Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Tôi Cuối Cùng Cũng Phá Sản

Chương 48: Chương 48: Tôi chỉ cần anh trung thành trên giường




Lúc Kỷ Nhiên vào phòng sách, bên trong chỉ có Kỷ Quốc Chính đang cúi đầu đọc báo.

Xem ra tin tức muốn công bố tiếp theo có liên quan đến cậu.

“Đến rồi”. Kỷ Quốc Chính không ngước mắt lên. “Ngồi đi”

Kỷ Nhiên cười phớt lờ. “Tôi không ngồi, bố nói xong, tôi đi luôn”

“Tôi bảo anh ngồi, anh phải ngồi”. Kỷ Quốc Chính nói: “Chuyện gần đây trên mạng không ảnh hưởng đến anh chứ”

Kỷ Nhiên ngồi phịch xuống sofa đối diện với Kỷ Quốc Chính. “Không có”

“Ừ, đàn ông không thể bị những lời gièm pha vớ vẩn này đánh gục”. Kỷ Quốc Chính cầm tài liệu bên cạnh, ném về trước mặt cậu. “Anh nhìn đi”.

Kỷ Nhiên không nhận. “Cái gì đấy?”

“Chẳng phải anh không vừa ý dự án trên tay hay sao? Dự án mới đấy, vừa bắt đầu, cuối tuần sẽ có người đưa tài liệu cho anh, đây là bản thiết kế ban đầu, làm cho tốt vào”.

Kỷ Nhiên cau mày, mấy ngày nay cậu đều chuẩn bị tốt để tiếp nhận những công tác đã được giải quyết ổn thỏa, sao đột nhiên lại có dự án mới rơi xuống. Nhìn độ dày của xấp giấy, quy mô dự án có vẻ không hề nhỏ.

Cậu cầm lên, lật trang đầu tiên liền hiểu rõ – “Văn bản khai thác thành phố mới Vượng Hưng”.

Cậu bật cười, không nhìn tiếp, khép tài liệu lại. “Mảnh đất này sắp đấu giá rồi, tôi chẳng chuẩn bị gì hết, không làm được”

Kỷ Quốc Chính gập báo lại, mặt mũi trông rất nghiêm túc. “Anh tưởng anh đang ở nhà, muốn nhận là nhận, không muốn là đẩy chắc? Anh chỉ làm thuê, dự án chọn anh chứ không phải anh chọn dự án! Đợi đến lúc anh tự làm ông chủ thì hẵng bới móc công việc”

“Trước kia đã có người quan sát mảnh đất này, ngày mai tài liệu sẽ được giao đến tay anh. Anh làm cho hẳn hoi, biết chưa?”

Kỷ Nhiên không thích nói vòng vo, cậu vào thẳng vấn đề: “Chẳng lẽ bố cho rằng, Tần Mãn là nhân viên trong công ty nên phải dâng đất của mình cho bố chắc?”

Kỷ Quốc Chính nói: “Dâng cái gì mà dâng? Giá chúng ta đưa ra không hề thấp”

“Nhưng tôi thấy cũng chẳng cao lắm”. Kỷ Nhiên lật về phía sau.

“Bán đất không thể chỉ nhìn giá, những công ty khác mua được mảnh đất này nhưng chưa chắc đã gánh được khu Vượng Hưng. Mục tiêu của chúng ta chính là xây dựng phố thương mại lớn nhất thành Mãn, tới lúc đó lượng du khách đến Vượng Hưng nhiều hơn, cậu ta có thể giành được rất nhiều chỗ tốt”

“Anh ấy có thể giành được chỗ tốt gì?”. Kỷ Nhiên ngả người về sau. “Hơn nữa, nếu người ta đã tổ chức buổi đấu giá thì kẻ nào ra giá cao mới có, cái giá này của bố thì tranh giành thế nào với người khác?”

Mấy miếng đất ở gần Vượng Hưng đều thuộc về Tần Mãn, nếu như một miếng bị Vĩnh Thế lấy đi, đừng nói mở tòa nhà thương mại bên cạnh, sau này tiếp tục đấu giá cũng nhất định sẽ bán được giá hời, sao không phải là chỗ tốt?

Quả thật, suy nghĩ của đứa con này không linh hoạt bằng Kỷ Duy.

Kỷ Quốc Chính cũng lười giải thích với cậu, ông ta nói: “Vậy nên mục tiêu của anh là đi thuyết phục cậu ta, để cậu ta hủy bỏ buổi đấu giá, ký thẳng hợp đồng với bên ta”

Kỷ Nhiên đáp lại chẳng hề do dự: “Không làm nổi”

Bây giờ Tần Mãn thiếu tiền như vậy, sao anh ta có thể đồng ý, hơn nữa, cho dù không thiếu thì cũng chẳng có thằng ngốc nào chê tiền.

“Việc thành do người”. Kỷ Quốc Chính nói: “Tôi chuẩn bị dự án này lâu rồi, đã có người liên hệ với những nhãn hiệu lớn, bây giờ chỉ thiếu một miếng đất mà thôi. Nếu anh làm trót lọt, bố sẽ cho anh hai chiếc ô tô”

Nói xong câu cuối, giọng điệu của ông ta chậm hơn rất nhiều. “Đương nhiên không thể là xe đua, thứ đó quá nguy hiểm, sau này đừng làm nữa, đã biết chưa?”

Ông ta nhớ Kỷ lão phu nhân nói, đứa con này của ông chỉ thích mềm, không thích cứng.

“Tôi không cần xe”. Kỷ Nhiên im lặng một lát. “Nếu Tần Mãn buông lỏng thì ông có thể cho anh ta lợi lộc gì?”

Kỷ Quốc Chính nhăn mày, sao thằng bé lại mưu cầu chỗ tốt cho người ngoài thế này?

“Trong văn bản thiết kế đã ghi giá cả rõ ràng”

“Nhưng những thứ này không đủ, lừa trẻ con đấy à”. Kỷ Nhiên nói: “Thế này đi… Bố phải cho anh ta tham gia vào thành phố thương mại kia”

“Nói năng vớ vẩn! Đó là dự án của Vĩnh Thế, sao có thể để người ngoài xen vào?!”. Kỷ Quốc Chính mất sạch kiên nhẫn. “Nằm mơ giữa ban ngày. Tiền vốn chỉ có bấy nhiêu, anh xem mà làm. Đây là cơ hội chỉ có một lần, anh tự cân nhắc xem có nên nắm chắc không”

Ai thèm cái cơ hội vớ vẩn này.

Kỷ Nhiên thầm nhủ trong lòng, nhưng vẫn mỉm cười. “Được thôi, tôi sẽ nói với anh ta”. Bây giờ cậu không muốn tiếp tục đôi co về vấn đề này nữa.

Cậu định muốn đứng dậy. “Chuyện đã bàn xong, tôi đi trước”

Kỷ Quốc Chính nói: “Ngồi xuống, vẫn có việc muốn thương lượng với anh”

Kỷ Nhiên khựng lại, ngồi phịch xuống một lần nữa. “Còn gì nữa?”

Kỷ Quốc Chính đáp: “Sau khi dự án này kết thúc, anh ra nước ngoài”

Kỷ Nhiên ngỡ rằng mình nghe nhầm. “Cái gì?”

“Tôi với bà nội anh bàn bạc rồi, định đưa anh ra nước ngoài du học”. Kỷ Quốc Chính nói: “Bà sẽ giúp anh chọn trường, chờ anh hoàn tất dự án này thì thu dọn rồi bay luôn”

Kỷ Nhiên im lặng nhìn ông ta bằng ánh mắt âm u, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Lí do?”

“Học nhiều một chút cũng không có chỗ nào xấu”. Kỷ Quốc Chính đáp: “Dù những lời bàn tán trên mạng đã biến mất nhưng với tình hình hiện giờ của anh, ra nước ngoài né tránh vẫn là tốt nhất, đỡ bị người ta điều tra được chuyện gì. Mấy năm sau anh quay lại thì chuyện cũng lắng xuống rồi”

Vốn dĩ ông ta định đưa cậu đi luôn vào học kỳ này, nhưng vì chuyện mảnh đất nên mới tạm thời giữ lại.

Thấy Kỷ Nhiên không đáp, ông ta tiếp tục mở mồm: “Sao, không vui à? Nếu không phải năm đó ông nội anh giữ tôi lại học cách quản lý công ty, bây giờ tôi vẫn ở nước ngoài không về đấy”

“Nếu không có chỗ nào xấu…”. Kỷ Nhiên mỉa mai: “Vậy thì sao bố không đi học?”

Kỷ Quốc Chính sững sờ: “Cái gì?”

“Có ông lão sáu, bảy mươi tuổi vẫn quay lại giảng đường, nếu bố thật sự thích học hành thì tự đi đi”. Kỷ Nhiên đứng phắt dậy, cầm tài liệu bước ra ngoài. “Tôi chẳng có hứng thú với việc học, ai thích ra nước ngoài thì ra, dù sao tôi cũng không đi đâu”

Dứt lời, cậu bèn làm ngơ trước tiếng gọi của người phía sau, đi thẳng ra cửa.

Lúc Kỷ Nhiên đi từ trên tầng xuống thì gặp Kỷ Duy.

Kỷ Duy: “Mày…”

Kỷ Nhiên mất kiên nhẫn hỏi: “Sao?”

Nét mặt của hắn rất phức tạp, lưỡng lự mãi không nói, miệng cứ mấp máy liên tục, rất lâu sau mới thốt lên: “… Không có gì”



Lúc về Kỷ Nhiên lái xe.

Sau khi thắt dây an toàn, cậu ném tài liệu vào lòng Tần Mãn.

Tần Mãn: “Cái gì thế em?”

“Dự án mới”

Tần Mãn lật vài trang, lập tức hiểu rõ.

“Anh đừng hiểu lầm…”. Kỷ Nhiên ngừng lại một chút. “Thôi vậy, chính là ý đó đấy, bố tôi vừa muốn đất trong tay anh, vừa không muốn bỏ tiền. Anh xem bản thiết kế này có ổn không, ổn thì làm, không ổn thì bỏ”

Tần Mãn mỉm cười. “Em thấy ổn không?”

Kỷ Nhiên: “Tôi thấy không ổn”

Cứ như thể hai người họ đang chơi vè đọc nhịu vậy (1).

(1) Vè đọc nhịu: vè đọc nhịu, cụm từ đọc líu lưỡi (vè khó đọc nên dễ nhịu), cụm từ khó phát âm đúng hoặc khó phát âm nhanh (Ví dụ như câu: Nồi đồng nấu ốc, nồi đất nấu ếch)

“Để tôi cân nhắc trước đã”. Tần Mãn đặt tài liệu sang bên cạnh rồi hỏi: “Ông ấy còn nói gì với em nữa?”

Kỷ Nhiên nhìn về phía trước. “Anh có ý gì?”

“Tôi thấy sắc mặt em không tốt”

Từ lúc Kỷ Nhiên đi từ trên tầng xuống, trên mặt đã viết hai chữ “giận dữ” to đùng.

“Không có”. Kỷ Nhiên im lặng một lúc nhưng vẫn thấy giữ trong lòng rất khó chịu. “Họ muốn tôi ra nước ngoài”

Thật ra du học vốn dĩ không phải chuyện xấu.

Nhưng lần này, rõ ràng Kỷ Quốc Chính quan ngại việc cậu bẽ mặt trên mạng, mới vội vàng tống cổ cậu đi.

Ban nãy chính là lần đối thoại dài nhất trong hơn hai mươi năm giữa cậu và Kỷ Quốc Chính.

Người cha trên danh nghĩa này của cậu không an ủi về việc cậu phải chịu đựng bạo lực mạng trước đây, cũng chẳng hề nhắc đến người phụ nữ đã mang nặng đẻ đau cho mình, thứ duy nhất ông ta quan tâm là mảnh đất kia.

Cuối cùng, thậm chí còn muốn ném cậu đến nơi đất khách quê người?

Nếu Tần Mãn dám nói ra những câu như “Ra nước ngoài khá tốt”, nhất dịnh cậu sẽ mở xe đá văng anh ta.

Tần Mãn hoàn toàn không biết mình đang đứng ở trung tâm của mảnh đất cấm.

Anh quay đầu, nhíu mày hỏi: “Em đi rồi, tôi phải làm sao?”

Trước mặt có đèn đỏ, động tác phanh xe của Kỷ Nhiên nặng hơn một phần.

Cậu kinh ngạc ngoảnh sang. “Cái gì mà… Anh phải làm sao?”

“Bây giờ tôi đang sống dựa vào em”. Tần Mãn ngẫm nghĩ. “Hay là em cũng đưa tôi theo nhé?”

“… Anh có đủ tiền để mua lại nhà cũ, còn có mảnh đất sắp bán, sao thiếu tôi lại không sống được?”

Tần Mãn: “Chắc phải một thời gian nữa giấy niêm phong nhà mới được hủy, tôi đã đưa tiền cho bố mẹ; còn quá trình sang tay mảnh đất kia cũng phải mất vài tháng”

“Anh đưa hết cho bố mẹ à?”. Kỷ Nhiên không còn gì để nói. “Anh không giữ lại một chút để phòng thân ư?”

“Tôi ăn của em, uống của em, ở nhà em, giữ tiền làm gì?”. Tần Mãn mỉm cười với cậu.

Kỷ Nhiên bỗng thốt lên: “… Ban nãy anh nói muốn ra nước ngoài với tôi?”

“Ừ”. Tần Mãn ngồi thẳng lưng. “Em ra nước ngoài du học hay công tác?”

“… Học”

“Vậy chắc em sẽ ở phòng trọ gần trường nhỉ. Lúc đó tôi sẽ học nấu cơm, trông nom nhà cửa, chờ em tan học trở về. Ngày nghỉ, chúng ta sẽ tới mấy hòn đảo nhỏ lân cận vui chơi”. Giọng điệu của Tần Mãn nhẹ tênh. “Nếu em thích sôi động thì người nước ngoài rất hứng thú với party, thỉnh thoảng có thể tổ chức một, hai lần… Có điều party quá giới hạn thì không được”

“Tần Mãn”. Kỷ Nhiên im lặng lắng nghe một lúc mới cắt ngang lời anh. “… Anh có hiểu rõ quan hệ giữa chúng ta không?”

“Tôi chỉ cần anh trung thành trên giường, anh không phải làm những chuyện dư thừa, tôi cũng không khiến anh phải luôn luôn ở bên tôi”

Tần Mãn mỉm cười: “Vậy nếu em có nhu cầu thì phải làm sao, tôi không thể ngồi máy bay đến thỏa mãn em mãi được”

Sao lại nói đến phương diện này rồi?

Kỷ Nhiên siết chặt vô lăng. “Dù có thì một mình tôi cũng tự giải quyết được”

“Giải quyết thế nào?”. Tần Mãn đột nhiên quay sang nhìn cậu.

“Ở nước ngoài có nhiều người như vậy, tôi cũng không thể nghẹn chết…”. Cậu bỗng im bặt.

Bởi vì cậu cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh.

Sắc bén, âm u, không vui.

Trái tim của Kỷ Nhiên nảy lên, nói hết câu: “Hơn nữa tôi sẽ không đi, tôi vẫn còn chuyện cần làm trong nước”

Trong xe yên tĩnh lại vài giây.

Đèn xanh đã sáng, nét mặt của Tần Mãn cũng khôi phục lại như thường, những biểu cảm ban nãy lập tức tan biến.

Anh hỏi: “Chuyện gì thế? Tôi có thể giúp được gì không?”

“Không”. Kỷ Nhiên nói: “Anh không thể làm những chuyện khác hay sao? Anh không muốn Đông Sơn tái khởi à? Cứ dính lấy tôi làm gì, tất cả tiền bạc của tôi đã bị anh ép sạch rồi, anh có ra vẻ trước mặt tôi thì cũng chẳng giành được chỗ tốt nào đâu”

(2) Đông Sơn tái khởi: đợi thời thế để trở lại như xưa.

Tần Mãn mỉm cười, đột nhiên hỏi: “Nếu tôi kí hợp đồng với Vĩnh Thế, em có được lợi gì không?”

“Chẳng có lợi lộc quái gì”

Chỉ có hai chiếc xe, cậu còn chẳng thèm để vào mắt.

Lúc cầm dự án này, cậu từng nghĩ, nếu cậu giữ được mảnh đất thì có thể đòi hỏi chức vị cao hơn với Kỷ Quốc Chính, vậy thì ID nhân viên của cậu có thể điều tra được nhiều tài liệu, cũng dễ dàng tìm chuyện cũ hơn.

Nhưng suy nghĩ này đã bị cậu dập tắt trong nháy mắt.

Mảnh đất này chẳng qua chỉ là một dự án với Vĩnh Thế, nhưng nó lại là tất cả của Tần Mãn. Bằng bản lĩnh của Tần Mãn, nếu quyền sử dụng đất biến thành tiền mặt, Tần Mãn sẽ có rất nhiều không gian phát huy, ít nhất có thể thay đổi số phận của anh.

Kỷ Nhiên: “Được rồi, coi như tôi chưa từng đề cập, anh cứ đấu giá mảnh đất này, cầm được tiền thì mang đi làm ăn. Chẳng phải mấy thằng bạn vô dụng của anh coi thường anh hay sao? Đến lúc đó buộc tiền thành một cục rồi đập lên đầu nó, đập mạnh vào, ai bảo nó trông mặt bắt hình dong”

Tần Mãn chống tay lên mép cửa sổ, mỉm cười bảo: “Hình như em rất ghét cậu ta?”

“Là vì tôi à?”

“Tôi chỉ ngứa mắt loại người đó thôi”. Kỷ Nhiên mở radio trong xe. “… Anh bớt tự mình đa tình đi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.