Trần Quốc Hưng còn đang quan sát mảnh xương thì một âm thanh vang lên làm hắn giật mình.
“ A di đà phật”
Trần Quốc Hưng quay lại nhìn thì không biết từ lúc nào ở một góc sân cạnh ngôi đền đã xuất hiện một lão hoà thượng mặc trên người một bộ tăng bào cũ nát. Trần Quốc Hưng kinh hãi trong lòng, lão hoà thượng này đi đến gần hắn như vậy mà hắn không hề phát hiện, tu vi của lão hoà thượng này cũng thuộc dạng trâu bò.
“ Thí chủ, trộm cắp là không đúng, thí chủ hãy đem đồ vật trả lại vị trí cũ.”
Hắn cười lớn chắp tay chào, rồi nhìn lão hoà thượng nói.
“ Trộm cắp, này ta nói này lão hoà thượng con mắt nào của ông thấy ta ăn trộm vậy, người xuất gia không được vu khống người tốt nha.”
Lão hoà thượng này Trần Quốc Hưng nhìn qua cũng biết không phải loại tốt đẹp gì, trên người còn có sát khí lượn lờ, giết cũng đã không ít người, hoà thượng mà giết người thì không còn là hoà thượng nữa rồi. Lão hoà thượng nhìn chằm chằm khối xương hắn cầm trong tay, ý tứ rất rõ ràng. Hắn ho lên một tiếng cất mảng xương vào balo mặc kệ lão hoà thượng.
“ Thí chủ, đây là có ý gì?”
Lão hoà thượng mang vẻ mặt khó coi nói, hắn cười tà khẽ ra hiệu cho anh Hùng ở bên ngoài.
Anh Hùng lập tức hiểu ý lập tức rời đi, tu vi lão hoà thượng này sâu không lường được, anh Hùng ở lại chỉ làm hắn vướng chân vương tay. Ngôn Tình Ngược
“ Đồ vật là của lão sao?”
Hắn nhăn mặt hỏi, lão hoà thượng nhìn hắn gật đầu.
Trần Quốc Hưng cười ha ha “ nhưng bây giờ nó đã là của tôi.”
Hắn xoa xoa cằm chăm chú nhìn lão hoà thượng, lừa trẻ con lên ba còn được chứ không thể lừa được hắn, theo vết tích nền gạch chỗ đó có niên đại đến mấy trăm năm chưa có bàn tay con người đụng qua, chỉ có trên mặt đất còn có dấu chân người đi lại.
Mà dù có là đồ gia chuyền nhà lão hoà thượng hắn cũng lấy. Lão hoà thượng ánh mắt loé lên, giọng điệu trầm xuống.
“ Thí chủ ngươi đang đùa cợt với chính mạng sống của mình.”
Hắn thu lại nụ cười trên môi, mắt nheo lại nhếch miệng nói.
“ Lão yêu tăng không cần phải giả bộ trước mặt ta, mảng xương là ta tìm thấy, lão chỉ là kẻ đánh hơi rồi mò đến đòi chia của, còn ra vẻ đạo mạo nhà phật, hừ phật tổ không có loại đệ tử như ngươi.”
“ A di đà phật, vậy để ta tiễn thú chủ về tây thiên cực lạc.”
Lão hoà thượng thay đổi sắc mặt trầm giọng nói, một tay đánh thẳng về phía hắn. Một chưởng ấn màu vàng nhạt lập tức đánh thẳng tới trước mặt, Trần Quốc Hưng trong lòng đã có chuẩn bị, thân thể lập tức né qua một bên tránh né chưởng ấn.
“ ầm “ vách ngôi đền đằng sau lưng lập tức xuất hiện một dấu bàn tay, sâu phải đến cả nửa mét.
Hắn nhìn vết dấu tay trên tường ngồi đền, miệng lẩm bẩm “ mẹ nó, đây là phá huỷ kì quan thế giới, báo công an xích cổ lão hoà thượng này lại mới được.”
Hắn lập tức xoay người bỏ chạy, ở lại tí bảo vệ người ta đến lại hiểu lầm hắn cùng lão hoà thượng phá hoại kì quan thế giới thì hắn có trăm cái miệng cũng không giải thích được.
Thấy hắn bỏ chạy lão hoà thượng cũng đuổi theo, chỉ thấy hai đạo tàn ảnh mơ hồ lao đi vun vút.
Vừa chạy hắn vừa quay đầu lại nhìn, lão hoà thượng đuổi theo sau ngay, hắn tặc lưỡi lão hoà thượng già đầu rồi mà còn chạy nhanh hơn hắn, đã sắp bắt được hắn.
Hắn liền cong mông chạy nhanh hơn miệng nói vọng ra sau.
“ Này lão hoà thượng còn đuổi nữa ta không khách khí mà đập cho lão một trận đâu.”
Lão hoà thượng cười nhếch miệng vừa đuổi vừa nói.
“ Tên nhóc con, tuổi còn trẻ mà tu vi cũng không tệ, thảo nào lại kiêu ngạo như vậy, để hôm nay ta cho tên nhóc nhà ngươi biết Tu La Yêu Tăng ta, là loại mà ngươi không nên trêu trọc.”
Hắn hừ mũi coi thường, cái gì mà Tu La Yêu Tăng, lát nữa đến chỗ thích hợp bổn thiếu gia làm thịt lão luôn.
Tốc độ hắn lại tăng lên, tay bắn ra mấy chục cây kim về phía sau. Còn đang là ban ngày hắn không dám đánh nhau với lão hoà thượng chỗ đông người, để chính phủ phát hiện lúc đó lại thêm phiền phức.
“ vèo vèo “ở một con ngõ hai bóng mờ lướt qua, một thằng côn đồ còn đang dí súng của mình vào bước tường mà sả đạn thì bất chợt thấy mông mát rượi nhìn xuống thì không thấy cái quần đang mặc đâu, tên côn đồ ú ớ sợ hãi tay ôm lấy con chim nhỏ bằng ngón tay út, ngồi bệt xuống đất.
Hắn ném luôn cái quần tiện tay giật được ném ra đằng sau, tiện thể phi thêm vài cây kim. Lão hoà thượng đuổi theo đằng sau thấy đồ vật không ngừng bay đến thì tránh né liên tục, miệng chửi.
“ Thằng nhóc con, có giỏi đứng lại.”
Hắn bĩu môi đứng lại không phải đầu hắn có vấn đề hay sao, lão hoà thượng này theo hắn cảm nhận còn mạnh hơn tên Long Hoàng lúc trước hắn chém giết ngoài đảo hoang mấy lần, tuy mấy năm gần đây hắn đột phá nhưng chỉ đột phá một cảnh giới đến Luyện Khí Kỳ tầng 8, tu luyện ở Địa Cầu càng ngày càng khó khăn.
Còn do một phần hấp thu yêu đan của yêu vương, hắn mới đột phá, đáng tiếc yêu đan cũng hoá thành cho bụi sau đó. Thời gian quá lâu khiến yêu lực còn sót lại trong yêu đan không đến 1/100 hắn hấp thu đột phá liền tiêu hao hết.
Chạy hơn 30 phút ra đến ngoại thành, hắn mới dừng lại ở một cánh đồng, chống tay vào gối cúi người thở hồng hộc. Lão hoà thượng dừng cách hắn một đoạn, miệng nở một nụ cười hiền nói.
“ A di đà phật, thí chủ là người đầu tiên trong 40 năm làm ta phải mệt nhọc đuổi theo như vậy.”
Hắn nhìn lão yêu tăng cười hắc hắc, trên cái đầu bóng nhưng không loáng của lão yêu tăng còn mắc một cái quần lót, mà theo hắn quan sát thì còn là loại lọt khe, trên đường chạy trốn hắn ném không biết bao nhiêu là đồ vật ra đằng sau, lão yêu tăng này cũng thật là đê tiện.
Cái đầu của lão yêu tăng theo lý thuyết khoa học thì không thể mắc đồ vật gì lên được, ấy vậy mà cái quần lọt khe kia lại mắc trên đầu lão yêu tăng, điều này chứng tỏ đầu lão yêu tăng này có sức hút mãnh liệt à nha.
Trần Quốc Hưng chỉ chỉ lên đầu lão yêu tăng nghiêm mặt nói.
“ Bỏ đồ vật kia xuống chúng ta đàng hoàng nói chuyện như hai thằng đàn ông nào!!!”
Lão yêu tăng nheo mắt nhìn hắn, sau đó mới dơ dơ tay lên xoa xoa đầu, khi cầm đồ vật xuống, vẻ mặt của lão yêu tăng sửng sốt. Hai tay cầm lấy cái quần lót màu đỏ mà xoay xoay, vẻ mặt hiện lên mơ hồ.
Trần Quốc Hưng nhìn bộ dạng lão yêu tăng không nhịn nổi cười, lão yêu tăng này xem ra ở ẩn quá lâu rồi không biết thứ đồ chơi đang cầm trong tay là gì, thứ đó phụ nữ mà mặc lên người nhìn rất kích thích đó.
Nhìn một hồi lão yêu tăng liền ném cái quần qua một bên nhìn chằm chằm hắn rồi nói.
“ Nhóc con tuổi còn trẻ mà tu vi lại cao như vậy xem như là một thiên tài, bất quá dám dành đồ với Tu La Yêu Tăng ta thì chỉ có một con đường chết.”
Trần Quốc Hưng bĩu môi Tu La cái con mẹ mày, hắn lao lên tung thẳng một quyền về phía trước, nắm đấm mang theo man lực đến cả mấy trăm cân lực lượng xé gió lao thẳng mặt lão yêu tăng.
“ Ầm”
Lão yêu tăng cũng tung một quyền, hai nắm đấm va chạm, kình khí bắn ra cày bụi đất tung lên mù mịt.
Hắn bắn ngược ra sau, hai chân cày trên mặt đất một đường dài. Miệng trào ra một tia máu, vẻ mặt hắn mang theo một tia kinh hãi, “ Nội Lực” lão yêu tăng này tu luyện nội công, tu vi võ đạo của lão yêu tăng này quá kinh khủng.
Qua một chiêu giao thủ hắn biết bản thân rơi vào thế yếu, không ngờ trên thế giới có cường giả bậc này, lần trước chém giết trên đảo hoang, hắn cho rằng cường giả đỉnh cấp trên địa cầu chỉ cỡ Long Hoàng, là cường giả cấp 9 gì đó, nhưng bây giờ hắn mới nhận ra tên Long Hoàng đó chỉ là rắm chó khi so với lão hoà thượng này.
“ Ý… Thằng ranh con, không ngờ tu vi của ngươi lại đạt đến thập đẳng…không đúng…phải là thập nhất đẳng.”
Trần Quốc Hưng nhân lúc lão yêu tăng còn đang lẩm bẩm một mình, thì quay người Mị Ảnh Khinh Thân Thuật được hắn vận dụng hết tốc lực, thân thể loé lên phi thẳng về một hướng.
“ Dám bỏ chạy…hừ để ta xem ngươi chạy được bao lâu.”
Lão yêu tăng lập tức đuổi theo, Trần Quốc Hưng vừa chạy vừa mắng trong lòng “ dạo này đạp phải phân ở đâu mà đen vậy…hazzz”
Trần Quốc Hưng cảm thấy vận khí của hắn dạo này cực kém, đi đến đâu cũng bị người ta đuổi giết.