Chạy một mạch về một hướng, trong kí ức hắn sưu hồn được từ người trưởng lão của Ngô gia, cách đây khoảng 2 ngày đường chạy không ngừng nghỉ, có một toà thành, là nơi trung tâm tập chung rất nhiều tu chân giả, Trần Quốc Hưng tính toán một hồi, từ khi vào Côn Luân Giới đến bây giờ thì chỉ còn 10 ngày thời gian, chạy tới toà thành kia cả đi cả về cũng mất 4 ngày đường, vậy là hắn chỉ có 6 ngày để tìm kiếm đồ tốt, thời gian quả nhiên gấp đến đít, nếu mà ở lại đây 10 năm nữa mới trở ra, thì cũng không ổn, hắn còn người nhà ở bên ngoài.
Vừa chạy vừa khôi phục linh lực, chẳng mấy bầu trời cũng đã sáng, Trần Quốc Hưng nhìn đồng hồ trên tay thì thời gian là 6 giờ sáng, hắn cảm giác Côn Luân Giới này theo một cách nào đó vẫn nhận được ánh sáng từ mặt trời, thời gian không chênh lệch bao nhiêu.
Đến khi ngồi nghỉ ngơi, hắn mới bố trí vài cấm chế đơn giản đến không thể đơn giản hơn, bắt đầu kiểm tra chiến lợi phẩm ăn cướp được.
Mang vẻ chờ mong,mở từng hộp gỗ ra một, trong chiếc hộp đầu tiên chứa một gốc Liên Kinh Thảo, là một gốc linh thảo cấp 2, hắn gật gù hớn hở, lần lượt mở tất cả các hộp gỗ,vẻ mặt từ chờ mong dần dần chuyển sang thật vọng, chỉ có một gốc linh thảo cấp 2 còn lại chỉ là bán linh thảo cùng mấy gốc linh thảo cấp 1, hắn còn tưởng đồ được cất trong bảo khố phải là đồ cực kì quý, xem ra Côn Luân Giới cũng đã bước vào thời kì suy vong rồi, linh khí thiên địa dần dần cạn kiệt, đều ảnh hưởng tiêu cực đến tất cả.
Còn một hộp gỗ được khắc trận pháp bảo quản linh khí cao cấp hơn những hộp còn lại, Trần Quốc Hưng chờ mong, hai tay xoa xoa vào nhau.
“ Đừng làm bổn thiếu gia thất vọng, um ba la xì bùa, vừng ơi mở ra.”
Hắn dùng sức mở mạnh nắp hộp gỗ ra, hai mắt lập tức trợn lên, bàn tay run run cầm lấy đồ vật bên trong hộp.
“ Đây… đây… là linh thạch…”
Bên trong hộp gỗ cất hai viên đá hình tròn, có kích cỡ bằng hai đầu ngón tay, bán trong suốt, kiểu như thạch anh vậy, cảm giác linh khí ở bên trong viên linh thạch, Trần Quốc Hưng hớn hở cười, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với linh thạch, đây là giống như một tên nhà nghèo sống ở trong núi, lần đầu đi ra phố thấy ô tô vậy, hơi hơi bất ngờ, mặc dù đã biết một chút về linh thạch. Theo đánh giá của hắn chắc là hai viên linh thạch này chỉ thuộc dạng hạ phẩm linh thạch, dù sao có còn hơn không.
Nắm linh thạch trong lòng bàn tay, vận chuyển Thiên Địa Vô Thượng Quyết bắt đầu tu luyện, chỉ 2 phút sau Trần Quốc Hưng ngơ ngác mở mắt nhìn xuống bàn tay, nơi đó viên linh thạch đã biến thành một đám bụi đá màu xám trắng.
“ Tiếc thật, linh khí cũng nhiều đấy nhưng sao mà mình hấp thu nhanh thế nhỉ?”
Khẽ lắc đầu tràn đầy tiếc nuối, cảm nhận linh lực trong đan điền một lúc, hắn mới gật gù đứng dậy tiếp tục lên đường.
Qua 2 ngày gian khổ, hắn đã đến nơi, há hốc mồm nhìn cảnh tượng phía xa xa, một toà thành làm bằng đá có diện tích khá đồ sộ, diện tích khoảng 50 km vuông.
“ Con mẹ nó lớn thật đấy!”
Đúng là tu chân giả, xây dựng cái thành trì cũng rất oách, hắn quan sát thật kĩ một hồi, thì yên tâm ẩn dấu thật kĩ linh lực, với công pháp đỉnh cao, hắn yên tâm về khả năng ẩn dấu, bây giờ hắn không khác gì một người bình thường, vậy là nghênh ngang chạy về phía toà thành, rồi hoà mình vào trong đám người phàm tiến vào trong thành, ở đây phần lớn đều là người phàm, tu chân giả chỉ chiếm khoảng 2 phần mà thôi, không phải ai cũng có linh căn để tu luyện cả, những kẻ không có linh căn thì chỉ sinh sống như người bình thường, hắn cảm giác cứ như bản thân như lạc về thời cổ đại vậy, cảm giác cực kì kích thích.
Nhìn về tấm biển lớn ở giữa cổng thành ghi 3 chữ, hắn nheo nheo mắt đọc.
“ Vương Kim Thành.” Viết bằng ngôn ngữ tu chân cơ bản, viết như kiểu chữ tượng hình của các cụ kị ngày xửa ngày xưa, ngôn ngữ tu chân cũng chia thành nhiều loại, trong đầu hắn cũng có 2 loại rồi, một là ngôn ngữ tu chân cơ bản, còn một loại là cổ ngữ. Loại cổ ngữ kia hắn mơ màng hiểu được chứ không thể nào mà viết ra được, cảm giác như cổ ngữ chính là chữ viết của vũ trụ vậy, mơ hồ nhưng vẫn có thể hiểu.
Hắn thấy đám người xếp hàng đăng kí để vào thành, thì nhăn nhó nhìn mỗi người đi vào đều phải móc bạc vụn ra nộp, hắn gãi gãi mũi, cũng là dùng vàng bạc quý hiếm để giao dịch cơ à, nhưng bây giờ hắn lại chẳng có bạc vụn, vàng thì còn một món nhưng liệu mang ra có ổn không nhỉ, không khéo lại mang đến phiền phức cũng nên.
Nhưng hắn lại phát hiện ra một vấn đề, khi mà có người nộp nhiều tiền hơn để vào thành, thì một tu sĩ Luyện Khí Kỳ đưa thêm một tấm thẻ bài bằng gỗ, các cụ nói rồi “ Không biết thì phải hỏi “ vậy là hắn chọc chọc người xếp hàng phía trước.
“ Người anh em, cho ta hỏi một chút?”
Người phía trước quay lại nhìn Trần Quốc Hưng nói.
“ Tiểu tử có gì cứ hỏi đi, lần đầu vào thành?”
Trần Quốc Hưng gật gật, xong cũng phải chỉnh lại lời nói giống trong phim rồi nói.
“ Ta thấy cần phải nộp một ít bạc vụn thì chỉ được đi vào thành, còn có kẻ nộp nhiều thì lại có thêm một tấm lệnh bài là sao vậy? Mong huynh đài chỉ giáo.”
“ À chuyện đó hả, ngươi nộp nhiều thì quản sự sẽ cho ngươi lệnh bài thân phận, có lệnh bài thân phận ngươi có thể đi đến một số nơi đặc thù trong thành, còn không có thì chỉ có thể hoạt động trong một phạm vi, nếu không có lệnh bài mà đi lung tung, nhẹ thì bị đánh, nặng thì giết luôn tại chỗ.”
Nghe xong, Trần Quốc Hưng khẽ bĩu môi, đúng là ở đâu cũng phải nói chuyện thực lực, tiền bạc.
“ Đa tạ.”
Xếp hàng một lúc cuối cùng cũng đến lượt Trần Quốc Hưng, hắn cười toe toét lên tiếng chào hỏi.
“ Tiểu đệ xin ra mắt hai vị tiên trưởng.”
Hai lính canh nhìn hắn gật gù nhìn, một vị trung niên khoảng 40 tuổi, mặc một bộ đồ y như mấy võ hiệp kiếm khách, lên tiếng.
“ Vào thành 3 lạng bạc.”
Trần Quốc Hưng cười cười nhìn vị trung niên, tay xoa xoa vào nhau cười ti tiện nói nhỏ.
“ Chỗ tiểu đệ có món đồ tốt, muốn hiếu kính hai vị tiên trưởng.”. Đọc thêm nhiều truyện ở ~ trumtru yeЛ. V n ~
Vị trung niên nhăn mày nói. “ Chúng ta còn bận công việc.”
Trần Quốc Hưng cười cười, còn giả bộ, hắn nhìn qua biểu hiện của vị trung niên biết tỏng là ăn bớt ăn xén không ít rồi.
Hắn nhẹ nhàng khúm núm, kéo áo trung niên nhân ra một góc. Móc từ trong áo ra một cái vòng tay bằng vàng khẽ nhét vào tay trung niên, cười cười nói nhỏ.
“ Tiểu đệ có một chút lòng thành mong đạo trưởng nhận cho.”
Vị trung niên khẽ liếc chiếc vòng tay, sau đó liền cất đi, vàng đối với tu sĩ không có mấy tác dụng, nhưng có tiền đi ăn chơi một trận sảng khoái cũng rất sướng, trên mặt liền lộ ra nụ cười thân thiết nói.
“ Ha ha, được rồi, mau ra nhận lệnh bài.”
Hắn cười cười đi theo sau trung niên, ra đến chỗ đăng kí, người trung niên liền hỏi.
“ Tên gọi?”
“ Dạ Ngô Hán.”
Trần Quốc Hưng cười nói, vị trung niên liền khắc tên của hắn lên lệnh bài, sau đó đưa cho hắn, Trần Quốc Hưng liền hớn hở cầm lấy lệnh bài gỗ, thấy có viền màu đỏ, khác với những người lúc trước chỉ là viền màu trắng, hắn cũng không hỏi gì thêm mà chắp tay chào.
“ Đa tạ tiên trưởng.”
Mang theo tấm lệnh bài nghênh ngang đi vào trong thành, mắt đảo liên hồi, người người khắp nơi, cảnh y như trên mấy bộ phim cổ trang vậy, hắn xoa xoa cằm, vậy là xã hội xưa tất cả đều tương tự như vậy à, thú vị phết.
Bây giờ muốn tìm hiểu thông tin thì phải lê la từ từ tìm hiểu, cách nhanh nhất là túm đầu một kẻ xui xẻo nào đó sưu hồn, nhưng bây giờ đang ở trong thành, làm liều mà bị tu sĩ cao giai phát hiện, hắn chạy hết hơi cũng không kịp.
Trước tiên là cứ đi theo đám người vừa vào cùng hắn, chứ bây giờ chưa biết phạm vi có thể đi của tấm lệnh bài trong tay, cứ đi lung tung bị người ta chém thế nào cũng không hay.
Nhìn ngang ngó dọc khắp nơi, cứ đi về phía Tây của toà thành, hắn thấy chủ yếu ở đây toàn là người phàm, trai gái, phụ nữ, người già trẻ em có đủ cả, giống như một khu đô thị vậy, có nhà ở, có quán bán thức ăn, bán tơ lụa, có quán trà… mà hắn còn ngửi thấy mùi son phấn, cùng tiếng chào khách nghe quen tai.
“ Mợ nó còn có cả ổ mại dâm cơ à? Gọi là kĩ viện hay là thanh lâu mới đúng chứ nhỉ.”
Hắn tặc lưỡi, đúng là cái nghề bán hoa này ở đâu cũng có, nhu cầu sinh lý của đám đực rựa quả nhiên là thối mà, có cung có cầu mua bán sòng phẳng, hắn xoa xoa cằm lát phải đi thử xem ổ mại dâm ở cái nơi này mới được.
Trước tiên là đi quán bán thức ăn, tấm biển treo giữa cửa ghi 4 chữ “ Tiên Tửu Tiên Thực.”
Rượu tiên cơ à? Nghe có vẻ là là rất ngon, vì vậy hắn đi vào trong quán, kiếm một bàn ngồi gọi một mân thức ăn lên cùng mấy bình rượu loại sang, tiền thì trên đường đi đến đây, hắn tiện tay móc được một nắm bạc rồi, cái nghề móc trộm này là từ kiếp trước hành đạo ở chợ Ninh Hiệp, Bắc Ninh, may mắn học được món nghề móc túi từ một bô lão trong nghề 30 năm, tuy là hơi ngượng tay nhưng làm nhiều thì lấy lại phong độ thì cũng rất nhanh.
Chờ một lúc thì có người mang thức ăn cùng rượu lên, mùi thức ăn cực kì thơm, nhìn thôi cũng thấy chảy nước miếng, giật nút một bình rượu ngửa cổ tu một hơi.
“ À…” một tiếng đặt bình rượu xuống, rượu ở đây cũng khá nặng, vị thì ngòn ngọt, có chút thanh mát ở đầu lưỡi, uống cũng tạm được. Bắt đầu đánh chén thức ăn, tai thì không dừng hoạt động, liên tục lọc những thông tin bổ ích trong các cuộc nói chuyện ở xung quanh vào trong đầu.