Kẻ Thù Và Tôi

Chương 16: Chương 16




Minh Anh đưa Di về phòng của mình và Vy cũng đã có mặt ở đây. Sau hai tuần công tác ở Nhật Bản về, cậu không quên mua quà cho Di và Vy. Trong suốt khoảng thời gian bên đó, cậu đã thật sự rất nhớ và lo lắng cho bệnh tình của Di nên khi ở bên Nhật cậu luôn đến bệnh viện có tiếng để nghiên cứu.

– Tay của Di bị sao vậy?

Minh Anh lo lắng hỏi khi thấy tay của Di bị băng lại.

– Do bị bỏng đó anh.

Vy đáp.

– Lại là những người giúp việc nữa phải không?

– Thôi anh đừng nhắc đến những người đó làm gì.

– Nhưng Di có vẻ gầy đi nhiều.

– Bệnh của Di không mấy tiến triển tốt cho lắm. Mấy ngày gần đây liên tục chóng mặt, đau đầu, nôn và ngủ một cách bất thường.

– Anh đang nghiên cứu được một nữa giai đoạn của căn bệnh nhưng gặp một chút khó khăn vì máu của Di là dạng máu hiếm.

– Thôi anh mới về, nên nghỉ ngơi sớm đi mai còn phải đi làm nữa. Để em đưa Di về phòng.

– Hai đứa đêm nay cứ ở đây đi, anh không muốn hai em có chuyện gì xảy ra cả.

– Vâng, cảm ơn anh.

Minh Anh đưa cho Vy một cái lắc tay hình cỏ ba lá và đeo vào cho nhỏ.

– Đây là quà anh tặng em, may mắn sẽ đến với em thật nhiều.

– Cảm ơn anh.

Vy vui vẻ nhận lấy.

Còn Di lúc này đang ngồi ngắm nhìn chậu hoa hồng trắng duy nhất chỉ có một hoa đặt ngay bậu cửa sổ. Chậu hoa này do Minh Anh mua tặng cho Di vì biết nhỏ chỉ thích hoa hồng mà thôi.

Minh Anh đi lại chỗ Di, vuốt nhẹ mái tóc nhỏ.

– Em thích nó chứ?

– Tại sao lại màu trắng?

Di nói trầm xuống, ánh mắt không rời chậu hoa.

– Chỉ đơn giản là sự thuần khiết, trong sáng, nguyên sơ trong một thế giới nguyên vẹn và trong sạch.

– Thế giới nguyên vẹn và trong sạch sao? Vậy còn hoa hồng đỏ?

– Đẹp nhưng nó ẩn chứa sự máu me và một điều gì đó của bóng đêm.

– Bóng tối… máu… vị tanh… hỏa hoạn… cái chết…

Di nói một câu lạc chủ đề, tay khẽ sờ lên cánh hoa hồng.

– Sẽ có lúc hoa hồng này nhuốm một màu máu đỏ tươi.

Minh Anh không hiểu Di đang nói gì cả chỉ biết im lặng nhìn Di.



Tại tập đoàn công nghệ phần mềm C&C:

Tại phòng hội đồng quản trị diễn ra một cuộc bầu cử đại diện mới lên điều hành một trong ba tập đoàn lớn thuộc CMI. Trong đó có sự tham gia của các giám đốc, những cổ đông lớn và có mặt của nghị viên Pathauy. Người có cổ phần nhiều nhất sẽ được ngồi lên chiếc ghế chủ tịch của tập đoàn C&C này.

Gia Ngọc cùng Minh Anh với một số nhân viên, quản lí phía tập đoàn Hoàng Gia cũng đến.

Bước vào cánh cửa lớn của công ti, những nhân viên đi qua đi lại tấp nập bận rộn.

Hai cậu đi vào với bao nhiêu ánh nhìn từ phía các giám đốc đều chạc tuổi trung niên và nhân viên tiếp thị.

– Hình như đó là cậu con trai của chủ tịch Gia Lâm.

– Đúng vậy, nghe tiếng tăm đã lâu giờ mới được thấy mặt. Không biết thực lực của cậu ta như thế nào?

– Cậu ta chỉ mới 23 tuổi thôi đã là đại diện cho tập đoàn lớn này.

– Làm gì thì làm, tôi quyết phải giành bằng được chiếc ghế chủ tịch đó.

Những giám đốc nhìn nhau nói qua nói lại đều đưa ánh mắt của sự khinh thường nhìn cậu. Vì chưa tin khả năng điều hành cả tập đoàn lớn này bởi cậu còn quá trẻ, họ cho rằng cậu chưa có kinh nghiệm để quản lý.



– Chiếc ghế chủ tịch đó, tao sẽ không ngồi thay vào đó là mày.

Gia Ngọc nói giọng đều đều, vẻ mặt nghiêm túc.

– Cảm ơn vì mày luôn giúp đỡ tao, vì tao chỉ có mình mày và Hoàng Duy là người bạn thân nhất của tao, cũng coi như là những người anh em. Nhưng chiếc ghế đó, tao nghĩ mày sẽ phù hợp hơn tao.

Minh Anh mỉm cười đáp.

– Có khi nào mày cảm thấy hạnh phúc?

Minh Anh tiếp lời.

– Hạnh phúc?… Không tồn tại…

– Mày thật sự luôn nghĩ như thế sao?

Gia Ngọc im lặng không trả lời, ánh mắt hiện rõ sự lạnh lẽo vô đáy.

– Tao đã có một hạnh phúc nhưng rồi sẽ có một lúc nó biến mất bởi vì…

“Ting.”

Tiếng cửa thang máy mở ra, nó cắt ngang lời nói của Minh Anh.

Từ trong thang máy bước ra, đã có sự đụng mặt giữa hai bên, đại diện của Hoàng Gia và nghị viên Pathauy cùng với những giám đốc.

Minh Anh chợt đứng hình một phút nhưng nhanh chóng trở về trạng thái bình thường.

– Thì ra đây là Hoàng Gia Ngọc người đại diện cho cha mình đây mà.

Ông ta nói giọng khinh bỉ, miệng cười nhạt.

Những giám đốc phía sau đều chụm lại nói xỏ.

Gia Ngọc không nói gì, vẻ mặt lạnh toát trao cho ông ta ánh mắt sắc lạnh.

– Cậu cũng có tư cách đến đây sao?

Vẫn im lặng trên hết, vì im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ. Cậu không nhất thiết phải mở miệng nói những lời cậu cho là vớ vẩn.

– Thưa ngài, cậu chủ của chúng tôi đây thừa tư cách để đến đây.

Quản lý Daviss chen vào.

– Đủ rồi, đi thôi.

Minh Anh lên tiếng.

Nghị viên Pathauy liếc nhìn Minh Anh với ánh mắt thể hiện một điều gì đó.

Gia Ngọc cho tay vào túi quần thản nhiên đi qua va mạnh vai của ông ta và bước vào bên trong phòng họp. Để lại sau đó ánh mắt tức giận.

Tất cả mọi cổ đông đều đã có mặt đầy đủ ngồi thành hai dãy dài. Gia Ngọc đi đến chiếc ghế ở giữa và ngồi xuống với tư thế bất cần đối diện với ngụy viên Pathauy. Còn Minh Anh và quản lý Daviss ngồi ở hai bên. Ai nấy đều thì thầm thủ thỉ, đưa ánh mắt không mấy ưa gì nhìn cậu.

Gia Ngọc vẫn vậy, vẫn im lặng, vẻ mặt không mấy quan tâm đến công việc trái lại là sự vô cảm đến đáng sợ.

– Cuộc họp bây giờ bắt đầu.

Một cô thư kí nói.

Cậu cầm lấy sắp hồ sơ lật qua lật lại rồi ném thẳng xuống bàn không cần đọc. Cậu chỉ xem đó là những mẫu giấy trắng vô nghĩa chẳng quan trọng.

– Cuộc họp ngày hôm nay sẽ quyết định ai là người đảm nhiệm chức chủ tịch của tập đoàn C&C này.

Thư kí tiếp lời.

– Thưa đại diện, cậu có ý kiến gì về lần đảm nhiệm lần này không?

Một ông cổ đông lê tiếng.

– Phiền phức.

Gia Ngọc trả lời một câu ngắn gọn và cọc lốc.

– Vào vần đề nhanh đi.

Minh Anh lên tiếng.

– Hiện người nắm số cổ phần cao nhất ở đây là nghị viên Pathauy với 45%. Còn về phía đại diện, cậu Hoàng Gia Ngọc 38%. Theo quy định của tập đoàn người nắm nhiều cổ phiếu nhất sẽ được ngồi vào chức chủ tịch tập đoàn quản trị. Vậy là nghị viên có số cổ phần nhiều nhất nên ông ấy sẽ là đảm nhiệm chức chủ tịch, có ai có ý kiến gì không?

– Chúng tôi đồng ý.

Tất cả các cổ đông đều đồng loạt lên tiếng đồng ý. Tất nhiên ở đây ai cũng đều về phía ông ta, bởi vì trước đó ông ta đã mua chuộc từ trước. Nhưng cũng không hẳn là vậy, không cần ông ta mua chuộc thì tất cả cũng sẽ theo ông ta, đó là điều hiển nhiên.

Ngụy viên Pathauy nở một nụ cười trọn vẹn đầy thỏa mãn.

– Tôi hỏi lại, có ai phản đối không?

– Tôi phản đối.

Minh Anh bất ngờ lên tiếng khiến mọi người ngạc nhiên, nghị viên Pathauy dập tắt nụ cười ngay lập tức. Minh Anh đứng dậy nói:

– Tôi không đồng ý để nghị viên Pathauy làm chủ tịch. Tôi đang giữ 30% số cổ phần trong tập đoàn này, tôi sẽ chuyển nhượng tất cả cho đại diện là Hoàng Gia Ngọc.

– Vậy bây giờ người có số cổ phần nhiều nhất là đại diện cậu Hoàng Gia Ngọc, và cậu sẽ chính thức làm chủ tịch quản trị.

Gia Ngọc chẳng mấy bất ngờ vì đã biết trước Minh Anh sẽ làm như thế.

– Tôi sẽ làm chủ tịch nhưng mọi việc điều hành sẽ thông qua quản lý Minh Anh.

Dứt lời cậu đứng dậy đi khỏi đây.

Ông nghị viên như chết sững, ông ta tức giận sôi máu vì để tuột mất chiếc ghế chủ tịch đó, để cho một cậu thanh niên trẻ tuổi làm chủ tịch.

– Ông đừng có tham vọng gì nhiều rồi để thất vọng đè lấy cái chức danh cao quý của ông. Và ông đừng có mơ lấy được bản thảo 2WW kia.

Minh Anh nói giọng lạnh lùng rồi cũng quay lưng đi.

– Mày… mày dám…



Ở biệt thự Cu be, tại phòng làm việc của ông Hoàng Gia Lâm:

– Ba, tại sao ba lại để thằng Gia Ngọc làm chủ tịch tập đoàn C&C chứ?

Gia Kỳ gằn giọng nói trước mặt ông Lâm, vẻ mặt khó chịu.

– Vì nó có khả năng quản lý tốt hơn con, chẳng phải con cũng được làm chủ tịch ở tập đoàn A&C hay sao mà còn đòi hỏi gì nữa?

Ông Lâm trả lời, vì biết hai đứa con trai của mình đằng nào cũng sẽ có những mâu thuẫn trong việc thừa hưởng khối tài sản kết sù này. Cũng là anh em ruột nhưng Gia Kỳ và Gia Ngọc mang hai tính cách khác nhau, đó là điều hiển nhiên. Vì thật ra hai người họ là anh em cùng cha khác mẹ.

– Ba à, lần trước con có nghiên cứu ra một loại sóng tần âm cực kì khủng khiếp nhưng thất bại. Trong khi những tên vệ sĩ kia đều lăn đùng ra chết còn nó thì không sao.

– Này, tại sao con lại làm vậy với Gia Ngọc hả? Nó mà có chuyện gì thì con không xong với ba đâu.

Ông Lâm quát lớn khiến Gia Kỳ sững người vì chưa bao giờ ông la mắng anh cả.

– Tại sao ba lại mắng con?

– Ờ… ừ… tại vì nó là bộ máy thông minh của CMI này mà, đâu thể thiếu nó được. Thôi không nói nhiều nữa ta đi ra sân bay để sang MaCau không lại trễ chuyến bay.

Nói rồi, ông đi khỏi.

– Giá như mình sở hữu được bộ óc thông minh như nó.

Quản lý Hen bước vào:

– Thưa cậu chủ cuộc thí nghiệm của cậu đã được chuẩn bị xong giờ chỉ cần người để vào thử nghiệm.

– Lần này không thể đem Gia Ngọc ra thử nghiệm được rồi, nếu để ba biết được thì lại bị rầy nữa.

Gia Kỳ thầm trong miệng.

– Được rồi đi gọi hai ba người giúp việc đến đi.

– Vâng, thưa cậu chủ.



Quản lý Hen đi đến khu những người giúp việc.

Những người đang cắm cúi lau dọn sàn, những thứ vật dụng khác. Quản gia Thùy đi giám sát nghiêm ngặt đặc biệt là Di và Vy.

“Tách tách.”

Tiếng vỗ tay từ quản lý Hen:

– Tất cả tập trung lại đây.

– Có chuyện gì vậy quản lý Hen?

Thùy hỏi.

– Cậu cả cần ba người giúp việc đi thử nghiệm.

– Thử nghiệm gì vậy?

– Đừng hỏi?

Thùy làm việc ở trong biệt thự này được ba năm nên hiểu rất rõ việc cậu cả thường làm. Cậu hay cho người đến để thử nghiệm những cuộc thí nghiệm của cậu. Mà đã nhắc đến những cuộc thí nghiệm của cậu thì chỉ có tử thôi.

– Được rồi, tôi sẽ chọn cho quản lý ba người giúp việc.

Thùy không cần đắn đo, đi qua đi lại nhìn những người giúp việc mà chọn ngay Di, Vy và một người giúp việc khác.

– Con Di, Vy và con này nữa đi đi.

– Ba cô theo tôi.

Di, Vy và người giúp việc đi theo quản lý Hen. Đi được nữa đoạn thì gặp Hoàng Duy.

– Chào cậu Hoàng Duy.

Cả bốn người đều đồng thanh chào.

Hoàng Duy không nói gì, đi lại kéo tay Vy đi không lí do.

– Anh định đưa tôi đi đâu?

– Tôi có việc cần cô làm.

Dứt lời Duy kéo mạnh Vy đi, không để nhỏ nói lời nào.

– Băng Di…

Ánh mắt Vy nhìn Di có sự lo lắng. Di chỉ biết đứng nhìn Vy đi xa dần.

– Đi thôi.

Quản lý dẫn Di cả cô giúp việc đi đến một phòng thí nghiệm lớn của khu A-1 , xung quanh được thiết kế bằng kính trong suốt và tường cách âm.

– Thưa cậu cả, tôi đã đưa hai người giúp việc tới đây rồi.

– Được rồi, bắt đầu đi, bây giờ hãy đi vào bên trong căn phòng trống kia.

Gia Kỳ nói, tay chỉ về hướng căn phòng kính.

– Vào trong đi.

Quản lý Hen nói.

Di đứng ngay người không muốn vào trong đó, vì biết sẽ không thoát cái thí nghiệm chết người mà Gia Kỳ đã chế tạo ra. Trong khi cô giúp việc kia thì sợ hãi đến độ muốn ngất xỉu, nhưng cũng đành trôi theo số phận bất hạnh.

– Sao còn đứng đó?

Gia Kỳ quát lớn, khiến cô giúp việc như muốn rớt tim ra ngoài, còn Di thì chẳng phản ứng gì vẫn đứng im một chỗ mặc cho sự quát tháo của Gia Kỳ.

Thật sự trong đầu nhỏ bây giờ hoàn toàn trống rỗng, ánh mắt hiện rõ sự lo lắng pha sự sợ hãi vì chuẩn bị đem ra làm công cụ thí nghiệm.

– Đúng là hết chịu nổi, mau lôi hai con nhỏ đó vào trong đó đi.

– Dạ vâng!

Hai tên vệ sĩ gật đầu đáp, rồi đi tới kéo hai nhỏ đẩy mạnh vào trong.

Di ngã phịch xuống sàn, ánh mắt nhìn cánh cửa kính từ từ khép lại. Một làn khói màu trắng bắt đầu lan ra khắp căn phòng, một mùi khí lạ xộc vào mũi khiến Di cảm thấy khó thở, nhỏ lấy tay bịt lại để không hít phải. Cô giúp việc kia hoảng loạn đập cửa kính liên tục, ho sặc sụa.

Ở bên ngoài, Gia Kỳ ngồi trên chiếc chế xoay, hai chân bắt chéo, miệng nhếch lên nụ cười mãn nguyện, vì sắp có kết quả cho lần thử nghiệm lần này.

Di không thể chịu nổi cái mùi này, nhỏ liên tục thở gấp vì trong này mùi khí lạ lấn áp hết cả oxi, ánh mắt socola đặc đang dần khép lại, nhỏ nhìn thấy tử thần đến rất gần. Cô giúp việc kia thì đã ngất đi.



Gia Ngọc ngồi làm việc với chiếc laptop không ngừng nghỉ nhưng rồi có một điều gì đó như muốn níu cậu đi vậy. Cậu dường như không thể tập trung nổi vào việc mình đang làm mà cảm thấy trong lòng cứ có cảm giác bồn chồn, không dứt.

Quản lý Daviss đi vào.

– Thưa cậu hai, cậu hãy đi đến KHU A-1 để xem lô hàng mới ở Trung Quốc về ạ.

Cậu đóng laptop lại.

– Nói anh tôi xem đi.

– Dạ cậu cả đang thực nghiệm một loại khí có tên là kalixyanua gì đó ạ.

Gia Ngọc đứng dậy, vớ lấy chiếc áo sơ mi trắng khoác nhanh vào chưa cài hết khuy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.