Ôn Tiếu bị lừa ra cổng khu nhà, còn suýt cãi nhau ầm ĩ với bạn trai qua điện thoại.
Y quay lại biệt thự, hỏi Nhạc Văn Văn: “Ai bảo với anh bạn trai em đến?”
Nhạc Văn Văn chẳng thèm nhìn cậu ta. “Ấy, không đến à? Chắc tôi nghe nhầm”
Ôn Tiếu nói: “Anh cố ý?”
“Ăn xong rồi, cũng không cần cậu dọn dẹp”. Nhạc Văn Văn đáp: “Bây giờ cậu đi ngay và luôn, tôi không tiễn”
“Đây là nhà Trình Bằng”. Ôn Tiếu không nhịn được, bèn thốt lên, cuối cùng vẫn nén giận. “Văn Văn, anh cũng biết là em thích Tần Mãn nhiều năm rồi mà…”
“Tôi còn lâu mới biết!”. Nhạc Văn Văn tức đến suýt nhảy dựng lên. “Bây giờ cậu bước, hay tôi tìm Trình Bằng đến đuổi cậu?”
“…”
Ôn Tiếu nói: “Vậy em chào các bạn một câu rồi đi”
“Khỏi, tôi giúp cậu nói với họ rồi”. Nhạc Văn Văn ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn nói ra: “Ôn Tiếu, tôi cho cậu hay, hiện tại Tần Mãn coi như là người của Kỷ Nhiên, cậu đừng tơ tưởng nữa. Cậu còn tiếp tục làm Kỷ Nhiên không vui, chúng ta dứt tình chị em”
Ôn Tiếu nhíu mày. “Anh muốn tuyệt giao với em? Văn Văn, chúng ta quen nhau tám năm rồi”
“Quen mười tám năm cũng vô dụng”
“Rốt cuộc Kỷ Nhiên đối tốt với anh chỗ nào, anh ta hung dữ như vậy…”
“Ôn Tiếu”. Nhạc Văn Văn không thể nhịn được nữa, cậu cầm lấy ba lô của Ôn Tiếu, ném lên người đối phương. “Cậu còn không đi là tôi đuổi thẳng!”
Ôn Tiếu nghiến răng, thầm nghĩ trong lòng.
Tối nay nhìn có vẻ thuận lợi, nhưng thật ra ngay cả cách liên lạc của Tần Mãn cũng chẳng lấy được, y cũng không nắm rõ thái độ của anh. Bây giờ trở mặt với Nhạc Văn Văn, không biết sau này còn cơ hội tiếp cận Tần Mãn nữa hay không.
“Được”. Y ấm ức cúi đầu. “Anh đừng giận, em đi là được”
Trình Bằng đưa đồ ăn khuya cho Trần An xong, lúc đi xuống liền trông thấy Nhạc Văn Văn canh chừng trên sofa cạnh ban công như phường trộm cướp.
Trình Bằng nói: “Làm gì đấy”
Nhạc Văn Văn thấy hắn thì vội vã kể lể đầu đuôi câu chuyện, mặt như đưa đám, nói: “Tôi thấy hình như hai người bọn họ đang cãi nhau. Trình Bằng à, có phải tôi toi rồi không? Thân thể xinh đẹp như hoa của tôi sắp bị Tiểu Nhiên Nhiên chà đạp tơi bời rồi”
“Không sao”. Trình Bằng rất bình tĩnh, hắn đưa mắt về phía ban công, đáp: “Yên tâm, không có chuyện gì đâu”
“Thật à?”
“Ừ”. Trình Bằng nói: “Nếu thật sự có chuyện lớn thì Tần Mãn mới là kẻ đứng mũi chịu sào, ông lo lắng cái gì?”
“Nhưng khả năng chống lại áp lực của tôi với Tần Mãn hoàn toàn khác nhau mà!”
Trình Bằng im lặng một lúc. “Cũng đúng”
“…”
Nhạc Văn Văn còn muốn nói tiếp thì bỗng nghe thấy tiếng cạch vang lên, cửa ban công mở ra.
Cậu lập tức đứng bật dậy, giống như một đứa trẻ mắc lỗi.
Kỷ Nhiên đi đằng trước, nhìn thấy hai người kia bèn hỏi: “Đang làm gì đấy?”
“Ăn no quá nên đi dạo lung tung ấy mà”. Nhạc Văn Văn thấy hình như cơn giận của Kỷ Nhiên giảm đi nhiều, trái tim đang treo lơ lửng cũng hạ xuống một chút. “Ừm, hai người nói chuyện xong rồi hả?”
“Ai nói chuyện với anh ta?”. Kỷ Nhiên đáp: “Tôi hóng gió”
Trình Bằng thấy mặt cậu đỏ bừng, ngửi mùi rượu trên người cậu rồi nói: “Đã ăn uống no nê, cũng muộn rồi, đi về đi. Văn Văn, ông gọi người lái thay đến”
Nhạc Văn Văn vội vàng lấy di động, đang định mở phần mềm thì Kỷ Nhiên liền lên tiếng.
“Đừng gọi”. Kỷ Nhiên cảm thấy mí mắt của mình nặng trĩu.
Hôm nay cậu dậy sớm, cả ngày không ngủ bù, vừa nãy còn uống rượu rồi nổi điên một trận, bây giờ mệt đến mức đặt lưng là kéo bễ ngay. “Hôm nay tôi ngủ ở đây”
Trình Bằng nói: “Nhưng căn nhà này của tôi chỉ có một gian phòng cho khách thôi”
Kỷ Nhiên: “Chẳng lẽ một mình tôi ngủ được hai gian?”
Trình Bằng liếc nhìn Tần Mãn.
Tần Mãn vẫn cầm cốc sữa chua mới uống một nửa trên tay. “Sofa có ngủ được không?”
Trình Bằng thở dài, đáp: “Được, vậy là xong nhé, tôi bảo Trần An dọn dẹp cho ông”
Trình Bằng tiễn Nhạc Văn Văn và đám chị em của cậu ta xong thì đi lên tầng, bắt gặp Trần An đang đứng ở đầu cầu thang nhìn quanh quẩn bốn phía.
“Sao thế?”.Trình Bằng kéo người đến trước mặt mình, nhéo vành tai của cậu.
“Không, không sao cả”. Trần An nhìn về phía phòng cho khách. “Hôm nay Kỷ Nhiên, muốn ngủ ở đây?”
“Ừ, chỉ ngủ một đêm thôi, ngày mai đi ngay”
Trần An gật đầu. “Vậy anh vừa bảo em, chuẩn, chuẩn bị nhiều thêm một cái chăn…”
“Để ở đâu, anh đi lấy”. Trình Bằng nói: “Dưới tầng vẫn còn một vị khách muốn ở lại”
Trần An lập tức đoán ra người kia là ai, cậu nói: “Trên giường ”
Chờ Trình Bằng đi, Trần An do dự chốc lát rồi quay về phòng, lúc ra ngoài còn cầm thêm một cái cốc thủy tinh trên tay. Cậu ta đứng trước cửa phòng cho khách, hồi lâu sau mới dám bước vào.
“Uống, uống chút nước mật ong không?”
Kỷ Nhiên mở mắt nhìn đối phương, cậu cầm lên tu ừng ực, đoạn đặt bừa cốc lên bàn. “Cảm ơn”
Trần An sững sờ, không ngờ Kỷ Nhiên lại cảm ơn mình.
Kỷ Nhiên cảm nhận được ánh mắt của đối phương, bèn nhíu mày. “Nhìn gì?”
“Không không không có gì!”. Trần An nói: “Em, phòng của em và Trình Bằng, ở bên cạnh. Nếu anh có, có cần gì…”
Trần An vốn dĩ đã cà lăm, bị Kỷ Nhiên lườm thì càng nói vấp.
Kỷ Nhiên nhanh chóng cắt lời cậu ta. “Được rồi, tôi đã biết. Cậu về đi, tôi muốn ngủ”
“À, à”
Trần An vừa mới đi đến cửa thì đột nhiên bị người phía sau gọi giật lại. “Đợi đã”
Trần An dừng bước. “Sao thế?”
Kỷ Nhiên chống người, im lặng một lúc. “… Còn nước mật ong không?”
“Còn, anh, nếu anh muốn uống, thì em lại, lại đi rót cho anh một cốc”
“Người dưới tầng cũng uống chút rượu”. Kỷ Nhiên ngập ngừng. “Nếu tiện thì phiền cậu đưa cho anh ta một cốc, nếu thấy phiền thì thôi”
Trần An ngẩn ngơ. “Không phiền, chỉ, chỉ là biệt thự này, không thường ở, không có nhiều, nhiều cốc”
“Dùng cái của tôi”
Trần An sực tỉnh, vội vã cầm lấy cái cốc không. “Vâng”
“À mà”. Kỷ Nhiên trùm chăn kín đầu, vì bị vật dày che chắn nên giọng của cậu vô cùng nặng nề. “Đừng nói tôi bảo cậu đưa, không thì tôi đánh cậu đấy”
Trình Bằng ôm chăn xuống dưới tầng, nhìn thấy Tần Mãn cầm di động ngồi trên sofa, hình như đang xem tài liệu.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tần Mãn bấm nút khóa, màn hình trở về màu đen.
“Cảm ơn”. Tần Mãn nhếch mép. “Làm phiền cậu thêm rồi”
“Làm tôi phiền thêm cũng chẳng sao”. Trình Bằng đặt chăn lên mép sofa, dựa người vào tường, nói thẳng: “Chỉ là Kỷ Nhiên vốn dĩ không biết cách đối phó với phiền phức, tính cách khá nóng nảy, dễ gặp rắc rối. Tôi mong anh đừng vì ham muốn cá nhân mà tùy tiện tạo ra một kẻ thù cho cậu ấy”
Ôn Tiếu có thể tiến vào vòng bạn thân của Nhạc Văn Văn, đương nhiên không chỉ dựa vào tính cách thiết lập yếu đuối, thuần khiết. Trong nhà y có chút của nải, và điều đáng gờm nhất là y có thể khiến tất cả đám bạn trai cũ nhớ thương mình mãi không thôi, chia tay rồi vẫn bằng lòng giúp y làm việc.
Nụ cười của Tần Mãn không đổi. “Không nhọc cậu quan tâm đến chuyện này, tôi sẽ xử lý sạch sẽ”
“Tần Mãn, anh tự tin quá đấy”. Trình Bằng nhướn mày. “Anh lớn giọng như vậy, chẳng lẽ đã quên mình là một kẻ phá sản ư?”
“Xử lý công việc, ngoại trừ tiền thì vẫn còn rất nhiều cách khác”
Trình Bằng cười thành tiếng, không đáp, hắn quay người chuẩn bị lên tầng.
“Phải rồi, còn nữa, tôi không phải khách hàng của công ty cậu, cậu không cần dùng những thủ đoạn đối phó khách hàng với tôi”. Tần Mãn mỉm cười, nói: “Nếu cậu thật sự tò mò về tôi thì có thể hỏi thẳng, không cần phải làm to chuyện, tốn nhiều công sức để điều tra tôi như vậy”
Trình Bằng bị phát hiện nhưng không lúng túng, hắn ngoảnh lại, bình tĩnh đối đáp: “Kỷ Nhiên là bạn của tôi, tôi không yên tâm mà thôi. Nếu xúc phạm đến anh thì tôi xin lỗi nhé”. Trong lời nói chẳng hề có lấy một chút áy náy.
“Cậu là bạn của em ấy, đương nhiên tôi sẽ không trách cậu”. Tần Mãn đặt di động lên bàn. “Có điều cậu cũng nên nghĩ đến mình một chút, đừng để đến lúc chỉ lo người ngoài mà bản thân lại vấp ngã”
“Anh có ý gì?”. Nét mặt của Trình Bằng hơi thả lỏng. “Anh điều tra tôi?”
“Có qua có lại”
Trình Bằng đang muốn hỏi tiếp thì nghe thấy tiếng bước chân từ trên vọng xuống.
Trần An đi dép lê đến, thấy tình hình này thì ngẩn ngơ. “Em làm phiền, các anh à?”
“Không”. Trình Bằng nói: “Sao lại xuống đây?”
Trần An: “Em pha nước mật ong, cho Tần, Tần Mãn”
Tần Mãn nhận lấy cốc nước, nói: “Cảm ơn”
Đề tài chấm dứt vì sự xuất hiện của Trần An, Trình Bằng không muốn thảo luận những chuyện này trước mặt cậu ta, vì vậy bèn nói: “Ngày mai dậy thì nhẹ tay nhẹ chân thôi, hai ngày nay An An không phải đến trường, cần ngủ đầy đủ”
Trần An vội vã đáp: “Em không, không sao!”
“Biết rồi”. Tần Mãn cười. “Trần An, ở đây có khăn mặt thừa không? Tôi đổ mồ hôi, muốn lau người”
Kỷ Nhiên vốn rất mệt mỏi nhưng vừa nằm lên giường lại không ngủ nổi.
Trời vào hè, điều hòa thổi khí làm cậu thấy hơi lạnh, cậu quen nết ghé sang bên cạnh, lúc bấy giờ mới nhớ ra đêm nay cậu ngủ một mình.
Số lần cậu và Tần Mãn làm tình không nhiều, nhưng cũng coi như đã chung giường được một thời gian, cậu không còn kháng cự như ban đầu nữa mà hoàn toàn coi Tần Mãn như máy sưởi cỡ lớn.
Lúc ngủ cậu không thích đắp chăn, nửa đêm tỉnh dậy vì lạnh sẽ rúc về phía Tần Mãn, cũng chẳng thèm quan tâm liệu anh có bị cậu làm tỉnh giấc không. Sau này Tần Mãn đều giúp cậu đắp chăn nhưng cậu đã nuôi thành thói quen. Lúc mở mắt vào buổi sáng, lúc nào cậu cũng dán sát lên người anh.
Cơ bắp của Tần Mãn sờ rất thích, cũng rất nóng, dựa vào vô cùng thoải mái.
Kỷ Nhiên nhanh chóng cắt đứt dòng suy nghĩ. Cậu nhận ra mình không lạnh nữa, tiếp tục tưởng tưởng, chỉ sợ phải chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống một chút.
Cậu nhắm mắt, cố ép mình ngủ.
Đột nhiên có tiếng vặn khóa cửa vang lên trong bóng đêm yên tĩnh.
Ai vậy nhỉ? Lại là Trần An à?
Kỷ Nhiên không muốn đối phó với đồ lắp bắp kia, vậy là bèn nhắm mắt giả vờ ngủ, ngay cả hơi thở cũng được ngụy trang vô cùng hoàn hảo.
Động tác của đối phương rất nhẹ, bước đi khẽ khàng, dường như không hề phát ra tiếng, nhưng Kỷ Nhiên vẫn có thể cảm nhận được người này đang đi về phía cậu.
Cậu ngủ rồi, sao đồ lắp bắp kia còn tới. Kỷ Nhiên hừ thầm trong lòng, đang muốn trợn mắt đuổi người đi.
“Em ngủ rồi à?”
Thế mà lại là giọng của Tần Mãn.
Kỷ Nhiên sửng sốt, vô thức tiếp tục giả vờ ngủ chứ không lập tức bật dậy đá anh ra ngoài.
Chăn bị vén lên, chẳng hiểu vì cớ gì mà trái tim của Kỷ Nhiên lại bắt đầu đập nhanh hơn.
Không đúng, tại sao cậu phải giả vờ ngủ?
Đồ lắp bắp kia không khóa cửa cho cậu à???
Còn nữa, tên khốn kiếp này nửa đêm mò vào phòng cậu làm gì? Chẳng lẽ vừa nãy trong vườn hoa cậu mắng gắt quá nên Tần Mãn không nuốt trôi cục tức, muốn thừa dịp tối trời đến báo thù?
Kỷ Nhiên đang nghĩ lung tung, bỗng cảm thấy mặt mình nóng lên, người ở đầu giường đang sờ mặt cậu.
Còn chưa kịp phản ứng thì người kia đã đặt một nụ hôn lên môi cậu.
… Đợi đã? Lại hôn?
Tần Mãn biến thái à? Cuồng ma hôn hít? Ban nãy chưa bị cắn đủ ở vườn hoa hay sao???
Kỷ Nhiên đã chọn con đường giả vờ ngủ thì nhất định phải đi đến cùng… Mà dù cậu có tỉnh thì cũng chẳng biết phải đối mặt với tình cảnh này thế nào.
Cũng may Tần Mãn chỉ thơm nhẹ một cái, không hề có thêm bất cứ va chạm tình dục nào.
Nếu người này dám động tay động chân, chắc chắn mình sẽ bật dậy bổ đầu anh ta, Kỷ Nhiên thầm nhủ.
Lát sau, một món đồ ướt mềm phủ lên mặt cậu.
Kỷ Nhiên ngẩn ra hồi lâu, cho tới khi thứ kia trượt xuống cằm, cậu mới nhận ra… Tần Mãn đang lau mặt cho mình.
Anh dùng sức rất nhẹ, sau khi lau mặt xong thì lau đến tai và cổ.
Lúc khăn mặt rời đi, những nơi được lau nổi lên cảm giác mát mẻ.
Kỷ Nhiên rùng mình.
… Chắc chắn anh ta có bệnh rồi.
Cậu đang sung sướng bêu xấu anh thì Tần Mãn đột nhiên nhéo mặt cậu.
“Dậy đã nào”
Anh hầu hạ Kỷ Nhiên nhiều lần như vậy nên đã có kinh nghiệm. Lúc say thì em ấy dữ lắm, khi ngủ lại hoàn toàn không có ý thức, dù bị đánh thức nửa chừng cũng có thể tiếp tục yên ổn say giấc nồng.
Vậy nên anh mới gọi cậu dậy chẳng hề do dự.
Kỷ Nhiên càng hoảng hơn, lập tức mở banh mắt… Anh ta đã sớm biết cậu giả vờ ngủ à?
Anh chơi tôi phải không?
Cậu định mở mồm chửi “chó má” thì nhìn thấy Tần Mãn đang ngồi ở đầu giường, một tay đỡ cổ của cậu, tay còn lại cầm một cốc nước.
Cốc nước quen thuộc biết bao.
Đó là chiếc cốc cậu vừa uống.
Mùi mật ong ngọt ngấy thoang thoảng trong không khí.
“Uống xong lại ngủ tiếp nhé”. Trong đêm tối, giọng nói trầm khàn của Tần Mãn mang theo kiên nhẫn vô hạn. “Ngoan”