia có chất lượng cao hơn Bóng Đêm của hắn, trên thân dao đã có vài vết mẻ, kiếm của tên kia cũng không phải đồ vỉa hè là hàng khá tốt.
“ HIM, ta đã giới thiệu qua rồi.”
Trần Quốc Hưng cười nhạt nói, Long Hoàng nhìn qua đồng đội, mắt hằn lên những tia máu sau đó quay qua chỗ Trần Quốc Hưng nói.
“ Chúng ta và ngươi không thù không oán, tại sao phải đuổi cùng giết tận.”
Hắn hừ mũi, lạnh giọng.
“ Các ngươi dã tâm bừng bừng đừng có làm như tủi thân lắm, thật ra giữa chúng ta thù sâu như biển đấy.”
Long Hoàng mắt nheo lại, chống kiếm đứng dậy.
“ Được đã như vậy...Độc Cô Sát.”
Long Hoàng phun một ngụm tinh huyết lên thanh kiếm trong tay.
Trần Quốc Hưng chợt phát hiện trên thân kiếm của Long Hoàng loé lên những tia khí tức quen thuộc, hắn lẩm bẩm.
“ Là phong ấn kiếm khí.”
Long Hoàng hét lớn “ Chết đi.”
Một kiếm khí màu đỏ máu xé không chém thẳng về phía Trần Quốc Hưng, hắn cuống cuồng vội vận chuyển thân pháp, tránh né kiếm khí.
Tuy nhiên hắn bị kiếm khí khoá chặt không thể bỏ chạy, Trần Quốc Hưng thầm chửi trong lòng, kiếm khí dường như cùng loại với tên lửa đuổi vậy theo sát không thôi.
Đột nhiên linh quang trong đầu loé lên, hắn chạy thẳng tới chỗ 3 người đang bị thương của đội đặc chủng Trung Quốc.
“ Tên khốn!!!”
Long Hoàng hét lên thân thể cũng chạy lại nhưng đã không kịp.
“ Ầm.”
Kiếm khí cắt nổ một mảng đất đá, Trần Quốc Hưng bắn văng ra sau, miệng trào máu. Ba thân ảnh bắn văng ra ba hướng rồi ngã bịch trên đất, nằm im bất động.
“ Ây za tên giun nhỏ, ngươi lại nhẫn tâm giết chết đồng đội của mình như vậy, đúng là lòng dạ độc ác mà.”
Hắn châm chọc Long Hoàng, Long Hoàng gầm lên.
“ Tao giết mày.”
“ Pằng, pằng, pằng.”
Thân thể Long Hoàng đổ gục xuống trong vũng máu, mắt trợn trừng, miệng ú ớ.
“ Anita...ngươi...ngươi.”
Sau đó tuyệt khí bỏ mình, hắn nhìn qua Anita đang cầm khẩu súng bốc khỏi tay khẽ dơ ngón cái lên.
“ Bỏ xuống đi.”
Anita vẫn dơ khẩu súng vào hắn, mắt nheo lại hỏi.
“ Rốt cuộc ngươi là ai?”
Hắn cười nhạt, nhặt lấy thanh kiếm của Long Hoàng rồi quay lưng đi, bỏ lại một câu.
“ Chúng ta đã là bạn từ thời kì Liên Xô cũ.”