Tại phòng y.
Di đã được Minh Anh cứu kịp thời nhưng mất máu quá nhiều bởi căn bệnh quái ác ấy. Mặt nhỏ trở nên tím tái và liên tục mê sản.
– Không phải Di… không phải Di…
Cậu nắm chặt lấy tay Di không khỏi lo lắng.
– Chắc đã có chuyện gì đó rồi.
Cậu kéo chăn đắp lại cho Di và vội đi hỏi Vy xem đã có chuyện gì đã xảy ra.
Gia Ngọc đang đứng ở hồ bơi trên tay cầm những cành hoa hồng đỏ. Cậu
ngắt từng cánh hoa xuống hồ bơi. Tuy bên ngoài có vẻ nhìn cậu rất thản
và lạnh lùng nhưng bên trong hiện rõ một sự lo lắng.
“Bốp.”
Cậu ngã xuống dưới nền, trên miệng rỉ ra giọt máu. Cậu lấy tay quệt môi và đứng dậy.
“Bốp.”
Và lại thêm một cái đánh thật mạnh ngay mặt. Cậu vẫn lấy tay quệt môi với thái độ rất thản. Minh Anh thật sự rất tức giận sau khi biết
chuyện, cậu nắm lấy vạt áo của Gia Ngọc, trừng mắt nhìn cậu.
– Tại sao mày lại làm như vậy chứ?
– Nếu mày còn giận thì tiếp tục đi.
Gia Ngọc đáp lại.
Cậu giơ nấm đấm lên định đánh Gia Ngọc lần nữa nhưng lại thôi. Cậu
buông mạnh vạt áo của Gia Ngọc ra và hạ cơn giận xuống, nói chuyện đàng
hoàng với cậu.
– Xin lỗi mày, vì tao quá nóng giận. Mày biết Di đối với tao là như thế rồi, là một người rất quan trọng.
Gia Ngọc im lặng, không nói gì, chỉ nhìn những cánh hoa hồng trôi nổi trên mặt nước trong xanh.
– Di giờ đang cần được truyền máu, cô ấy rất yếu. Di có nhóm máu
hiếm, người duy nhất có thể truyền máu cho cô ấy lúc này chỉ có mày. Tao đã gọi tới các ngân hàng máu, nhưng không có.
– Được.
Gia Ngọc trả lời không do dự.
…
Trong phòng y, Minh Anh đang ngồi tập trung nghiên cứu phần còn lại của thuốc đặc trị.
Còn Vy đang ngồi bên cạnh Di chăm sóc cho Di. Nhỏ đã khá hơn nhiều vì được truyền máu.
– Hôm nay là chủ nhật. Chắc có lẽ phải đi một mình rồi.
– Đi đâu vậy, Vy?
Minh Anh quay sang hỏi.
– Thường thì vào chủ nhật, hai đứa em hay đến nhà thờ để cầu nguyện.
– Nếu vậy thì anh nói Duy đưa em đi.
Minh Anh vừa dứt lời thì Duy cũng mở cửa bước vào.
– Minh Anh tao có việc cần nhờ.
– Đúng lúc mày vừa đến, mày đưa hộ bé Vy đến nhà thờ được không?
– Không cần đâu anh.
Vy vội từ chối.
– Tại sao vậy?
– Em tự đi một mình được.
– Không được, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì sao, đi với Hoàng Duy đi.
Nghe Minh Anh nói như thế, nhỏ chỉ biết gật đầu đáp.
– Vâng.
– Vậy thì tao nhờ mày đưa Vy đi hộ tao, còn công việc để tao giải quyết được rồi.
– Cũng được.
Duy đáp rồi quay sang nhìn Vy.
– Đi thôi.
Vy đi thẳng lướt qua mặt cậu một cách lạnh lùng. Duy nhếch mép cười nhạt.
Minh Anh thôi việc của mình đi tới chỗ Di, ngồi cạnh nhỏ. Vừa lúc Di tỉnh lại. Cậu vuốt tóc nhỏ và nhẹ giọng hỏi:
– Em cảm thấy sao rồi?
– Di muốn đi đến nhà thờ.
Nhỏ nói với giọng yếu ớt.
– Nhưng em còn đang…
– Di muốn đến nhà thờ.
Di cắt ngang lời Minh Anh, cậu trần trừ một lúc rồi cũng đồng ý.
…
Vy đi thẳng không nói không rằng cứ thế mà đi ra khỏi cổng.
“Kít.”
Chiếc xe lamborghini dừng lại phía trước, khiến Vy dừng chân.
– Lên xe đi.
Vy vờ như không để ý thấy liền đi qua đường một mạch cứ thế bước chân trên vỉa hè và đi. Duy lái xe chậm lại theo nhỏ.
– Công nhận cô đúng là loại người cố chấp.
Nhỏ vẫn tiếp tục đi và không đáp một câu nào.
Duy vội phanh xe lại rồi bước xuống kéo tay Vy.
– Buông ra.
Vy quát lớn và cố giật tay mình lại nhưng bị cánh tay rắn chắc giữ
lấy không buông. Cậu kéo nhỏ đi định lôi lên xe thì vô tình gặp mẹ và vợ ngay trước trung tâm thương mại.
– Hoàng Duy, con đang làm gì ở đây vậy, mà cô gái này là ai?
Mẹ cậu nhíu mày nói, nét mặt tỏ ra khó chịu.
– Chồng vẫn chưa bỏ con nhỏ đó sao?
Hải Vân gằn giọng nói.
– Cô không có quyền nói tôi bỏ cô ấy.
Vy hất mạnh tay cậu ra và cúi đầu chào mẹ cậu một cách lễ phép.
– Chào bác.
Dứt lời, Vy quay người đi thẳng một mạch.
– Duy, con về nhà nói chuyện với mẹ ngay lập tức.
…
Tại nhà thờ:
Minh Anh khoác vai Di vào trong nhà thờ một cách chậm rãi. Cậu để nhỏ đứng trước tượng chúa Je-su và cầm một cành hoa hồng đỏ đặt lên một
cuốn sổ dày trước mặt.
– Con cầu xin chúa, hãy để cho mọi thứ đến với con một cách nhanh
chóng, con không thể chờ đợi được nữa, con xin người hãy chỉ mở ra con
đường con cần phải đi, con xin người… Amen.
Sau khi cầu nguyện xong, Di đi tới chỗ Minh Anh và ngồi xuống gần cậu.
Cả hai đều im lặng, không ai nói gì. Không khí trong nhà thờ trở nên yên ắng.
– Hạnh phúc là gì?
Di chợt lên tiếng.
– Xin lỗi vì anh không thể trả lời.
– Vì sao?
– Vì điều đó sẽ không tồn tại.
– Nó tồn tại.
– Đối với em nó tồn tại sao?
– Đúng.
– Nhưng đối với anh nó chỉ là cái bóng mà thôi và nó sẽ biến mất mãi mãi.
– Giờ không phải anh đang hạnh phúc sao?
– Vậy tại sao em còn hỏi anh hạnh phúc là gì?
Minh Anh chợt mỉm cười nhìn Di.
Tiếng điện thoại Smartphone reo lên làm phá tan cuộc nói chuyện giữa
hai người. Minh Anh đừng dậy đi ra ngoài để nghe điện thoại. Di gục đầu
xuống ghế, dường như nhỏ vẫn cảm giác mệt trong người nên nhắm mắt lại
để cảm thấy thoải mái hơn.
…
Tập khu làm việc Cube:
Mọi công việc đơn giản nhất chỉ là diệt virus xâm nhập vào hệ thống
quản lý phần mềm, tham gia các phi vụ vận chuyển vũ khí lậu, chất cấm
với những đường đi nước bước đơn giản mà cũng phải dè dặt đến một người. Mọi thứ đều đổ dồn lên đầu Gia Ngọc, họ để cậu giải quyết tất cả.
Gia Ngọc ngồi bất cần trước màn hình lớn, đang tập trung để giải
quyết nhưng nghe bao nhiêu tiếng vo ve inh ỏi nào là cậu làm mau lên,
giải mã cái này, giải mã cái kia, nên đi hướng này hay đi hướng khác…
Mọi thứ đều rối ren lên. Những điều đó đối với cậu quá phiền phức. Cậu
khó chịu, vứt hết sấp tài liệu lên bàn, đẩy ghế đứng dậy và đi.
Một nhân viên thấy vậy nói:
– Sao cậu không làm tiếp?
– Các người giỏi thì làm hết đi.
Cậu gằn giọng khiến bao nhiêu nhân viên, giám đốc, quản lý đều nhìn
cậu. Cậu cứ mặt cho công việc đang cần cậu giải quyết, cậu bỏ đó và đi
vì ghét sự ồn ào.
Gia Ngọc đi đến gara xe, lên chiếc lamborghini trắng phóng đi thật nhanh.
Cậu đi đến nhà thờ và cầm trên tấm thiếp hoa hồng đỏ bước vào trong.
Cậu đi lại đứng trước tượng chúa Je-su bỏ tấm thiếp lên trên cuốn sổ và
nhìn lên tượng chúa.
Bất chợt từ phía sau có một vòng tay ôm lấy cậu. Bấc giác, cậu nắm
lấy tay người con gái ấy thả ra và quay lại. Ánh mắt socola đặc nhìn
cậu.
– Đừng đi, hãy ở bên Di lúc này.
Gia Ngọc im lặng, ánh mắt đen huyền chất chứa sự lạnh buồn nhìn sâu
vào đôi mắt nhỏ. Cậu đưa tay lên định chạm vào bờ má nhỏ, cậu muốn ở bên cạnh nhỏ, ôm chặt lấy nhỏ vào lòng nhưng một điều gì đó khiến cậu không thể. Cậu buông thả tay và đi thẳng, lướt qua mặt nhỏ. Cậu chợt khựng
lại vì bị nhỏ nắm chặt lấy cổ tay.
– Di ghét nhìn thấy anh quay lưng đi.
Nhỏ gằn giọng nói.
Gia Ngọc vẫn vậy, lạnh nhạt và im lặng, hất tay Di ra và tiếp tục đi ra khỏi nhà thờ.
Di chỉ biết đứng nhìn người con trai ấy khuất dần sau cánh cửa lớn. Một giọt nước mắt thầm lặng rơi xuống.
– Anh là một kẻ dối trá.
Minh Anh ở ngoài nói chuyện điện thoại rất lâu và rồi bất chợt cậu đánh rơi điện thoại, vẻ mặt hiện lên một nổi tuyệt vọng.
– Cuối cùng thì ngày đó cũng đã đến.
Cậu đi vào trong nhà thờ với vẻ mặt vui vẻ để che giấu một điều gì đó sắp xảy ra với chính cậu. Cậu tiến lại gần Di và ôm chặt lấy nhỏ.
– Nếu như không có anh ở bên cạnh, em vẫn sẽ sống tốt chứ?
Di đưa vòng tay ôm lấy cậu và nhẹ giọng nói:
– Anh đi đâu?
– Đi đến một thế giới khác. Một nơi mới thật sự thuộc về anh.
– Vậy thế giới đó có thuộc về Di không?
Minh Anh không trả lời chỉ mỉm cười nhẹ, một nụ cười sau nổi buồn. Cậu đưa tay lên vuốt lấy mái tóc mượt của Di.
– Di, anh đối với em có quan trọng không?
– Có.
Băng Di gật đầu đáp.
Minh Anh càng ôm chặt nhỏ hơn và có vẻ một phần nào đó yên tâm.