Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ

Chương 20: Chương 20: Lên rừng




Trưa mẹ hắn tới đón về, đến lúc ăn cơm hắn liền nói.

“ Một tuần tới con có việc cần đi một thời gian.”

Mẹ hắn ngẩn ra sau đó liền nhăn mặt nói.

“ Mày còn nhỏ đi đâu mà đi...ở nhà.”

Hắn biết mẹ hắn lo lắng cho bản thân mình nhưng hắn không thể cứ mãi dậm chân tại chỗ được, hắn liền dùng giọng điệu nài nỉ nói.

“ Mẹ biết con không giống người bình thường mà, con cần đi tìm những thứ giúp ích cho con tu luyện.”

Mẹ hắn đăm chiêu suy nghĩ một lúc lâu sau mới lắc đầu thở dài nói.

“ Ừ, mày làm gì thì làm, đừng để bản thân gặp nguy hiểm mày mà có mệnh hệ gì mẹ cũng không sống được.”

Trong lòng hắn có một dòng nước ấm áp chảy qua, mẹ là người tuyệt vời nhất trên đời.

“ Dạ con sẽ cẩn thận.”

Mẹ hắn im lặng không nói gì nữa mà lặng lẽ ăn cơm, hắn ăn cơm xong thì chạy đi chuẩn bị đồ đạc.

Nhét quần áo, lương khô, nước lọc và cả mấy cái bật lửa vào chiếc balo nhỏ của hắn đã chuẩn bị từ trước, nhìn chiếc balo nhỏ đã nhét đầy đồ hắn có chút than thở.

“ Bao giờ mình mới có nhẫn chữ vật đây.”

Trong truyền thừa có đủ thứ liên quan tới tu luyện trong đó thứ không thể thiếu đối với tu sĩ là không gian trữ vật, gồm có giới chỉ trữ vật, vòng tay trữ vật hay túi trữ vật, trong đó giới chỉ trữ vật là cao cấp nhất, không gian bên trong có thể rộng lớn như một tiểu thế giới, còn túi trữ vật có không gian cỡ một phòng 3m2, độ rộng lớn của không gian bên trong còn tùy thuộc vào luyện khí sư luyện chế, để luyện được không gian trữ vật luyện khí sư còn phải am hiểu về không gian pháp tắc luyện khí sư am hiểu càng sâu về không gian thì không gian trữ vật mà họ luyện chế ra càng rộng lớn, nhưng phần lớn luyện chế không gian trữ vật đều là luyện theo phương pháp mà luyện khí sư cao giai truyền ra trận pháp phương thức luyện chế tiêu chuẩn, để am hiểu về không gian chi lực phải đạt tới cảnh giới cực cao mới có thể lĩnh ngộ.

Hắn chỉ biết lắc đầu than thở thầm nghĩ “ truyền thừa gì mà một món đồ tốt cũng không để lại cho mình.”

Nếu để người khác biết suy nghĩ của hắn sẽ nhổ nước bọt dìm chết hắn luôn, được voi đòi tiên.

Sau đó hắn ngồi trên giường rút con dao găm mà ông nội Nhi Nhi chuẩn bị cho hắn ra, khẽ vuốt ve thân dao hắn liền trầm mặc.

“ Con dao này e là đã đạt tới thượng phẩm phàm khí.”

Trong truyền thừa hắn biết được vũ khí được chia làm 4 cấp bậc: phàm khí, linh khí, tiên khí,thần khí.

Mỗi loại đều chia ra các cấp bậc nhỏ hơn là Hạ Phẩm, Trung Phẩm, Thượng Phẩm, Cực Phẩm.

Đạt đến cấp độ Linh Khí Cực Phẩm nhiều vũ khí sẽ sinh ra khí linh giúp chủ nhân trong chiến đấu rất nhiều, tùy thuộc vào nguyên liệu chế tạo mà vũ khí có chất lượng khác nhau, để chế tạo một kiện vũ khí cần rất nhiều yếu tố liên quan.

Hắn chỉ biết thở dài không biết đến bao giờ hắn mới có một kiện vũ khí thích hợp đây, sau đó hắn liền ổn định tâm tình để con dao găm qua một bên, sau đó cầm một tấm gỗ nhỏ lên, hai ngón tay tạo thành hình kiếm chủ rồi điều động linh lực khắc lên mảnh khỗ một hình vẽ kì quái.

Hắn đang luyện tập khắc trận pháp cơ sở, trận pháp hắn đang khắc giúp cho đồ vật trở nên bền bỉ cứng cỏi hơn, qua 5 phút hắn mới khắc xong trận pháp lên tấm gỗ nhỏ, đưa lên nhìn ngắm hắn gật đầu sau đó cười ha ha.

“ Mình đúng là thiên tài mà...haha.”

Sau đó hắn khẽ vận lực ở bàn tay đánh một quyền lên tấm gỗ.

“ Oành “ một tiếng bàn tay hắn liền bị bật ra, hắn cũng có chút khiếp sợ thầm mắng.

“ Mẹ nó chứ, hàng Việt Nam chất lượng cao.”

Hắn đã vận 2 thành lực đạo đánh lên tấm gỗ vậy mà tấm gỗ không hề có một vết trày xước nào, hắn liền hí hửng tung một quyền nữa, lần này tấm gỗ chia năm sẻ bảy bay lung tung khắp phòng, thấy vậy hắn liền tặc lưỡi khẽ lẩm nhẩm.

“ Xem như tạm ổn.”

Hắn vận tới 3 thành lực đạo tấm gỗ mới bị hủy, kết quả như vậy cũng coi như là tạm ổn, sau đó hắn luyện tập thêm vài lần nữa cho quen tay.

Cầm con dao găm bóng đêm lên hắn có chút chờ mong.

“ Mày đừng làm tao thất vọng.”

Sau đó hắn liền ổn định tâm tình rồi cận thận khắc từng đường nét của trận pháp cơ bản lên thân dao...qua hơn 1 tiếng đồng hồ hắn mới thở phù một hơi sau đó nằm lăn ra giường mà thở hổn hển miệng liên tục hít hà.

“ Mệt chết bổn thiếu gia.”

Hắn không ngờ tới khi khắc trận pháp lên kim loại lại khó hơn rất nhiều, hắn phải khó khăn lắm mới hoàn thành khắc trận pháp lên con dao găm.

Cầm con dao bóng đêm lên hắn có chút vui mừng, thân dao đen nhánh lúc này đã có thêm vài tia khí thể mờ nhạt quẩn quanh bên ngoài, hắn cũng âm thầm ngạc nhiên không ngờ hắn khắc một trận pháp cơ sở vậy mà bóng đêm lại tiến tới cấp bậc cực phẩm phàm khí, âm thầm tặc lưỡi tự khen ngợi bản thân quá trâu bò sau đó hắn cũng chìm vào giấc mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau hắn kiểm tra lại một lần nữa đồ đạc cần thiết, sau đó đeo balo nhỏ lên lưng quay qua mẹ hắn đang nhìn hắn bằng ánh mắt lo lắng, hắn liền nở cười tươi nói.

“ Mẹ cứ yên tâm, con trai của mẹ bản lĩnh hơn người. “

Mẹ hắn cũng lắc đầu ngao ngán nói.

“ Tao thật sự không biết mày phải con tao không nữa, mày mới tí tuổi đã làm những truyện khác người rồi con.”

Hắn liền chạy tới ôm mẹ hắn nói.

“ Con là con của mẹ mà.”

Mẹ hắn đưa tay xoa đầu hắn rồi khẽ thở dài mới nói.

“ Nhớ cẩn thận đi nhanh về nhanh.”

Hắn dạ một lần sau đó liền phi thân một cách nhanh nhẹn ra cánh rừng sau nhà, đến bìa rừng hắn mới dừng lại nói vọng lại phía mẹ.

“ À mà mẹ nhớ nói truyện với cậu về truyện thành lập công ty, trong phòng con để bản vẽ ngôi nhà mẹ đưa cho cậu xem xét mà làm.”

Mẹ hắn mắt đỏ lên khẽ gật đầu, hắn thấy vậy cũng chỉ khẽ thở dài rồi phi thân thật nhanh vào trong rừng, khi hình bóng hắn biến mất vào trong rừng mẹ hắn mới khẽ mỉm cười khẽ nói.

“ Mẹ rất hạnh phúc khi có con.”

Hắn phi thân nhanh trong rừng cây được khoảng 15 phút thì dừng lại thở hổn hển.

“ Linh lực còn không đủ để vận dụng lâu.”

Hắn chỉ đành phải ngồi xuống nghỉ ngơi, đưa mắt nhìn xung quanh những tia nắng khẽ len lỏi qua những tán lã cây tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp hắn bất giác nói.

“ Ây za...bây giờ mà có một ekip chụp ảnh thì quá ngầu.”

Kiếp trước mười mấy năm sau công nghệ càng ngày càng phát triển,theo đó những nền tảng công nghệ càng phát triển mạnh, những địa điểm chụp ảnh cũng nổi lên rất nhiều, hắn cũng là người đam mê chụp chẹt thấy người ta chụp ảnh ở nơi có khung cảnh đẹp, hắn cũng hí hửng tới nơi đó để tự sướng, nhưng khi hắn tới nơi đó thì toàn bọn lừa đảo chỉnh sửa ảnh làm khung cảnh trong ảnh đẹo nứt mắt, mà khi hắn tới chỗ đó có khác gì bãi rác đâu, còn vài đống phân chó vương vãi khắp nơi,từ lần đó hắn liền không tin tưởng vào khung cảnh đẹp trên mạng nữa...

Khẽ lắc đầu ném cái suy nghĩ miên man vào một xó, hắn liền xách cái mông lên tiến vào sâu trong rừng đi khoảng thêm 3 tiếng đồng hồ hắn cũng đã thấy thấm mệt mà vẫn chưa thấy một gốc linh thảo nào, ngồi xuống một tảng đá móc lương khô từ trong balo ra, bóc cái vỏ cắn một miếng lớn mà hắn lại cảm tưởng như mình đang nhai một hòn đá trong miệng vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.