Nhìn một hồi Trần Quốc Hưng liền chọn hướng xuôi theo hướng Nam của Nam quốc, kinh đô Long Hoa Thành của Nam Quốc nằm ở phía Bắc của Nam Quốc, hiện nay đang trong thời kì nhạy cảm khi Bắc Quốc vừa diệt sạch hoàng thất họ Vu, chuẩn bị quân lương mở rộng tấn công xuống phía Nam nhằm hoàn toàn thôn tính Nam Quốc.
Phía Nam lại là vùng giáp biển lớn coi như đứng ở thế phòng thủ một phương không lo nước khác nhân tiện hôi của, ở phía Đông Bắc cũng giáp với nước Xiêm Quốc, bất quá tình hình cũng đang không ổn định do Tế Y Quốc đang xâm chiếm, trước mắt cần tụ lại lực lượng ở phía Nam.
Tuy nhiên nói thì có vẻ dễ nhưng khi bắt tay vào làm mới là một vấn đề khó, lòng người dễ thay đổi hi vọng thân phận của Vũ Như Huyền có thể giúp đỡ một phần.
Nằm đại ra đất rồi chìm vào giấc ngủ, còn vấn đề cảnh giác hắn biết một trong hai người Lý Chiêu A Minh sẽ làm việc đó. Một đêm yên bình trôi qua sáng hôm sau ba vầng thái dương ló dạng Trần Quốc Hưng đã dậy thúc dục đám ba người Lý Chiêu lên đường xuôi theo phía Nam, trên đường đi hắn hỏi được không ít thông tin từ miệng của Vu Như Huyền, dần dần hắn phải nhìn Vu Như Huyền bằng một con mắt khác không phải là một bình hoa di động, chí ít cô ta cũng hiểu biết không ít tình hình.
“ Vu Như Huyền ở phía Nam có ai đang nắm binh lực đáng tin cậy hay không?”
Vu Như Huyền suy nghĩ một lúc lâu thì lên tiếng.
“ Một viên tướng Hoá Liêu ở thành Tây An hẳn là người có thể tin tưởng.”
Vu Như Huyền ánh mắt khẽ loé lên, Trần Quốc Hưng cười nhạt nhìn thẳng vào Vu Như Huyền nói.
“ Xin lỗi nhé ta không định khôi phục lại hoàng thất họ Vu, mà là muốn lập ra một triều đại mới.”
Vu Như Huyền vẻ mặt sợ hãi, một lúc sau liền lên tiếng nói.
“ Vậy tại sao ta lại phải giúp ngươi?”
Trần Quốc Hưng cười nhạt nhìn hai người Lý Chiêu A Minh đi phía trước khẽ nói nhỏ với Vu Như Huyền.
“ Ta không hứng thú với quyền thế, tất cả chỉ là vì đại ca của ta, hẳn là lúc đó nếu mọi chuyện thành công ngươi cũng trở thành mẫu nghi thiên hạ, còn nếu khôi phục lại hoàng tộc họ Vu ta đoán ngươi chắc hẳn cũng chỉ là con của một quý phi, ngươi không có tư cách ngồi lên vị trí cao quý.”
Với kinh nghiệm nhiều năm xem phim hắn cũng tưởng tượng ra được sự khốc liệt tranh đấu của cái gọi là hoàng thất vương tộc, vinh hoa phú quý liệu có mấy kẻ thoát khỏi nó được cơ chứ, ít nhất Vu Như Huyền trước mặt hắn đánh giá không phải là loại có thể buông xuôi quyền lực được.
Sau một hồi lâu Vũ Như Huyền thở dài nói.
“Một lời đã định.”
Trần Quốc Hưng cười nhạt gật đầu, xem ra hắn sẽ có một người tẩu tẩu không đơn giản trong tương lai.
“ Hi vọng ngươi sẽ giúp ích cho đại ca, nếu mà không có ích ta thật sự cũng không ngại ra tay với ngươi.”
Vu Như Huyền nhíu mày rồi nhìn bóng lưng của Lý Chiêu khẽ mỉm cười.
“ Ta cũng đã có tình cảm với Lý ca, nếu hắn trở thành một người đứng đầu ta cũng sẽ dốc lòng vì hắn mà nâng gối sửa khăn.”
Trần Quốc Hưng cười cười, nữ nhân quả nhiên là nói chuyện tình cảm đôi khi lại phải nói ở địa vị của đối phương mới được, anh hùng thì phải xứng với mĩ nhân, và mĩ nhân không thể nào chọn một kẻ ăn mày. Đi thêm nửa ngày thời gian cũng gặp một thành trì, khung cảnh cũng hiện lên vẻ gấp rút, đi tới một quán ăn thấy bốn con ngựa lớn buộc ở chuồng được hai tên băm trợn canh giữ, Trần Quốc Hưng vỗ vỗ vai A Minh thì thầm rồi cả hai đi tới chỗ hai tên băm trợn nói.
“ Hai vị không biết ngựa của các ngươi có bán hay không?”
“ Cút đi, ngựa này không bán.”
Một tên liền dút đao ra vung vẩy rồi nói, Trần Quốc Hưng cười nhạt hô lên.
“ Hồng Đại Ca.”
Hai tên kia nghe vậy liền quay lại Trần Quốc Hưng cùng A Minh liền nhanh chóng ra tay mỗi người một đòn hai tên băm trợn lăn ra đất, làm gì có Hồng đại ca nào chỉ là Trần Quốc Hưng nghe được bọn ở trong quán ăn nói chuyện mà thôi. Dắt bốn con ngựa ra khỏi chuồng rồi giao cho mỗi người một con dắt ra khỏi thành rồi tất cả nhảy lên ngựa chạy xuôi về phía Nam.
Mất năm ngày đường bốn người mới tới một thành trì lớn, ở cửa thành khi ba chữ lớn
“Thành Tây An” liền xuống ngựa đi vào trong, tình hình ở đây chưa có vẻ gì là vội vàng của chiến tranh cả, ba người trước tiên đem bán bốn con ngựa lấy một chút bạc tìm một quán trọ thuê hai gian phòng, ba người đàn ông ở một căn phòng còn một mình Vu Như Huyền ở một phòng, ăn uống xong xuôi Trần Quốc Hưng chưa vội tới tìm Hoá Liêu mà đi xung quanh nghe ngóng tình hình.
Chiến sự chưa lan đến thành Tây An nhưng có vẻ quân lính trong thành cũng đã lục đục, Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm, phải xem viên tướng Hoá Liêu kia ra sao rồi, tìm hiểu một hồi danh tiếng của của vị tướng Hoá Liêu này thì làm Trần Quốc Hưng càng thêm 7 thành thuyết phục được, nghe nói Hoá Liêu tướng quân này trấn thủ ở phía Nam này cũng đã được hơn 10 năm, đặc biệt là một người thích võ nghệ.
Trần Quốc Hưng trở về quán trọ, rồi bàn bạc với mọi người sáng mai sẽ đi gặp Hoá Liêu, lính ở xa vua thì có mấy kẻ còn lòng hiếu trung cơ chứ.
Sáng hôm sau bốn người đi đến phủ của Hoá Liêu.
“ Đứng lại.”
Hai lính canh mặc giáp phục dơ thương ngăn cản, Trần Quốc Hưng cười cười chắp tay nói với hai lính canh.
“ Làm phiền hai vị quan ca, vào thông báo với Hoá Liêu tướng quân, chúng ta tới để luận bàn quyền cước.”
Rồi lấy một ít bạc nhanh nhơ chớp nhét vào tay một người lính.
“ Ha ha đợi một chút, nếu tướng quân đang bận việc không gặp được cũng đừng trách ta.”
“ Vâng vâng”
Trần Quốc Hưng cười cười, đợi một lúc sau quân lính kia đi ra gật đầu nói.
“ Liêu tướng quân cho phép các ngươi vào, đi thôi.”
Bốn người đi theo lính canh đi vào bên trong, ra đến một sân sau thấy ở giữa sân có một trung niên nhân độ 50 cởi trần thân trên lộ ra một cơ thể rắn chắc đang đánh nhau với một đám quân lính.
“ Các ngươi không thể yếu đuối như vậy, mạnh mẽ lên nào.”
Trần Quốc Hưng nhìn chiêu thức có chút quen thuộc thì lẩm bẩm.
“ Ý trời.”
“ Liêu tướng quân người muốn so tài võ nghệ với ngài đã đến.”
Tên lính canh báo cáo rồi chắp tay lùi ra ngoài tiếp tục canh gác, Hoá Liêu nghe vậy thì nhìn sang bốn người, ánh mắt dừng lại trên người Lý Chiêu, lộ ra vẻ nghi hoặc rõ rệt.
“ Bái kiến Liêu tướng quân.”
Bốn người chắp tay hành lễ, Hoá Liêu phất tay đám lính liền lùi ra sau để lộ một khoảng sân trống, cười một tiếng nói.
“ Người đến khiêu chiến với ta chỉ có một kết quả, dù thắng hay thua e là cũng khó sống sót rời khỏi đây!”
Trần Quốc Hưng cười nhạt chắp tay sau đít nói.
“ E là lần này sẽ thuộc về ngoại lệ rồi.”
Hoá Liêu ồ lên một tiếng nhìn Trần Quốc Hưng bằng ánh mắt đánh giá.
“ Một tên tiểu tốt lại dám lên tiếng nói chuyện với ta như vậy, ngươi đã đặt một chân vào cửa chết rồi.”
Trân Quốc Hưng cười nhạt nhìn Lý Chiêu nói.
“ Đại Ca huynh lên đi, cứ đánh hết sức.”
Lý Chiêu gật đầu, đi lên khu đất trống chắp tay nói.
“ Lý Chiêu xin đánh với Hoá Liêu tướng quân một trận.”
Hoá Liêu ánh mắt khẽ loé lên gật đầu thủ thế nói.
“ Đến đi.”
Lý Chiêu gật đầu xông lên, hai người tay đấm chân đá, binh lính không ngừng hô vang.
“ Liêu Tướng Quân.”
“ Liêu Tướng Quân.”
Nhìn động tác của hai người Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm, xem ra Hoá Liêu tướng quân chắc chắn có liên quan tới Lý Thiên Hùng, năm đó Lý Thiên Hùng cũng làm một đại tướng của Nam Quốc, xem gia sự việc càng ngày càng hay rồi.