Di chậm rãi đi đến khu sinh hoạt, nơi những người giúp việc làm không kịp thở. Nhỏ biết rằng, sẽ không được yên thân khi bước vào căn phòng
lớn đó, nhưng nhỏ vẫn bình thản đi vào. Những người giúp việc đều quay
sang nhìn Di bàn tán rì rầm. Những lời nói khó nghe nhỏ đều bỏ ngoài
tai.
– Di, bạn có sao không ? Cả đêm qua bạn ở đâu vậy, mình lo cho bạn lắm?
Vừa nhìn thấy Di, Vy vội chạy tới hỏi han vì cả đêm nhỏ lo lắng đứng, ngồi không yên khi bị nhốt trong phòng không thể làm gì.
– Không sao?
Di nhẹ giọng trả lời.
– Từ xó nào bây giờ mới chịu ra hả? Sao, cái cảm giác ngủ bên ngoài như thế nào?
Thùy nói, vẻ mặt vênh lên, hai tay khoanh lại trước ngực. Di không
trả lời, đi tới cầm lấy một miếng dẻ lau bàn với vẻ thản nhiên như không có sự xuất hiện của Thùy.
– Sao tao hỏi mày không trả lời hả con quỷ?
Thùy quát lớn rồi nắm lấy vai Di quay phắt lại trừng mắt nhìn nhỏ.
Đáp lại cái nhìn nổi lửa của một sự lạnh lùng đến tột độ. Di vẫn tiếp
tục tập trung vào lau bàn.
– Mày không có miệng sao con quỷ?
– Có.
Đáp đơn giản một chữ.
– Tôi thấy chị là con quỷ đúng hơn, còn bạn tôi là một thiên thần.
Vy nói giọng khinh bỉ. Thùy giơ tay lên định giáng một cái tát xuống mặt Di thì Vy nhanh chóng lôi nhỏ qua một bên.
– Nếu không còn gì nữa , chúng tôi đi làm công việc khác.
Dứt lời Di và Vy đi khỏi để lại một sự tức giận của một con sư tử hà đông.
…
Tại phòng A-3:
– Thưa cậu chủ, tối nay chúng ta sẽ xuất một lớn vũ khí bao gồm: súng M 249 và DSR 50, bom Napa LM, tiêm kích tàn hình. Và một tấn thuốc nổ
TNT, khí sarin qua Irac tại cảng biển AT.
Quản lý Hen nói, trên tay cầm một bản thảo màu xanh.
– Vậy nếu như phi vụ này chót lọt thì chúng ta sẽ được lợi nhuận bao nhiêu?
Gia Kỳ hỏi.
– Lên cả tỉ USD thưa cậu.
– Hãy gọi Gia Ngọc tới đây để triển khai kế hoạch, phi vụ này không được để bọn thanh tra nhúng tay vào.
– Vâng, tôi biết rồi.
…
Điện thoại Smartphone mở mạng xã hội twitter, tin nhắn hội thoại bằng lời nói để gửi qua Black Rose, bắt đầu ghi:
– Tối nay sẽ có một cuộc hội ở cảng biển AT sẽ rất vui có đi không?
Vy vui vẻ nói với Di.
– Có.
Di đáp, trên tay cầm một quyển sách.
– Đang đọc sách gì vậy?
– Sách các loại vũ khí tối tân.
– Này, bạn xem rồi liệt kê ra có bao nhiêu loại vũ khí tối tân cho mình coi?
Di nhìn vào quyển sách trả lời:
– Súng M 249 và DSR 50, bom Napa LM, tiêm kích tàn hình.
– Lượng lớn này mà xuất đi, chắc thu lợi lên đến tỉ USD.
– Nếu thất bại?
– Thảm hại.
…
Tối, tại cảng biển AT:
Một cảng biển rộng lớn, những con – tai – nơ chất chồng, những chiếc
xe vận chuyển liên tục chạy qua chạy lại. Một con tàu vận chuyển hàng to lớn đang chờ những lô hàng vũ khí chất lên đi đến Irac. Gia Kỳ dẫn đối
tác đi đến xem những lô hàng vũ khí. Hai bên kí kết với nhau qua một bản thỏa thuận.
– Tôi đã cho quản lý kiểm tra lô hàng súng và các loại khác, thưa ông.
Gia Kỳ nói.
Gia Ngọc kí xong đặt bút xuống, kéo sụp mũ lưỡi trai che đi nữa một phần khuôn mặt, xỏ tay vào túi quần quay người đi.
– Đứng lại, công việc chưa xong mày đi đâu?
Gia Kỳ gọi lại.
– Đi ngắm biển.
Gia Ngọc buông một câu đơn giản rồi đi.
– Cái thằng này luôn bình thản mọi lúc mọi nơi kể cả công việc… không quan tâm nữa, dù gì bản thỏa thuận này nó đã kí, có chuyện gì xảy ra
thì nó sẽ chịu trách nhiệm thay mình.
Gia Kỳ nói thầm, miệng nhếch mép cười nhạt thỏa mãn khi lúc nào cũng có hậu duệ vững chắc làm bia chắn cho mình.
“Đùng.”
Một tiếng nổ lớn phát ra từ những chiếc con – tai – nơ chứa hàng làm chấn động cả càng biển.
“Pằng… pằng…”
Những phát súng liên hồi, tất cả mọi người chạy toán loạn. Quản lý Hen hớt hãi chạy tới báo:
– Thưa cậu cả, không xong rồi…
– Có chuyện gì xảy ra vậy?
– Tất cả lô hàng đểu bị phá hủy, đàn em chết hết rồi.
– Kẻ nào… kẻ nào dám…
Gia Kỳ rối chí.
– Là bọn đàn em của phái BR (Black Rose). Bọn chúng kéo tới ném bom phá hủy tất cả.
“Pằng.”
Một phát súng phát ra, tên đối tác ngã phịch xuống đất chết khi chưa
kịp định thần chuyện gì đang xảy ra. Gia Kỳ quay mặt nhìn về phía họng
súng đang chỉa thẳng vào mình. Chủ nhân của phát đạn vừa rồi là một cô
gái, mặc bộ đồ màu đen từ trên xuống dưới, tóc búi cao đội chiếc mũ lưỡi trai đen, ánh mắt màu tím sắc sảo nhìn Gia Kỳ, tay cầm khẩu súng ngắn
chỉa về phía anh ta, ngón trỏ chuẩn bị bóp còi thì:
“Pằng.”
Một phát đạn sượt qua hông trái của nhỏ. Nhỏ giật mình quay lại nhưng không thấy ai nhanh chóng chạy ra khỏi đây ngay khi Gia Kỳ và tên quản
lý không chú ý. Lúc này, Gia Ngọc từ phía sau chiếc con – tai – nơ bước
ra thả mũ lưỡi trai xuống, ánh mắt nhìn về hướng cô gái chạy đi khuất
dần trong bóng tối. Miệng nói ra hai chữ:
– Mục Đích.
…
Tại biệt thự Cu be:
Ông Gia Lâm đang ngồi trên ghế tựa, nét mặt hiện rõ sự tức giận, ông
vừa có chuyến công tác từ Trung Quốc về. Chưa được nghỉ ngơi thì phải
lao đầu giải quyết đơn hợp đồng lên đến cả tỉ USD. Gia Kỳ mở cửa bước
vào, ngồi phịch xuống ghế rồi đến lượt Gia Ngọc vào.
– Suýt chết, tự nhiên có con nhỏ nào xuất hiện muốn mình?
Gia Kỳ than thở.
– Tại sao lại thất bại?
Ông Lâm hỏi.
– Con không biết?
– Theo như tôi biết, cuộc tấn công này do phái BR gây nên.
Quản lý Hen tiếp lời.
– Làm sao có thể được, không phải Lão Đại đã chết rồi sao, còn ai lãnh đạo BR?
– Tất cả đều do thằng Gia Ngọc, mọi kế hoạch đều do nó sắp đặt.
Gia Kỳ đổ hết trách nhiệm cho Gia Ngọc.
“Rầm”
Ông Lâm đứng vùng dậy đập mạnh tay xuống bàn, rồi chỉ thẳng vào mặt Gia Ngọc.
– Mày có biết đơn hàng này có giá trị bao nhiêu không, mà để nó thất bại hả?
Ông Lâm quát lớn. Từ trước đến giờ ông luôn tin tưởng vào khả năng giải quyết những phi vụ làm ăn lớn của Gia Ngọc.
– Thất bại sao?
Cậu nói một cách thản nhiên, miệng cười nhạt, tay xoay bút liên tục.
– Mọi chuyện đã đến nước này mày phải chịu trách nhiệm.
Ông Lâm nói, đôi đồng tử giãn rộng hết cỡ.
– Chịu cái gì?
Cậu vẫn giọng nói vừa rồi.
– Mày đã kí vào bản thỏa thuận đó thì mày phải chịu trách nhiệm, tao không có dính líu vào chuyện này.
Gia Kỳ chen vào.
– Được thôi.
– Mày tưởng dễ dàng như vậy sao?
– Đúng.
Một câu trả lời dứt khoát, vứt cây bút xuống bàn, cậu đẩy ghế đứng dậy vừa đi vừa nói và giữ lập trường bình thản.
– Một phút.
Dứt lời cậu đẩy cửa đi ra khỏi đây.
Tiếng chuông smartphone reo lên, ông Lâm rút ra nghe máy:
– Alo.
– Bên chúng tôi đã nhận được các lô hàng, hi vọng sẽ có cuộc hợp tác lâu dài giữa hai bên.
Ông tắt máy vẻ mặt thản nhiên khó hiểu:
– Bên phía Irac vừa gọi tới, đã nhận được hàng, vậy chuyện xảy ra vừa rồi là sao?
– Thưa ngài, cậu chủ đã biết sẽ có chuyện xảy ra nên đã lên kế hoạch
cụ thể để lừa bọn chúng vụ xảy ra vừa rồi chỉ là những lô hàng giả thôi.
Quản lý Daviss nói.
– Vậy thì tốt rồi.
– Thằng Gia Ngọc này đúng là một con người khó hiểu.
…
– Mọi chuyện giải quyết sao rồi?
– Thất bại.
– Tại sao lại thất bại. Chúng tôi đã cho nổ lô hàng đó rồi mà, chỉ chưa giết được con trai của ông ta thôi?
– Chúng ta đã bị chúng lừa, toàn bộ đều giả. Kế hoạch đã được sắp đặt từ trước, cậu con trai thứ hai của ông ta quá tài giỏi, cậu ta đã lường trước chuyện xảy nên đã cho chuẩn bị từ trước.
– Được rồi, chú tiếp tục công việc của chú đi.
…
Sáng.
Di bưng khay đồ ăn để những ly cà phê bốc khói nghi ngút đi đến phòng ăn chính. Từng bước đi chậm rãi trên nền gạch, mái tóc đỏ trầm dài bay
lòa xòa trong gió, ánh mắt socola đặc nhìn thẳng về phía trước vô hồn,
nó chứa đựng một điều gì đó khó hiểu. Bất chợt, Di cảm thấy choáng váng, mọi thứ trước mặt đều quay cuồng và mờ dần. Những bước đi loạng choạng
không vững như kiểu sắp ngã, tay bưng khay cà phê run run. Cơn choáng
váng một lúc tăng lên khiến Di không thể nhìn thấy rõ những gì ở phía
trước, nhỏ lắc nhẹ đầu.
“Choang.”
Khay cà phê rơi xuống tự do, cà phê đổ hết lên áo sơ mi trắng của
chàng trai, thắm nguyên một màu đen ở bên áo. Như một cơn bão ập đến,
cậu nắm lấy bả vai Di đẩy mạnh vào tường, cáu chặt đến tận xương, tiếng
gân cốt kêu răng rắt, đôi đồng tử giãn ra sắc bén, ánh mắt xanh dương
đáng sợ thay thế màu đen huyền vô hồn kia, gân xanh nổi chằn chịt.
– Đừng như vậy.
Di lắp bắp ra từng chữ, nét mặt tái nhợt vì đau đớn, mồ hôi rơi lấm
tấm trên trán. Di cảm thấy cơ thể mình rất tê như có một dòng điện chạy
khắp cơ thể không thể nào kháng cự lại được, tay chân run lên lẩy bẩy.
“Phụt.”
Máu từ trong miệng Di hộc ra, những giọt máu dính lên khuôn mặt của
ác ma trước mặt. Khói và mùi khét bốc lên từ mái tóc dài của Di đang dần cháy xém. Vết thương ở hông hở miệng, máu tứa ra thấm vào áo. Nhỏ nhìn
con người trước mặt như một thần chết tới lấy mạng nhỏ đi.
– Gia Ngọc, dừng tay lại.
Minh Anh từ đâu chạy lại cản khi nhìn thấy Gia Ngọc đang định lấy mạng Di.
– Đừng giết chết Di, hãy tha cho cô bé.
Gia Ngọc buông lỏng tay nhìn Minh Anh, ánh mắt dần trở lại màu đen.
Lúc này, Di như được cứu thoát nhưng không thể chịu nổi cơn đau, ngã
phịch xuống sàn và ngất đi trong vô thức.
– Tại sao?
Gia Ngọc hỏi với giọng trầm xuống.
– Hãy bỏ qua đi, dù sao Di cũng chỉ sơ ý làm đổ cà phê lên người cậu, đâu phải cố tình.
– Đây là lần cuối.
Dứt lời, cậu quay người đi khỏi đây, đã nhiều lần cậu bỏ qua chỉ vì
bạn và đây là lần cuối cùng, nếu còn xảy ra lần nữa thì Di sẽ không được nhìn thấy ánh mặt trời. Minh Anh vội bế Di về phòng.
…
Tại phòng thí nghiệm y học hạt nhân.
Minh Anh chăm chú nhìn những hình ảnh trong laptop, vừa nhìn vừa liếc mắt qua nhìn những cuốn sách y học dày đến nghìn trang. Cậu đang tập
trung nghiên cứu về một loại bệnh nào đó. Bất giác, cậu nhìn lại những
hình ảnh trong laptop phát lên câu nói:
– DẠ TIỂU CẦU.
“Rầm”
Cánh cửa mở toang, Vy chạy vào vẻ mặt vô cùng lo lắng khi nhìn thấy
Di đang nằm trên giường truyền dịch. Vẻ mặt tái nhợt, mái tóc dài hơn
lưng giờ đã được cắt ngắn đi. Vy đi lại ngồi cạnh Di, lau đi những giọt
mồ hôi trên trán.
– Tại sao Di lại bị như vậy?
– Cô bé là bạn thân của Di sao, có phải tên Vy không?
– Có phải anh ta nữa không?
– Phải. Cũng may, sơ cứu kịp thời nếu không sẽ gặp nguy hiểm. Cô bé có phải bị bệnh dạ tiểu cầu không?
– Sao anh biết?
Vy ngạc nhiên.
Dạ tiểu cầu là một căn bệnh liên quan đến tế bào máu. Nó ảnh hưởng
trực tiếp đến việc điều hòa và cung cấp máu đến các cơ quan khác. Nó làm phá vỡ các hồng cầu, làm mất kiểm soát độ nhớt của huyết tương tạo nên
một dịch lỏng sánh màu đỏ thẩm nhìn vào dễ bị nhầm với máu. Căn bệnh này khiến cho người bị thường chóng mặt, tay chân bủn rủn, vẻ mặt phờ phạt
như không có sức sống, hay bị ngất xỉu và thường gây ngủ một cách bất
thường. Hiện căn bệnh này chưa có thuốc đặc trị chỉ uống một vài loại
thuốc để ngăn chặn sự vỡ hồng cầu.
– Trong lúc sơ cứu, vết thương bên hông trái chảy ra một chất dịch
lỏng màu đỏ thẩm tương tự như máu. Anh nghi ngờ nên đã lấy máu của Di đi xét nghiệm. Kết quả cho thấy tình trạng của Di không được khá cho lắm.
– Nếu như biết thì hãy giữ im lặng coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
– Cô bé có vẻ rất khó tính đấy.
Minh Anh nói với giọng đùa.
– Anh sẽ cố gắng nghiên cứu tìm ra thuốc đặc trị.
– Tại sao lại tốt với Di như vậy?
Minh Anh im lặng, không trả lời và không biết tại sao cậu lại làm như vậy. Cô bé khiến cho cậu có một cảm giác gì đó rất lạ, một cảm giác ấm
áp lạ thường.
Những ngón tay chợt cử động, Di cựa người tỉnh dậy cơ thể đau buốt vẫn còn cảm giác tê.
– Di tỉnh rồi sao?
Cả hai đồng thanh.
– Đây là đâu?
Giọng nói yếu ớt.
– Phòng nghiên cứu y học hạt nhân.
Vy đáp.
Di nghiêng đầu nhìn về phía Minh Anh nói:
– Anh đã cứu Di.
– Phải.
– Cảm – ơn.
…