Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ

Chương 153: Chương 153: Hắn là người tốt




Chui vào được quả cầu bong bóng Trần Quốc Hưng thở phào một hơi, cả người như chút được gánh nặng, miệng nhếch nhếch quả nhiên cái truyện đánh nhau vượt cảnh giới cũng không phải đơn giản, cần rất nhiều yếu tố phụ thuộc.

Chạy trong đường hầm ánh sáng lập loè, thấy phía trước Huyên Huyên cũng đang chạy, tốc độ hắn càng nhanh hơn chỉ vài giây liền bắt kịp Huyên Huyên rồi kéo lấy Huyên Huyên chạy như điên, có trời mới biết cái thông đạo này có ảnh hưởng khi bị phá huỷ lối ra vào hay không, tốt nhất là cứ chạy nhanh cho lành.

Mất hơn 2 tiếng mới chạy hết thông đạo, chui qua cái bong bóng màu sắc Trần Quốc Hưng nằm lăn ra đất thở hồng hộc, linh lực đã tiêu hao cạn kiệt không còn sót lại gì, Huyên Huyên cũng ngồi ở trên đất nheo mắt nhìn Trần Quốc Hưng rồi hỏi.

“ Đây là đâu vậy? Đường chúng ta vừa đi qua thật thần kì!”

Trần Quốc Hưng từ từ ngồi dậy, nhìn ngó hang động một rồi rồi quyết định phá huỷ, hắn quay sang Huyên Huyên nói.

“ Là Địa Cầu.”

Sau đó liền đi lại phía bong bóng trong tay xuất hiện thanh đao nanh rắn, Trần Quốc Hưng chém một hồi lên xung quanh vách đá, chém một lúc thì quả bong bóng màu sắc cũng bị sụp đổ để lộ ra vách đá trống trơn, hắn khẽ thở phù một hơi, dù sao vẫn có thể phá huỷ là tốt, tuy là mất đi lối vào Côn Luân Giới nhưng sẽ không có những mối nguy hiểm sau này.

“ Cô nghỉ mệt đi tôi cần khôi phục.”

Rồi mặc kệ Huyên Huyên hắn ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện, đầu tiên là ý thức chìm vào bên trong không gian Thiên Địa Ấn, các hộp linh tinh đã được Hồng Hồng mở hết ra, Trần Quốc Hưng đảo đảo mắt một hồi liền phát hiện ra một gốc Trúc Cơ Thiên Kỳ, hắn trong lòng liền vui như điên, đây là nguyên liệu chính để luyện chế Trúc Cơ Đan, vậy là hắn đã có hai trong ba loại nguyên liệu chính để luyện chế Trúc Cơ Đan, chỉ thiếu thêm Hoàng Thiên Thảo nữa cùng mấy nguyên liệu phụ trợ liền có thể luyện chế.

Trần Quốc Hưng cảm thán không thôi, đúng là muốn có đồ tốt thì đi ăn trộm của nhà giàu là phương pháp nhanh nhất chứ tự thân lăn lộn thì mất rất nhiều thời gian cùng tinh lực, cố nén cảm xúc kích động lại Trần Quốc Hưng ánh mắt dán ở một hộp nhỏ đựng hơn mười viên linh thạch, trên môi là một nụ cười nhàn nhạt, lấy ra hai viên linh thạch bắt đầu khôi phục linh lực.

Một ngày sau.

Trần Quốc Hưng tỉnh dậy khỏi tu luyện, Huyên Huyên thì ngồi ở một góc ôm bụng, thỉnh thoảng ở dưới bụng lại phát ra tiếng réo “ ọt ọt” thấy hắn đã tỉnh dậy liền nhăn nhó cúi đầu nói nhỏ.

“ Ta đói!”

Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm, hắn cũng cảm thấy đói bụng liền đứng dậy chắp tay sau đít nói.

“ Đi thôi.”

Rồi nghênh ngang rời đi, ra đến cửa hang vẫn chưa thấy Huyên Huyên theo sau liền nhăn mặt lại đi vào trong, Huyên Huyên vẫn ngồi ở một góc.

“ Này sao không đi?”

Huyên Huyên đôi mắt long lanh nói.

“ Ta đói không còn sức để đi, với lại chân cũng bị chệch khớp.”

Trần Quốc Hưng nhăn mày đi lại ngồi xổm xuống bên cạnh Huyên Huyên thò tay khẽ cởi chiếc giày vải chân trái của Huyên Huyên, nhìn cổ chân hơi đỏ hắn nhếch miệng ngẩng lên hỏi.

“ Đau không?”

Huyên Huyên gật đầu, Trần Quốc Hưng liền bẻ một cái “ rắc “ một tiếng.

“ A”

Huyên Huyên liền kêu lên, Trần Quốc Hưng nhếch miệng, chỉ là nặn lại cổ chân có cần kêu yêu mị như vậy không, rồi quay lưng nói.

“ Mau trèo lên.”

Huyên Huyên liền đứng dậy rồi nhảy lên lưng Trần Quốc Hưng, tay ngọc vòng qua ôm lấy cổ hắn, trên môi lộ ra một nụ cười. Trần Quốc Hưng liền đứng dậy vừa đi vừa nghĩ nên đem cô nàng Huyên Huyên này bán vào đâu cho được nhiều tiền, bán làm gái hay bán nội tạng cái nào được nhiều hơn.

Bay nhảy một hồi đếm chỗ mấy ngọn núi nhỏ ở dưới chân có rắn, Trần Quốc Hưng liền bắt hai con to nhất mổ sạch rồi đem nướng lên cho hai người ăn…

Bay nhảy trên những ngọn núi cao Huyên Huyên miệng há ra nói.

“ Oa nơi này đẹp quá, thứ gì đó trên bầu trời kia vậy?”

Huyên Huyên chỉ vào những đám mây tò mò hỏi, Trần Quốc Hưng bấy giờ mới ngẩn ra, hình như bầu trời Côn Luân Giới chỉ có một màu xanh thẳm không hề có một đám mây nào, buổi tối thì chỉ có ánh sáng lập loè từ mặt trăng lại không hề có các ngôi sao, chắc hẳn là ở Côn Luân Giới chỉ có mặt trời mặt trăng là còn có thể xuất hiện, những thứ khác thì không.

“ Là mây!”

Huyên Huyên thích thú chỉ đông chỉ tây, cho đến khi chạy ra đến bên ngoài nơi của những cái hồ Huyên Huyên liền dãy nảy từ trên lưng Trần Quốc Hưng xuống đất, chạy nhảy tung tăng đuổi theo những con bươm bướm đủ loại màu sắc.

Trần Quốc Hưng cảm thán không thôi, đúng là một cô gái vẫn còn rất ngây thơ, nhưng cuộc vui nào cũng sẽ có lúc tàn.

“ Cô định sống ở đâu? Địa Cầu còn rất điều những thứ mới mẻ cố cần phải học tập nữa, ít nhất là ngôn ngữ.”

Huyên Huyên sống ở trong Côn Luân Giới chữ viết và tiếng nói đều dùng tu chân ngữ.

“ Ta đi theo ngươi!”

Huyên Huyên đôi mắt to tròn nhìn Trần Quốc Hưng cười nói, hắn thở dài đẹp trai quá đôi khi cũng không tốt, người khác thấy gái đi theo thì sướng lên tiên còn hắn thật sự cũng chẳng ham hố gì cho lắm, làm nhiều thì đau lưng bổ béo gì đâu. ( lại điêu)

“ Không thể!”

Huyên Huyên đôi mắt lập tức đỏ lên, hai tay cấu cấu lấy vạt áo, nhưng cũng không nói gì thêm. Trần Quốc Hưng khẽ thở dài rồi chợt khoé miệng nhếch lên một cái, là khí tức của lão đạo sĩ mập, quả nhiên là có duyên với lão đạo sĩ.

Sau đó liền mang Huyên Huyên chạy chắn đầu đạo sĩ mập.

“ Haha không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy!”

Lão đạo sĩ mập mạp đàn nhàn nhã vừa đi vừa hái hoa bắt bướm nghe được giọng nói của hắn thì lập tức thân thể run lên ngã uỵch xuống đất, mồm miệng méo mó nói.

“ Tiền…tiền bối!”

Trần Quốc Hưng cười ha ha đi tới trước mặt vị đạo sĩ mập túm lấy lão, rồi chỉ vào Huyên Huyên.

“ Tôi giao cho lão cô ấy, chăm sóc cẩn thận.”

Lão đạo sĩ nhìn qua Huyên Huyên thì mặt béo hơi sững lại rồi lại nhìn Trần Quốc Hưng nói.

“ Chuyện này e là không thể, ta là người tu đạo…”

“ Cầm lấy là thù lao cho ông.”

Trần Quốc Hưng nhét một hộp gỗ vào tay lão đạo sĩ mập mạp, tay vỗ vỗ mạnh lên vai trên miệng lộ ra nụ cười uy hiếp trắng trợn. Lão đạo sĩ nhìn hộp gỗ trong tay lại nhìn thấy Trần Quốc Hưng lộ ra một nụ cười tràn đầy ý nếu lão mà không đồng ý thì đào hố sẵn mà nhảy vào, chỉ dám nuốt nước bọt đánh ực một tiếng khó khăn gật đầu.

“ Vậy tiền bối ta nhận nhiệm vụ mà tiền bối giao phó.”

Trần Quốc Hưng cười ha ha vỗ vai lão đạo sĩ tỏ vẻ hài lòng. Huyên Huyên không hiểu hai người nói gì nhưng vẫn cảm nhận được hắn sẽ rời đi liền cắn răng đi tới phía hắn.

“ Ngươi không cần ta sao?”

Trần Quốc Hưng gãi gãi mũi, trong đầu đang tìm một câu trả lời thích hợp, nói không cần thì cũng không phải, nói cần thì cũng không đúng, qua một hồi suy tư hắn mới cười nói.

“ Không phải, ta muốn cô làm quen với thế giới bên ngoài trước, ta còn có việc cần làm sau này sẽ quay lại thăm cô.”

Huyên Huyên đôi mắt u buồn cúi đầu lí nhí.

“ Vậy được ta sẽ nghe theo lời của ngươi.”

“ Đây là Nguyệt Âm Quyết, cô cố gắng tu luyện, thế giới bên ngoài cũng rất nhiều thứ phức tạp cô nên cẩn thận.”

Trần Quốc Hưng đưa cho Huyên Huyên một quyển sách màu vàng nhạt, đây là Nguyệt Âm Quyết mà Trần Quốc Hưng biên soạn vẽ vời rồi đóng thành sách tiện cho việc đưa cho người khác.

Huyên Huyên nhận lấy Nguyệt Âm Quyết từ tay Trần Quốc Hưng liền ôm vào lòng rồi ngẩng lên nhìn chằm chằm vào mặt hắn nói.

“ Ta vẫn chưa biết tên của ngươi?”

Trần Quốc Hưng mỉm cười một nụ cười mà hắn xem như là đẹp trai nhất, mặt nâng lên một góc 45 độ tiêu sái.

“ Trần Quốc Hưng!!!!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.