Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Tôi Cuối Cùng Cũng Phá Sản

Chương 22: Chương 22: Phải ở bên người yêu




Chưa đầy một tuần, hợp đồng đã được soạn xong.

Luật sư đưa hợp đồng cho Kỷ Nhiên. “Ngài xem cần phải sửa đổi và bổ sung điều gì không”

Kỷ nhiên mở ra, vội vàng nhìn lướt qua rồi gập lại. “Đủ rồi”

Về đến nhà, Kỷ Nhiên vứt hợp đồng lên bàn uống nước.

Người ngồi trên sofa xem phim ngước mắt lên. “Gì thế?”

“Hợp đồng”. Kỷ Nhiên nằm xuống đầu bên kia của sofa. “Anh nhìn xem có gì muốn thêm muốn sửa không, không có thì kí đi”

Tần Mãn cầm lấy hợp đồng, từ từ mở ra, lúc nhìn thấy tên bên A thì nhịn cười, hỏi: “… Bên A là em à?”

Kỷ Nhiên: “Còn là ai được nữa?”

“Không phải Vĩnh Thế à?”

“Không”. Nhớ đến giấc ngủ kinh khủng mấy ngày nay của mình, Kỷ Nhiên không nhịn được mà nói: “Rốt cuộc anh có ký không?”

Nếu muốn Tần Mãn kí hợp đồng với Vĩnh Thế, cậu rỗi hơi không có việc gì làm, hao tâm tổn sức lao đến giành giật người với Kỷ Duy làm gì? Bắc thang cho hắn để hắn thuận lợi tiếp nhận Vĩnh Thế hay sao???

Tần Mãn đọc gần mười phút, Kỷ Nhiên đợi đến sốt ruột, chống cằm hỏi: “Sợ tôi bẫy anh nên mới đọc cẩn thận à?”

Chưa đợi Tần Mãn trả lời, cậu đã lạnh lùng nói: “Thế thì anh nhìn cho kĩ vào, tôi còn thêm mấy điều khoản bất bình đẳng trong đó, bây giờ anh không đổi ý, đến lúc kí xong thì không kịp nữa đâu”

Tần Mãn cong môi, vừa vặn lật đến mặt cuối cùng của hợp đồng.

Kỷ Nhiên đã kí xong tên ở bên A, kiểu chữ ngoáy phóng khoáng nhưng không hề xấu.

Tần Mãn ung dung lấy bút máy từ trong đồ âu ra, đang định kí, anh bỗng sực nhớ ra điều gì, bèn hỏi: “Những điều kiện chúng ta bàn bạc không có ở trong này, nếu tôi kí rồi thì em sẽ không lật lọng chứ?”

Kỷ Nhiên cau mày. “Anh cho rằng tôi giống mấy tên gian thương các anh chắc, bố đây nói được làm được”

Tần Mãn không phản bác, kí vài nét tên của mình, sau đó mới trả hợp đồng lại. “Hợp tác vui vẻ”

Vui được mới lạ.

Kỷ Nhiên giật phắt lấy hợp đồng, đứng dậy bỏ đi. Cậu đến garage, trước khi mở cửa xe ra thì không nhịn được mà quay lại, hỏi người phía sau: “Anh lẽo đẽo theo tôi làm gì?”

Tần Mãn đáp: “Vừa dứt lời đã trở mặt?”

“… Một người đàn ông như anh không có chuyện khác để làm à?”. Kỷ Nhiên ngồi vào trong xe. “Anh nhận tiền rồi, rốt cuộc đã đọc qua tài liệu về Vĩnh Thế chưa? Hiểu rõ công ty được bao nhiêu? Tôi không hi vọng mình bỏ ra nhiều tiền như vậy, cuối cùng lại mời về một kẻ vô dụng”

“Em yên tâm, tôi hiểu rõ tình hình hiện tại của Vĩnh Thế hơn em nhiều. Bây giờ bố em làm chủ công ty, tuy vào một cuộc họp cấp cao năm ngoái từng nói sẽ trao quyền cho Kỷ Duy, nhưng thực tế hạng mục trong tay cậu ta không nhiều. Công ty còn có mấy tay lão làng, trong đó có hai người có quan hệ khá sâu với Kỷ Duy. Nếu em vào công ty thì chắc chắn sẽ bị bọn họ gây khó dễ…”

Tần Mãn ung dung tự thuật, nói gần mười phút, sau đó mới nhìn sang Kỷ Nhiên đang nghe rất say sưa, mỉm cười bảo: “… Sau này tôi sẽ nói rõ ràng cho em chuyện về phương diện này. Hoàn cảnh và trường hợp hiện giờ, hình như không thích hợp để nhắc đến mấy vấn đề này cho lắm”

Trước kia Kỷ Nhiên từng đồng ý với lão phu nhân rằng sẽ không tranh giành Vĩnh Thế với Kỷ Duy, vậy nên từ trước đến nay cậu chưa từng hiểu rõ về công ty.

Hai năm qua, bởi vì có việc nên cậu mới bắt đầu điều tra Vĩnh Thế. Tra thì cũng có tra được một chút, nhưng không chi tiết được như Tần Mãn, ngay cả thông tin về vợ con của mấy tên bảo vệ trong công ty cũng bị anh ta nắm rõ trong lòng bàn tay!

Cậu giấu đi sự kinh ngạc trong mắt, ấn cửa xe rồi mở khóa.

“… Lên xe”

Kỷ Nhiên đến xưởng sửa xe.

Tần Mãn không có hứng thú sâu sắc với xe, bình thường nếu chiếc xe đang sử dụng gặp trục trặc, anh sẽ bảo trợ lý mang đi sửa, rất ít khi đến những nơi này.

Anh ngắm nghía xung quanh, phát hiện ra chỗ sửa xe này của bọn họ hình như không giống với những nơi khác, bên trong toàn là xe thể thao giá trị xa xỉ. Trong đó, chiếc xe màu xám đậm có vẻ ngoài nổi bật nhất, nó được đặt ở giữa xưởng, bên trên còn có rất nhiều băng quấn màu vàng.

Nhạc Văn Văn và Trình Bằng đã đến từ lâu, họ đang ngồi cạnh chiếc xe kia, chủ xe là ai, khỏi cần nói cũng biết.

Kỷ Nhiên chưa tắt máy thì đã mở cửa bước xuống, cố tình sai bảo anh: “Anh tìm chỗ để xe”

Tần Mãn nhướn mày. “Ừ”

Anh nhìn thấy Kỷ Nhiên đi đến cạnh chiếc xe kia, đưa tay sờ lên đuôi cánh của nó, ánh mắt của cậu dịu đi rất nhiều.

Kỷ Nhiên hỏi: “Chuẩn bị xong rồi à? Đã kiểm tra chưa?”

Thợ sửa xe tiến đến gần, bọn họ là người quen nên gã ta cũng nói chuyện rất thoải mái. “Chuẩn bị xong rồi, đã kiểm tra, rất hoàn hảo”

Gã tháo găng tay xuống, vỗ vai Kỷ Nhiên. “Hình như cũng lâu rồi cậu không thi đấu nhỉ, cố lên nhé. Lúc đó nhớ quảng cáo cho xưởng của chúng tôi đấy”

Dù thợ sửa xe có đeo găng nhưng trên ngón tay vẫn dính vết bẩn màu đen, gã ta vừa chạm vào thì đã nhuốm bẩn chiếc áo limited hàng hiệu xa xỉ của cậu.

Kỷ Nhiên không hề để ý, gật gù đáp: “Cảm ơn nhé”

“Tiểu Nhiên Nhiên ơi, bồ tới muộn quá đi”. Nhạc Văn Văn tạm dừng show tuyển chọn trong di động, phàn nàn: “Tui với Trình Bằng ở đây đợi gần nửa tiếng rồi đấy”

“Đã bao không cần đến mà”. Kỷ Nhiên nói: “Có việc chậm trễ, lát nữa mời hai người ăn cơm”

“Tôi cũng có đến chờ ông đâu”. Trình Bằng nói.

Kỷ Nhiên mỉa mai: “Thế đến ngắm cảnh à?”

Trình Bằng đáp: “Tôi đến đặt xe cho Trần An”

Kỷ Nhiên: “…”

Tuy đây là xưởng sửa chữa nhưng ông chủ có chỗ dựa có nhiều mánh khóe, còn hợp tác với rất nhiều tay đua nên mua xe ở đây còn nhanh hơn trong showroom.

Trình Bằng vui vẻ. “Sao lại nhìn tôi như thế, mua xe cho tình nhân chẳng phải là một chuyện rất bình thường hay sao”

Thợ sửa chữa nói xe còn phải rửa nên Kỷ Nhiên tìm ghế ngồi đợi, cậu hỏi: “Đặt cái nào?”

Trình Bằng báo tên, dù không phải xế xịn nhưng cũng khoảng một trăm vạn.

“Ông mới ở bên thằng bé đó được bao lâu mà đã tặng xe rồi”. Nhạc Văn Văn nói: “Cũng cam lòng quá nhỉ”

“Thích thì mua thôi”. Trình Bằng nhớ đến điều gì. “Phải rồi, xe này gần đây đang giảm giá, hai ông ai cần thì có thể nhân lúc này mua luôn”

Kỷ Nhiên nói: “Không mua, đây chẳng thiếu mười vạn giảm giá nhưng garage trong nhà chật chỗ rồi”

Lúc này Tần Mãn đã đỗ xe xong, đang đi về phía bọn họ.

Trình Bằng và Tần Mãn nhìn nhau, gật đầu coi như chào hỏi, sau đó mới dùng âm lượng chỉ có Kỷ Nhiên mới nghe được, cười nói: “Ông có thể mua cho Tần Mãn một cái”

“… Sao tôi phải mua xe cho anh ta? Tôi có điên đâu”. Kỷ Nhiên đáp.

“Tiểu Mãn Mãn ơi”. Nhạc Văn Văn thấy anh đến thì tủm tỉm cười chào hỏi. “Sao anh cũng tới đây thế?”

“Chào cậu”. Tần Mãn cười. “Phải rồi, chuyện lần trước do tôi không cẩn thận, tay còn đau không?”

Câu nói dịu dàng đánh thẳng vào tim Nhạc Văn Văn. “… Không đau nữa”. Cậu kéo một cái ghế trống ra, nhiệt tình nói: “Nào, anh ngồi đây đi”

Nụ cười giả dối kia cũng chỉ lừa được Nhạc Văn Văn thôi.

Kỷ Nhiên bực bội ngoảnh mặt đi.

“Cảm ơn”. Tần Mãn ngồi xuống, biết mà còn cố tình hỏi: “Cậu đến sửa xe à?”

Nhạc Văn Văn ngẩn người. “À, sửa xe thì đúng nhưng không phải của em. Chẳng phải Tiểu Nhiên Nhiên sắp thi đấu hay sao, nên đến kiểm tra ấy mà. Sao thế, cậu ấy không nói cho anh à?”

Tần Mãn hỏi: “Thi đấu?”

Trình Bằng cười, đáp: “Ừ, Cố Triết tổ chức, ngay đầu tháng sau”

“Nói nhiều với anh ta làm quái gì?”. Kỷ Nhiên đứng phắt dậy. “Tôi vào toilet đây”

Đợi Kỷ Nhiên đi rồi, Tần Mãn mới hỏi lại chắc chắn. “Trận đấu đua xe? Có tính chất tư nhân à?”

“Không hẳn là tư nhân. Cố Triết có quan hệ nên chắc cũng gán tên tuổi cho trận đấu, đây là đường đua chính quy”. Trình Bằng nói.

Nghe thấy tên Cố Triết, ngón trỏ của Tần Mãn tùy tiện gõ vài cái lên đùi, anh chợt hỏi: “Kỷ Nhiên chơi đua xe bao lâu rồi?”

“Vẫn chơi đó giờ mà”. Nhạc Văn Văn ngẩng đầu, rời mắt khỏi di động rồi nhìn Tần Mãn. “Không phải là anh chưa trông thấy Tiểu Nhiên Nhiên đua xe đấy chứ?”

Quả thật là chưa từng.

Tần Mãn lập tức cảm thấy tò mò, không kìm được mà liếc mắt về phía chiếc xe thể thao giữa xưởng.

“Em ấy đua tốt lắm à?”

“Đương nhiên rồi!”. Nhạc Văn Văn nói: “Không biết bao nhiêu câu lạc bộ đến mời chào, nhưng hình như Tiểu Nhiên Nhiên không thích làm tay đua nên đã từ chối cả rồi, sau này cũng không đua xe nữa. Lần này nếu không phải vì phần thưởng quán quân, chắc chắn cậu ấy cũng chẳng đến đâu”

Tần Mãn hỏi: “Phần thưởng gì vậy?”

“Găng tay có chữ kí của Chester Kennelly”. Nhạc Văn Văn chớp mắt. “Thần tượng của Tiểu Nhiên Nhiên”



Rất nhanh, Tần Mãn đã được chứng kiến dáng vẻ đua xe của Kỷ Nhiên.

Trận đấu đang gần kề, Kỷ Nhiên lấy được xe luôn trong ngày, bao trọn gói làn xe huấn luyện.

Khi Kỷ Nhiên thay trang phục đua xe đi ra, Tần Mãn nhìn cậu không rời một lúc lâu.

Quần áo của Kỷ Nhiên có màu caro đỏ thẫm, bên trên không có nhãn hiệu LOGO thừa thãi, đơn giản hơn xe của cậu rất nhiều, điểm trang trí duy nhất chính là hoa văn ngọn lửa sau lưng. Quần áo ôm lấy thân hình cao lớn của cậu, lưng rộng eo thon, rất đẹp mắt.

Cậu kẹp mũ bảo hiểm trong tay, trò chuyện cùng quản lý.

Chỉ lát sau, ánh mắt của Tần Mãn đã bị phát hiện, Kỷ Nhiên nhìn anh, cảnh giác hỏi: “… Nhìn gì?”

Tần Mãn cười, đáp: “Nhìn em đẹp”

Kỷ Nhiên: “…”

Đồ nịnh bợ!

Quản lý vô cùng hiểu biết: “Em đi chỉnh CCTV nhé”

Kỷ Nhiên nói: “Chẳng biết hôm nay tôi sẽ chạy bao lâu nữa, nếu anh đợi chán rồi thì về, không ai ép anh ngồi đây”

“Ừ, anh không đi”. Tần Mãn đáp: “Em chú ý an toàn nhé”

Kỷ Nhiên vui vẻ: “Có phải anh còn muốn bảo tôi lái chậm nữa không?”

Tần Mãn định nói tiếp thì di động trong túi quần vang lên, anh nhìn màn hình báo, hơi cau mày.

“Tiểu Nhiên Nhiên!”. Ở đầu bên kia, Nhạc Văn Văn cầm cờ đua, thúc giục cậu: “Đã lắp xong TV! Có thể bắt đầu rồi!”

Kỷ Nhiên không nói dông dài với Tần Mãn nữa, cậu nhanh chóng đi về phía trước, ngồi vào trong xe, thành thạo đội mũ bảo hiểm lên đầu.

Tần Mãn cất di động vào trong túi, không muốn nghe. Ai ngờ bên kia vừa cúp thì lại gọi tiếp.

Anh mím môi, cầm di động đi ra ngoài.

Người gọi đến là Kỷ Đường, không biết cô lấy được số của anh từ đâu, mấy ngày nay cứ hẹn anh mãi, còn nhờ anh giúp đỡ rất nhiều vấn đề lặt vặt. Anh từ chối không biết bao nhiêu lần, đối phương càng bị ngăn, càng dũng cảm.

“Anh Tần Mãn ơi”. Giọng nói của thiếu nữ vô cùng dè dặt, còn mang theo một chút chờ mong. “Hôm nay anh có rảnh không? Gần đây có một bộ phim bom tấn Âu Mỹ mới khởi chiếu, anh có hứng thú không?”

“Xin lỗi, hôm nay tôi có việc rồi”. Tần Mãn hờ hững trả lời.

“À, vậy sao…”. Kỷ Đường gom hết dũng khí lại. “Em có thể hỏi là chuyện gì được không?”

Tần Mãn nhìn chiếc xe cách đó không xa, lời ít ý nhiều. “Phải ở bên người yêu”

Đầu dây bên kia im lặng đúng nửa phút.

“Anh có bạn gái rồi à???”. Kỷ Đương hoảng hốt. “Nhưng anh của em nói anh không có…”

Tần Mãn cắt lời cô. “Sau khi tốt nghiệp, tôi và Kỷ Duy rất ít liên lạc với nhau, có lẽ cậu ta thật sự không biết”

Lời này nghĩa là tôi và Kỷ Duy cũng chẳng thân thiết lắm đâu.

Kỷ Đường thẹn đỏ mặt, nhưng trong lòng vẫn ấm ức không chịu bỏ qua. “Không, không sao, nếu như chị ấy muốn đến thì em có thể đặt hai vé xem phim”

“Không đâu”. Tần Mãn nhớ tới ánh mắt cảnh cáo ban nãy của Kỷ Nhiên, cúi đầu cười thành tiếng. “Em ấy không thích tôi quá gần gũi với người khác. Sau này nếu có việc gấp hoặc cần giúp đỡ…”

Kỷ Đường cứ tưởng tiếp theo anh sẽ nói “Cứ liên lạc với tôi”, không ngờ người ở đầu dây bên kia ngừng một lúc rồi mới nhẹ nhàng thốt lên: “Tôi đề nghị cô nên liên lạc trực tiếp với Kỷ Duy, cậu ta sẽ giúp cô”

Sau khi giải quyết xong, Tần Mãn cúp máy, quay về khu nghỉ ngơi.

“Về rồi à? Đúng lúc lắm, camera hành trình vừa được kết nối xong”. Trình Bằng ngồi trên sofa, lấy hộp thuốc ra. “Làm một điếu nhé?”

“Không”. Tần Mãn từ chối.

Anh liếc mắt nhìn về phía màn hình đằng trước, lập tức không thể rời mắt.

Camera hành trình đặt gần vô lăng, hình ảnh được quay lại rõ ràng ở ghế lái đang hiện lên hoàn chỉnh trên màn hình.

Kỷ Nhiên đội mũ bảo hiểm, gương mặt bị che kín. Tần Mãn chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của đối phương.

Lông mi của cậu rất dài, con ngươi sâu thẳm màu hổ phách lơ đãng liếc camera, ánh mắt vừa bướng bỉnh vừa phóng khoáng.

Trình Bằng nhả ra một luồng khói, đột nhiên lên tiếng: “Nhìn thế này trông Kỷ Nhiên thật đẹp”

Tần Mãn thu hồi tầm mắt, quay sang lạnh lùng nhìn hắn.

Ánh mắt của anh vô cùng lạnh nhạt và tràn ngập cảnh giác, chẳng khác nào con hổ dữ bị xâm phạm lãnh thổ, so với tình nhân hiền hòa, ngoan ngoãn trước mặt Kỷ Nhiên thì hệt như hai người hoàn toàn khác nhau.

Ngón tay cầm thuốc của Trình Bằng siết chặt lại, bị nhìn chằm chằm đến mức da đầu run rẩy. Hắn chuẩn bị nói chuyện để xoa dịu bầu không khí thì Nhạc Văn Văn cách đó không xa vung cờ lên, theo tiếng động cơ rung trời, chiếc xe vọt ra khỏi đường đua như chớp giật.

Lúc hắn quay đầu lại thì nét mặt của Tần Mãn đã khôi phục như thường. Anh ngồi trên sofa, nhàn nhã xem tình hình thực tế trên đường băng, dường như lần đối mặt ban nãy chỉ là ảo giác của Trình Bằng.

“…”

Trình Bằng vội vàng rít sâu một hơi thuốc, chợt cảm thấy vô cùng lo lắng cho tương lai của bạn tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.