Kỷ Nhiên đi rất nhanh, lúc ra ngoài còn đụng phải ông Hình.
Ông Hình gọi cậu: “Đi vội vã như thế làm gì? Không phải lại gây thêm rắc rối cho chú đấy chứ?”
“Tôi có rỗi hơi thế đâu”. Kỷ Nhiên đi vài bước, chợt nhớ ra một chuyện, bèn quay đầu hỏi: “Vợ chú sao rồi?”
Có một lần trốn học, cậu nghe thấy ông Hình ngồi khóc trong phòng bảo vệ trường, không ngừng cầu xin bác sĩ qua điện thoại.
Một người bình thường rất hung dữ, lúc bật khóc chẳng khác nào trẻ nhỏ.
“Đi từ hai năm trước rồi”. Ông Hình cũng không buồn hỏi vì sao cậu biết. “Ngày nào chú cũng nhìn mày lượn qua cổng trường nhưng chẳng vào bao giờ, cứ tưởng hôm nay mày bỗng có lương tâm, cuối cùng vẫn trở về báo hại chú”
Kỷ Nhiên nói: “Được rồi, khỏi bám tôi nữa, tôi đi ngay đây”
Ông Hình nhìn thấy người theo sát phía sau, bèn nhướn mày đầy bất ngờ. “Sao mày lại dính vào cậu ta?”
“Ai dính với ai ta?”. Kỷ Nhiên lấy một điếu thuốc trong bao ra, đưa cho ông. “Cho chú này, coi như tạ lỗi, lần sau tôi tặng chú mấy bao ngon hơn. Đi nhé”
Ông Hình nhận điếu thuốc, không trả lời.
Lúc Tần Mãn lướt qua còn lạnh nhạt quét mắt nhìn ông một cái, sau đó gật đầu chào hỏi rồi mới tiếp tục đi theo người phía trước.
Ông Hình nhìn bóng lưng của họ, thầm than thở trong lòng.
Trông có vẻ bình thường, thật ra người sau còn biến thái hơn người trước.
Một đứa nóng tính, ba ngày chửi bới, đánh nhau với kẻ khác hai lần, còn người kia…
Ông bỗng nhớ đến một lần tuần tra nào đó của mình vào mấy năm trước.
Lần ấy, ông bắt gặp Kỷ Nhiên hút thuốc trong tòa dạy học chưa được sử dụng, đang định vào tóm cổ thì thấy Kỷ Nhiên tùy tiện vứt điếu thuốc lên thềm cửa sổ.
Ông biết dù mình có bắt tận tay thì nhà trường cũng chẳng xử phạt cậu, đành dứt khoát làm lơ. Ai ngờ Kỷ Nhiên vừa đi, cánh cửa phòng học không người bên cạnh đột ngột mở ra làm ông sợ thót tim.
Chàng trai hàng năm chiếm giữ vị trí số một trên bảng điểm của trường học bước ra từ bên trong, cầm lấy điếu thuốc tàn của Kỷ Nhiên, đặt vào miệng, nhẹ nhàng nhấp hai cái.
Cuối cùng, có vẻ cậu ta không quen mùi vị đó nên đưa tay ném điếu thuốc đi.
Lúc về, Tần Mãn lái xe, Kỷ Nhiên vắt chéo chân ngồi trên ghế lái phụ, cầm di động định giết thời gian thì nhớ ra mình đã tắt nguồn.
“Trong di động của anh có game không?”. Kỷ Nhiên hỏi.
“Có”. Tần Mãn nói: “Trước kia chơi với em nên anh tải về”. Dứt lời, anh bèn lấy di động ra, đưa cho Kỷ Nhiên chẳng hề do dự.
“… Tôi chỉ chơi game thôi, không xem lung tung những thứ khác của anh đâu”. Kỷ Nhiên nói.
“Em cứ xem thoải mái”
Kỷ Nhiên dùng mật mã anh nói để mở khóa, lập tức bật PUBG ra, di động mặc định đăng nhập vào tài khoản của Tần Mãn, tiến vào trò chơi.
Thay đổi tài khoản rất phiền phức, chỉ có thể đăng nhập qua Wechat, cậu bèn dùng luôn tài khoản của anh, đang định mở ghép đôi thì một lời mời chơi game nhảy ra từ góc phải.
[Ôn Tiếu mời bạn tham gia đội]
Kỷ Nhiên vừa nhìn rõ lời mời này thì trên di động đã lập tức xuất hiện một tin nhắn Wechat.
[Ôn Tiếu: Không ngờ anh cũng chơi PUBG, chơi cùng nhé?]
Giỏi, coi như cậu chưa nói lời ban nãy.
Kỷ Nhiên đanh mặt mở khung trò chuyện, thầm nhủ nếu để tôi phát hiện anh tám nhảm với thằng ngu lờ này, ngay bây giờ tôi sẽ cho anh nổ tung như trường Mãn.
Trong giao diện trò chuyện có không ít tin nhắn, nhưng phần lớn đều do Ôn Tiếu gửi.
Ôn Tiếu: Anh có đó không?
Ôn Tiếu: Nếu rảnh thì mình cùng đi uống trà chiều nhé?
Ôn Tiếu: [ảnh] Hôm nay em đến phòng gym, anh nhìn nè, anh có thích tập gym không?
Tần Mãn: [Bản chỉnh sửa hợp đồng dự án]
Ôn Tiếu: Em nhận được rồi.
Ôn Tiếu: Trên hợp đồng có vài chi tiết em không hiểu lắm, chúng ta gặp mặt trò chuyện nhé. Gần đây có một nhà hàng Pháp, ngay cạnh công ty của anh, em mời anh nhé?
Tần Mãn: [Đề cử danh thiếp: Khúc Nhiễm]
Ôn Tiếu: …
Sau đó là tin nhắn ban nãy.
Kỷ Nhiêm bấm vào ảnh, cười lạnh một tiếng.
Có vài miếng thịt nhão nhoét mà cũng gửi.
Cậu mở thông tin cá nhân của Ôn Tiếu, định xem vòng bạn bè của y, vừa lướt ra liền phát hiện Tần Mãn cài đặt đặc biệt với y: Không xem bất cứ hoạt động nào của bạn tốt.
“Sao anh lại chặn hết hoạt động của người khác thế?”. Kỷ Nhiên hỏi xong mới nhận ra mình bị hớ.
Tần Mãn liếc di động. “Cậu ta spam ảnh, phiền lắm”
Kỷ Nhiên đờ ra, nói thêm một câu: “Nó gửi tin nhắn đến, tôi không cẩn thận đọc mất rồi”
“Không sao, em cứ xem thoải mái”
“Anh thêm bạn với nó từ bao giờ thế?”
“Lúc kí hợp đồng lần trước, dự án đó nằm trong tay anh, anh phải hoàn thành công việc”. Tần Mãn nói: “Khi nào hợp tác xong anh sẽ xóa”
Nhìn thấy Ôn Tiếu, Kỷ Nhiên mất sạch hứng thú chơi game. Cậu khóa di động rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Người nói chuyện với em hôm nay là ai thế?”. Một lúc lâu sau, Tần Mãn lên tiếng hỏi.
Kỷ Nhiên đáp: “Ông chú Hình, bảo vệ trường hồi trước”
“Không, người ngồi cạnh em cơ”. Tần Mãn nói: “Sao cậu ta cười với em suốt thế?”
Kỷ Nhiên: “… Liên quan gì đến anh?”
“Đương nhiên có liên quan, anh đang theo đuổi em”
“Anh theo đuổi tôi nhưng tôi chưa đồng ý”
“Em cũng đâu có từ chối”
“…”
Kỷ Nhiên chưa kịp đáp trả thì Tần Mãn vươn tay ra, cầm lấy ngón tay trái của cậu, cướp lời trước.
“Đó là lời tỏ tình hồi trước, bây giờ em từ chối cũng vô dụng”
Kỷ Nhiên cảm thấy rất hài hước, nhếch mép chống cằm nhìn anh. “Sao lại vô dụng? Bây giờ tôi sẽ làm anh hết hi vọng”
“Không được”. Nét mặt Tần Mãn bình tĩnh như thường, nói: “Có thể không yêu nhưng không được tổn thương”
Kỷ nhiên bật cười, gật gù. “Được”
Hai người ở ngoài đến giờ cơm tối, ăn cơm tây rồi về nhà.
Một chiếc xe màu đen quen mắt đỗ ngay trước cửa, người vẫn ngồi bên trong, không biết đã chờ bao lâu.
Hôm nay Kỷ Nhiên thấy chiếc xe này ở trường, sau khi nhìn rõ tài xế đứng cạnh cửa xe, nét cười của cậu hoàn toàn biến mất.
Không ngờ ông ta lại mò đến nhanh như vậy, cậu cứ tưởng phải sang ngày mai.
“Anh lái xe vào garage đi”. Dứt lời, Kỷ Nhiên bèn mở cửa ra.
Tần Mãn không tiện nhúng tay vào việc này, anh im lặng chốc lát. “Ừ”
Kỷ Quốc Chính không định bước xuống, Kỷ Nhiên vừa đến gần, tài xế đã giúp cậu mở cửa ghế sau, cậu hừ lạnh rồi ngồi vào trong.
Cửa xe vừa đóng, Kỷ Quốc Chính lập tức lên tiếng: “Thằng khốn nạn! Mày gây ra trò gì thế hả! Mày có biết bây giờ mọi chuyện nghiêm trọng đến mức nào không?!”
“Tôi làm gì?”. Kỷ Nhiên lẳng lặng suy nghĩ một lúc. “À, hình như tôi đã vạch trần cái trường chó má kia, coi như tố cáo bằng danh tính thật, không biết bộ giáo dục có trao thưởng cho tôi không nhỉ”
Kỷ Quốc Chính không thể nhịn nổi, bỗng vung tay lên, nào ngờ chưa tát được thì đã bị ghìm lại.
“Này bố, bố không đánh nổi tôi đâu, tiết kiệm sức lực đi”. Kỷ Nhiên mỉa mai.
Kỷ Quốc Chính trợn mắt, mặt mũi tràn ngập kinh ngạc.
Một lúc lâu sau, ông ta mới dần dần tỉnh táo lại từ mớ cảm xúc, giật phắt tay về.
“Mày tự sinh tự diệt đi!”. Kỷ Quốc Chính tuyên bố: “Từ giờ trở đi, trong nhà sẽ không chu cấp cho mày một đồng một cắc nào hết, mày sống sướng hay khổ không có bất cứ liên quan gì đến nhà họ Kỷ này!”
“Được”. Kỷ Nhiên trả lời rất dứt khoát.
Kỷ Quốc Chính ngây ra như phỗng. “… Cái gì?”
“Mày nghĩ bây giờ mình ngầu lắm à? Khá bảnh đúng không? Kỷ Nhiên, mày đã hai mươi tư tuổi rồi! Không còn ở trong thời kì nổi loạn nữa, đến bao giờ mày mới chín chắn hơn đây?!”
Kỷ Nhiên vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn cảm thấy nực cười. “Người muốn cắt đứt quan hệ là bố, chẳng qua tôi chỉ đồng ý, liên quan gì đến thời kì nổi loạn?”
“Mày đừng có tỏ vẻ thanh cao với tao”. Mặt Kỷ Quốc Chính đen như đít nồi. “Cái mày ăn, quần áo mày đắp lên người, đồ mày dùng bây giờ đều do tao cho. Mày nghĩ mày khí phách, tài giỏi lắm phải không?!”
Kỷ Nhiên nhớ ra gì đó, bèn gật gù. “Nói đến đây, đúng lúc tôi cũng muốn tính toán với ông”
Kỷ Quốc Chính: “… Tính cái gì?”
“Đã cắt đứt quan hệ thì phải trịnh trọng một chút. Tôi có vài hóa đơn, mấy ngày nữa sẽ gửi qua cho ông, ông xem có thiếu sót không, tôi bổ sung lại. Nếu không vấn đề thì chúng ta thanh toán dứt điểm một lần, hai bên đều an lòng”
Kỷ Quốc Chính nghe đến đờ đẫn. “Hóa đơn nào? Thanh toán cái gì?”
“Xe và tiền tôi lấy từ chỗ ông trong những năm qua, tôi sẽ trả lại toàn bộ. Xe ông đưa hầu như tôi chưa chạm vào, ông muốn thì có thể mang đi ngay lập tức, chiết khấu cũng ok luôn. Tôi cũng sẽ tính lãi năm cho ông”
Kỷ Nhiên bật cười, nói: “Yên tâm, tôi không để ông bị thiệt đâu”
Lần này, Kỷ Quốc Chính thật sự hoảng sợ.
Những lời này nghe có vẻ vô cùng buồn cười, mỗi món tiền ông ta cho Kỷ Nhiên trong suốt nhiều năm, Kỷ Nhiên lại nhớ hết ư? Còn trả cả vốn lẫn lãi? Hơn nữa Kỷ Nhiên lấy tiền lãi ở đâu ra?
Nét mặt Kỷ Nhiên thoải mái như vậy khiến ông ta nhất thời không phân biệt nổi.
“Muốn nói gì nữa không? Không có thì tôi về đây”. Kỷ Nhiên ngồi đến mất kiên nhẫn, bèn lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của đối phương.
Kỷ Quốc Chính im lặng hồi lâu, hỏi: “Sao Tần Mãn lại ở trong xe của mày, còn về cùng với mày?”
Kỷ Nhiên sửng sốt nhưng khôi phục vẻ ung dung rất nhanh, cậu đáp: “Anh ta không có nơi để về nên đến chỗ tôi ở nhờ. Thế nào, chẳng lẽ ông quản lí cả việc này?”
“Hai đứa ở cùng nhau mà mày không có cách giành được một dự án từ tay nó?”
“Không phải “giành được” mà do bản thân tôi không có hứng thú với dự án kia”. Kỷ Nhiên chế nhạo, sửa lại lời ông ta: “Còn nữa, bạn bè phải đối xử chân thành chứ không phải lợi dụng người ta. Ông sống lâu như vậy mà không hiểu được nguyên tắc này à?”
Lửa giận của Kỷ Quốc Chính lại bùng lên. “Mày nói chuyện với bố mày như thế à?!”
“Đúng, trước khi quan hệ của chúng ta chưa cắt đứt, chắc chắn tôi sẽ khách sáo với ông”. Kỷ Nhiên không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này, cậu mở cửa xe, bước thẳng ra ngoài.
“Thưa bố, bố đi thong thả”
Dứt lời, không chờ Kỷ Quốc Chính lên tiếng, cậu đóng sầm cửa xe lại.
Kỷ Nhiên vừa vào sân thì thấy Tần Mãn khoanh tay đứng trước cửa đợi mình.
“Anh đứng ở đây làm gì?”
“Sợ em đánh nhau với bác trai”
Kỷ Nhiên nói kháy: “Sao, sợ tôi không đánh nổi à?”
“Ừ”. Tần Mãn nhướn mày. “Bên đó còn có tài xế, anh sợ em thiệt”
“…”
Kỷ Nhiên đi lướt qua anh, bước vào trong. “Nếu đánh nhau thật thì đồ chuyên lấy lòng người lớn như anh còn lâu mới giúp tôi, bớt nịnh nọt đi”
Tần Mãn mỉm cười không đáp, sau khi vào nhà, Kỷ Nhiên quay đầu nhìn chiếc xe limousine bên ngoài sân rồi lập tức đóng cửa lại.
Buổi tối, Kỷ Nhiên tắm xong bèn gọi điện cho Trình Bằng.
Tần Mãn ngồi ngay bên cạnh, cậu chẳng hề đề phòng, mở chế độ rảnh tay rồi tiếp tục nghịch ipad: “Ông tính xong cổ phần và tiền lãi chưa?”
“Đã xong, nhưng ông định bán hết cho tôi thật đấy à? Công ty đang ăn nên làm ra, sau này vẫn còn lợi nhuận”. Trình Bằng nói: “Ông bán một nửa là trả được tiền cho bố ông rồi”
Vài năm này, Kỷ lão phu nhân và Kỷ Quốc Chính thỉnh thoảng chu cấp cho cậu không ít tiền. Ngoại trừ số đó, dẫu sao Triệu Thanh Đồng cũng là nữ minh tinh, bà cũng có một khoản để dành nhỏ, sau khi qua đời, món tài sản đó liền được cậu thừa hưởng.
Cậu không bo bo giữ tiền mà dốc hết cho Trình Bằng, ngoài doanh nghiệp gia tộc, hắn còn hợp tác mở một công ty với người khác, làm ăn rất phát đạt. Ban đầu Kỷ Nhiên góp cổ phần, mỗi quý đều có tiền lãi khổng lồ, trước kia cậu có thể bỏ một số tiền lớn bao Tần Mãn cũng dùng chỗ tiền lãi đó, hơn nữa mười mấy vạn một tháng cũng chẳng đủ cho cậu tiêu.
Nếu không phải vì muốn Kỷ Duy khó chịu, còn lâu cậu mới nhận “phí sinh hoạt” được chuyển vào tài khoản hằng tháng.
Kỷ Nhiên nói: “Tôi đã bảo là bán hết, có chút cổ phần này, chẳng phải vị trí của ông trong công ty kia sẽ vững chắc hay sao? Ban đầu người khác muốn mua, tôi còn không đồng ý nữa kìa. Được rồi, ông đừng nói nữa, nếu không thì dẹp hết khỏi buôn bán, nói nhiều không phù hợp với thiết lập con buôn của ông”
“Rồi, đến lúc đó tôi tính nhiều hơn cho ông nhé”. Trình Bằng cười. “Tôi lo sau này không có tiền lợi nhuận, ông sẽ đói rã họng”
“Ông cút đi”. Kỷ Nhiên cười, mắng. “Tôi chơi game đây, cúp nhé”
Tần Mãn im lặng lắng nghe, chờ cuộc điện thoại kết thúc, anh mới hỏi: “Em còn đầu tư cổ phần nữa à?”
Kỷ Nhiên qua loa đáp: “Ném chơi thôi”
Nghe từ đầu đến cuối cũng đủ hiểu “chơi chơi” này đã giúp cậu lời lãi không ít tiền.
Không ngờ em khóa dưới còn có thể chất đó.
Tần Mãn hỏi: “Mà ban nãy trong điện thoại có nhắc đến việc em muốn trả tiền cho bác trai… Chuyện thế nào vậy?”
“Chẳng phải trước khi cắt đứt quan hệ đều phải tính toán rõ nợ nần hay sao?”. Kỷ Nhiên đáp.
Tần Mãn nhướn mày, hồi lâu sau mới hỏi: “Nợ nhiều năm mà em nhớ được à?”
“Cũng gần như vậy”. Kỷ Nhiên bị người ta đồ sát trong game, giận dữ hừ một tiếng. “Sao anh lắm chuyện thế? Không được hỏi nữa, tôi đang chơi game”
Tần Mãn vẫn im lặng như cũ, đôi mắt dính chặt lên người cậu.
Nếu không phải ngay lúc bắt đầu đã muốn trả thì không có ai lại nhớ kĩ từng chút lợi lộc nhận được từ bên ngoài.
Mệt mỏi suốt một ngày, Kỷ Nhiên chơi vài ván đã buồn ngủ, cậu vừa nhắm mắt, di động đầu giường bỗng rung lên bần bật.
Tần Mãn đang đọc báo cáo, nghe thấy âm thanh bèn liếc mắt về phía chiếc bàn.
Điện báo hiện tên của Hà Tùy Nhiên.
Anh thấy cậu cử động như sắp bị đánh thức, bèn cầm di động lên chẳng hề do dự, tiện tay bấm nút nhận.
“Kỷ Nhiên?”. Đầu bên kia truyền đến tiếng gió ào ào, giọng nói của Hà Tùy Nhiên vang lên: “Xe của tôi được chuyển đến đấu trường đua xe thành Mãn rồi. Sao, có muốn đến thử không?”
“Em ấy không muốn”
Tiếng của anh rất trầm, Hà Tùy Nhiên sững sờ hồi lâu mới đáp: “Sao lại là anh, Kỷ Nhiên đâu?”
“Ngủ rồi”
Sau khi biết chàng trai mình nhớ mong nhiều năm thích đàn ông, Hà Tùy Nhiên cảm thấy toàn thân tràn ngập sức mạnh.
Hắn nghiến răng, nói: “Anh không có quyền nhận điện thoại của cậu ấy, để cậu ấy tự nói với tôi”
“Lúc ngủ dậy em ấy nóng tính lắm”. Tần Mãn mỉm cười, trả lời hắn: “Cậu chắc chứ?”
“Không điều gì có thể sánh với tình yêu mãnh liệt Kỷ Nhiên dành cho xe đua”
Đáy mắt Tần Mãn tối sầm, một lát sau, anh cười nhẹ thành tiếng. “Được”
Kỷ Nhiên nghiêng người, ngủ ngay cạnh đùi của anh.
Tần Mãn cúi xuống, ghé sát vào tai cậu, thì thầm gọi: “Kỷ Nhiên, điện thoại này”
Kỷ Nhiên đang ngủ ngon, chợt cảm thấy vành tai ngứa ngáy, cậu quá quen thuộc với cảm giác này, không thèm nghĩ ngợi bèn vô thức vươn tay đè mặt Tần Mãn.
“Cút”. Trong lúc mơ màng, cậu không nghe rõ lời anh nói, thốt lên theo bản năng. “Mệt, không chịch”
Đầu bên kia im lặng vài giây rồi cúp máy.
Tần Mãn bật cười, hài lòng cọ lên vành tai cậu, ung dung đặt di động về chỗ cũ.