Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Tôi Cuối Cùng Cũng Phá Sản

Chương 3: Chương 3: Một năm bao nhiêu tiền?




Kỷ Nhiên ở nhà nghỉ ngơi một ngày là bình phục.

Cơ thể của cậu trước nay vẫn khỏe hơn người khác, bình thường cũng ít khi bị bệnh, càng khỏi nói đến vết thương ở chỗ bé tí ấy, ngủ dậy thì không đau như trước nữa.

Nhưng cậu không muốn nhúc nhích, chân còn tê nên lại nằm ườn trong nhà thêm một ngày.

Lúc Nhạc Văn Văn gọi điện đến, cậu vừa chặn Tần Mãn xong.

Sau khi Tần Mãn trả lại cậu hai vạn thì họ cũng không nói chuyện nữa. Kỷ Nhiên càng nhìn càng ngứa mắt, cuối cùng chẳng thu tiền, lập tức tắt khung chat.

Bây giờ mới nhớ đến việc chặn anh ta là vì nửa phút trước cậu nhìn thấy vòng bạn bè của Tần Mãn.

Thực ra Tần Mãn cũng chẳng đăng gì, mà chính cậu mới là người vào xem vòng bạn bè của anh ta. Đối phương không cài đặt trạng thái “chỉ xem được trong ba ngày gần đây”, “chỉ xem được trong nửa năm gần đây”, nhưng nội dung bên trong còn ít hơn cả vòng bạn bè “xem được trong ba ngày gần đây” kia của Nhạc Văn Văn. Có năm trạng thái thì đến bốn cái là ảnh chụp chó nhà anh ta, chính là con Bully Mỹ xấu òm, lại còn vai u thịt bắp.

Giống y chang chủ của nó!

Lần này Tần Mãn không đăng chó lên vòng bạn bè mà chỉ có hai chữ đơn giản.

“Tìm việc”

Kỷ Nhiên quả thực đã được mở rộng tầm mắt khi nhìn thấy hai chữ này. Cậu mở đi mở lại avatar để xác nhận thật kỹ rồi mới bằng lòng tin status này đúng là do Tần Mãn đăng.

Tần Mãn lại có thể đăng loại status thế này á?!

Một trong những lí do làm Kỷ Nhiên ghét Tần Mãn là vì anh ta quá thanh cao, ngạo mạn. Tính tình chẳng khác nào ông anh trai cùng cha khác mẹ kia của cậu.

Kỷ Nhiên là con ngoài giá thú, mẹ cậu là một nữ minh tinh vô danh bị ông Kỷ lang chạ bên ngoài, còn cậu là kết quả của một đêm hỗn loạn nào đó.

Sau khi biết chuyện này, ông Kỷ vốn dĩ không định nhận cậu. Nhà họ Kỷ rất phức tạp, vợ cả là mối thông gia với một công ty khác. Bà là một người phụ nữ tháo vát, giỏi giang có tiếng. Ông ta cũng không có ý định vì hạt giống gieo bừa kia mà trở mặt với vợ mình.

Thế nhưng, cuối cùng Kỷ lão phu nhân ra mặt, nghe đâu bà cụ đã nói chuyện thâu đêm với Kỷ phu nhân, cũng không biết đã cho người ta bao nhiêu hời, rốt cuộc cũng làm Kỷ phu nhân nhân nhượng, sắp xếp cho Kỷ Nhiên và mẹ đến nơi khác.

Mẹ của cậu không giống những kẻ thứ ba khác. Con của họ vừa chào đời đã bị nhồi tư tưởng rằng nhất định phải đánh bại con vợ cả để giành tài sản. Mẹ cậu lại liên tục căn dặn cậu phải nhún nhường, làm việc khiêm tốn, chớ nên ngấp nghé những thứ không thuộc về mình, nếu không sẽ biến mất khỏi thế gian này lúc nào chẳng hay; cứ sống một đời tầm thường, mỗi tháng nhận mười vạn qua ngày là được.

Sau khi dặn dò được mười năm, lúc Kỷ Nhiên mười ba tuổi, mẹ cậu mất vì tai nạn giao thông.

Đương nhiên con ngoài giá thú không thể sống cùng với dòng chính, Kỷ Nhiên cứ ở một mình bên ngoài suốt mười năm. Khoảng thời gian đó, đừng nói đến những người khác trong nhà họ Kỷ, ngay cả ông bố ruột kia, cậu cũng chẳng gặp được mấy lần.

Nhưng ông ta không xuất hiện, không có nghĩa là ông ta không tồn tại.

Mặc dù ông không quan tâm cậu, nhưng vẫn sắp xếp trường học cho cậu vì nể mặt Kỷ lão phu nhân.

Để bớt việc thì cậu học cùng trường cấp hai với anh trai mình là Kỷ Duy.

Kỷ Nhiên vẫn nhớ như in cảnh tượng lần đầu tiên cậu gặp Kỷ Duy. Lúc đó cậu có tiết thể dục, chơi bóng rổ mệt bèn đến siêu thị trong trường để mua nước, vừa vào cửa liền trông thấy một đám nam sinh ngồi nói cười hớn hở giữa siêu thị.

Người bên kia nhác trông thấy cậu thì lập tức im bặt.

Không biết nam sinh ngồi bên phải nói gì mà tầm mắt của bọn họ lập tức bắn thẳng về phía Kỷ Nhiên.

Tuy Kỷ Nhiên còn nhỏ nhưng vẫn nhận ra được hàm ý trong những ánh mắt đó.

Coi thường, nhạo báng, miệt thị.

Khi ấy Tần Mãn cũng là một thành viên trong đó, anh ta ngồi chính giữa, là người dùng ánh mắt hờ hững nhất để nhìn cậu, chỉ thoáng liếc qua rồi quay đi. Đuôi lông mày thờ ơ nhướn lên, dường như nhìn Kỷ Nhiên thêm một chút cũng là lãng phí.

Áo đồng phục sạch sẽ, trắng phau như phủ một tầng hào quang lên người anh, làm anh trở nên nổi bật chói mắt, xa xôi chẳng thể nào chạm tới.

Đó là lần đầu tiên cậu gặp Kỷ Duy, nhưng cậu lại chỉ nhớ được Tần Mãn.

Một đóa hoa cao ngạo, lạnh lùng như vậy, nửa phút trước vừa tìm việc trong vòng bạn bè.

“Ê Kỷ Nhiên, bồ có đang nghe không thế”. Nhạc Văn Văn thúc giục trong điện thoại.

Kỷ Nhiên lấy lại tinh thần. “Có, cậu vừa nói gì?”

Nhạc Văn Văn: “… Tui mói là tối nay ghé qua POP đi”

POP là quán bar ruột của họ, cũng là bar hot trong thành phố. Hôm đó, Tần Mãn đưa cậu đi ra từ POP, Kỷ Nghiên nghĩ vậy thì lập tức cụt hứng. “Không đi”

“Sao thế, bồ bận à?”. Nhạc Văn Văn hỏi.

“Không”, Kỷ Nhiên nói bừa một cái cớ. “Hôm nay tôi chơi game”

Nhạc Văn Văn nói: “Đừng mà, game có gì hay chứ? Bồ phải đến, bữa nay tui tổ chức riêng cho bồ đấy!”

Kỷ Nhiên: “Tổ chức cho tôi?”

“Ừ, bồ đưa Tần Mãn đi theo nhé!”. Nhạc Văn Văn hớn hở nói.

Kỷ Nhiên sững sờ. “Tôi đưa anh ta đến làm gì?”

“Đằng ấy đè anh ta chẳng phải vì muốn vấy bẩn ảnh hay sao?”, Nhạc Văn Văn đáp: “Đêm nay tui gọi nhiều người lắm, lúc đó để cho bọn họ cùng chiêm ngưỡng Tần Mãn nhún nhường trước mặt bồ ra sao, đảm bảo sẽ làm bồ sướng tê người!”

“…”

Nhạc Văn Văn không nhắc đến chuyện này thì Kỷ Nhiên cũng sắp quên béng mục đích của mình rồi.

Nhưng sự việc đã lệch khỏi quỹ đạo từ lâu, lúc cậu “giúp đỡ” Tần Mãn, căn bản không hề nghĩ tới việc muốn ngủ với anh ta.

Kỷ Nhiên hừ một tiếng. “Thôi, hôm nay tôi không muốn ra ngoài”

“Đừng mà, tui phím trước với đám người kia là bồ sẽ đưa Tần Mãn theo rồi”, Nhạc Văn Văn nói: “Mọi người đều mong chờ để xem kịch hay đấy!”

** mẹ nó.

Kỷ Nhiên choáng váng đầu óc.

“Nhạc Văn Văn, cậu giỏi nhỉ”

Nhạc Văn Văn cười khúc khích. “Đương nhiên rồi, bồ đã bỏ tiền ra, tui nhất định sẽ trút giận thay bồ”

Tắt máy, Kỷ Nhiên mở group nhảm nhí bị cậu ẩn mấy trăm năm kia ra, quả nhiên mấy chục người trong đó đều trồi lên, ngay cả tên group cũng được đổi thành “Một đêm đáng nhớ ở POP”.

Nhạc Văn Văn rất hiểu cậu, nếu mọi chuyện xảy ra theo đúng kế hoạch của Kỷ Nhiên, thì việc đầu tiên sau khi cậu bao Tần Mãn chắc chắn là sai bảo người ta như chân chạy vặt.

Nhưng bây giờ Kỷ Nhiên không hề muốn gặp Tần Mãn, càng không muốn đưa anh ta đi gặp những người khác.

Cậu sợ Tần Mãn lỡ lời.

Kỷ Nhiên dựa vào sofa, tự bóc cam để ăn, vị ngọt lập tức lan tỏa bên trong khoang miệng.

Hồi lâu sau cậu mới mở mục tìm kiếm trong điện thoại ra, nhập một dòng chữ vào.

“Làm thế nào để thêm lại người đã chặn trên Wechat”



Lamborghini siêu tốc độ màu bạc lướt như bay trên đường, lúc chờ đèn đỏ luôn thu hút được tầm mắt từ bên cạnh.

Kỷ Nhiên không thèm để ý đến việc này, cậu hờ hững đặt một tay lên cửa xe, trên cổ tay là một chiếc đồng hồ tinh xảo, đắt tiền. Tay còn lại cầm vô lăng, đèn đỏ vừa nhảy, chiếc xe lập tức phóng vút đi.

Cậu gặp được Tần Mãn ở nơi đã hẹn.

Anh mặc một chiếc áo hoodie màu trắng, bên dưới là quần jean màu đen. Anh đứng thẳng trên phố, thân hình cao to trông vô cùng bắt mắt.

Kỷ Nhiên không nhịn được mà nhìn lại áo hoodie đen và quần jean trên người mình, cậu cảm thấy như vậy không hợp lắm.

Cậu đang muốn đỗ lại thì thấy một người phụ nữ trung niên ăn diện đẹp đẽ đến gần, không biết thì thầm gì với Tần Mãn.

Nét mặt Tần Mãn hờ hững, lắc đầu.

Đây mới là dáng vẻ Tần Mãn nên có, luôn luôn xa cách, lạnh lùng với người khác.

Kỷ Nhiên đỗ xe xong, đang chuẩn bị xem tiếp thì bỗng chạm phải ánh mắt của Tần Mãn.

Nhìn thấy cậu, anh cau mày, nhận lấy danh thiếp mà người phụ nữ đưa cho rồi bước thẳng về phía chiếc xe.

Tần Mãn lên xe, ung dung thắt dây an toàn. “Thân thể của em ổn chưa?”

Kỷ Nhiên không ngờ vừa đến anh đã dám nhắc đến chuyện này, lúc nhấn ga suýt mất kiểm soát. “Liên quan mẹ gì đến anh?”

“Đương nhiên là có liên quan đến tôi”. Tần Mãn liếc nhìn cậu. “Nếu chưa ổn thì lát nữa không “làm” được rồi”

Kỷ Nhiên hít sâu một hơi, lát nữa cậu còn có việc muốn bàn bạc với Tần Mãn, không thể cãi nhau với anh ta vào lúc này được. “Bố đây chưa nói sẽ lên giường với anh”

Tần Mãn gật gù. “Thế bây giờ chúng ta làm gì?”

Kỷ Nhiên chẳng thèm nhìn anh, cứng nhắc nói: “Ăn cơm”

Kỷ Nhiên đặt chỗ ở một nhà hàng Nhật Bản, không chọn nơi khác vì phòng riêng ở nhà hàng Nhật rất yên tĩnh, tiện nói chuyện.

Sau khi ngồi xuống, cậu cầm menu, chọn bừa hai món.

Đợi đến lúc phục vụ đóng cửa lại, Kỷ Nhiên dựa vào tường, hỏi thẳng: “Bàn chuyện hợp đồng đi, muốn giúp đỡ anh một năm thì cần bao nhiêu tiền?”

Tần Mãn biết Kỷ Nhiên không thích làm việc theo lẽ thường, nhưng khi nghe cậu nói vậy, anh vẫn cảm thấy khá bất ngờ.

Anh mỉm cười, ung dung hỏi: “Em thích đến thế cơ à?”

“… Tần Mãn”. Kỷ Nhiên cau mày, khẽ hất cằm, mất kiên nhẫn đáp: “Nếu như anh không muốn sống ở thành Mãn này nữa thì cứ lảm nhảm tiếp đi”

Kỷ Nhiên cũng chỉ dọa nạt anh mà thôi, tuy rằng nhà họ Tần đã phá sản nhưng một đứa ngoài giá thú như cậu cũng chẳng thể nào vo tròn bóp dẹt người ta được.

Tần Mãn thu lại ý cười, nói: “Để tôi cân nhắc đã”

Kỷ Nhiên hỏi: “Muốn cân nhắc bao lâu? Tôi vội lắm”

“…”

Tần Mãn dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn. Cánh cửa bỗng mở ra, phục vụ cầm một khay sushi ướp lạnh vào.

Đợi người đi rồi, anh mới đáp: “Ăn xong sẽ nói với em”

Kỷ Nhiên không có hứng ăn, cậu lấy điện thoại ra. “Anh cứ ăn từ từ”

Tần Mãn cũng không nói nhiều, cầm đũa lên, ăn rất tự nhiên, tuy rằng anh đã rơi vào đường cùng nhưng từng cử chỉ vẫn rất nhã nhặn. Kỷ Nhiên đã quen ăn uống nhồm nhoàm ở hàng quán vỉa hè, càng nhìn càng thấy chướng mắt.

Vậy là Tần Mãn mới ăn được vài miếng, Kỷ Nhiên đã tung đòn phủ đầu.

“Tôi nói trước cho anh biết”. Cậu nói: “Tôi tìm anh, không phải là để anh ngủ với tôi…”

“Thế em cho tôi tiền làm gì?”. Tần Mãn ngắt lời cậu, giương mắt lên, giọng điệu mờ ám. “Em không thích cơ thể tôi, mà thích tâm hồn tôi à?”

“… Không chỉ là để anh ngủ với tôi”. Kỷ Nhiên nghiến răng sửa lời, cố tình chọn những điều khó nghe để nói. “Anh phải sẵn sàng phục vụ bất cứ lúc nào, phải tuyệt đối nghe lời tôi. Còn nữa, trong thời gian hợp đồng diễn ra, anh không được dan díu với người khác, tôi không thích bị tình nhân cắm sừng… Dù sao tôi cũng có yêu cầu khá cao, vậy nên anh cứ từ từ định giá đi, đừng rẻ rúng bản thân mình”

Kỷ Nhiên rất sĩ diện, lúc trước đã nói về kỳ hạn một năm với Nhạc Văn Văn nên cậu nhất định phải dính tấm da trâu này cho chặt, không thể để trâu bay lên trời.

Tần Mãn nuốt một miếng cá sống, đặt đũa xuống, dùng khăn tay miệng. “Em có bao nhiêu tiền?”

Kỷ Nhiên khựng lại. “Làm gì? Dù sao cũng bao đứt anh được thôi, chỉ cần anh không hét giá trên trời là một, hai trăm triệu gì đó”

“Một, hai trăm triệu không bao được tôi đâu”. Tần Mãn cười. “Có điều tôi quen anh trai em nên sẽ giảm giá cho em… Tôi muốn một nửa khoản tiền trong thẻ của em”

Tâm trạng của Kỷ Nhiên vốn đã ổn định hơn nhiều, nhưng nghe thấy anh ta nhắc đến Kỷ Duy thì lông mày xoắn tít lại.

“Anh không sợ thẻ của tôi rỗng tuếch à?”

“Vậy em có chấp nhận không?”. Tần Mãn hỏi ngược lại.

Thẻ của Kỷ Nhiên có tiền, còn có không ít. Tuy bố ruột không quan tâm nhưng hàng tháng vẫn đều đặn chuyển khoản đến. Bình thường cậu sống một mình, không hút cần cũng không cờ bạc, ngoại trừ mua xe thì cũng chẳng tiêu xài hoang phí. Bây giờ bỏ ra một nửa số tiền cũng là một con số khả quan.

Nhưng từ trước tới nay, Kỷ Nhiên chưa bao giờ quan tâm đến tiền.

“Được”. Kỷ Nhiên đáp: “Đưa cho anh ngay lúc này?”

“Muộn như vậy, ngân hàng đóng cửa rồi”

Kỷ Nhiên không thích làm việc lề mề. “Tôi sẽ hẹn trước với quản lý”

“Không cần vội”. Tần Mãn nói: “Tôi cũng có chạy trốn đâu”

Dứt lời, anh bèn rút một tấm danh thiếp từ trong túi ra, chính là thứ mà người phụ nữ đưa cho trên phố.

Tần Mãn không thèm nhìn, vứt thẳng nó vào trong gạt tàn.

Kỷ Nhiên liếc mắt qua, chỉ trông thấy bốn chữ “Công ty môi giới”

“Chị ta là người tìm kiếm minh tinh?”. Chuyện đã bàn xong nên Kỷ Nhiên rất nhẹ nhõm, cậu châm một điếu thuốc. “Tôi nghe nói bây giờ làm minh tinh kiếm được nhiều lắm… Sao thế, coi thường à?”

“Không có kinh nghiệm, không làm tốt được”. Giọng anh vang lên du dương. “Hơn nữa tôi ngủ với em còn được một khoản tiền kếch xù, cần gì phải tham dự vào việc này”

Kỷ Nhiên bất giác cắn điếu thuốc. “Con mẹ nó, anh đừng mở mồm ra là nói chuyện giường chiếu được không?”

“Em cấm thì tôi không nói nữa”. Tần Mãn nhập vai rất nhanh, anh đứng dậy. “Tôi ăn xong rồi, bây giờ chúng ta đi đâu?”

Kỷ Nhiên ngồi nhìn anh, ánh sáng chiếu từ trên xuống, phủ một tầng bóng mờ lên mặt Tần Mãn, khiến cho cậu chẳng thể nào nhìn rõ biểu cảm thực sự của anh.

Đến giờ phút này, thiết lập tính cách ban đầu của đối phương đã sụp đổ tan tành trong lòng cậu.

Phá sản có thể biến tính cách của một người trở thành như vậy ư?

Cậu nhận ra mình đang lo chuyện bao đồng, bèn nhanh chóng thu lại tầm mắt, dụi điếu thuốc lên trên tấm danh thiếp bị thấm ướt kia.

“Quán bar”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.