Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 19: Chương 19




Mẹ nó bước lên tươi cười chào khách…

- Chào chị! Tui là mẹ của cháu Kim…ơ??????

- Bà… là chị…sao?????????

Hai đứa nhỏ ngơ ngác khi thấy thái độ của hai bà mẹ. có cái gì đó ngạc nhiên, có cái gì đó ngỡ ngàng, đau đớn, một chút xót xa và một chút căm hận.

- Thì ra là chị! Chị đến đây làm gì???? – mẹ nó tự nhiên đổi thái độ… từ niềm nở sang khó chịu.

- Tui cũng không ngờ gặp chị ở đây! vậy ra con bé này… Hoàng! Về thôi con.

Mẹ kéo hắn về trong sự ngỡ ngàng của cả hai đứa… hắn nhìn nó tỏ vè không hỉu gì… nhưng nó cũng có biết gì đâu.

Lát sau… mẹ nó vẫn ngồi đó… nó cất tiếng

- Mẹ! có chuyện gì vậy? mẹ và bác ấy biết nhau à?

- Con không cần biết! mẹ cảnh cáo con, không được qua lại với cái nhà đó. Và cả thằng nhóc đó nữa

- Nhưng… sao lại thế? con mún bít giũa hai người đã xảy ra việc gì…

- Con không được hỏi nhìu. Con chỉ cần biết nhà ta và nhà họ đối lập nhau. Con mà qua lại với tên đó thì đừng trách mẹ!

mẹ nó nói với ánh mắt tức giận vô cùng. Mẹ nó là một phụ nữ đẹp… rất đẹp… và nó với Lâm được thừa hưởng vẻ đẹp đó. Bà rất nghiêm khắc… nhưng chưa bao giờ nó thấy bà giận dữ tới mức đó. Chuyện gì đã xảy ra?

- Con mún biết thật ra đã xảy ra chuyện gì? con đã lớn rùi và mẹ nên để con hỉu… mẹ không nói thì con sẽ tự tìm hỉu. – nó cũng tỏ vẻ giận dỗi

- Con dám cãi mẹ à????

- Con không cãi, con chỉ mún làm sáng tỏ mọi chuyện thôi!

Bốp… mặt nó im hằng năm dấu tay của mẹ… mẹ nó đã khóc khi đánh nó

- Tại sao lại thế hả mẹ? tại sao con lại không được biết? tại sao mẹ lại che giấu? phải chăng đó là một kí ức tồi tệ xấu xa đến nổi mẹ không mún cho ai bít

- Không… không phải… không phải đâu con… mẹ xin lỗi…

- Con chẳng giận mẹ vì cái tát đó đâu. mẹ là mẹ con, mẹ có quyền đánh, nhưng mẹ không có quyền ngăn con tìm hỉu.

- Mẹ… mẹ không mún con gần gũi hay qua lại với họ Dương…

- Tại sao? Họ rất tốt mà mẹ? mà tại sao mẹ bít họ Dương?

- Mẹ…

- Mẹ nói đi, mẹ nói con nghe đi… tai jsao con không được tiếp xúc với họ Dương, tại sao con không được qua lại với con trai họ. tại sao?

- Con biết Dương Đông Hùng không?

- Con bít… cha của Hoàng

- Ông ta… ông ta… là…

Nó chờ đợi, ông ta – cha hắn – là cái gì mà mẹ nó cứ ấp úng mãi thế?

- Ông ấy… là… cha của con!

- Mẹ… mẹ nói gì vậy? cha? Không! Không thể! không phải mẹ nói cha chết rùi sao? Con không tin. ảnh thờ của cha con còn nằm trên bàn thờ đây này! Mẹ đừng gạt con.

- Mẹ… mẹ xin lỗi… nhưng đó là sự thật… mẹ không mún con có tình cảm với người đó… đó là… anh của con.

- Không! Con không tin! Không thể!!!!!! mẹ đừng gạt con… làm sao có thể như thế chứ! Không thể

Nó vào phòng vào đóng của lại và chỉ bít khóc. bây giờ nó phải làm sau? Một mối tình vừa mới chớm, một người con trai sẵn sàng hi sinh vì nó, sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho nó, người đó đã khiến trái tim nó lỗi nhịp, phải mong, phải nhớ… bây giờ lại là anh nó. “đó là… anh của con” tại sao mẹ nó có thể nói như vậy? tại sau mẹ không cho nó biết sớm hơn, về nó, về cha nó… và cả người đó nữa. tại sau ông trời lại đối xử với nó như thế. nó đã iu anh trai mình ư? thật đáng xấu hổ. ai đó làm ơn nói với nó đó không phải là sự thật… làm ơn đi. đó không phải là sự thật… đúng không? Chả ai đáp mời nó cả… vậy điều đó là sự thật ư?

Nhưng nó không mún như thế, nó không mún hắn là anh trai nó. nó chả cần có anh gì cả… nó ghét phải gọi hắn bằng anh. Còn người cha của nó nữa… ông ấy có biết là trên đời này ông còn một đứa con gái không? Ông có khi nào nghĩ về mẹ nó, về nó và về bé Lâm không? Nó rối quá, mọi thứ lung tung cả lên. Nếu ông ta là cha nó thì tại sao lại để mẹ nó một mình? Tại sao lại có một người đàn bà khác? Mệt mỏi là cảm giác bây giờ của nó. nó đã quá mệt mỏi… mọi chuyện êm đềm nay đã tan biến hết… đùng một cái nó bít trên đời này mình có một người cha… đùng một cái nó nhận ra người con trai nó iu là anh của nó. nó phải làm sao? Nó phải đối diện với sự thật phũ phàng này như thế nào? “Ông trời ơi!!! Con phải làm sao đây????????”

Nó lên ra khỏi phòng… tim nó giờ quặng thắt lại… rùi nó thấy cuốn nhật kí của mẹ nó, để ngay trên bàn. Chắc là mẹ nó không đủ can đảm kể cho nó nghe về quá khứ… nên mới dùng cách này. nó nhìn cuốn sổ rồi cười chua chát. Liệu nó có nên đọc không? Liều nó có nên biết thêm dự thật cay đắng nào nữa không? Liệu nó có vượt qua khỏi cú shok khi bít tất cả về mẹ nó?

Nó mở cuốn nhật kí ra và dám mắt vào những dòng chứ ngày không cần chỉnh…

Ngày… tháng… năm…

Hôm nay là một ngày đau khổ với mình… chỉ toàn nước mắt…

Người mình iu đã bỏ mình đi lấy vợ…

Mình bít làm gì ngoài việc khóc? Mình có tư cách gì để trách móc anh ấy?

Chỉ tại mình khờ… chỉ tại mình quá ngu ngốc

Mình đã đem cả tủi xuân thời trao trọn cho anh…

Mình đã đặt hết kiềm tin vào anh…

Và giờ đây chỉ có mình đau khổ. Anh có đau chăng? Anh có thấy luyến tiếc gì chăng?

Mình không còn biết gì nữa… chỉ biết là...

Mình mất anh thật rồi

trang tiếp…

ngày… tháng… năm…

đã một tháng rùi kể từ ngày anh lấy vợ…

Anh có biết là em nhớ anh lắm không? Anh có biết là em đang đau khổ lắm không?...

… em đã có thai rồi… anh biết không?

Đó là giọt máu của anh – thứ duy nhất mà anh để lại cho em…

Em phải làm sao đây? em chết mất. nìu cha mẹ mà biết chuyện… họ giết em mất…

Con ơi mẹ phải làm sao đây?

Ngày… tháng…năm

Mình sẽ ra đi… mình sẽ cùng đứa con trong bụng đến một phương trời mới…

Sẽ không để ai thấy mình nữa… đây là cách duy nhất…

Con iu ạ! Mẹ sẽ đưa con đi…

Mẹ iu con lắm… vì con là giọt máu của bố…

Ngày… tháng… năm…

Mình phải làm sau đây? người hàng xóm mới vừa ngỏ ý với mình…

Anh ấy là người tốt, anh ấy mún bảo bọc bé Kim và mình…

Liệu mình có nên cho anh ấy một cơ hội?

Ngày… tháng… năm

Hôm nay là ngày vui của mình.

Nhìn đứa con bé bỏng đi sau nắm đuôi áo cưới… mình thấy vui lạ.

Cuối cùng mình cũng trở thành vợ của một người – nhưng không phải là cha bé Kim.

Mình hơi đau khi nghĩ về điều đó… nhưng chồng mình bây giờ cũng rất iu con bé.

Nó sẽ có đc tình iu thương của một người cha – dù là không ruột thịt

Ngày… tháng… năm

Mình vừa thực hiện một cuộc vượt cạn… đứa con bé bỏng thứ hai của mình ra đời… một đứa bé trai.

Nó giống hệt chị nó…

Đối với mình bây giờ đã quá đầy đủ…

Một cuộc sống hạnh phúc… mình đã có được nó

Ngày… tháng… năm…

Mình chết mất!

Anh ấy đã ra đi thật rồi sao?

Anh ấy đã bỏ mình lại…

Một lần nữa người mình iu thương đã bỏ mình đi…

Bỏ cả hai đứa con thơ dại…

Mình phải cố gắn sống…

Để nuôi chúng nên người

Cuốn nhật kí khép lại trong hai hàng nước mắt của nó… vậy ra ông ấy – cha nó – đã ***** nó và nó mà đi lấy vợ. Lâm không phải em ruột của nó… mẹ nó đã chịu đựng nhìu… từ ngày cha “dượng” của nó mất… gia đình nó phá sản… mẹ nó phải gánh gồng tất cả… để nuôi hai chị em nó… mẹ nó thật vĩ đại. sau khi cha mất, nhìu người đã ngỏ ý cầu thân nhưng mẹ nó quyết ở vậy nuôi con. Mẹ bảo: một lần lên xe hoa đã đủ lắm rồi!

Vậy là từ nay nó phải đối mặt với sự thật này… nó phải đương đầu với tất cả. tình iu… sự hận thù… tất cả. nó phải cứng rắn… như mẹ nó vậy… “từ nay chấm dứt tất cả rồi… anh trai ạ!!!!”

Tại nhà hắn…

- Mẹ! mẹ nói cho con biết đi! việc gì đã xảy ra????? Mẹ và bác ấy…

- Con không được qua lại với con bé ấy nữa!

- TẠI SAO CHỨ? Chả phải mẹ cũng thik cố ấy sao?

- Thik là một chuyện còn có chấp nhận hay không lại là chuyện khác!

- Sao vậy chứ? Con không hỉu!

- Con không cần phải hỉu! con chỉ cần biết là không được có bất cứ qua nhệ gì với nó cả! hìu chưa

- Mẹ! mẹ thật quá đáng. Con sẽ làm những gì mình thik!

- Con không nghe lời mẹ à? con không đc iu con bé đó! – mẹ hắn nhấn mạnh

- Tại tao?

- Vì… nó là… con của Ba con!

Hắn chết lặng… mẹ hắn cừa nói gì vậy nhỉ? Con của Ba á? Oh! Không…

- Không thể… không thể nào… mẹ… mẹ nói đi… mẹ nói dối phải không? Mẹ nói dối con!!!!!!!

- Mẹ không nói dối… nó là con của Ba… đối với con nó là…

- Con không tin! Con không tin! Không tin đâu! mẹ đừng nói nữa!!!!! sao có thể như thế chứ? Sao có thể? – hắn gần như mún khóc.

- Con nên bĩnh tỉnh đi… và nên chấp nhận một đứa em gái…

- Không! Không bao giờ!!!!!!!!!

Hắn hét lên rồi lao lên phòng, đóng sầm cửa lại… chắc mọi người cũng hỉu hắn dã làm gì…

Căn phòng vang lên những tiếng động dữ dội… tiếng thuỷ tinh vỡ, tiếng ghế bàn va vào nhau, tiếng thét, tiếng kêu gào như trút bỏ cơn đau…

Chả ai ngăn hắn lại… chả ai dám đến gần hắn… vì họ biết lúc này… hắn cần được một mình…

“sao có thể chứ? Tại sao? Tại sao lại thế? em gái ư? không thể nào!!!!”

“tại sao? tại sao? tại sao?” đó là tất cả những gì trong đầu hắn. hắn điên mất thôi… tình iu của hắn… phút chốc biến thành em gái hắn… đứa con gái mà hắn iu hơn cả sinh mạng của mình… gọi hắn bằng anh… hắn không tin vào tai mình nữa, hắn không tin vào cuộc sống này nữa… tất cả đều là dối trá… dối trá…

Hắn lao ra ngoài trong đêm… hắn chạy như điên trong khi nước mắt cứ lăn dài trên má… rồi hắn gục xuống khóc nức nở… chợt bóng dáng ai đó hiện về… mảnh mai… íu đuối… cũng đang ngồi khóc nức nở… là nó…

Hắn đứng lặng lẽ nhìn nó mà không dám đến gần… tim khẽ nhói lên từng cơn… đau thắt… bây giờ nó là cái gì của hắn? người iu hay em gái? Hắn cũng chả bít nữa… đôi chân muốn chạy đến bên nó thật nhanh, muốn ôm nó thật chặt… nhưng chỉ sợ nó chạy mất, sợ phải đối diện với nó, sợ phải thấy nó khóc trước mặt mình… sợ cái từ anh trai thốt ra từ miệng nó… sợ mình không kiềm chế nổi để rồi con tim đau nhói khi đối diện với sự thật phũ phàng… hắn sợ tất cả…

Rồi một cơn mưa trút xuống… nó vẫn ngồi khóc… hắn vẫn nhìn nó… tại sao hai trái tim nhỏ bé kia không xích lại gần nhau để mà che chở sưởi ấm cho nhau? Tại sau khoảng cách chỉ có vài bước chân mà chúng cũng không thể có được nhau… có lẽ vì cái khoảng cách bé nhỏ kia chỉ là sự hữu hình của một khoảng cách vô hình to lớn. cái khoảng cách ấy đủ lớn để đẩy hai đứa xa nhau… mất nhau… mãi mãi…

Tạnh mưa rồi… tư thế của chúng vẫn không có gì thay đổi… cơn mưa phớt qua có lẽ để làm dịu đi hai trái tim đang rỉ máu… nhưng mưa đâu biết rằng… mưa càng làm vết thương ấy đau hơn… lạnh hơn… nhức nhói hơn…

Nó run lên từng hồi, đôi vai bé nhỏ khẽ run run mỗi khi cơn gió lạnh buốt thổi qua… đến mức này thì hắn không thể kìm chế mình nữa… hắn tiến đến bên nó thật nhanh, khoát lên người nó chiếc áo cũng ướt nhẹp vì cơn mưa vô tình lúc nãy.

Nó giật mình ngước lên… thấy hắn nước mắt lại trào ra. Nó toang đứng dậy chạy đi… chạy càng xa hắn càng tốt… nhưng hắn đã kéo nó lại… ôm nó thật chặt vào lòng…

- Buông… tôi ra…! – giọng nó lập cà lập cập

- Em định định trốn tránh đến bao giờ…?

- Tôi không trốn tránh việc gì cả. anh buông tôi ra! – nó lao ra khỏi vòng tay ấm áp đó… tim khẽ se lại

- Có thật không? – hắn hỏi… như người vô hồn

- Cái gì thật cơ chứ?

- Chuyện giữa chúng ta…

- Anh nên hỏi ba mẹ anh thì đúng hơn… tôi về đây!

Rồi nó cất bước nhanh… không thể để hắn thấy thêm bất cứ giọt nước mắt nào nữa cả… nhưng hắn không cho nó đi… hắn cứ giữa nó lại.

Sao hắn ác thế? sao hắn lại tàn nhẫn thế? cứ bắt nó phải ở lại để chịu sự giày vò tận sâu trong tim. Nó sẽ khóc mất thôi… nó sẽ khóc mất…

- Hãy nói với anh… đó không phải là sự thật… nói đi… chỉ cần em nói thì bất cứ điều gì anh cũng tin cả… xin em đó… nói cho anh biết đi…

- Anh muốn tôi nóigì đây? nói là ba anh đã từng bỏ rơi mẹ con tôi! nói rằng chúng ta là người cùng chung huyết thống! nói rằng tôi hận ba anh hay nói cái gì khác nữa hả anh trai! Anh muốn tôi nói gì đây hả????? tôi còn gì để nói nữa bây giờ? Anh là anh trai của tôi và đó là sự thật! dù tôi không muốn tin nhưng không thể không tin anh biết không? Anh biết là tôi đau như thế nào không? tôi mệt mỏi lắm rồi! mệt mỏi lắm rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.