Kỷ Nhiên chửi chán chê bèn cầm di động trên bàn lên. “Gọi cho bố mẹ anh đi”
“Không cần, đây không phải chuyện lớn”. Tần Mãn nhìn cậu chăm chú, viền mắt Kỷ Nhiên vốn dĩ giăng tơ máu vì mệt, sau khi khóc xong càng đỏ hơn. “Em đừng giận”
“Tôi không giận”. Kỷ Nhiên ngang ngược nói, mở khóa di động. “Người nằm trên giường chẳng phải tôi, có gì mà giận?”
Tần Mãn biết ba từ tai nạn xe là cấm địa của Kỷ Nhiên, vậy nên suy nghĩ đầu tiên khi tỉnh dậy của anh chính là muốn cậu thả lỏng một chút.
Không ngờ lại phản tác dụng.
Kỷ Nhiên hỏi: “Gọi điện hay gửi video?”
“Video, chờ mấy ngày nữa lại gọi, được không em?”. Tần Mãn đầu hàng. “Dù sao vết thương không nặng, nhưng đồ vật trên người hơi làm quá, anh lo bố mẹ bị sợ”
Kỷ Nhiên buồn bực đồng ý.
Tần Mãn hỏi: “Vết thương trên mặt em có đau không?”
“Ngoài da thôi”
“Người thì sao?”
“Trên người không bị thương”. Kỷ Nhiên mím môi. “Tôi sẽ điều tra rõ ràng chuyện này”
Cửa phòng bệnh mở ra, Nhạc Văn Văn xách túi lớn túi bé vào, cách lớp túi bóng, mùi thơm nhẹ nhàng lan tỏa.
“Tiểu Mãn Mãn, cuối cùng anh cũng ra khỏi phòng phẫu thuật rồi”. Nhìn thấy người nằm trên giường, Nhạc Văn Văn thở phào nhẹ nhõm.
“Anh không thấy cảnh ban nãy Kỷ Nhiên ngồi trên ghế dài chờ anh, chẳng khác nào hồn bay phách lạc. Em còn chẳng dám nói chuyện với cậu ấy đây này”
“Cậu nói ít lắm chắc?”. Kỷ Nhiên ngắt lời đối phương. “Cậu mua cái gì thế?”
“Nhiều lắm nhé, tui không biết bồ muốn ăn gì nên mua hết món ngon ở mấy cửa hàng gần đây về”
Kỷ Nhiên liếc vào trong túi. “… Cậu nuôi heo đấy à?”
“Không sao”. Nhạc Văn Văn nói: “Trong phòng bệnh nhiều người như vậy, vừa vặn chia phần. Bình thường Tiểu Mãn Mãn một mình ở đây, hàng xóm láng giềng quan trọng nhất”
“Anh ấy chỉ ở vài ngày thôi”
Nhạc Văn Văn ló đầu ra hỏi: “Tiểu Mãn Mãn, mấy ngày này có ai chăm sóc anh chưa? Có cần em tìm điều dưỡng viên không”
Khóe miệng Tần Mãn giật giật, bác sĩ chưa cho uống nước, môi anh tái nhợt. “Không cần, tôi ổn, có lẽ sẽ xuống giường nhanh thôi”
Nhạc Văn Văn: “Nhưng tay phải của anh thành ra thế này rồi”
“Vẫn còn một tay khác”. Tần Mãn nói: “Hết thuốc tê là dùng được”
Kỷ Nhiên không lên tiếng, cậu rót cốc nước trên bàn, nhúng bông ngoáy tai vào, nhẹ nhàng chấm lên môi Tần Mãn.
“Tiểu Nhiên Nhiên, Tần Mãn vừa phẫu thuật xong chưa ăn được, hay là bồ lót dạ một chút đi”. Nhạc Văn Văn lấy ra vài hộp đóng gói. “Tui mua thịt nướng này, nếu bồ muốn ăn thanh đạm thì có cháo đây…”
Kỷ Nhiên đứng phắt dậy. “Cậu giữ lại mà ăn”
Nhạc Văn Văn sửng sốt. “Thế bồ thì sao? Bồ không ăn à?”
Bây giờ cậu chẳng còn tâm trạng ăn uống, cũng không thấy đói. “Không ăn, đi thôi”
“Em muốn đi đâu?”. Tần Mãn liếc cậu.
“Về nhà”
Tần Mãn không thể cử động cổ, anh đảo mắt, đáp: “Ừ”
“Em về nhà ngủ, nhớ không được để vết thương dính nước, đi đường cẩn thận”. Anh nhìn về phía Nhạc Văn Văn, mỉm cười nói: “Phiền cậu đưa em ấy về nhà nhé? Vừa xảy ra chuyện, tôi không yên tâm lắm”
Nhạc Văn Văn trân trối nghe.
Vậy là đi hả?!
… Hơn nữa giọng điệu của Tần Mãn chẳng khác nào đang gửi gắm bé bỏng nhà mình.
Kỷ Nhiên không hề phản đối, quay sang hỏi: “Cậu lái xe đến không?”
Nhạc Văn Văn thẫn thờ. “Có chứ…”
Kỷ Nhiên gật đầu. “Đưa tôi về nhà”
“…”
Mãi đến khi ra khỏi bệnh viện, Nhạc Văn Văn vẫn chưa phản ứng lại.
“Khoan đã”. Nhạc Văn Văn xác nhận lại lần nữa. “Chúng ta cứ đi như vậy à?”
Kỷ Nhiên ngồi lên xe. “Không thì cậu ở lại đi?”
“…”
Nhạc Văn Văn im lặng khởi động xe. “Nhưng tui thấy Tiểu Mãn Mãn chỉ có một mình, hình như không tiện lắm? Hay tui mời điều dưỡng cho anh ấy nhé?”
“Khỏi”
Nhạc Văn Văn câm miệng.
Xe phóng thẳng về nhà Kỷ Nhiên, trên đường đi, Kỷ Nhiên nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ, không nói chuyện.
Nhạc Văn Văn cảm thấy tâm trạng của cậu không ổn, cũng phải thôi, vừa bị kẻ khác cố ý đâm, ai chẳng phiền muộn mấy ngày.
Kỷ Nhiên lấy di động gửi tin nhắn báo bình an cho Trình Bằng.
Thật ra cảm xúc của cậu đã khôi phục khá nhiều, bây giờ mệt mỏi chiếm phần hơn.
Trình Bằng: Tôi biết rồi, người không sao là được. Tôi sẽ cho người điều tra việc này, yên tâm, nhất định sẽ khiến gã tài xế kia nôn ra sự thật.
Kỷ Nhiên đáp lại bằng câu cảm ơn, ngước đầu lên thì thấy xe sắp đến trước cửa nhà mình, bèn hỏi: “Lát nữa cậu rảnh không?”
Nhạc Văn Văn đáp: “Có chứ, hôm nay tui không đến công trường. Sao thế, muốn tui ở bên bồ à?”
Xe ngừng bánh, Kỷ Nhiên mở cửa bước xuống.
“Vậy cậu ở đây chờ tôi, mười phút nữa tôi ra… Hay cậu vào trong ngồi?”
“Thôi khỏi, tui ở đây chờ”. Nhạc Văn Văn chớp mắt nhìn cậu. “Nhưng bồ muốn đi đâu?”
Mười phút sau, Kỷ Nhiên mang theo một túi hành lí nhỏ ra ngoài.
Cậu thắt dây an toàn, nói: “Đưa tôi về bệnh viện”
–
“Chàng trai này”
Tần Mãn đang nằm suy nghĩ sự việc, bỗng bị âm thanh từ bên cạnh cắt ngang.
Bà dì giường bên đến gần, mỉm cười thân thiện rồi bắt chuyện: “Sao cháu lại ở phòng bệnh một mình, cậu bạn kia đi rồi à?”
Tần Mãn “vâng” một tiếng. “Em ấy hơi mệt nên về nghỉ”
“Ầy, chắc là bị dọa thật rồi. Lúc dì đến canteen thì thấy đứa bé kia ngồi im trên ghế dài, đi đi về về hơn nửa tiếng mà không đổi tư thế. Lúc cháu chuyển vào phòng bệnh, hẵng còn hôn mê, mặt cậu ấy khó đăm đăm, cũng may cháu đã tỉnh”
Bà dì thấy chiếc bàn cạnh giường anh trống rỗng. “Bao giờ người nhà cháu đến?”
Sắc mặt Tần Mãn hơi thay đổi nhưng khôi phục như cũ rất nhanh. “Họ đang ở nước ngoài nên sẽ không đến”
“Không đến à? Thế ai chăm sóc cháu?”
“Cháu bị thương không nặng, chờ hết thuốc tê là có thể tự xử lí”. Tần Mãn mỉm cười.
“Không ổn”. Bà dì ngẫm nghĩ. “Như vậy đi, chồng dì năm ngay cạnh cháu, lúc có dì ở đây, cần thì gọi dì, dì giúp cháu”
Tần Mãn mỉm cười, đang định cảm ơn thì cửa phòng bệnh lại mở ra.
Chàng trai kia đi rồi quay về, thay bộ quần áo khác, tay trái xách một túi hành lí, tay phải khiêng giường xếp của bệnh viện, đanh mặt bước vào trong.
Tần Mãn nhìn cậu bằng ánh mắt sáng quắc, đợi cậu đến trước giường bệnh mới hỏi: “Sao em lại về?”
Kỷ Nhiên đáp: “Sợ anh chết ở đây”
“Cháu đến ở cùng à?”. Bà dì yên tâm hẳn. “Quan hệ của hai đứa tốt quá, là anh em phải không? Hay là bạn bè?”
“Bạn bè”
“Anh em”
Hai người đồng thời đưa ra câu trả lời khác nhau.
Bà dì: “…”
Kỷ Nhiên im lặng một lúc. “Anh em khác bố khác mẹ”
Bà dì quay lại chỗ nằm của ông chồng, Kỷ Nhiên cặm cụi vất vả hồi lâu, khó khăn lắm mới dựng xong giường xếp.
Diện tích của cái “giường” này nhỏ đến đáng thương, xoay người rất gian nan.
Bệnh viện không phải khách sạn, tài nguyên khan hiếm, Kỷ Nhiên cũng không muốn thuê phòng bệnh đơn.
Cậu ngồi trên ghế gập, nắm lấy đầu ngón tay Tần Mãn. “Có cảm giác không?”
“Có một chút”. Tần Mãn đáp.
Kỷ Nhiên lại nhẹ nhàng vân vê. “Lát nữa hết thuốc tê, chắc sẽ đau đấy”
“Anh không phải trẻ con, không sợ đau”
Kỷ Nhiên nghi ngờ anh chẳng biết đau là gì.
Sau khi xảy ra tai nạn, Tần Mãn chưa mất ý thức ngay, anh không ngừng đảo mắt khắp người Kỷ Nhiên như đang xác nhận cậu có bị thương hay không. Mãi tới khi nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu, anh mới nhắm mắt hôn mê.
“Ban nãy tôi đi lấy thuốc, tiện thể hỏi bác sĩ về tình hình trước mắt của anh”. Kỷ Nhiên bỗng lên tiếng, giọng điệu rất nặng nề. “Hỏi… Sau này anh có để lại di chứng nào không”
“Rồi sao?”
“Rồi…”
Thấy cậu ngập ngừng, Tần Mãn nhướn mày. “Hửm?”
“Bác sĩ nói…”
Kỷ Nhiên liếc trái liếc phải, ghé sát bên tai Tần Mãn, khẽ thì thầm: “Nói là… Khả năng tình dục của anh có lẽ… Xảy ra vấn đề”
Tần Mãn: “…”
“Người ta bảo chắc anh không cứng được nữa”. Kỷ Nhiên chống khuỷu tay lên giường bệnh, đỡ cằm, chăm chú quan sát nét mặt anh. “Đừng buồn, việc đời thất thường, chờ vết thương trên người anh lành, tôi đưa anh đến viện nam khoa khám bệnh nhé”
“Không sao”. Tần Mãn vô cùng bình tĩnh, đáp: “Anh dùng miệng cũng có thể thỏa mãn em, em thích anh mút em nhất mà”
Bên cạnh vẫn có người, Kỷ Nhiên nghe vậy thì giật mình thon thót, giơ tay bịt mồm anh, cuối cùng gương mặt cậu cũng có nét hồng hào. “Tần Mãn!”
“Nếu em thấy không ổn thì chúng ta có thể mua đồ chơi”. Tần Mãn bị bịt mồm nhưng vẫn nói không ngừng, âm thanh ồm ồm, giọng càng to. “Dù sao cũng không để em khô nước đâu”
Đcm.
Kỷ Nhiên nhịn hết nổi, buông tay ra, đè thấp tiếng, nói: “Anh cố ý phải không?!”
“Ai bảo em tự nguyền rủa bản thân”
Cậu nguyền rủa bản thân lúc nào?
Kỷ Nhiên nghĩ hồi lâu mới hiểu, mặt đỏ bừng, véo nhẹ lên môi anh. “Môi nứt thế này mà vẫn lẻo mép quá nhỉ?”
Buổi tối, Kỷ Nhiên dùng khăn sạch nhúng nước, lau mặt cho Tần Mãn.
Sau đó cậu nằm lên chiếc giường thăm nom chật hẹp kia.
Rèm xung quanh bị cậu kéo căng, trong không gian bé nhỏ dường như chỉ có hai người.
Vẫn còn bệnh nhân chưa ngủ, tiếng TV vang lên từ bên ngoài.
Vì quá mệt nên một người ngày thường ghét bỏ giường khách sạn bây giờ lại cảm thấy rất thoải mái khi nằm trên giường dựng bằng khung sắt.
Tần Mãn hỏi: “Hôm nay em sợ lắm à?”
“Không”. Kỷ Nhiên ngừng lại rồi nói tiếp: “Cái xe ghẻ kia không dọa nổi tôi, mà là anh”
Tần Mãn muốn quay đầu nhìn cậu nhưng bị dụng cụ cố định nên không thể cử động.
Kỷ Nhiên tiếp tục lên tiếng: “Trên đường đi tôi cứ nghĩ mãi, nhỡ anh xảy ra chuyện thì tôi phải ăn nói thế nào với bố mẹ anh”
“Em chỉ nghĩ cái này thôi à?”
“Vậy thì hợp đồng giữa chúng ta lỗ rồi”
Tiếng TV che lấp âm thanh của bọn họ, chỉ anh và cậu mới nghe thấy giọng của đối phương.
Tần Mãn mỉm cười. “Còn gì nữa?”
Kỷ Nhiên yên tĩnh một lát mới gượng gạo đáp: “Hết rồi, chỉ có bấy nhiêu thời gian, sao nghĩ được nhiều?”
Tần Mãn im lặng, thuốc tê hết tác dụng nhưng anh vẫn thấy mệt, trên người có những vết thương nhỏ nhức nhối khiến anh khó chịu.
“Này”
Kỷ Nhiên chợt lên tiếng, hỏi dò: “Anh ngủ chưa?”
“Chưa”
Trả lời xong, đầu bên kia không đáp lại.
Lúc Tần Mãn tưởng cậu đã ngủ thì cuối cùng cũng nghe thấy một câu.
“… Cảm ơn”
Tần Mãn nhướn mày. “Hả? Anh không nghe rõ”
Kỷ Nhiên: “… Tôi cảm ơn anh!”
Tần Mãn mỉm cười, xem ra em khóa dưới không vong ơn phụ nghĩa lắm.
Cơn buồn ngủ của anh tan đi một nửa, nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu rồi hỏi: “Hết rồi à?”
Kỷ Nhiên: “Gì cơ?”
“Cảm ơn là xong?”
Kỷ Nhiên sững sờ, sau đó nói: “Anh còn muốn thế nào nữa?”
Tần Mãn đáp: “Hai chữ này quá sơ sài, em phải dùng hành động thực tế báo đáp anh”
“…”
Kỷ Nhiên nheo mắt, quay đầu nhìn anh, mỉa mai: “Anh đúng là nhất quyết không chịu thiệt nhỉ”
Tần Mãn mỉm cười. “Được không em?”
Kỷ Nhiên do dự một lúc. “Anh muốn gì?”
Tần Mãn ngẫm nghĩ. “Em đồng ý với anh một điều kiện”
“Được”. Kỷ Nhiên đáp ứng, rồi bổ sung rất nhanh. “Nói trước nhé… Không được quá đáng”
Nghĩ đến chuyện gì đó, tai cậu đỏ bừng, đè thấp giọng hơn. “Cũng không được quá dâm”
Cậu nói này khuấy động cảnh tượng ướt át vô hạn trong đầu Tần Mãn, anh hắng giọng. “Trong mắt em, anh là người như vậy à?”
“Ừ”. Kỷ Nhiên mất kiên nhẫn, giục anh. “Rốt cuộc là điều kiện gì, anh nói nhanh lên. Tiền? Hay là nhà? Xe?”
Tần Mãn đáp: “Anh muốn em cai thuốc”
“…”
“Làm được không?”
“… Có phải lúc về trường anh bị cái gì nhập vào không mà ăn nói giống lão chủ nhiệm lớp hồi trung học của tôi thế”. Kỷ Nhiên nhấn mạnh: “Tôi chỉ đồng ý một điều kiện với anh, anh chắc chắn muốn lãng phí nó vào chuyện nhảm nhí này à?”
Tần Mãn nói thật: “Vốn dĩ anh định bảo em đồng ý yêu đương với anh”
Nghe thấy “yêu đương”, trái tim của Kỷ Nhiên đập thình thịch mất khống chế.
“Nhưng anh vẫn muốn chờ em thật sự thích anh”. Tần Mãn im lặng một lát, anh biết cậu ngượng nên khẽ thì thào. “Đương nhiên cũng từng nghĩ đến việc làm tình với em trong phòng bệnh”
Bầu không khí tốt đẹp hoàn toàn tan biến.
“Anh cút đi!”. Kỷ Nhiên mắng.
Tần Mãn nghĩ, bây giờ nhất định mặt em đỏ lắm.
Anh rất muốn ngắm em.
Tần Mãn không thể cử động thân thể, anh không kìm nén nổi, bèn liếm môi, nói: “Có thể thêm một điều kiện nữa không?”
Đối phương đáp lại chẳng hề do dự. “Mơ đi”
Từ chối vô cùng dứt khoát nhưng chưa đến vài giây sau, người ấy lại hỏi: “… Anh muốn thêm điều kiện gì?”
“Không có gì, chỉ là lúc này anh vô cùng muốn hôn em”. Tần Mãn mỉm cười. “Nhưng anh nghĩ, dù em đồng ý thì có lẽ tạm thời cũng không thể thực hiện”
Người bên cạnh im lặng.
Bấy giờ Tần Mãn mới nhận ra mình vừa nói một câu đen tối, e rằng em khóa dưới cho rằng trong não anh chỉ toàn những thứ nhảm nhí, dâm dục nên mới không để ý đến anh.
Anh đành cười bất đắc dĩ.
Các bệnh nhân khác mệt mỏi, bèn tắt TV và đèn, căn phòng hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Tần Mãn nhắm mắt, đang định ngủ thì nghe thấy tiếng sột soạt vang lên từ bên cạnh.
Anh ngửi thấy mùi xà phòng trên người Kỷ Nhiên, tiếp theo, anh cảm nhận được thứ mềm mại nào đó nhẹ nhàng chạm lên môi mình.
“Được chưa?”. Kỷ Nhiên đứng thẳng, đáy mắt lấp lánh trong không gian âm u.
Tần Mãn nhìn cậu, anh chợt cảm thấy bị đâm mười lần cũng đáng giá.