Mang theo tâm trạng vui vẻ rời đi, ai nói không làm thì chỉ có ăn đb ăn c*t, không làm mà muốn có ăn dĩ nhiên là đi ăn cướp rồi.
“ Quy định là chuẩn mực áp chế mọi kẻ lười biếng, mà vẫn muốn có ăn.”
Nếu ở Địa Cầu các quốc gia không có pháp luật ước thúc chỉ sợ thế giới đã loạn thành một mớ bòng bong, tu chân giới thì lại khác không làm mà vẫn có ăn là chuyện bình thường, chỉ cần thực lực ngươi cường đại ngươi đi cướp của kẻ yếu hơn mình, cá lớn nuốt cá bé là quy luật không bao giờ thay đổi.
“ Cũng nên trở về rồi.”
Lẩm bẩm một hồi rồi hắn tế ra phi đao nhảy lên rồi bay thẳng lên trời, bay ngang với những đám mây trắng, Trần Quốc Hưng nhớ lại trong kí ức của mình đâu đó còn sót lại hình bóng một người thanh niên ngồi bệt ở một đống cỏ ngửa cổ lên nhìn những đám mây trên trời, trong lòng ước ao bản thân có thể bay lên chạm vào những đám mây đẹp đẽ đó, hắn cũng không tin đó chỉ là ước ao của riêng mình hắn, mà nó là một điều gì đó trong tiềm thức của các thiếu niên, thiếu nữ ở cái tuổi mộng mơ về thế giới, bây giờ hắn đã có thể chạm tay vào những đám mây trên trời nhưng cảm giác không còn có gì khác lạ, phải chăng mộng ước không thể chạm tới mới là thứ đẹp nhất.
Khẽ lắc đầu xua đi những thứ vớ vẩn trong đầu, Trần Quốc Hưng gia tăng tốc độ, hóa thành một đạo quang mang biến mất cuối chân trời.
“ Ta trả nhiệm vụ.”
Trần Quốc Hưng lấy ra mười viên Yêu Đan Hỏa Kê cùng lệnh bài thân phận đặt lên quầy nhận nhiệm vụ, lão giả phụ trách vẫn giống trước đây không hề ngẩng mặt nhìn lên mà úp lệnh bài trắng lên lệnh bài thân phận của hắn, rồi phất tay đống Yêu Đan được thu lại, Trần Quốc Hưng nhận lệnh bài rồi rời đi, nhìn con số một trăm điểm cống hiến trên lệnh bài khóe miệng hắn giật giật, một trăm điểm không biết mua được thứ gì, Trần Quốc Hưng liền mò mẫm tới nơi buôn bán ở Cửu Đầu Giáo, trên đỉnh một ngọn núi có một khu vực được các tu sĩ buôn bán trao đổi đan dược, vũ khí... nơi này chủ yếu là đệ tử chính thức của Cửu Đầu Giáo qua lại, không giống như Cửu Đầu Thành vẫn có người thường cùng đệ tử tông môn khác đến trao đổi mua bán.
Hai bên đường chính là những dãy nhà lầu các san sát, đủ những biển hiệu buôn bán, hắn đến nơi này chủ yếu chỉ là nhìn một chút mà thôi cũng không có ý định mua thứ gì, vì cơ bản hắn hiện tại cũng không thiếu gì, đi vào một cửa tiệm đan dược cũng không có ai ra chào đón, ở cửa chỉ là một cái quầy đơn giản cùng một người trung niên đang ngửa cổ ra ghế mà ngủ, Trần Quốc Hưng cũng không cho rằng có kẻ nào dám ra tay trộm cắp trong này cả, nếu mà gia tay đạo trích chỉ sợ sẽ chết một cái nhạt nhẽo nhanh chóng, trong tiệm cũng có vài người khác đang lựa chọn đan dược, Trần Quốc Hưng đi một vòng nhìn xem các bảng giá đan dược, ở nơi này bán đan dược có thể trả bằng điểm cống hiến hay cả linh thạch cũng được, bất quá trả bằng điểm cống hiến giá cả vấn rẻ hơn, nhìn một vòng thì một trăm điểm cống hiến của hắn chỉ đủ để mua vài loại đan dược dành cho tu sĩ Luyện Khí Kỳ, còn về phần đan dược tu luyện cho Kim Đan thì chẳng đủ để mua nửa viên đan dược, lượn một vòng xong Trần Quốc Hưng cũng phủi mông rời đi, lượn thêm một lát hắn liền trở về chỗ ở của mình.
Màn đêm cũng đã buông xuống, Trần Quốc Hưng lấy ra vài kiện linh khí bắt đầu luyện hóa, dạo gần đây linh khí liên tục bị hủy hoại làm hắn có chút đau lòng, mất đi một kiện là mất đi một phần kho báu của hắn đó...
Ba ngày thời gian chớp mắt đã trôi qua, Trần Quốc Hưng trong tay là hai thanh đao không hề có chuôi, thân đao sáng loáng màu xanh lam hình bán nguyệt.
“ U Minh Song Đao, cái tên không tệ, dùng mày đi.”
Thu lại hai thanh đao, sau đó ngồi thừ người kiểm tra suy tính điểm yếu điểm mạnh của chính bản thân mình, điểm mạnh của hắn chính là có một thân thể cùng sức lực cường đại hơn người, nghĩ nghĩ một lúc hắn thấy bản thân không còn điểm mạnh nào nữa mới đưa tay vò đầu, dơ bàn tay ra miệng lẩm bẩm.
“ Điểm yếu có không nhỉ?”
Tốc độ không quá nhanh, nguyên lực cũng chỉ là ở mức bình thường, chiêu thức cũng không có cái nào bá đạo...nghĩ một hồi Trần Quốc Hưng thở dài.
“ Con người ai chẳng có khuyết điểm cơ chứ!”
Mang theo tâm trạng bi ai thở dài, thì lệnh bài bên hông rung động, một giọng nói vang lên.
“ Tất cả đệ tử ngoại môn trừ kẻ bế tử quan đều tập chung về đỉnh chủ phong Ngoại Môn Đường, tiến hành so tài ngoại môn năm năm một lần.”
Trần Quốc Hưng nhìn cái lệnh bài nheo mắt.
||||| Truyện đề cử: Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị |||||
“ Đi đánh nhau?”
Mang theo tâm trạng không mấy vui vẻ tiến về đỉnh chủ phong của Ngoại Môn, trên đường cũng gặp không ít tu sĩ bay về bên đó, Trần Quốc Hưng cũng bay theo đám người, đỉnh núi chủ phong Ngoại Môn rất rộng, nơi này đủ chứa tới mười nghìn người cũng không chật, Trần Quốc Hưng đảo mắt đếm sơ sơ nơi này cũng chỉ có khoảng bảy nghìn người, áng chừng nếu tập chung hết đệ tử chắc chắn vượt qua con số mười nghìn, những người khác có kẻ thì bế tử quan, có kẻ lại làm nhiệm vụ bên ngoài không thể trở về, tu sĩ ở nơi này vẻ mặt ai nấy đều như kiểu bị người khác bóp mông mình vậy, vẻ mặt đều lạnh nhạt không có chút tươi cười nào trên môi cả, Trần Quốc Hưng cũng chỉ bĩu môi, trưng bày toàn cái bộ mặt khó coi đó cho ma xem à, một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ, nếu đám tu sĩ này mà cười nhiều không khéo phi thăng mất rồi, hắn tự cảm thán trong lòng.
Phía đài cao có mấy lão già khoác trên người mấy bộ đạo bào đen sì, khí tức của ai nấy đều âm trầm, lạnh lẽo.
Trần Quốc Hưng nhìn qua mà khẽ rùng mình, Ma Đạo công pháp tu luyện cũng không khác biệt mấy phần so với Chính Đạo tu sĩ, khác biệt là tốc độ nhanh tâm tính của người tu luyện không ổn định, thích giết chóc huyết tinh, vì tốc độ nhanh phải đi đường tắt nên tu sĩ Ma Đạo mới rơi vào huyết sát, mất đi nhân tính.
“ Nửa canh giờ sau bắt đầu.”
Một lão già đứng trên đài cao lên tiếng, những đệ tử phía dưới im lặng đứng tại chỗ, cũng có không ít người bấy giờ mới chạy đến, Trần Quốc Hưng nhìn một lúc mới xoa xoa cằm nghi hoặc, nơi này không có Lôi Đài các thứ gì sao? Không phân chia bảng đấu như bóng đá à, một chuỗi nghi hoặc trong đầu hắn hiện lên.
Nửa canh giờ sau một lão già khác trên đài cao phất tay, từ trong ống tay áo lão già bay ra một lôi đài rồi từ từ hóa lớn rơi xuống trung tâm cái sân rộng, lôi đài tỏa ra khí thế áp bức làm không ít các đệ tử phải lùi ra sau, Trần Quốc Hưng há hốc mồn, đúng là tông môn nhất lưu chịu chi thật, vậy mà lại luyện chế ra một cái pháp khí hình lôi đài, bỏ qua vấn đề lôi đài hắn bây giờ chú ý tới nơi này có hơn bảy nghìn người mà nơi này chỉ có một cái lôi đài vậy thì phải đánh tới bao giờ mới xong, trí tuệ của hắn chỉ ở mức bình thường không phải thuộc dạng não to nên cái đầu tạm thời vẫn chưa suy nghĩ ra phương thức cạnh tranh.
Suy đoán không ra hắn chỉ biết thở dài chờ đợi, hắn vừa tìm ra thêm được một nhược điểm của mình, đó là cũng không phải quá thông minh, bất quá nếu không thông minh bẩm sinh thì chỉ có đường cố gắng từ từ rèn luyện trải nghiệm nhiều, thì đầu óc tự nhiên trở nên tốt hơn, các cụ bảo rồi “ Đi một ngày đường, học một sàng khôn” con người không ai hoàn hoản cả mất cái này thì được cái khác, cố gắng hoàn thiện thay đổi bản thân để ngày hôm nay tốt hơn ngày hôm qua là được.