Trần Quốc Hưng đã bị người ta chỉ đích mặt rồi không lên thì là không nể mặt người ta một chút nào, hắn đành bật một cái nhảy lên không trung lộn ba vòng rồi tiếp đất một cách ngầu lòi.
“ Nhưng ta vừa lỡ đột phá Kim Đan Kỳ, có được tham gia không vậy?”
Thiếu niên kia còn đang rút kiếm lao lên nghe vậy chết cứng tại chỗ, vẻ mặt ngơ ngác, đám người bên dưới khóe miệng cũng giật giật, cái gì mà vừa lỡ đột phá Kim Đan, ngươi đây chính là đang ra oai, có biết bao kẻ phỉ nhổ nhìn Trần Quốc Hưng.
“ Trưởng lão việc này?”
Thiếu niên kia vẻ mặt cứng đờ nhìn qua trưởng lão trông coi dò hỏi, đừng đùa một Kim Đan Kỳ hắn có trâu bò đến mức nào cũng không có đánh lại đối phương đâu, trưởng lão trông coi nghi hoặc nhìn Trần Quốc Hưng, lão không nhìn ra đối phương vậy mà lại ẩn dấu tu vi, dù gì bản thân lão cũng là một Kim Đan Kỳ Đỉnh Phong vậy mà lại không nhìn ra, Trần Quốc Hưng gật gù cái đầu uy áp Kim Đan thả ra, không biết vô tình hay cố ý mà uy áp tỏa ra lại ép cho tên thiếu niên khuôn mặt tái như đít nhái mồ hôi nhễ nhãi, sau đó Trần Quốc Hưng mới thu lại uy áp cười cười.
“ Ngươi đến nội môn báo danh đi, ngoại môn không còn là chỗ của ngươi nữa rồi.”
Trưởng lão trông coi lắc đầu nói, Trần Quốc Hưng gật đầu nhảy khỏi lôi đài không quên liếc mắt qua thiếu niên cười nhàn nhạt nói.
“ Rảnh ta sẽ đến tìm ngươi...haha...”
Cảm thấy ở đây xem chiến cũng chẳng còn thú vị, hắn quyết định tới nội môn báo danh, đột phá Kim Đan Kỳ đã đủ tư cách tiến vào nội môn, đệ tử nội môn được tông môn trọng dụng hơn, tài nguyên tu luyện cũng được tông môn cung cấp nhiều hơn đệ tự ngoại môn, trên đường hỏi thăm chỗ đến nội môn hắn mới phát hiện ra ngoại môn đệ tử được chia ra làm mười đường nhỏ hơn, chỗ lúc nãy chỉ là một trong số đó chứ chưa hoàn toàn là tất cả đệ tử, nội môn chỉ có một đường duy nhất không phân chia.
“ Trưởng lão ta tới báo danh đệ tử.”
Trần Quốc Hưng đứng trong một đại điện chắp tay nói với một lão già đang nằm ngủ gục trên bàn, trưởng lão nọ nghe tiếng động mới ngẩng đầu nhìn lướt qua Trần Quốc Hưng rồi dơ tay, tấm lệnh bài bên hông lập tức bị hút lấy.
“ Tiêu Hạo? Không tệ.”
Rồi lão già lấy ra một tấm lệnh bài màu đen nhạt ngón tay vẽ vẽ vài đường trên tấm lệnh bài rồi ném cho Trần Quốc Hưng.
“ Đây là lệnh bài của ngươi, còn đây là tài nguyên tu luyện nửa năm, đi đi đừng làm phiền ta ngủ, chỗ ở thì tự mà kiếm.”
Trần Quốc Hưng nhận lấy tấm lệnh bài cùng một túi trữ vật, chắp tay với cái lão già rồi quay người rời đi, đi ra bên ngoài hắn mới kiểm tra đồ vật mà hắn nhận được, tấm lệnh bài không biết làm từ chất liệu gì nhìn cũng khá bắt mắt, bên trên tấm lệnh bài có khắc hai chữ Tiêu Hạo bên dưới một trăm điểm cống hiển mơ hồ vẫn còn, hắn nhét vào bên hông lại kiểm tra túi trữ vật, bên trong có một nghìn viên Trung Phẩm Linh Thạch, một kiện Linh Khí Trung Phẩm, cùng ba quyển sách bằng giấy, Trần Quốc Hưng tạm thời chưa đụng đến mà hắn xoa xoa cằm suy nghĩ, câu nói cuối cùng của lão già kia là chỗ ở hắn phải tự đi kiếm.
“ Xem ra phải đi đánh giết mới có chỗ ở rồi.”
Tế ra phi đao bay vòng vòng một hồi quanh phạm vi của nội môn, trên đường đi không ít khí cảm quét lên người Trần Quốc Hưng nhưng sau đó không thu hoạch được gì đám khí cảm kia liền rút lui, Trần Quốc Hưng trong lòng cũng thở dài, còn chưa nóng đít tìm được chỗ ở mà đã có không ít kẻ mang theo sát khí quét lên người mình rồi, bất quá hắn cũng không sợ mà còn chờ mong, càng nhiều đá kê chân con đường hắn đi càng chắc chắn.
Cuối cùng tìm được một động phủ ở cuối nội môn, nơi này cách xa linh mạch nên lượng linh khí cực kì thưa thớt, hiển nhiên không có mấy kẻ nguyện ý ở nơi này, động phủ không có ai Trần Quốc Hưng cứ như vậy mà tiến vào, đặt lệnh bài lên trên cánh cửa đá đánh ra vài đạo thủ ấn có ghi ở đằng sau tấm lệnh bài, lập tức cánh cửa đá được mở ra, không gian bên trong cũng không tính là lớn cũng không quá nhỏ, có phòng luyện đan luyện khí, có gian để tu luyện, gian chính cũng chỉ có một cái bàn đá đơn sơ không có gì.
“ Phải bố trí lại mới được.”
Trần Quốc Hưng lẩm bẩm, nhét tấm lệnh bài lên vách cửa ở bên trong kích hoạt trận pháp, động phủ được bố trí một trận pháp cách âm cùng một trận pháp phòng thủ không tệ, sau đó hắn bắt tay vào công việc cải tạo động phủ của mình...
Mất nửa ngày thời gian dọn dẹp Trần Quốc Hưng mới hài lòng nhìn thành quả của mình, cả không gian sặc sỡ trong ánh đèn màu nhấp nháy, ở trên bốn vách tường là bốn bộ Loa đủ để đập cho các dân chơi bay từ cảnh này bay qua cảnh khác, ở góc tường còn có hai bộ ghế dài cùng hai cái bàn, trên bàn bố trí cốc lớn cùng vài chai rượu mà hắn đem từ Địa Cầu, phòng tu luyện thì hắn bố trí là một chiếc giường đầy đủ chăn nệm êm ái, còn phòng luyện đan luyện khí hắn không có động đến.
Ở Địa Cầu muốn giàu nhanh người ta thường hay bảo là đi buôn Ma Túy, Trần Quốc Hưng hắn cũng đang muốn vơ vét tài nguyên của Cửu Đầu Giáo một cách nhanh chóng thì dĩ nhiên hắn cũng sẽ bán Ma Túy, số Ma Túy lần trước lấy được bên Trung Quốc cũng đủ để hắn đầu độc cả một thế hệ đệ tử Cửu Đầu Giáo rồi, tu sĩ tinh thần rất cường đại nhưng mà cũng không nên đánh giá thấp năng lực của Ma Túy, đây là bước khởi đầu bên trong kế hoạch vươn lên cao tầng của Trần Quốc Hưng, con người dù là ở đâu cũng vẫn sống theo kiểu bầy đàn lợi ích, các vòng tròn quan hệ lợi ích phức tạp nối liền với nhau từ cao tầng xuống phía dưới, các tập đoàn lợi ích muốn có nhiều tài nguyên hơn dĩ nhiên phải tranh giành đấu đá, tông môn tu tiên nó cũng không khác gì bộ máy của các quốc gia trên Địa Cầu cả, đều phân chia cấp bậc chức vụ một cách rành mạch, muốn có lượng tài nguyên lớn cho bản thân cần phải leo cao hơn, mỗi một cấp bậc quyền và lợi sẽ khác nhau.
Con người lòng tham vô đáy, bao nhiêu là đủ? Câu hỏi đó rất khó trả lời, Trần Quốc Hưng hắn không phải kẻ cao thượng hay tốt đẹp gì cả, hắn có sự ích kỉ giống như những kẻ khác, những điều tốt đẹp không tự dưng từ trên trời rơi xuống cả, mà tự bản thân phải xông lên dành giật lấy chúng, đây là hiện thực xã hội mà hắn lĩnh ngộ được từ khi ở Địa Cầu.
Có kẻ nào lại muốn bản thân nằm ở dưới đáy xã hội để bị kẻ khác chà đạp lên đâu, địa vị sự tôn trọng chúng đều là một phần của cái gọi là sức mạnh, ngươi mạnh ngươi là kẻ đứng ở đỉnh cao kim tự tháp, còn ngươi yếu đuối thì chỉ là những kẻ ở dưới dáy kim tự tháp mà thôi, nhưng ai mà chẳng có dục vọng của chính mình, chẳng ai muốn là một kẻ yếu đuối mãi mãi, ai chẳng muốn đứng trên đỉnh cao để nhận được những ánh mắt sợ hãi cùng tôn trọng, vì thế mới có rất nhiều kẻ điên cuồng đánh đổi tất cả để trèo lên bên trên, tiền tài địa vị là một thứ ma lực khiến con người điên cuồng vì chúng mà tranh đấu.
Trần Quốc Hưng hắn cũng không ngoại lệ, hắn muốn bản thân mình để lại một chút gì đó trong dòng sông lịch sử, chứ không phải khi sinh ra đến lúc chết đi không mấy người biết đến sự tồn tại của ngươi, có lẽ đó là một suy nghĩ ngu ngốc nhưng suy nghĩ ngu ngốc đó không phải chỉ mình hắn mới có, rất nhiều người trên thế giới có chung suy nghĩ ngu ngốc đó với hắn...