Kẻ Thù Và Tôi

Chương 14: Chương 14




Di mở cửa bước vào, thấy Gia Ngọc đang ngồi tựa vào chiếc ghế đệm, hai chân bắt chéo lên bàn, hai tay vòng trước ngực, nhắm mắt ngủ trông có vẻ ngon ngấc nhưng mắt chỉ khẽ nhắm hờ. Giờ này lẽ ra cậu đang ngồi làm việc với chiếc laptop không ngừng nghỉ. Do trong lúc giải quyết xong chuyện ở tòa nhà hội nghị ông Patha, Hoàng Duy và Gia Ngọc đi đến một nhà hàng để ăn trưa và họ có uống rượu, một chai rượu nặng đô.

Di bắt đầu công việc dọn dẹp của mình. Gió ở ngoài thổi mạnh vào đột ngột khiến những giấy tờ ở trên bàn bay lung tung xuống sàn. Di cúi xuống nhặt những tờ giấy sắp xếp gọn lại đặt lên bàn thì thấy có một giỏ đựng đầy những cánh hoa hồng đỏ. Di lấy tay vớ lấy những cánh hoa hồng trong giỏ ra, gió thổi mạnh khiến nó bay đi theo chiều gió làm nhỏ cảm thấy thích thú. Nhỏ ôm lấy giỏ hoa đem ra giữa phòng, thả mình tự do hết sức, tung những cánh hoa hồng bay phấp phới, nở lên một nụ cười hồn nhiên chỉ có lúc cảm thấy mình được tự do.

Gia Ngọc chợt tỉnh, tay ôm lấy đầu vẫn còn cảm giác lâng lâng vì còn say. Những cánh hoa hồng đỏ bay về phía cậu, khiến cậu hướng mắt nhìn. Một cái nhìn chú mục, khi thấy người con gái ấy đang thả mình vào những cánh hoa hồng đỏ bay tự do trong gió, trên môi hiện lên một cười của sự vui vẻ. Vẻ đẹp đó, khiến cho cậu không thể nào kiểm soát được chính bản thân như lúc này. Khi say thì mọi hành động của Gia Ngọc, cậu đều vẫn thức tỉnh được trong mọi công việc, nhưng lần này điều đó lại đi ngược với cậu bởi vẻ đẹp đó nó đã phản bội lại bản năng của cậu. Trông phút chốc, cậu đã không kiềm được và đi nhanh tới chỗ Di, trao những nụ hôn nồng liệt. Di giật mình, không thoát được vì đôi bàn tay rắn chắn ấy giữ chặt không thể buông. Cậu đẩy Di xuống sàn, banh mạnh chiếc áo sơ mi của nhỏ ra ghì chặt cổ tay nhỏ, áp sát mặt chỉ cách vài căng ti. Di nhắm nghiền mắt nghiêng đầu qua một bên. Thật sự giờ nhỏ cảm thấy rất sợ người trước mặt. Cậu hôn môi, những nụ hôn ở cổ mãnh liệt của một con hổ đang vồ mồi. Gia Ngọc định chiếm hữu thân thể ấy nhưng rồi chợt dừng lại khi nghe giọng nói nghẹn lại pha sự đau đớn.

– Xin anh, Di đau.

Lúc này Gia Ngọc mới tỉnh nhìn lại, khi nhìn thấy vệt máu trên bả vai Di hở miệng. Bấc giác cậu đứng vùng dậy và cậu không hiểu mình đang làm gì nữa. Cậu đi lại ngồi lên bậu cửa sổ để định thần lại. Di chỉnh lại phục trang, đi lại lấy chiếc ghế để leo lên ngồi cạnh cậu vì bậu cửa sổ khá cao.

– Đi đi.

Cậu nói trầm đặc, ánh mắt hướng ra ngoài. Di không làm vậy mà khoác lấy tay cậu tựa đầu vào vai cậu.

– Trái tim anh hóa băng. Tâm trí lúc nào cũng có sự hiện hữu của hoa hồng và máu tươi.

Cậu vờ như không nghe nhưng thực chất đang thu lấy lời nói đó.

Di nắm lấy tay của Gia Ngọc.

– Tay anh lạnh. Di sẽ sưởi ấm nó.

Nhỏ nắm chặt tay cậu đưa về phía ngực mình như nâng niu một vật gì đó vậy.

Gia Ngọc cảm thấy khoảng trống gì đó như được lắp lại. Cậu hướng mắt nhìn Di và đưa tay lên vuốt lấy bờ má người con gái.

– Xin lỗi.

Một lời nói xin lỗi lần đầu tiên mới được phát ra từ chàng trai giá lạnh này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.