Mọi người "Thông đồng làm bậy", cùng bàn ra một kế hoạch cẩn thận, có Đường Hân gia nhập, kế hoạch sẽ càng thêm thuận lợi.
"Đường tỷ," Thiệu Hiển cười tủm tỉm nói, "Chị giúp em nhiều như vậy rồi, tối nay em mời chị ăn cơm nha."
Đường Hân cảm thấy hứng thú với tên tiểu quỷ này, lập tức đồng ý: "Được."
Thiệu Uẩn bất đắc dĩ, sau khi tan làm đành mang theo bọn họ đến một nhà hàng cao cấp, đặt cho bốn người một bàn riêng.
"Cậu còn có việc khác sao?" Đường Hân thấy Thiệu Uẩn chuẩn bị đi, không khỏi tò mò hỏi.
Thiệu Uẩn lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Thiệu Hiển ghé sát vào bên tai Đường Hân, nhìn như nói nhỏ, thật ra tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.
"Lát nữa anh em đi xem mắt, không ngồi cùng bọn mình đâu."
Đường Hân nhíu mày, nhìn Thiệu Uẩn với ánh mắt cực kỳ đồng tình, "Chúc cậu xem mắt thuận lợi."
Thiệu Uẩn nghe vậy, thấp giọng thở dài rời đi, ngồi xuống một vị trí cách chỗ bốn người không xa, chờ đối tượng xem mắt tới.
Không bao lâu sau, tiếng giày cao gót vang lên.
Bốn người tò mò nhìn qua, chỉ thấy một người phụ nữ trẻ, mặc váy dài thanh lịch, yểu điệu đi về phía Thiệu Uẩn.
Nàng lớn lên thật xinh đẹp, khí chất cũng không tồi, có một loại cảm giác đặc biệt yếu ớt, dễ khiến người khác sinh lòng thương cảm.
"Chị gái kia đẹp ghê!" Tiền Văn Kiệt hô nhỏ một tiếng.
Thiệu Hiển liếc nhìn hắn một cái, Tiền bút chì cái gì cũng tốt, nhưng lại khá ham mê sắc đẹp, mặc kệ nam nữ.
Đường Hân cười cười, "Đúng là rất xinh đẹp."
Nàng nói thực tự nhiên, Thiệu Hiển không khỏi nhìn về phía nàng, trong lòng thầm than một tiếng, nhưng chị gái kia với anh trai mình không được Nguyệt lão nối tơ hồng, thật sự đáng tiếc.
"Em thấy Đường tỷ đẹp hơn," Thiệu Hiển nói một câu, quay sang hỏi Trần Bách Châu vẫn im lặng nãy giờ, "Cậu thấy có đúng không?"
Trần Bách Châu gật gật đầu, "Đường tỷ đẹp hơn nhiều."
Hắn cũng không có khái niệm gì với cái đẹp, ở trong mắt hắn, Thiệu Hiển là đẹp nhất, những người khác ai cũng như nhau thôi.
Nhưng nếu Thiệu Hiển cảm thấy Đường tỷ đẹp mắt hơn thì hắn sẽ nghe theo Thiệu Hiển.
Đường Hân được khen thật sự cao hứng, khóe mắt mang theo ý cười.
Thiệu Hiển vừa ăn đồ ăn vừa chú ý tình huống bên Thiệu Uẩn, thấy hắn cùng vị Thôi Duyệt tiểu thư kia trò chuyện với nhau đến vui vẻ, không khỏi có chút buồn rầu.
Hắn sở dĩ biết Thôi Duyệt, là bởi vì kiếp trước Thiệu Uẩn cùng Thôi Duyệt yêu đương vài năm, về sau Thôi Duyệt ngoại tình, Thiệu Uẩn liền cắt đứt quan hệ với nàng.
Thôi Duyệt là trưởng nữ Thôi gia, Thôi gia cùng Thiệu gia cũng có chút hợp tác làm ăn qua lại, lâu dần liền trở nên quen thuộc, vừa lúc hai người đến tuổi kết hôn, trai tài gái sắc, hai nhà đều có ý muốn kết thông gia.
Thiệu Uẩn không có người mình thích, cảm thấy Thôi Duyệt cũng không tệ lắm, liền tiếp thu trong nhà an bài, cùng Thôi gia liên hôn, nhưng không ai có thể nghĩ đến, Thôi Duyệt vì không chịu nổi cô đơn mà ngoại tình.
Là người thừa kế Thiệu thị, Thiệu Uẩn cả ngày bận đến chân không chạm đất, hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, yêu đương vài năm, hôn môi còn ít nói chi đến tiến tới cái bước kia.
Thiệu Uẩn sẽ không trách móc nàng, ở trong lòng hắn, công việc là quan trọng nhất, cứ vậy bỏ qua Thôi Duyệt.
Thôi Duyệt lại không thiếu người theo đuổi, dưới sự công kích dịu dàng của người khác, rất nhanh đã vứt bỏ Thiệu Uẩn lạnh nhạt ra sau đầu để ở bên cạnh người khác.
Sự tình phát triển đến mức này, ai đúng ai sai cũng không rõ.
Nếu chỉ như vậy thì hai người tự nhiên sẽ chia tay trong hòa bình, Thiệu Uẩn cũng không phải loại người lì lợm la liếm.
Chính là Thôi Duyệt dưới sự xúi giục của tình nhân, dựa vào quan hệ trên danh nghĩa với Thiệu Uẩn mà ăn cắp bí mật kinh doanh của Thiệu thị, làm Thiệu thị chịu một ít tổn thương.
Nếu không có Thiệu Uẩn cùng Thiệu cha ngăn cơn sóng dữ, Thiệu thị chỉ sợ đã bị đại thương nguyên khí.
Đến lúc này, Thiệu thị và Thôi thị mới xé rách da mặt, trở mặt thành thù.
Nghĩ đến đây, con ngươi Thiệu Hiển hơi tối lại, may mắn sống lại thêm một lần, không thể để Thiệu thị dẫm lên vết xe đổ đó nữa.
Thiệu Hiển ăn no xong, Thiệu Uẩn cùng Thôi Duyệt cũng đứng dậy tạm biệt lẫn nhau.
Theo lý thuyết, Thiệu Uẩn hẳn là phải thể hiện ra chút phong độ bản thân, tự mình đưa Thôi Duyệt về nhà, nhưng bận tâm đến mấy người Thiệu Hiển, Thiệu Uẩn cũng không mở miệng đề nghị gì.
Thôi Duyệt hiển nhiên có chút thất vọng, tươi cười trên mặt có chút mất tự nhiên.
Thiệu Uẩn đưa Đường Hân trở về trước, sau đó mới chở ba đứa nhỏ về nhà.
"Anh, tối nay sao rồi?" Thiệu Hiển bám vào lưng ghế, tò mò hỏi Thiệu Uẩn.
Thiệu Uẩn trực tiếp đáp hắn một câu: "Trẻ con không cần lo chuyện người lớn."
"Biết rồi." Thiệu Hiển bất mãn đáp lại một câu, trong đầu tận lực nghĩ làm thế nào để ngăn cản Thiệu Uẩn với Thôi Duyệt ở bên nhau.
Trần Bách Châu thấy hắn không cao hứng, môi nhấp nhấp, muốn an ủi nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Mỗi lần đều bất lực như vậy, hắn có chút khổ sở.
Tiền Văn Kiệt chơi cả ngày có chút mệt, dựa vào bên ghế mơ mơ màng màng, chờ xe ngừng ở cửa nhà Tiền gia, Thiệu Hiển lay hắn một phen, hắn mới tỉnh lại, tạm biệt Thiệu Hiển xong rồi chạy vội về đến nhà.
"Hiển Hiển, Bách Châu tối nay ngủ nhà mình phải không?" Thiệu Uẩn hỏi một câu.
Nếu đã quyết định hù dọa Trần Xương Kiến, vậy phải cho hắn thấy từ nay về sau Thiệu gia sẽ che chở cho Trần Bách Châu.
"Dạ!"
Thiệu Hiển gật gật đầu, hắn không muốn để đứa nhỏ này quay trở lại Trần gia.
Ba người về đến nhà, Thái Nhã Lan đẩy Thiệu Hiển cùng Trần Bách Châu lên phòng chơi, chính mình nghiêm túc dò hỏi tình hình xem mắt của Thiệu Uẩn.
Thiệu Hiển dắt Trần Bách Châu chạy nhanh về phòng, cảnh tượng trong phòng khách làm hắn nhớ tới kiếp trước cũng từng bị ba mẹ hối kết hôn, thật sự làm người sợ hãi.
Hắn đem mình ném lên giường, nhìn trần nhà nói: "Anh hai thật đáng thương."
Trần Bách Châu rót một ly nước đưa cho hắn, "Vì sao?"
Thiệu Hiển nằm liệt trên giường, nhìn ly nước trước mặt, thở dài nói: "Không muốn nhúc nhích thì phải làm sao đây?"
Tuy rằng bây giờ hắn có hơi khát thật.
Trần Bách Châu cau mày, cẩn thận suy nghĩ biện pháp giải quyết, Thiệu Hiển nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, nhịn không được cong môi cười, chống hai tay ngồi dậy, cầm ly nước uống một hơi hết sạch, "Ngây thơ ghê."
"Anh mới 21, còn trẻ như vậy đã bị thúc giục kết hôn, còn không đáng thương sao?" Thiệu Hiển nói tiếp.
Trần Bách Châu làm như thật gật gật đầu, "Hình như là rất đáng thương."
Nói tới đây, Thiệu Hiển không khỏi nhớ tới đồn đãi về Phó Bách Châu ở kiếp trước.
Nghe nói Phó Bách Châu trước nay đều không gần nữ sắc, nữ nhân xinh đẹp xuất hiện trước mặt hắn, hắn đều thờ ơ.
Tuy rằng chính Thiệu Hiển cũng không ham thích mấy chuyện như vậy, nhưng hắn đối với tâm lý Phó Bách Châu vẫn có chút tò mò.
"Bách Châu, cậu thích người thế nào?" Hắn bỗng nhiên tò mò hỏi.
Trần Bách Châu sững sờ tại chỗ, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Hắn từ nhỏ đến lớn, nhìn thấy nhiều nhất chính là ác ý của người khác, cho nên hắn cũng không biết thích là cảm giác gì.
"Không biết."
Thiệu Hiển xua xua tay nói: "Không hỏi cụ thể, chính là cậu thích người có ngoại hình thế nào ấy?"
Trần Bách Châu yên lặng nhìn hắn, không nói lời nào.
"Thôi bỏ đi, mình đi tắm," Thiệu Hiển từ trên giường bước dưới, vừa dọn dẹp vừa nói, "Phòng của cậu vẫn giữ nguyên, ở cách vách mình, cậu còn nhớ không?"
"Nhớ."
Thiệu Hiển ôm quần áo bước vào phòng tắm, "Buổi tối đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải học võ làm bài nữa đó."
Cửa phòng tắm vừa đóng lại, thần sắc Trần Bách Châu khẽ thay đổi.
Hắn trước kia xác thực chưa từng thích ai, nhưng hiện tại với hắn mà nói, không có ai tốt hơn Thiệu Hiển cả.
Vài ngày sau, sòng bạc Hào Giang.
Trần Xương Kiến mặt đầy kinh sợ, hắn ngơ ngác đứng trước sòng bạc điên cuồng, cảm thấy có hàng vạn câu hỏi đang chạy trong đầu.
Hắn thua hết, thua hoàn toàn, hắn lấy cái gì đền đây?
Hắn thiếu quá nhiều tiền, đem hết sản nghiệp của cải của hắn đi bán lấy tiền mặt cũng không trả nổi.
"Đi thôi, còn thất thần làm gì?" Bên cạnh có người đẩy hắn một phen, phát ra tiếng cười đầy ác ý.
Hắn bị đưa tới một căn phòng tối tắm, nhìn thấy cái người được gọi là đại ca.
"Định trả nợ thế nào đây?" Vị đại ca kia hít mây nhả khói, thảnh thơi ngồi trên ghế, hài hước nhìn hắn.
Trần Xương Kiến gấp đến mức đổ hết mồ hôi lạnh, chẳng lẽ hắn thật vất vả mới gây dựng được gia nghiệp, giờ phải từ bỏ hết sao?
Nếu là ở kiếp trước, sắp tới hắn sẽ tang gia bại sản, sau đó lại gặp gỡ được quý nhân.
Nhờ có sự trợ giúp của quý nhân này, hắn mới có thể ổn định gia nghiệp, từ đó bước thêm được một bước nữa.
Nhưng hiện giờ có tập đoàn tài chính Hào Giang Đường can thiệp, chỉ sợ hắn không gặp được ai nữa rồi.
"Nghe nói dưới danh nghĩa chú còn có một tập đoàn, mỗi năm cũng kiếm được chút nước luộc, chú mày còn có vợ đẹp, hai đứa con mười mấy tuổi." Đại ca cười nhạo một tiếng, "Chú thiếu nhiều tiền như vậy, nói đi, muốn trả thế nào đây?"
Trần Xương Kiến biết những người này không phải người bình thường, run giọng hỏi: "Có thể trả thế nào vậy?"
"Hỏi rất hay." Đại ca cười ha ha một tiếng, ra hiệu cho thủ hạ bên cạnh.
Một bản hợp đồng được ném ra trước mặt Trần Xương Kiến, hắn trầm mặc vài giây sau, tay run run mở ra.
Càng đọc, hắn càng đổ hết mồ hôi.
"Tôi cũng có chút mặt mũi, đại ca, có thể giữ lại một đường sống hay không?"
"Đường sống?" Đại ca cười lạnh một tiếng, "Chú mày tới Hào Giang, trừ bỏ đại bàn của anh đây, hẳn là còn đi qua ôn nhu hương đi? Anh thấy vợ chú bộ dạng cũng không tệ, có điều hơi lớn tuổi, không được giá tốt đâu."
Trong đầu Trần Xương Kiến ầm ầm một tiếng nổ vang, hắn nghe được chính mình hỏi: "Cái dạng gì mới có thể được giá tốt?"
"Xuy," trong mắt đại ca toàn là khinh bỉ, "Chú nói thử xem?"
Trần Xương Kiến cũng không phải không biết, hắn chỉ nhất thời không nói nên lời.
Trong phòng một mảnh yên lặng, hắn nuốt nước miếng, mới can đảm hỏi: "Thế bé trai xinh đẹp thì sao?"