Kẻ Thù Và Tôi

Chương 22: Chương 22




Sáng:

Bình thường sáng nào, Gia Ngọc cũng cho những con cá điện của mình ăn. Cậu tắt đi hệ thống phun sương nhân tạo đi và ấn nút trên bàn, tự động ở dưới mặt sàn mở ra một cái bể thật lớn. Do bình thường, cậu cho phun sương là để che đi mặt kính dưới sàn được làm bằng kính chịu lực để không một ai biết cậu đang nuôi một loái cá có mang điện. Gian nhà kính của cậu có nhiều cái phải gọi là khiến cho những tên nào có ý định vào ăn trộm này nọ thì chỉ có tự dẫn sát vào chỗ chết.

Gia Ngọc cầm lấy hộp thức ăn bật nắp, rải những hạt cám xuống dưới bể. Một đàn cá nhanh chóng chụm lại ăn thật nhanh.

“Ting.”

Tiếng chuông tin nhắn. Gia Ngọc mở điện thoại. Là tin nhắn của Minh Anh.

– Gia Ngọc, tao cần dung dịch Bx100 mà tại phòng y hết rồi, mày có thể lấy cho tao được không, tao cần để nghiên cứu một loại độc dược.

Cậu đọc tin nhắn rồi tắt điện thoại cho vào túi quần đi xuống phòng thì nghiệm. Cậu dùng một cái thẻ màu xanh quẹt lên trên một thiết bị cảm ứng trên tường, một đường hầm mở ra, cậu bước xuống.



Vy đi cả ngày hôm qua không thấy về làm Di lo lắng. Vẫn như mọi ngày Di đều phải mang đồ ăn đến phòng cho Gia Ngọc. Mọi khi thì nhỏ đi một mình nhưng lần này còn có thêm hai người giúp việc và quản gia Thuỳ.

Di tay trong tay cầm một bó hoa hồng trắng đi một cách bình thản mà không phải đồ ăn thức uống gì. Vì Di biết lúc nào mang đồ ăn đến cho cậu hai, cũng đều mang về là một khay đồ ăn còn nguyên. Cứ làm việc xong, cậu đều uống nước revive, không phải là không ăn nhưng cậu chỉ ăn bánh mì sandwich mà ăn còn không hết nữa chỉ cắn vài miếng rồi cho vào sọt.

Quản gia Thuỳ thấy Di không mang đồ ăn hay thức uống gì chỉ cầm trên tay những cành hoa hồng trắng, liền quát mắng:

– Này, con Di kia sao mày không mang đồ ăn cho cậu chủ mà cầm những cành hoa hồng hả?

– Không thích.

Di đáp lại một cách thản nhiên rồi đi qua Thuỳ chạm vai của chị ta.

– Con này giờ nó không còn sợ một ai nữa mà.

– Do nó có cậu Minh Anh luôn ở bên nó cả con Vy nữa, thử dám đụng vào hai đứa nó thử coi, không khéo bị xử trảm cũng nên.

Hai người giúp việc đi phía sau nhìn nhau nói qua nói lại.

– Tụi bay im hết đi.

Thuỳ quát lớn.

– Im lặng. Cậu hai ghét sự ồn ào.

Di quay người nhìn giúp việc nói.

– Mày là ai mà dám ra lệnh cho bọn tao im hả, bộ mày hiểu cậu hai lắm sao?

Thuỳ gằn giọng.

– Hiểu.

Di đáp đơn giản rồi đi vào bên trong.

Bước vào trong, Di định đi đến bàn để đặt hoa hồng vào lọ nhưng không lại được. Bởi vì nó đã bị ngăn cách dưới mặt sàn là một cái bể lớn sâu khoảng 5 mét. Di đứng im nhìn và thắc mắc.

– Dọn dẹp đi.

Thuỳ ra lệnh.

– Tại sao lại có một cái bể lớn ngay tròng phòng vậy chứ?

Một người giúp việc đứng nhìn, rồi phải ôm mặt vì thấy choáng váng khi nhìn thấy bể khá sâu.

– Sâu quá.

Một người giúp việc khác cũng vậy.

– Sao đứng hết vậy, không làm việc đi.

– Chị nhìn kìa. Là một cái bể đó.

Thuỳ đưa mắt nhìn. Và lúc nào cũng vậy, trong lòng chị ta luôn chất chứa những cái bẫy không ai lường trước được.

Trong lúc Di đang đứng nhìn thì Thuỳ đi lại gần nhỏ. Sự tan ác lại hiện lên tột độ. Hai người giúp việc đứng kế Di thì không để ý gì cả cũng đang loay hoay nhìn cái bể sâu. Thuỳ đưa tay ra từ từ chạm vào người Di.

– Chết đi.

“Choang.”

“Tủm.”

Sự lao tới thật nhanh như một cái bóng, đã kịp lôi Di ngã vào một cơ thể rắn chắn và thay vào đó là hai người giúp việc bị ngã xuống bể. Cá bắt đầu tấn công, hai người giúp việc liên tục đập nước và rồi một mảng màu đó nổi lên mặt nước. Tấm kính sàn khép lại, hai cái xát chìm xuống. Thuỳ hốt hoảng chạy đi một mạch không thấy mặt trời.

Lọ dung dịch vỡ tan, vết thương vùng hông bị hở miệng, máu loan lỗ ra chiếc áo sơ mi trắng. Gia Ngọc vội buông Di ra và đi lại thay chiếc áo sơ mi khác. Di vội cúi xuống nhặt những cành hoa hồng trắng đang nằm rải rác trên sàn rồi đi lại ngồi lên bậu cửa sổ.

– Ở đây, Di cảm thấy rất ấm áp.

Di nhìn chú mục vào những cành hoa hồng trắng với ánh mắt socola đặc thoáng buồn.

Gia Ngọc không hề quan tâm đến sự có mặt của Di lúc này, cậu ngồi vào làm việc với laptop.

Và cứ như thế một tiếng, hai tiếng… trôi qua vẫn là sự im lặng. Đến trưa, Gia Ngọc mới dừng tay nghỉ một lát, tựa vào ghế và vớ lấy lon nước revive uống một hơi đến cạn. Cậu xoay ghế, vứt lon nước vào sọt thì thấy những cành hoa hồng trên tay Di đang rơi xuống sàn, dường như nhỏ đang ngủ say và dần đang nghiêng người sắp ngã xuống. Như một sự phản xạ, cậu lao tới thật nhanh đỡ lấy nhỏ vào lòng mình và bỗng dưng cậu muốn ôm chặt lấy người con ấy không muốn buông ra.

Gia Ngọc muốn được ôm lấy cô gái ấy lâu hơn, muốn được chăm sóc và bảo vệ cô ấy. Cậu sợ… và sợ… cô gái ấy sẽ phải biến mất… Cậu rất thèm khát được hạnh phúc, nhưng hạnh phúc đó chỉ là cái bóng tồn tại phía sau lưng mà thôi không phải đón nhận từ trực diện. Cậu không cần gì hết, chỉ cần nhìn thấy ai đó cười; được thấy người đó hạnh phúc bên người khác, hạnh phúc là khi ai đó đứng bên cạnh mình và hạnh phúc khi nói được ba tiếng “TÔI YÊU EM.”

Di chợt mở mắt và nhẹ giọng nói:

– Nhớ anh, nhưng sẽ im lặng. Yêu anh, nhưng sẽ im lặng. Cần anh, nhưng sẽ im lặng. Vì Di biết nói ra, anh cũng sẽ im lặng.

Gia Ngọc buông thả nhẹ Di ra và hướng mắt đi chỗ khác.

– Di đã nghe anh nói ba chữ nhưng biết anh chỉ âm thầm nói ra khi Di đang chìm sâu trong giấc ngủ. Sống mà thiếu đi cảm xúc cũng chỉ là tồn tại.

Nói rồi Di cầm lấy những cành hoa hồng trắng và rời khỏi phòng.

Gia Ngọc không quay lại nhìn người con gái ấy đi vì nó khiến cậu chỉ muốn giữ chặt cô gái ấy lại mà thôi.

12 giờ trưa tại bệnh viện AM:

Vy đã tỉnh và nhỏ đứng gần cửa sổ ngắm ra phía ngoài xa kia cho vơi đi nổi buồn. Và tự dưng muốn rơi nước mắt và cứ thế nó đã tự động lăn dài trên má.

– Di, mình muốn nó kết thúc nhanh chóng và muốn sang Thuỵ Sĩ để có một cuộc sống yên bình, hạnh phúc.

Một nữ y tá đi vào đánh tan bầu không khí ảm đạm này.

– Em thật may mắn đó nha, gặp phải một đại thiếu gia đẹp trai giàu có lại biết quan tâm đến bạn gái của mình như vậy.

Vy lấy tay lau đi nước mắt và quay lại nhìn nữ y tá với vẻ mặt tươi cười.

– Không phải bạn trai của em đâu chị, cũng không quen biết.

– Vậy sao. Trời ơi không quen biết mà đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt này luôn sao, đúng là tốt bụng.

Duy chợt bước vào và kêu chị y tá ra ngoài. Vy không quan tâm quay ra phía cửa sổ.

– Thật tội nghiệp cho một người con gái khi bản thân đã không còn trong sáng. Bởi vì sao? Bởi vì cô gái đó là một vũ khí sắc đẹp cưa đổ bao thằng con trai mu muội.

Duy ngồi xuống ghế đệm, nói với vẻ của sự đểu cợt.

– Trong đó có anh.

Vy bình thản trả lời.

– Tôi nói cho anh biết nhân phẩm của tôi vốn trong sạch. Nhưng từ ngày gặp anh thì tôi bị dồn vào thế bắt buộc, anh giam cầm tôi chỉ vì một lí do lợi dụng để thực hiện mục đích của anh. Tôi là con người chứ không phải một món đồ thích đặt đâu thì đặt.

Dứt lời, Vy giựt ống tiêm truyền dịch ra đi lại chỗ Duy trừng mắt nhìn cậu.

– Tôi ghét những người có hai tấm mặt nạ như anh và anh là một thằng tồi.

Vy đi tới tủ đồ, mở ra rồi cởi phanh chiếc váy dành cho bệnh nhân ngay khi Duy đứng đó. Nhỏ vớ lấy bộ đồ của mình mặc vào rồi đi ra khỏi đây một cách nhanh chóng.

Duy chỉ biết đứng nhìn và không có phản ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.