Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ

Chương 199: Chương 199: Tin Báo




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đi vào trong Hoàng phủ bốn người Trần Quốc Hưng được sắp xếp chỗ ngồi, gia chủ Hoàng gia sai gia nhân pha trà rồi niềm nở nói.

“ Công chúa đại giá quang lầm làm cho Hoàng mỗ cũng có chút bất ngờ!”

Trần Quốc Hưng cười nhạt trong lòng, công chúa bây giờ bây giờ cũng chẳng nổi mấy cân trọng lượng, nếu không có Hoá Liêu e là Hoàng gia còn không để công chúa vào trong mắt.

“ Ta đến đây để bàn chuyện hợp tác với Hoàng gia.”

Vu Như Huyền mỉm cười lên tiếng, Hoàng gia chủ bộ mặt không chút thay đổi nhấp một ngụm nước trà, Vu Như Huyền lông mày đẹp cũng hơi cau lại.

“ Ta muốn Hoàng gia bán cho Long Vệ Quân vải gấm để may y phục.”

Hoàng gia chủ khuôn mặt lâm vào chầm tư, Trần Quốc Hưng nhếch miệng lên tiếng.

“ Hoàng gia chủ ngươi cũng không thể để thua Minh gia được đúng không? Minh gia chủ đồng ý hợp tác với cái giá một lượng bạc hai xe lương thảo, ta nghĩ Hoàng gia cũng sẽ có lòng phò Vu diệt Bắc.”

Hoàng gia chủ nghe xong khuôn mặt lộ rõ vẻ khiếp sợ, Minh gia từ bảo giờ lại bỏ qua lợi ích như vậy, bán lương thực như vậy không khác cho không là bao.

“ Hoàng gia chủ, thời thế thay đổi nếu ngươi không nắm bắt được e là sau này sẽ thụt lại phía sau rất nhiều.”

Trần Quốc Hưng tiếp tục cười nói, Hoàng gia chủ trầm ngâm suy tính trong lòng một hồi thì ngẩng đầu cười nói.

“ Hoàng gia ta theo sát công chúa, phò Vu diệt Bắc nhất định không ở lại phía sau.”

Vu Như Huyền gật đầu cười nói.

“ Vậy thì đa tạ Hoàng gia, ta cũng không làm phiền thêm Hoàng gia chủ thêm nữa.”

Hoàng gia chủ liền tươi cười gật đầu đưa tiễn đám người ra bên ngoài.

“ Không ngờ lại thuận lợi như vậy!”

Lê Thiên Tường cảm thán không thôi, Trần Quốc Hưng cũng gật gù, quả nhiên uy danh của công chúa Nam Quốc vẫn còn có tác dụng. Tiếp tục tới Uất giá lần này khi nói ra cả Minh gia và Hoàng gia đã đồng ý thì gia chủ Uất ra cũng không đắn đo mà gật đầu ngay, mọi chuyện sảy ra thuật lợi tất cả liền trở về xem tình hình chỗ chiêu binh.

Lòng yêu nước ở dị giới cũng giống với Địa Cầu, rất nhiều người sẵn sàng hi sinh xương máu của mình cho đất nước, mới nửa ngày trôi qua người đến xung quân đã có tới năm vạn người, Trần Quốc Hưng hài lòng không thôi giao hết việc còn lại cho Vu Như Huyền hắn dẫn hai người Lê Thiên Tường Đỗ Hùng trở về.

Bà tháng thời gian trôi qua dưới các phương thức mà Trần Quốc Hưng đưa ra Long Vệ Quân thấy đổi một cách nhanh chóng, số lượng người đã lên tới con số tám vạn người nếu cộng thêm cả mười hai vạn quân của Hoá Liêu cũng đã là hai mươi vạn quân, trong thời gian ba tháng Trần Quốc Hưng đã viết ra không ít các cuộc khởi nghĩa tiêu biểu của dân tộc Việt Nam, viết cả truyền thuyết về Lạc Long Quân và Âu Cơ rồi tung ra khắp nơi...

Hắn cũng đã chuyển giao cách cấy lúa nước cho Hậu Cần Đoàn, năng xuất lúa tăng lên gấp mấy lần so với trước kia, cùng với đó hắn cũng lén lút hợp tác với Uất giá sản xuất ra súng thần công, ba tháng thời gian cũng chỉ làm được chín khẩu đại bác hắn liền đặt tên là đại bác gao ô, vì hồi còn bé xem nhiều siêu nhân gao nên thành ra đặt tên để tưởng nhớ tới một thời trẻ trâu.

Bất quá cũng chỉ dừng lại ở việc sản xuất đại bác mà thôi, hắn không muốn đem những thứ khác làm ra, vì mấy thứ đó nếu cứ phát triển mạnh thì tương lai cũng sẽ tạo ra quá nhiều sát nghiệp, hắn cảm giác một phần nhân quả ở đây sẽ liên quan tới tương lai của mình nên cũng không dám làm liều.

Lúc này trong trướng bồng lớn tụ tập hơn mười người, một tên lính chìa tay dâng lên tin báo, Hoá Liêu tướng quân liền nhận lấy rồi phất tay cho tên lính ra ngoài, Hoá Liêu đọc một hồi rồi liền đưa cho Lý Chiêu, mấy tướng lĩnh khác nhìn một màn này cũng cảm giác được không ít ẩn tình.

“ Quân Bắc Quốc đã bắt đầu hành động đánh xuôi phía Nam, thế lực một trong nhị vương ở phía Tây Nam đã bị thôn tính, 50 vạn đại quân Bắc Quốc quả nhiên hùng mạnh.”

Phó tướng Minh Tị Vương đọc xong tin báo khuôn mặt lộ vẻ khiếp sợ lên tiếng, những người khác cũng gật đầu bàn tán, Hoá Liêu nhìn qua Trần Quốc Hưng rồi lên tiếng.

“ Trần Vệ Túc ngươi có cao kiến gì không?”

Tất cả tướng lĩnh còn lại ánh mắt đều loé lên, một Vệ Túc nhỏ nhoi được tham gia vào cuộc họp này đã làm không ít tướng lĩnh sửng sốt, bây giờ Liêu tướng quân lại lên tiếng hỏi Trần Quốc Hưng làm không ít kẻ ganh ghét.

Trần Quốc Hưng trầm tư nhìn vào xa bàn ở giữa, một lúc lâu mới lên tiếng.

“ Nhị Vương xưng thế nay Bình Vương với quân số mạnh mẽ nhất là 40 vạn quân chỉ trong vòng năm ngày đã bại trận bỏ mình, quân Bắc Quốc cũng không thể nào tiếp tục xuôi binh mà cần thời gian nghỉ ngơi hồi phục, nhân lúc này ta cần đem binh tụ họp với Khánh Vương ở Đông Nam, rồi thu phục, sau đó trấn chỉnh quân số đánh một trận lớn ở thành Kim Lăng.”

Hoá Liêu tướng quân gật đầu, rồi nhìn tất cả tướng lĩnh còn lại nói.

“ Các người ai có kế sách khác hay không?”

Mất tướng lĩnh nhìn nhau sau đó có một người đi ra nói.

“ Thu phục Khánh Vương e là chuyện không dễ, nếu đụng binh đao với quân số 20 vạn của chúng ta còn kém Khánh Vương đến 10 vạn quân, chuyện thắng là khó nắm chắc.”

Hoá Liêu nhìn qua Trần Quốc Hưng, hắn cười cười chắp tay nói.

“ Ta với Phó Đề Đốc Lý Chiêu sẽ nhận nhiệm vụ thuyết phục Khánh Vương.”

Thời gian vừa rồi Trần Quốc Hưng cũng thử được một cách có thể miễn cưỡng thi triển Độ Hoá Phật Kinh, đó là dùng máu huyết của bản thân thông qua thiêu đốt mà sinh ra linh nguyên, tuy nhiên phương pháp này cũng là vạn bất đắc dĩ hắn mới phải dùng đến.

Hoá Liêu gật đầu ra lệnh.

“ Tập hợp tất cả quân lính chuẩn bị canh năm lên đường thẳng tiến Viễn Thành.”

“ Tuân Lệnh”

Tất cả nhận lệnh rời đi, khi chỉ còn lại Trần Quốc Hưng Lý Chiêu ở lại Hoá Liêu mới lên tiếng.

“ Ngươi có mấy thành nắm chắc có thể thu phục Khánh Vương?”

Trần Quốc Hưng cười cười nói.

“ Có bảy thành.”

Hoá Liêu gật đầu rồi nhìn Lý Chiêu nói.

“ Chuẩn bị cho thật kĩ.”

Sau đó hai người Lý Chiêu Trần Quốc Hưng cũng rời đi, trở về chuẩn bị mọi thứ canh năm còn lên đường.

Sau khi trở về Trần Quốc Hưng liền tập hợp người của tổ tình báo lại.

“ Tất cả các ngươi đi dò xét tình hình nhất cử nhất động của quân lính Bắc Quốc đi, Lê Thiên Tường ngươi dẫn theo hai người khác thân thủ nhanh nhạy nhất lẻn vào trong tìm mục tiêu cao cấp của địch ám sát đi, cẩn thận.”

“ Rõ.”

Mười một người nhận lệnh rồi mỗi người một hướng lao đi, Trần Quốc Hưng nheo mắt thở dài một hơi sâu đó cũng trở về mặc mang theo một đống lỉnh kỉnh, Thiên Địa Ấn vẫn không có phản ứng làm Trần Quốc Hưng cũng ngán ngẩm vì phải mang theo mấy thứ vớ vật rất phiền phức.

Đến canh năm tất cả quân lính tập hợp, khi tiếng trống báo vàng lên cùng tiếng hô lớn.

“ Xuất binh.”

Hai mươi vạn đại quân bắt đầu lên đường, trên đường đi có không ít những người mẹ những người vợ dẫn theo đứa con nhỏ đứng từ xa phất tay chào con, chào trượng phu của mình, những đứa trẻ còn chưa hiểu chuyện liền ngoác mồm ra khóc gọi phụ thân của chúng, Trần Quốc Hưng khẽ thở dài lẩm bẩm.

“ Không có hoà bình nào mà không phải trả giá bằng máu cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.