Sáng hôm sau hắn bắt đầu xuất phát, đầu tiên là hắn đi đến nhà chú Trương, đứng ở dưới cổng một lúc thì chú Trương mở cổng, hai người liền đi vào nhà, chú Trương dẫn hắn vào phòng khách, rót cho hắn một cốc nước.
Trần Quốc Hưng nhìn điệu bộ ủ rũ của chú Trương khẽ lắc đầu, quyền lực là thứ mà ai cũng muốn có, một khi mất đi quyền lực thì con người sẽ chở nên mất mát, khí thế suy sụp.
“ Bao giờ chú mới hết thời gian cách chức vậy ạ?”
Chú Trương thở dài nói “ Khi nào tội phạm bị bắt thì chú mới có thể phục chức!”
Hắn gật đầu không hỏi nguyên nhân phía sau, chú Trương lấy ra một bộ hồ sơ đưa cho Trần Quốc Hưng, bên trong là thông tin, cùng ảnh nhận dạng của tên tội phạm.
“ Tên Tuấn khi đến địa phận tỉnh Điện Biên thì biến mất, trinh sát của ta đã để mất dấu hắn.”
Trần Quốc Hưng nheo mắt suy nghĩ, không khéo người ta bây giờ đã vượt biên không biết chạy đi đâu rồi, hắn đau đầu không thôi, nếu biết địa điểm chính xác hắn chỉ cần gia tay tóm gọn, nhưng lại bắt hắn truy tìm tung tích có khác nào mò kim đáy bể.
“ Chú Trương, chú bảo cháu phải đi tìm kiểu gì bây giờ? Cháu còn phải đi học nữa đó.”
Chú Trương cười gượng, rút một điếu thuốc lá châm lửa rồi hút một hơi dài, sau một lúc mới nói.
“ Chú cũng hết cách mới phải nhờ một người tu luyện cổ võ như cháu giúp đỡ, tên Tuấn theo thông tin mà ta có được cũng là một kẻ tu luyện cổ võ, hơn nữa khả năng chiến đấu rất ghê gớm.”
Hắn nhướn nhướn mày, sau đó rơi vào trầm tư một hồi lâu mới nói.
“ Đã là một cổ võ giả, tại sao chú lại không báo cáo lên trên, để cử người của nghành đặc biệt truy bắt.”
Chú Trương lộ một nụ cười khổ nói.
“ Hazz, quyền báo cáo lên nghành đặc biệt là ở giám đốc, chú chỉ là một phó giám đốc xếp cuối lấy tư cách gì mà báo cáo lên trên.”
Hắn nghe ra ý tứ trong lời nói của chú Trương, lại suy nghĩ sâu xa tình hình chính trị ở tỉnh,hắn chỉ khẽ thở dài nói.
“ Cháu sẽ cố gắng.”
Chú Trương thân thiết vỗ mạnh lên vai hắn, trầm giọng nói.
“ Tất cả chú chỉ có thể nhờ cháu.”
Hắn gật đầu còn đang tính đứng dậy thì chú Trương nói tiếp.
“ Chờ một lát sẽ có người đi cùng cháu, cháu cần gì thì cứ sai bảo cậu ta.”
Hắn nghe vậy cũng gật đầu, có tay sai tội gì hắn không nhận, đỡ cho việc gì cũng phải tự tay làm thì có mà mệt chết.
10 phút sau ở dưới cổng có tiếng chuông, chú Trương liền đi ra mở cổng, một lúc sau có thêm một thanh niên khoảng 24 25 đi vào theo sau lưng chú Trương.
Chú Trương liền giới thiệu người thanh niên với Trần Quốc Hưng.
“ Giới thiệu với cháu đây là Thiên, là con trai của một người bạn của chú.”
Hắn cười cười đứng dậy dơ một tay ra, người thanh niên tên Thiên cũng dơ tay ra nở một nụ cười, nắm lấy bàn tay người thanh niên hắn liền thăm dò căn cốt của người thanh niên.
“ Chào anh, em tên Hưng.”
Người thanh niên cũng lộ một nụ cười nói.
“ Chào em, anh đã nghe chú Trương nói qua, rất mong sự chỉ dạy từ em.”
Buông tay ra, hắn nheo nheo mắt, căn cốt của anh Thiên khá tốt, nếu chăm chỉ tập luyện tương lai cũng sẽ có thành tích nhất định, hắn lại mở thiên nhãn dò xét quan khí của anh Thiên, trong lòng cũng rất xem trọng.
“ Haha, người cần phải nói chỉ dạy là em mới đúng, mong sau này anh Thiên làm quan to thì nhớ tới thằng em này là được.”
Anh Thiên cười nhạt cũng nói.” Anh còn sắp về vườn đến nơi rồi.”
Hắn nhìn qua chú Trương thì hiểu ngay vấn đề, nếu chú Trương bị cách chức thì cái ô của anh Thiên cũng sẽ không còn, việc mất đi sự che chở trong quan trường nó giống như một mầm cây phải đối mặt với mưa bão vậy, tỉ lệ sống sót là rất thấp.
Nói chuyện một hồi sau đó hắn cùng anh Thiên mới xuất phát, hai anh em thuê một chiếc xe ô tô ở bên ngoài, rồi anh Thiên lái xe phóng thẳng hướng về Điện Biên, việc truy bắt tên Tuấn cần phải làm bí mật không thể để người ngoài biết.
Trên đường đi hai anh em cũng nói chuyện vu vơ cho thoải mái, gắn kết lại khoảng cách dễ dàng cho nhiệm vụ lần này.
“ Nghe chú Trương kể, em là người tu luyện cổ võ?”
Hắn cười cười gật đầu nói. “ Em vô tình nhặt được bí kíp võ công vì thế mới biết tí về cổ võ.”
Anh Thiên cười phá lên vẻ mặt hiện lên vẻ không tin tưởng nói.
“ Em đừng nói với anh là em giống như Trương Vô Kỵ nhé!”. Kiếm Hiệp Hay
Hắn cười nhạt không đáp, có lẽ trong suy nghĩ của anh Thiên, cổ võ giả chỉ là những người luyện cước bình thường, còn việc bay nhảy như chim chỉ là hiệu ứng trên phim ảnh không tồn tại, hắn cũng chưa muốn phá vỡ nhận thức về thế giới quan của anh Thiên nên cũng chẳng khoe khoang.
Thấy hắn không nói, anh Thiên cũng im lặng tập chung lái xe. Hơn 3 tiếng sau, xe mới dừng lại ở thành phố Điện Biên, hai anh em đi vào một quán ăn gọi đồ ăn, dù sao cũng đã đến trưa, phải lấp đầy cái bụng trước rồi mới bắt tay vào công việc.
Ngồi ở một góc ăn cơm, hai người cũng không lên tiếng chỉ tập chung ăn cơm, đang ăn hắn đột nhiên nhíu mày, sau đó đá chân anh Thiên nói nhỏ.
“ Bàn hai dãy bên trái có cớm!”
Anh Thiên khẽ giật mình nhìn hắn, sau đó cũng không nói gì chỉ cặm cụi ăn, một lúc sau nói nhỏ.
“ Chắc anh bị lộ rồi.”
Hắn chỉ khẽ thở dài trong lòng, ngoài việc không để tội phạm phát hiện còn phải trốn tránh cả trinh sát, việc này đúng là bị kẹp ở giữa, hai người ngồi ở bên kia chắc hẳn là người của giám đốc công an tỉnh. Nghĩ tới đó hắn càng nghi ngờ về những bí ẩn ở phía sau màn, theo lý thuyết thì việc bắt giữ một tên đầu sỏ buôn ma tuý là thành tích của cả bộ máy công an tỉnh, nhưng thông tin tập kích lại rò rỉ để cho tội phạm trốn thoát, nhất định phải là một nhân vật cấp cao trong hàng ngũ công an tuồn ra ngoài, càng nghĩ hắn lại càng cảm thấy không ổn, việc tranh đấu quan trường hắn thật sự không muốn dính tới, khẽ thở dài một hơi, hắn chỉ cần bắt người một cách bí mật là được, chuyện khác hắn không cần quan tâm làm gì cho mệt.
Ăn cơm xong hai người vẫn bình thường như không phát hiện ra điều gì, lái xe đến một khách sạn thuê phòng nghỉ ngơi. Đằng sau có hai người đội mũ lưỡi chai lặng lẽ đi theo.
Nằm dài trên chiếc giường của khách sạn, anh Thiên vẻ mặt hiện lên lo lắng nói.
“ Chúng ta đã bí mật như vậy nhưng vẫn bị phát hiện, hazzz.”
Hắn cười nhạt nói. “ Bị phát hiện thì sao chứ, chúng ta vẫn cứ như bình thường họ ngăn cản được chúng ta sao.”
Anh Thiên nhìn Trần Quốc Hưng trong ánh mắt loé lên tinh quang gật đầu nói.
“ Tất cả nghe theo em.”
Hắn nhắm mắt khí cảm quét ra bên ngoài, hắn cảm nhận được hai luồng hơi thở thì khẽ nhếch miệng, hai trinh sát theo dõi hắn cùng anh Thiên ở ngay phòng đối diện phòng của hắn.
Mặc kệ hai người đó vì hắn cũng chẳng sợ, trên mặt hắn đã bao phủ một tầng linh lực đảm bảo người thường có chụp ảnh cũng không thể thấy khuôn mặt thật của hắn. Buổi chiều hắn cùng anh Thiên mang theo tấm ảnh của tên Tuấn lượn xung quanh thành phố, nhất là mấy khu nổi tiếng về tệ nạn mà hỏi thăm, nhưng cũng chỉ nhận được những cái lắc đầu, hai anh em chán nản đi cả buổi chiều không có chút thông tin nào thì trở về khách sạn