Tối tại bến cảng Blue:
Sóng biển vỗ mạnh vào bờ, một không gian hoang vắng không có người
qua lại. Trời tối lạnh lẽo, gió liên tục thổi mạnh, nghe cả tiếng khóc
than của gió đến rợn người. Gia Kỳ bị trói vào một cái cột, vẻ mặt phờ
phạt. Dưới chân được đặt nhiều củi khô. Di cầm thùng xăng đổ từ từ xung
quanh một vòng tròn, còn Vy thì ngồi lau kiếm. Vẻ mặt ai cũng lên sự tàn ác, hiểm độc. Sau khi đổ xong, Di vứt thùng đi, rồi phủi tay sau đó
cùng Vy lánh mặt đi chỗ khác. Ông lâm vừa tới nơi, hớt hãi chạy tới khi
nhìn thấy Gia Kỳ.
– Ông đứng yên đó.
Di gằn giọng nói, bước ra, trên tay cầm khẩu súng chỉa thẳng về phía
ông. Ông Lâm vội rút súng từ trong áo ra, phẩy tay ra hiệu cho vệ sĩ
chạy vào bao vây xung quanh.
– Ông đừng có bước lên nữa, chỉ cần ông dám động đậy tôi lập tức cho chỗ này bùng cháy.
Di tiếp lời rồi cầm bật lửa đe dọa trước mặt ông ta. Ông Lâm nhìn Gia Kỳ lo lắng, chằn chừ một lúc rồi cúi người đặt súng xuống cát, nhân lúc Di không chú ý ông ta ra hiệu cho vệ sĩ xông tới. Di nhanh chóng phát
hiện ra, chạy tới đá văn khẩu súng đi rồi quay ra bắn chết những tên vệ
sĩ. Còn Kiều Vy thì dùng kiếm đánh bọn chúng. Những tên vệ sĩ này đều là sát thủ đã qua đào tạo chuyên nghiệp nên Di và Vy gặp chút khó khăn.
Một mình Vy không thể đối phó cùng lúc nhóm sát thủ khá đông như thế, nhỏ dần cảm thấy thấm mệt, thanh kiếm cầm trên tay dính đầy máu tươi,
nhỏ chống kiếm khụy xuống.
“Xẹt.”
Một nhát kiếm xẹt qua, máu phụt ra. Vy giật mình quay lại thì thấy một tên ngã phịch xuống, mắt trợn lên.
– Hoàng Duy.
Vy ngạc nhiên nói khi nhìn thấy cậu.
Duy vội đỡ Vy đứng dậy ngồi tại gốc cây dừa và một mình anh đối phó
tất cả. Anh đã phản lại tổ chức của mình nhưng vì người mình yêu anh có
thể từ bỏ tất cả. Nhân cơ hội ông Lâm chạy tới cởi trói cho Gia Kỳ.
“Pằng… pằng… pằng…”
Những phát súng liên hồi nhắm vào Gia Kỳ, máu trong miệng anh ta hộc
ra, máu trên thân thể chảy ra thành dòng. Anh ta ra đi không nhắm mắt.
– Con trai…
Ông Lâm chưa kịp tháo bỏ sợi dây trói thì đã phải chứng kiến con trai mình chết đi một cách đau đớn.
– Ha… ha…
Di cười thỏa mãn. Cô cảm thấy vui, miệng nhếch lên một đường cong tà mị, ánh mắt sắc như lưỡi dao găm.
– Cuối cùng thì anh ta cũng chết, giờ thì đến ông.
Cô thôi cười và gằn giọng nói, nhìn thẳng vào ông Lâm.
– Gia Ngọc… Gia Ngọc…
Ông Lâm vội lên tiếng gọi nhìn ngó xung quanh để tìm Gia Ngọc, nhưng anh không có ở đây.
– Gọi đi… gọi đi… cũng không kịp đâu.
Di gườm mắt và chỉa súng tiến lại ông Lâm bóp cò.
“Cành… cạch…”
Súng hết đạn làm nhỏ hụt đi. Cô tức giận vứt súng và vội chạy đi lấy
kiếm. Thấy vậy ông Lâm vội chạy đi thì bị Vy chặn lại từ phía sau. Di
lấy được kiếm và rút ra định chém ông ta thì:
– Dừng tay.
Một tiếng nói vang lên từ người con trai phía sau nhỏ.
– Gia Ngọc.
Cô quay lại nhìn. Gia Ngọc chỉa khẩu súng thẳng về phía Di, ánh mắt
đen huyền lạnh lẽo chất chứa nỗi đau tột cùng khi phải tự tay giết chết
người con gái đứng trước mặt mình, người mà anh đã đem lòng yêu nhưng
đổi lại tình yêu mà người con gái ấy dành cho anh chỉ là sự thù hận. Anh không thể vì người con gái này giết chết ba của mình mặc dù có hận ông
ta nhưng cũng là người sinh ra anh, dù cho ông ta làm bất cứ điều gì
khiến anh chịu nhiều tổn thương.
Di giãn căng đồng tử ngạc nhiên khi thấy khẩu súng đó đang hướng về
mình từ chính bàn tay người con trai luôn hết mình bảo vệ cô và yêu cô.
Cô cảm thấy trong lòng nóng rang, tim nhói lên. Ánh mắt socola đặc chợt
đỏ lên và gần như giọt nước mắt sẽ rơi. Hai bên nhìn nhau, ánh mắt ai
cũng đều chất chứa nỗi đau.
– Em có yêu tôi không?
Di im lặng, chần chừ một lúc. Cổ họng Di nghẹn lại như có gì đó chặn
lại khiến cô không thể thốt lên lời. Bây giờ nhỏ thật sự cảm thấy rối
trí, không phân biệt được cảm giác ngay lúc này.
– Em…
– Hay chỉ là thù hận?
Gia Ngọc cắt ngang lời nói của Di, khiến cô hụt đi. Anh khẽ nhếch lên nụ cười cay đắng ẩn sau nỗi đau. Anh đã chịu đau quá nhiều nên giờ đã
quen rồi. Miệng Di mấp máy định nói ra điều trong lòng, nhưng có lẽ sẽ
không bao giờ thốt ra được.
– Nhưng em chỉ cần biết, tôi yêu em.
– Vậy thì anh giết tôi đi.
Di gằn giọng nói dứt khoát, không suy nghĩ vì cô chẳng còn ý định để
tồn tại nữa. Khi nghe Di nói câu đó, tim anh thắt lại, cậu nắm chặt khẩu súng trong tay và bóp cò cành cạch.
“Pằng.”
Viên đạn bay thẳng về phía Di, cô chỉ biết mở to đôi đồng tử và giọt
nước mắt mặn chát tuôn xuống. Gia Ngọc đứng nhìn Di cười một cách mãn
nguyện, nhưng nụ cười đó không phải vì bắn chết kẻ thù mà vì một điều
khác. Ánh mắt anh hiện lên nhiều điều muốn nói. Giờ chẳng làm được gì
đành từ bỏ tất cả. Anh xóa bỏ tất cả cảm xúc của chính mình nhưng anh
không thể xóa đi được hình bóng người con gái đó. Hãy để bản thân tự do, vì trái tim anh đã quá đau buồn. Hãy để hít thở, anh chỉ cần sống thế
này là được, chỉ cần được hít thở. Anh chỉ cần mình luôn sống, nhưng sao lại không thể? Anh bảo rằng ổn thôi. Hãy để anh tự do, như thế sẽ tốt
hơn cho anh. Anh đã sợ mình sẽ bị những lời nói sắc như dao của người
con gái đó cứa vào. Anh chỉ cần hít thở và ăn để chịu đựng những điều
này. Anh cầm trái tim mình trong tay, anh chọn một cuộc sống cho riêng
mình. Anh không muốn bỏ rơi chính bản thân mình và không muốn hủy hoại
mình thêm nữa. Dù mọi chuyện có kết thúc thì những hồi ức vẫn chẳng chấm dứt. Anh không đủ tự tin để thắng được chúng. Tình yêu đến cuối cùng
thì là sự dối trá của một người dành cho anh. Giờ thì hãy nhìn anh quên
người con gái ấy đi bằng đôi mắt mở to đó. Đây là đoạn cuối con đường và trái tim anh đang khập khiễng. Sau khi quyết định và hít một hơi thở.
Anh để vuột ra một tiếng thở dài. Anh khơi lại hình ảnh người con gái ấy trong tim mình như khi anh thét lên một tiếng hét câm lặng. Anh xóa bỏ
những hình ảnh đang bay bổng xung quanh, đốt cháy những kí ức còn lại
trên trời cao.
– Em đừng bao giờ quên tôi. Đừng bao giờ xóa ảnh tôi.
“Phụt.”
Gia Ngọc khụy gối ngã phịch xuống, máu từ chỗ ngực cậu phun ra, loan
một màu đỏ trên chiếc áo sơ mi. Và anh đã biết trước điều này sẽ xảy ra
bởi vì mọi thứ đều do anh sắp đặt. Viên đạn mà anh bắn thẳng về phía Di
nhưng nó đã vòng ngược lại. Anh tự bắn chính mình.
Những tên vệ sĩ của Gia Ngọc đứng sững người. Ông Lâm không thể tin
vào mắt mình khi nhìn thấy con trai mình vụt ngã. Ông ta hét lên:
– Con trai.
Di đứng như chết sững nhìn người con trai trước mắt mình đang dần gục xuống. Cô vội chạy lại, nâng đầu anh lên và gọi tên anh:
– Gia Ngọc…tại sao? Tại sao lại như vậy?
Tình yêu! Di chẳng thể nhìn đến cuối cùng của con đường hầm tăm tối
ấy, Di đang rất sợ hãi như miền sa mạc với mặt trời nóng bỏng như kẻ
đang gào khóc vì khát. Bây giờ Di thật sự muốn… Thật sự rất muốn, Gia
Ngọc ở lại bên cô, trước khi màn đêm này qua đi, chẳng lẽ đã quá muộn
rồi sao? Cô chợt muốn vòng tay Gia Ngọc ôm lấy. Khi màn đêm qua đi,
những giọt nước mắt sẽ trở nên mạnh mẽ. Nếu ánh trăng kia lặng xuống và
sẽ biến mất, những kí ức đẹp sẽ biến mất sao như mưa rơi xuống xa thật
xa? Di khóc nấc lên thành tiếng và chỉ biết nhìn Gia Ngọc với những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Máu cứ thế chảy ra, vẻ mặt anh tái nhợt hẳn đi, mồ hôi ướt đẫm trên
trán, hơi thở yếu dần. Và rồi anh cũng cố gắng nói ra một câu cuối cùng:
– Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở một nơi nào đó thôi.
Cánh tay chợt buông lỏng, mắt nhắm nghiền lại, một giọt nước mắt chảy dài từ khóe mi.
– Gia Ngọc… không thể nào… tỉnh lại đi, tỉnh lại nhìn Di đi…
Di gào thét, lay mạnh người Gia Ngọc. Nhưng chỉ mang lại cho cô sự
thất vọng vì Gia Ngọc đã thực sự rời xa thật rồi. Cô ngưng khóc và nói
ra lời mà nhỏ đang muốn nói bây giờ, có lẽ điều đó đã quá muộn màng.
– Gia Ngọc… em yêu anh.
Cuộc chiến đã kết thúc. Một cuộc chiến đầy máu tươi và chết chóc. Ông Lâm chỉ biết đứng ngẩn người nhìn đứa con trai mình ra đi. Ông thấy
mình đã thật sự mắc sai lầm quá lớn khi đem con mình ra làm bia chắn.
Ông bắt đầu cảm thấy hối hận. Ông nhắm nghiền mắt và nhìn thẳng lên bầu
trời cao và ông nhận ra rằng, ông trời đã cho ông quá nhiều thứ đáng quý mà người khác không có được. Ông trời cho ông tiền tài, cho ông những
đứa con trai tài giỏi gây dựng lên sự nghiệp lớn lao nhưng nó đã đổi lại cho ông một sự tàn ác, khiến ông mờ mắt, khiến ông mất đi lòng yêu
thương. Và những điều sai trái mà ông làm ra đều do chính con trai ông
gánh lấy mọi tội lỗi của ông gây nên.
“Pằng.”
Một phát đạn bay thẳng vào người ông, máu phụt ra thành tia, ông ta
giãn căng đồng tử nhìn Di chỉa súng trước mặt mình. Di dần dần tiến lại, ánh mắt đầy sự tức giận.
– Chính ông… Chính ông là người khiến chúng tôi thành ra thế này. Một kẻ ác độc như ông tại sao lại có thể sống nhởn nhơ trên đời này hả… A…
“Pằng… pằng… pằng…”
Di hét lớn, bắn liên tục vào ông Lâm cho đến khi hết đạn, ông ta ngã
phịch xuống đất, chết không nhắm mắt. Di vì bị kích động quá lớn nên
ngất lịm đi.
Đó là tất cả những chuyện trong quá khứ mà cô đã chịu đựng trong suốt năm qua. Thời gian trôi qua, khiến Di dần quên đi mọi thứ, nhưng hình
ảnh người con trai ấy vẫn còn in mãi cho đến bây giờ mà không có gì thay thế được.
Bây giờ, Di cảm thấy hoàn toàn được tự do không còn lo nghĩ gì nữa,
nhớ lại chuyện quá khứ chỉ thêm đau mà thôi thà quên hết đi sẽ tốt hơn.
Kiều Vy và Hoàng Duy, họ đang rất hạnh phúc với một mái ấm nhỏ cùng với
đứa con trai sống bên Thụy Sĩ sau bao nhiêu chuyện đã trải qua.
Ánh hoàng hôn cuối cùng đang tắt dần, mặt trời cũng khuất dần xuống
biển. Di mỉm cười rồi quay người bước đi chậm rãi trên bãi cát với làn
sóng tấp vào và trôi đi. Cô kéo váy và chạy đi một cách thật nhanh, mái
tóc tung bay. Chạy… chạy… Và chạy, mặc cho con đường phía trước có ra
sao, cô cứ thế mà chạy. Và…
Phía đằng xa kia, một chàng trai đang đứng nhìn hướng mặt trời lặn
với ánh mắt không cảm xúc. Mặc một chiếc áo sơ mi tay ngắn màu trắng
cùng với quần jean đen xăng tuy lên mắc cá, đi chân trần. Mái tóc đen
bay nhẹ trong gió. Anh khẽ đưa tay lên giống như sờ lấy mặt trời vậy.
Nhưng đó chỉ là ảo thôi và anh cười.
“Rầm.”
Một sự va chạm giữa hai con người. Vì chạy quá nhanh, không để ý
trước mắt có gì, Di đã vô tình tông trúng người con trai đó, ngã phịch
xuống nền cát, tà váy ướt nhẹp. Anh chỉ biết đứng nhìn người con gái
trước mặt với ánh mắt bất ngờ và thần người một lúc. Di vội đứng dậy
chỉnh chu lại bộ váy và tóc, rồi cúi người nói không ngước lên nhìn mặt
người con trai đó.
– Tôi xin lỗi… xin lỗi…
Dứt lời, Di guồng chân chạy đi mà không biết rằng người con trai ấy
đang nhìn mình với ánh mắt đầy cảm xúc không giống như vừa rồi.
– Băng Di.
Cô chợt đứng khựng lại vì nghe thấy ai đó gọi tên mình. Giọng nói đó
sao quá quen thuộc, Cô mỉm cười lắc đầu và nghĩ chắc mình đã nghe lầm.
Vì người con trai ấy không bao giờ còn tồn tại trên đời này nữa. Cô tiếp tục nhấc chân chạy.
– Băng Di.
Một lần nữa giọng nói quen thuộc đó của người con trai ấy cất lên. Di dừng lại, lần này cô không chạy nữa mà quay người lại nhìn. Khuôn mặt
ấy… ánh mắt ấy sao lại giống như thế? Vẫn là vẻ mặt lạnh buồn ấy với cái nhìn lạnh lẽo nhưng ẩn sâu một nổi nhớ bị chôn vùi.
– Là Gia Ngọc, không thể nào.
Cô không tin người con trai đang đứng trước mặt mình là Gia Ngọc. Cô
chỉ biết rằng, Gia Ngọc sẽ không bao giờ đến bên cô nữa vì anh đã đi quá xa, đi đến nơi mà anh khao khát được hạnh phúc, đến nơi không có sự tồn tại của những cuộc chiến hận thù.
– Là anh…Gia Ngọc đây.
Anh nói, ánh mắt ảm đạm lưu luyến xúc động.
Di chỉ biết thần người, nước mắt chợt rơi. Tiếng nói ấy khiến trái
tim cô hẫng đi một nhịp. Tiếng nói thật sự quen thuộc, tuy lạnh lùng
nhưng cũng thật dịu dàng ấm áp.
– Gia Ngọc.
Cô nhìn anh chợt cảm thấy hạnh phúc đang xuất hiện nơi đây. Trong
phút chốc, cô đã không kiềm chế được bản thân chạy đến ôm chầm lấy anh.
Cô nhớ anh, nhớ không thể chịu nổi được nữa. Gia Ngọc dang rộng vòng
tay, đón cô vào lòng và ôm cô thật chặt bằng vòng tay rộng rãi của anh.
Di nghe trong gió tiếng anh thì thầm thật dịu dàng:
– Anh nhớ em, rất nhớ…
Cô ôm chặt anh và khóc trong niềm hạnh phúc vỡ òa.
…
Trên cánh đồng hoa cải, màu vàng rộ rộng khắp trải dài hai bên dọc
đường đi. Không khí mát mẻ, trong lành và bầu trời xanh ngắt. Con đường
mòn, một cô gái mặc váy màu hồng bước đi, mái tóc hạt dẻ xoã dài, đội
chiếc mũ vành tròn to, ánh mắt xanh rêu ngắm nhìn những vườn cải trổ
hoa, tay khẽ lướt nhẹ lên những cánh hoa vàng nhỏ ấy, trên môi hiện lên
một nụ cười nhẹ.
Từ trên chiếc xe lamborghini, một chàng trai mở cửa bước xuống nhìn
cô gái ấy mỉm cười trong sự hạnh phúc. Anh đi tới nắm lấy tay cô gái ấy
cùng đi tới ngồi trên một chiếc ghế gỗ. Anh mở một chiếc giỏ đan và lấy
ra một hộp bánh chocolate trắng.
– Đây là loại bánh anh mới nghĩ ra, em ăn thử và góp ý cho anh.
Duy nhìn Vy nói và lấy một cái bánh đưa cho Vy.
– Anh muốn em là người thử đầu tiên, coi nó có ngon không?
Duy tiếp lời.
Vy không nói gì, chỉ mỉm cười và nhận lấy bánh rồi ăn thử. Nhỏ nhìn Duy mỉm cười trả lời:
– Bánh ngon lắm.
Nghe Vy nói vậy Duy cảm thấy hài lòng. Anh lấy trong túi áo ra hai tấm vé máy bay.
– Anh vừa mới mua vé. Anh muốn trở về quê hương vì thật sự từ trước tới giờ, ngoài làm việc ra anh không nghĩ tới gì hết.
Anh hướng mắt lên bầu trời xanh ngắt.
– Cho nên anh muốn có thời gian nhìn lại những chuyện đã xảy ra để
khẳng định mình muốn gì và mặc định cho tương lai. Sẵn dịp tranh thủ
nghỉ ngơi.
Anh quay lại và đưa ánh mắt chân thành nhìn Vy, nói tiếp:
– Em đi chung nha, đưa cả thằng nhóc đi nữa? Hãy đi với anh, Kiều Vy.
– Anh nói thật lòng không?
Vy mỉm cười nhìn anh.
– Anh có bao giờ nói dối em đâu.
Duy nắm lấy tay Vy và trả lời. Cô đã gật đầu đồng ý, khoác lấy tay
anh và tựa đầu vai anh. Hai người cùng nhau nhìn về phía xa xăm phía
trước.
– Hôm nay trời đẹp quá.
Vy nhẹ giọng nói.
– Đúng vậy, đẹp thật.
…
Hai con người nắm tay nhau đi trên bờ cát trải dài, trao nhau hai nụ
cười hạnh phúc khi gặp lại. Sau giây phút im lặng, Gia Ngọc lên tiếng
nói:
– Cảm ơn, vì đã nói yêu anh.
Gia Ngọc nhìn cô rồi cả hai dừng bước.
– Vậy mà Di tưởng anh…
– Chết.
Di đang nói thì anh cắt ngang lời nói của cô. Anh hướng ra phía biển rồi cười nhẹ.
– Chỉ là một cái chết tạm thời.
Di nhìn anh khó hiểu.
– Không hiểu?
– Sau vụ thảm sát…
Gia Ngọc nói lại những gì sau vụ thảm sát trước đó. Sau vụ thảm sát,
cảnh sát đến hiện trường, xát chết nằm rải rác, Lão Đại vội đưa cháu gái rời khỏi cảng. Trong lúc đó, Gia Ngọc nằm bất động, quản lý Daviss vội
chạy tới đưa Gia Ngọc đến bệnh viện trước khi anh bị mất máu quá nhiều.
Thực chất là anh chưa chết, vì quản lý Daviss biết viên đạn không thể
nào trúng vào mạch cổ của anh, ngay từ khi sinh ra thì anh đã không xác
định được mạch cổ, một trường hợp ít thấy. Trong khoảng thời gian đó,
anh đã gây dựng lại sự nghiệp của mình bằng tài sản được thừa kế, làm
lại tất cả những gì bằng chính đôi tay và sự tài giỏi được thượng đế ban tặng. Giờ anh đã là một bác sĩ thực thụ, một chủ tịch của một bệnh viện lớn mang tên NMD đã xây dựng từ lâu.
– Chuyện là như thế.
Gia Ngọc trầm giọng nói.
– Giống như chúng ta gặp lại nhau lần nữa.
Di mỉm cười và nhẹ giọng nói.
– Anh yêu em.
Gia Ngọc nói và quay người lại, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc xuôn mượt của Di.
– Di cũng yêu anh và… cám ơn anh.
Di ôm lấy Gia Ngọc trong niềm hạnh phúc vốn bị chôn vùi trong bóng
tối hận thù. Và anh cũng ôm lấy Di. Cả hai đều hướng ánh nhìn về phía
biển và bắt tay nhau cùng xây dựng một mái ấm và một cuộc sống mới tràn
đầy nụ cười và hạnh phúc.
Cuối cùng mọi thứ cũng đều trở về vị trí của nó. Hận thù tan biến đổi lại là một điều gì đó mới mẻ hơn, tự do và không quyền lực. Hạnh phúc
đơn giản nhất chỉ là thời khắc hiện tại của một sự hài lòng với những gì đang có. Dù nhiều vất vả và khó khăn nhưng biết trân trọng và yêu
thương thì hạnh phúc sẽ mỉm cười với ta…