Hôm nay chợ thức ăn nào đó nghênh đón hai vị khách hiếm thấy.
Bọn họ vừa bước vào đã có không ít tầm mắt hướng đến. Trong đám đông toàn những bà thím và ông chú trung niên, hai người thân hình cao lớn, quần áo nổi bật vô cùng thu hút, càng khỏi phải nói đến mái tóc nhuộm màu xanh lá của ai đó.
Tần Mãn hỏi: “Gần nhà có siêu thị, sao mình không đến đó mua?”. Dù quản lí vệ sinh trong chợ thức ăn này rất tốt nhưng lúc bước vào vẫn có mùi, tất cả các loại thịt, rau đều để chung một chỗ, đúng là không dễ ngửi.
Dù họ đeo khẩu trang, Tần Mãn vẫn không quen.
“Siêu thị toàn đồ đông lạnh thôi”. Kỷ Nhiên buồn ngủ nên giọng nói hơi khàn, cậu đi đến trước một cửa hàng, xem xét miếng thịt heo thật cẩn thận. “Đây mới là thịt tươi, vừa mổ xong là vận chuyển đến luôn”
Hôm qua cậu tìm kiếm trên mạng, các “chuyên gia” nói uống canh xương có lợi cho việc lành xương bị gãy, còn bổ sung can-xi.
Vậy nên hôm nay cậu dậy từ sớm, muốn đến chợ mua ít xương về ninh canh, chẳng ngờ vừa nhẹ nhàng di chuyển thì Tần Mãn đã mở mắt.
Thấy Tần Mãn khẽ nhăn mày, cậu chế giễu: “Bảo anh ở nhà chờ, anh cứ nhất quyết đòi theo… Đại thiếu gia không quen với nơi này ư?”
Tần Mãn cười. “Bình thường em hay đến đây à?”
Kỷ Nhiên chưa kịp trả lời thì người bán thịt heo đã lên tiếng.
“Ôi chao, từ xa chị đã biết ngay là cậu rồi!”. Người bán là một bà thím có thân hình béo khỏe. “Cậu em, lâu lắm cậu không đến, sao đầu tóc dị thế, không ổn!”
“Có chuyện nên không đến”. Kỷ Nhiên nhìn thịt heo treo lủng lẳng bên trên, nói: “Heo nhà nuôi à? Cho tôi thịt lưng nhé”
“Phải phải phải, cậu đến chỗ chị mua bao nhiêu lần rồi! Từ trước đến nay chị không bao giờ bán heo công nghiệp đâu nhé!”. Bà thím vừa nói, vừa nhanh nhẹn cắt mấy miếng thịt lưng.
“Sao chị thấy cậu lại gầy đi rồi? Tuổi dậy thì nên chú ý ăn uống, nếu không sẽ ảnh hưởng đến phát triển! Chị cắt cho cậu mấy miếng ngon đây”. Bà thím ngẩng đầu nhìn người bên cạnh Kỷ Nhiên, không kìm được mà hỏi nhiều một câu: “Đây là họ hàng của cậu à?”
Vì Kỷ Nhiên khá trẻ nên bà thím luôn cho rằng cậu mới mười sáu, mười bảy tuổi, Kỷ Nhiên cũng lười đính chính.
Cậu chưa kịp đáp thì Tần Mãn đã giơ tay khoác vai, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
Anh mỉm cười. “Bé nhà tôi trước kia đã được chị chăm sóc rồi”
Kỷ Nhiên đang ngáp, lập tức khựng lại.
Bà thím: “Cũng không chăm sóc gì…”
Hai người cầm túi lớn túi nhỏ, mua rất nhiều đồ, trước khi ra khỏi chợ, di động của Kỷ Nhiên reo lên.
Nhạc Văn Văn đang gào thét vật vã trong nhóm ba người, nói rằng bố đẻ lại đuổi cậu ra khỏi nhà, nguyên nhân là vì đống quần áo nữ trong phòng riêng bị phát hiện.
Nhạc Văn Văn: Cầu xin người có lòng tốt nhận nuôi, nếu thật sự không có ai để ý đến tui, vậy thì tui đành phải cô đơn ăn thức ăn ngoài ở quán trọ ất ơ nào đó thôi. Lần này bố tui nổi khùng thật, tui không dám đến khách sạn đăng kí hu hu hu…
Nhạc Văn Văn: Quan trọng là hiện giờ trên người tui chỉ còn bảy mươi ba đồng, có người tốt bụng nào cho tui vay mười vạn được không, ngày sau nhất định sẽ đền đáp hậu hĩnh! Nếu trả không nổi thì đền thịt cũng được.
Kỷ Nhiên liếc mắt nhìn, tin nhắn được gửi từ mười phút trước.
Vì công việc yêu cầu nên Wechat của Trình Bằng luôn bật thông báo, trong nhóm có ai xảy ra chuyện, hắn luôn là người đầu tiên lên tiếng. Bây giờ không thấy tăm hơi, vậy thì chắc chắn đang bận không có thời gian trả lời.
Kỷ Nhiên: Đền thịt? Lời cho cậu quá.
Kỷ Nhiên: Bây giờ cậu đang ở đâu?
Nhạc Văn Văn: Ở quán trà sữa, may mà dì mở cửa sớm, nếu không tui phải lê lết đầu đường rồi… Đang chuẩn bị gọi một phần mì trứng Phúc Kiến mười hai đồng.
Kỷ Nhiên: Đến nhà tôi.
Gửi xong ba chữ này, Kỷ Nhiên tắt di động rồi cất đi, không nhìn mấy lời nịnh hót liên hoàn Nhạc Văn Văn gửi đến.
Về đến nhà, Kỷ Nhiên thả nguyên liệu vào nồi, nghiên cứu sách dạy nấu ăn… Dù trước kia cậu từng xuống bếp nhưng rất ít khi ninh canh, cậu không muốn làm chuyện phí thời gian như vậy.
Đang cho thêm nước theo sách thì cậu nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Tần Mãn đứng dậy. “Để anh mở”
Trên đường đi, Nhạc Văn Văn đã tính toán đâu ra đấy, lát nữa Kỷ Nhiên mở cửa, cậu sẽ trao cho bạn yêu một cái ôm thật ấm áp.
Nhìn thấy Tần Mãn, cậu không kịp thu hồi động tác, Tần Mãn phản ứng nhanh, nghiêng người sang một bên làm Nhạc Văn Văn suýt ngã sấp mặt.
“Mùi gì thế? Thơm ghê”
Tần Mãn đáp: “Em ấy đang nấu canh”
Nhạc Văn Văn vứt balo sang bên cạnh, chạy vào trong bếp.
“Tiểu Nhiên Nhiên, mấy năm rồi tui không thấy bồ xuống bếp… Nấu canh gì thế?”
Kỷ Nhiên đậy nắp lại. “Không phải việc của cậu, bị đuổi ra từ bao giờ?”
“Tối qua”. Nhạc Văn Văn đáng thương nói.
“Thế tối qua cậu ngủ ở đâu?”
“Nửa đêm mới bị tống cổ, tui đi high với đám bạn, ai ngờ đến lúc thanh toán mới phát hiện tất cả thẻ của bà đây đã bị đóng băng! Không chừa cái nào! Toàn thân tui chỉ còn một tờ ông nội Mao…”. Nhạc Văn Văn thở dài thườn thượt. “Ăn lót dạ, vừa gọi xe, giờ chỉ còn lại bốn mươi đồng thôi”
Hai người trò chuyện một lúc, Nhạc Văn Văn liền nằm vật ra sofa phòng khách.
Cả đêm cậu không chợp mắt, bây giờ đụng cái gì cũng muốn ngủ. Cậu híp nửa con ngươi, hỏi Tần Mãn ngồi bên cạnh: “Tiểu Mãn Mãn, vết thương của anh sao rồi?”
Tần Mãn nói sơ qua: “Thêm một tuần nữa là gỡ thạch cao được rồi”
Nhạc Văn Văn quan tâm vài câu, sau đó cầm điều khiển mở TV.
Kỷ Nhiên bưng canh nóng lên, đi đến phòng khách, nhẹ nhàng dùng chân đạp Nhạc Văn Văn đang nằm chết dí trên sofa. “Cậu muốn ở lại đây hay tôi cho cậu tiền ra ngoài ở?”
Nếu là trước kia, chắc chắn Nhạc Văn Văn sẽ ở lại. Nhưng bây giờ trong nhà có người, còn là bệnh nhân, cậu ở lại e rằng cũng không tiện, hơn nữa…
“Không ở đâu, bồ cho tui vay chút tiền”. Nhạc Văn Văn cười híp mắt. “Mấy đêm nay tui toàn đến quán bar, về muộn lắm, không dám quấy rầy hai người”
Kỷ Nhiên nhướn mày. “Sao thế, già đầu mà ngày nào cũng chạy đến đó à?”
Nhạc Văn Văn giống Kỷ Nhiên, trước kia đêm nào cũng cắm chốt ở quán bar, sau này uống đến mức tổn thương sức khỏe mới ngừng. Số lần lượn lờ cũng biến thành hai, ba lần một tuần.
“Hôm qua tui nhìn thấy một chàng trai ở quán bar… Vô cùng hợp khẩu vị của tui”. Nhạc Văn Văn nói thẳng: “Đáng tiếc đêm qua quá đông, tui không bắt chuyện được với ảnh. Mấy hôm này tui phải qua đó chầu chực”
Kỷ Nhiên cạn lời, Tần Mãn cười thành tiếng. “Có nghị lực quá”
“Đương nhiên, gặp được người mình thích không dễ dàng, ai sợ thì đúng là đồ ngu”
Kỷ Nhiên lạnh lùng nói: “Hi vọng lần này ánh mắt cậu tốt hơn”
Nhạc Văn Văn ăn cơm trưa xong mới chuẩn bị rời đi, vì thẻ bị đóng băng nên Kỷ Nhiên cho cậu vay tiền mặt. Trước khi đi, cậu kéo Kỷ Nhiên ra ngoài cửa.
Bỗng dưng bị chia cắt với điều hòa, Kỷ Nhiên hơi cáu. “Gì, chẳng lẽ còn muốn bố tiễn cậu ra cổng?”
Nhạc Văn Văn xoay balo ra đằng trước, lục lọi bên trong một lúc. “Không phải, tui cho bồ cái này”
Giữa ban ngày ban mặt, Nhạc Văn Văn giống như chú mèo Poko, móc từ trong balo ra một đống đồ chơi người lớn.
Kỷ Nhiên sợ đến đờ đẫn.
“Trước khi đuổi cổ tui, bố tui còn ném mấy cái này ra ngoài nữa”. Nhạc Văn Văn dâng chúng đến trước mặt Kỷ Nhiên như báu vật. “Cái khác thì thôi, nhưng mấy món này là đồ quý tui cất kĩ lắm, đeo ra đường cái cũng không hợp… Thôi thì cho bồ luôn. Chẳng phải Tần Mãn bị thương hay sao, bồ xem, đây là cốc thủ dâm, tui đọc bình luận trên mạng toàn mấy trăm từ khen ngợi, tui chưa xài đâu, sạch sẽ lắm. Cái bao cao su này mới xịn, lồi thành hình xoắn ốc, mùi dâu tây, sướng tê người! Ai dùng cũng khen!”
Nhạc Văn Văn giơ một cái bình bôi trơn lên. “Còn cái này có hiệu quả siêu tốt, rất thích hợp cho 0 ở bên trên…”
Kỷ Nhiên: “Cút xéo”
Nhạc Văn Văn cố gắng chèo kéo: “Không cần thật à? Cái khác thì thôi, nhưng cái cốc thủ dâm này ngừng sản xuất rồi…”
“Muốn tôi lẳng cậu đi hả?”
Nhạc Văn Văn cất đồ, hậm hực nói: “Ừ thì thôi, tui đi đây”
Cậu mới bước được hai bước, balo đã bị người ta túm lại.
Kỷ Nhiên đanh mặt, lưỡng lự một lúc rồi khẽ nói: “… Cái bôi trơn kia, cho tôi một bình”
Tiễn Nhạc Văn Văn xong, Kỷ Nhiên xoay người về phòng, phát hiện bát đũa trên bàn cơm đã được cho vào máy rửa bát, Tần Mãn ngồi trên sofa, nghe thấy tiếng động, anh thản nhiên ngước mắt lên.
Kỷ Nhiên mặc quần ngủ, không có túi, cậu bình tĩnh đặt món đồ trên tay ra sau lọ hoa, cũng là góc khuất tầm nhìn của Tần Mãn.
Tần Mãn không nghĩ nhiều, hỏi: “Tiễn rồi à?”
“Ừ”
“Nhà hồi trước anh thuê vẫn còn hạn, nếu cậu ấy không để ý thì anh có thể giao chìa khóa”. Tần Mãn ngừng một lát, nói thêm: “Bên đòi nợ cũng không đến nữa đâu”
“Khỏi, tiền kia đủ cho cậu ấy dùng…”
Kỷ Nhiên vừa dứt lời, chuông cửa lại vang lên.
Nhạc Văn Văn để quên đồ?
Kỷ Nhiên mở mắt mèo điện tử, sau khi nhìn rõ đối phương, cậu hơi sững lại.
Thấy mặt cậu biến sắc, Tần Mãn đứng dậy. “Ai thế?”
“Tài xế của bà nội tôi”. Kỷ Nhiên tỉnh táo lại, cậu kéo tay Tần Mãn. “Anh trốn đi đã”
Tần Mãn bật cười. “Có gì phải trốn, anh đến ở nhờ không được à?”
Nhỡ Kỷ lão phu nhân nhìn thấy Tần Mãn, chưa biết chừng lại cằn nhằn chuyện mảnh đất Vượng Hưng. Hơn nữa, bà rất tinh mắt, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Kỷ Nhiên kiên trì. “Không được”
Tần Mãn bất đắc dĩ, có điều ít ra lần này cậu không đuổi anh đến phòng cho khách. Kỷ Nhiên đẩy anh vào phòng ngủ. “Ngồi yên đó, cấm lên tiếng”
Trên đường ra mở cửa, Kỷ Nhiên suy nghĩ rất lung.
Bình thường, một năm Kỷ lão phu nhân chỉ về nước nhiều nhất một lần vào dịp Tết, bây giờ bỗng quay về, còn chưa đánh tiếng đã đến…
Tóm lại không phải chuyện tốt.
Xe tiến vào garage, sau khi bước xuống, Kỷ lão phu nhân không nói một lời, thấy Kỷ Nhiên thì chỉ thờ ơ liếc cậu, xoa vai cậu rồi đi thẳng vào nhà.
Bà không nói, Kỷ Nhiên cũng lười đoán. Cuối cùng, sau khi hai người ngồi yên lặng trên sofa nửa phút, Kỷ lão phu nhân lên tiếng trước.
“Dạo này ở nước ngoài, ta nghe được không ít chuyện”. Bà cầm cốc giữ ấm của mình, nhấp một ngụm. “Cháu đúng là không nhàn rỗi”
“Ta đã nói không cho phép cháu đến cúng viếng người phụ nữ kia, sao cháu vẫn đi?”
Kỷ Nhiên mỉa mai: “Làm cũng đã làm, bây giờ bà nhắc lại thì muộn rồi”
“Thôi vậy”. Quả là bà không muốn bám riết những việc không còn cách cứu vãn. “Hôm nay ta đến tìm cháu là vì chuyện khác”
Kỷ Nhiên chưa kịp đáp thì trợ lí của Kỷ lão phu nhân đã hành động trước. Anh ta lấy một đống ảnh chụp từ túi áo trong đồ âu ra.
“Cháu chọn một người đi”
Kỷ Nhiên nhìn những cô gái trên ảnh. “Là sao?”
Kỷ lão phu nhân nói: “Tuần sau nhà họ Kỷ có một hôn lễ”
Kỷ Nhiên nhẩm tính, chắc là hôn lễ của Kỷ Duy và vị hôn thê.
Cậu ghét nhất những cuộc trò chuyện không rõ ràng thế này. “Nên?”
Nét mặt của Kỷ lão phu nhân vô cùng bình tĩnh, bà khẽ nói: “Cháu chính là chú rể của hôn lễ đó”