Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ

Chương 262: Chương 262: Ra Oai




Nam Thiên sắc mặt khó coi, điệu bộ của Trần Quốc Hưng làm Nam Thiên tức giận, khóe miệng liền cười lạnh một cái nói.

“ Thân thể sức lực không tệ, bất quá nếu ta sử dụng nguyên lực ngươi hẳn là không chống nổi?”

Trần Quốc Hưng vẻ mặt không thể hiện bất cứ điều gì, còn đang tính cười một cái nhếch mép cho ngầu, thì Nam Thiên đã xuất hiện trước mặt Trần Quốc Hưng tung một trảo ấn.

“ Ầm...vèo...vèo...ầm...ầm...ầm...”

Một chuỗi âm thanh vang vong, Trần Quốc Hưng bị đánh bay về phía sau như một đạo sao băng, đụng đổ liên tiếp cây cối, vách núi đá cho đến khi đụng vỡ cả một sườn núi mới dừng lại được, Trần Quốc Hưng ôm ngực nôn ra một bụng máu lớn, khuôn mặt tái nhợt trong lòng đang điên cuồng chửi họ hàng hang hốc mười tám đời tên nam tử anh tuấn, quả nhiên đối phương vận dụng linh nguyên hắn chỉ có nước ăn đập mà thôi, không thể làm gì khác, kiểm tra một chút gẫy mất hai cái sươn sườn, Trần Quốc Hưng nghiến răng nghiến lợi.

“ Mày chết chắc với tao rồi.”

Trần Quốc Hưng bò dậy lau máu ở miệng cười gằn, Nam Thiên đã xuất hiện ngay trước mặt Trần Quốc Hưng trên miệng là một nụ cười nhàn nhạt.

“ Thân thể tốt, chịu được một kích năm thành nguyên lực của ta, bái ta làm sư phụ ta tha cho ngươi một mạng, thế nào?”

Trần Quốc Hưng khóe miệng lộ ra một nụ cười độc ác, cười gằn nói.

“ Chỉ sợ ngươi không đủ bản lĩnh, hừ.”

Rồi vận dụng toàn bộ linh nguyên cùng Lôi Quyết đánh ra một đạo Lôi Thiểm to bằng cổ tay xanh lè lè về hướng nam tử anh tuấn.

“ Lôi Tu?”

Nam Thiên sợ hết hồn, lão bị lôi kiếp đánh cho tí nữa là chết vì vậy cực kỳ ám ảnh đối với lôi điện, Nam Thiên tế ra một khiên thuẫn ngăn cản Lôi Thiểm của Trần Quốc Hưng.

“ Đoàng.”

Lôi Thiểm đánh chúng khiên thuẫn không hề làm bị thương nửa điểm tới nam tử anh tuấn, Trần Quốc Hưng thở dài một hơi, thân thể sức mạnh vẫn là con át chủ bài tốt nhất, linh nguyên không thể dùng để đối phó với tu sĩ cấp bậc cao hơn.

“ Tiểu tử ngươi đã cứng đầu vậy đừng trách ta nặng tay.”

Nam Thiên cười lạnh quyết định đánh cho tên tiểu tử này một trận nhừ tử, linh nguyên tràn ra đột nhiên Nam Thiên khuôn mắt biển đổi cả người không thể cử động, miệng lắp bắp nói.

“ Thần Niệm Luyện Hư.”

Trần Quốc Hưng mỉm cười, trong lòng bàn tay xuất hiện Hấp Huyết Đoản rồi từ từ đi tới chỗ nam tử anh tuấn, Cơ Như Uyên lúc này cũng xuất hiện đứng bên cạnh Trần Quốc Hưng, nhìn thấy người vừa đến Nam Thiên ánh mắt co lại, vậy mà lại là một Luyện Hư Sơ Kỳ, điều này làm Nam Thiên trong lòng dậy sóng, Luyện Hư từ bao giờ lại đi dạo giữa ban ngày ban mặt như vậy, diệt kiếp không đánh xuống hay sao? Trước kia Nam Thiên lão đã phải khổ sở trốn chui chốn lủi ở một xó yên tĩnh tu luyện, sợ diệt kiếp xuất hiện đến khi sinh mệnh sắp hết mới liều mạng đột phá Luyện Hư Trung Kỳ ai mà ngờ được thiên kiếp lại xuất hiện, chuyện này chính thức làm Nam Thiên lão ngu người, không phải chỉ khi đột phá đại cảnh giới thiên kiếp mới xuất hiện hay sao, Nam Thiên lão kiến thức có rộng cũng không thể hiểu nổi tại sao thiên kiếp lại xuất hiện, lão dốc hết vốn liếng mới bảo toàn được nguyên thần bị thương chạy trốn, vậy mà bây giờ Luyện Hư Kỳ lại đàng hoàng như vậy, thời thế thay đổi rồi sao?

Trần Quốc Hưng nhìn khuôn mặt xám xịt của nam tử anh tuấn khóe miệng nhếch lên, vung vung Hấp Huyết Đoản trước mặt nam tử anh tuấn, điệu bộ hòa ái hỏi.

“ Ư, bây giờ đâm vào chỗ nào thì mới đẹp mắt nghỉ?”

Nam Thiên nhìn thanh đoản kiếm ánh mắt co lại, lão nhận ra thứ mà Trần Quốc Hưng đang cầm trong tay, là Hấp Huyết Đoản, là một kiện cực phẩm linh khí của Thiên Ma Tông luyện chế, là một đại hung khí uy doanh, năm đó Nam Thiên lão cũng xít chút nữa bị người ta dùng Hấp Huyết Đoản đâm cho một nhát.

“ Tiểu huynh đệ à, cái thứ đó đâm vào đâu cũng không được, sẽ chết người đấy.”

Trần Quốc Hưng cười cười nhìn vẻ mặt đang nịnh nọt của nam tử anh tuấn, tròng mắt khẽ lóe lên, như vậy mới đúng, chứ mà như kịch bản cái gì mà ngươi có biết cha ta là ai không? Ngươi giết ta thì tổ tông mười tám đời nhà ta sẽ giết chết ngươi khôn hồn thì thả ta ra, ba la mây mây thì Trần Quốc Hưng không ngại mà đâm luôn một nhát, dọa ai dọa ma à.

“ Hay là đâm ở đây ta.”

Trần Quốc Hưng dơ dơ vào hai giữa hai chân của nam tử anh tuân điệu bộ lưỡng lự, thò ra lại thụt vào, tâm trạng của Nam Thiên theo động tác của Trần Quốc Hưng mà phập phồng lo sợ, lão tự nhận tâm cảnh mình đã cứng cỏi ở dưới thiên kiếp cũng không mấy sợ hãi mà hiện tại lại bị một tiểu tử làm cho đau tim.

“ Ngươi muốn ta đâm vào đâu?”

Trần Quốc Hưng vẻ mặt hiện lên từ bi hỷ sả chính khí lẫm liệt, liệu có mấy ai cao thượng như hắn cho đối phương lựa chọn chỗ để hắn đâm chết đâu, Trần Quốc Hưng cảm thấy chính bản thân hẳn trở nên cao thượng hơn ai hết, khóe miệng tươi cười nhìn chằm chằm nam tử anh tuấn chờ câu trả lời.

Nam Thiên khoé miệng co giật, đây là cho lão lựa chọn chỗ bị đâm sao? Nhưng mà dù là đâm vào chỗ nào kết quả cũng đều giống nhau, đều là chết cả mà lão còn chưa muốn chết.

“ Không đâm có được hay không?”

Nhìn khuôn mặt nở nụ cười méo xệch của nam tử anh tuấn, Trần Quốc Hưng cười lớn trong lòng, người này Trần Quốc Hưng cảm thấy có thể đào tạo nên mới trêu đùa, còn mà mấy kẻ lôi mười tám đời tổ tông ra để mà uy hiếp có lẽ bây giờ đã là một cái xác rồi. Trần Quốc Hưng quay lưng đi rồi đột nhiên quay lại Hấp Huyết Đoản vung lên một đường.

Nam Thiên hai mắt trợn trắng cảm giác ở cổ chuyền tới cảm giác lạnh như băng, hít thở có chút đình trệ.

“ Hay là rút hồn luyện phách nhỉ?”

Trần Quốc Hưng nhìn qua Cơ Như Uyên nói.

“ Hồn Đăng chỗ ta cũng có mấy cái, ta sẽ giúp ngươi rút hồn phách của hắn.

Cơ Như Uyên nhìn nam tử anh tuấn khẽ gật đầu nói.

Nam Thiên vẻ mặt xám ngoét, rút hồn luyện phách là một biện pháp tra tấn cực kì kinh khủng, nhốt hồn phách vào Hồn Đăng từ từ thiêu đốt, điều kinh khủng là hồn phách sẽ bị thiêu đốt từ từ trong thời gian dài, cảm giác đó còn kinh khủng hơn cả cái chết.

“ Đâm ta một nhát là được rồi, không cần phiền phức làm gì.”

Nam Thiên thở dài một tiếng rồi nói, Trần Quốc Hưng thu lại Hấp Huyết Đoản lạnh nhạt nhìn nam tử anh tuấn, chắp tay sau lưng cả người biến đổi thành khuôn mặt một lão già nua râu tóc bạc trắng, bộ dạng tiên phong đạo cốt ngút ngàn, khí tức hoàn toàn thu liễm lại không khác so với phàm nhân là bao, Nam Thiên hai mắt xít chút nữa rơi ra bên ngoài, Trần Quốc Hưng bây giờ trong lòng Nam Thiên là hình tượng của thế ngoại cao nhân, khí tức phản phác quy chân không có lấy một tia bất thường, điều này làm Nam Thiên sợ hãi, phải có tu vi bậc nào mới có thể làm như vậy.

“ Có nhớ lão phu từng nói, ngươi có muốn làm để tử của lão phu hay không?”

Nam Thiên lập tức cảm nhận được trói buộc thân thể đã không còn, liền quỳ xuống dập đầu ba cái với Trần Quốc Hưng.

“ Đệ tử Nam Thiên bái kiến vi sư!”

Trần Quốc Hưng khẽ gật đầu hài lòng, trong lòng thì cười lớn, đây mới là diễn xuất đẳng cấp, bộ dạng cao nhân của Trần Quốc Hưng ngay cả Cơ Như Uyên cũng phải nhăn mặt bởi thủ đoạn biến hóa này, nàng không hề cảm nhận được một tia khí tức bất thường nào, nếu không phải đã song tu với Trần Quốc Hưng biết tu vi của hắn chỉ là một Trúc Cơ Kỳ Đỉnh Phong thì nàng cũng tin hắn là một cường giả đỉnh cấp.

“ Hừ, với tư chất ngộ tính của ngươi vậy mà muốn làm đệ tử của lão phu.”

Trần Quốc Hưng nhìn Nam Thiên bằng nửa con mắt rồi nói, Nam Thiên nghe xong cũng không biết phải làm sao, không phải nói là nhận hắn làm đệ tử? Bây giờ chẳng lẽ tiền bối trước mặt này lại thay đổi tâm tư.

“ Với tư chất của ngươi, ta miễn cưỡng xem ngươi như đệ tử kí danh.”

“ Là đệ tử ngu dốt.”

Nam Thiên trong lòng có chút khó chịu nhưng vẫn cúi đầu nói, Trần Quốc Hưng cười nhạt, biết tâm tư của đối phương không liền chỉ tay về phía ba vầng mặt trời rồi nói.

“ Ngươi nói xem tại sao ba vầng mặt trời lại xuất hiện vào ban ngày? Còn ban đêm lại xuất hiện mặt trăng?”

Nam Thiên nhìn ba vầng mặt trời trên cao vẻ mặt ngơ ngác không biết trả lời ra sao, chuyện này e là chẳng có người nào trên thế giới này biết được, Trần Quốc Hưng nhìn khuôn mặt ngu ngu của Nam Thiên liền cười nhàn nhạt, đem kể qua loa về quỹ đạo của các hành tinh cho Nam Thiên nghe, ngay cả Cơ Như Uyên nhìn về ba vầng mặt cũng hiện lên vẻ khai ngộ.

“ Vạn vật trong trời đất đều liên quan tới vòng xoáy, hay là vòng tuần hoàn, kể cả thế giới cũng vậy, nó cũng có vòng tuần hoàn của chính mình, người tu luyện cũng như vậy, hấp thu thiên địa linh khí dẫn dắt vào cơ thể chuyển hóa thành linh lực, linh lực hay linh nguyên cũng tạo thành một vòng tuấn hoàn lặp đi lặp lại không ngừng bên trong cơ thể ngươi, cho đến khi ngươi chết linh lực, linh nguyên...đều sẽ hóa thành linh khí hòa lại vào trời đất, đó cũng là vòng tuần hoàn, hiểu không?”

Nam Thiên hai mắt phát sáng, những chuyện mà Trần Quốc Hưng kể ra vượt ra khỏi suy nghĩ bình thường, phải có tu vi như nào mới hiểu được thâm ảo cao siêu như vậy, hình tượng của Trần Quốc Hưng trong lòng Nam Thiên đã trở nên vô cùng rộng lớn.

“ Đệ tử ngu dốt may mắn được sư phụ nhìn trúng, xin sư phụ dạy bảo.”

Trần Quốc Hưng quay mặt nhìn lên bầu trời để lại một bóng lưng như thiên sơn vạn thủy cô tịch trong năm tháng, miệng thì cười không ngoác lại được, ra oai quả nhiên đem lại cảm giác phê hết con mợ nó sẩy luôn, cố gắng chỉnh lại giọng nói.

“ Ư hừ...chỉ có đệ tử chính thức mới được ta chuyền dạy đạo pháp chân chính.”

Nghe Trần Quốc Hưng nói như vậy, Nam Thiên vẻ mặt hiện lên thất vọng.

“ Bất quá nếu ngươi cố gắng làm việc ta sẽ suy nghĩ về việc thu nhận ngươi làm đệ tử chính thức, chuyền dạy đạo pháp, ngay cả mấy đạo lôi kiếp nhỏ nhoi kia ta cũng xử lý cho ngươi, còn về chuyện phi thăng hiện tại không thể, phải chờ tới khi thiên cơ biến đổi, nói với ngươi cũng không hiểu nổi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.