Thiệu Hiển cùng Tiền Văn Kiệt trở lại khu trò chơi, không bao lâu sau thì Trần Bách Châu đã tìm tới bọn họ.
Ba người chơi đã thấm mệt, Thái Nhã Lan cùng Uông Thục Phân liền dẫn bọn họ đi mua quần áo.
Trẻ con lớn rất nhanh, quần áo mới mua không bao lâu đã không vừa người nữa rồi.
Thái Nhã Lan cũng mua cho Bách Châu mấy bộ khiến hắn xúc động vô cùng. Hắn đã quyết định sau này sẽ vì Thiệu Hiển bán mạng, ân tình này, hắn đem đi dùng cả đời vẫn còn thừa.
Dành một ngày để chơi đùa xong, Thiệu Hiển lại kéo hai người bạn nhỏ của hắn về với kì nghỉ hè khốn khổ.
Tất nhiên chỉ có Tiền Văn Kiệt cảm thấy khổ mà thôi.
Buổi tối bảy ngày sau, Tiền Văn Kiệt mang theo vẻ mặt thần bí tươi cười, tới tìm Thiệu Hiển.
"Cậu tới đây làm gì nữa?"
Thiệu Hiển vừa nằm xuống ngủ liền bị Tiền Văn Kiệt dọa tỉnh.
Bọn họ rõ ràng mới tạm biệt nhau nửa tiếng trước thôi mà.
Tiền Văn Kiệt cười hì hì hỏi: "Cậu có biết Trần Dục mới bị đánh không?"
Thiệu Hiển sững người một giây đồng hồ, sau nhàn nhạt hỏi: "Bị ai đánh?"
"Không biết." Tiền Văn Kiệt lắc đầu.
Thiệu Hiển nhíu mày, "Không biết?" Sao lại kì lạ như vậy?
Tiền Văn Kiệt hắc hắc cười rộ lên, "Không biết nữa, ba hắn vừa mới tức điên lên kìa, nghe nói Trần Dục bị đánh thảm lắm, bị đánh gãy chân trái hay chân phải gì đó."
"Bị đánh ở đâu? Sao lại không điều tra được gì chứ?" Thiệu Hiển nhíu mày hỏi.
Tiền Văn Kiệt khó hiểu, "Cậu sao vậy? Tính hắn tệ như vậy, bị đánh một trận không phải chuyện vui sao? Uổng công nửa đêm mình chạy qua ăn mừng với cậu."
"Sao cậu không gọi điện thoại?" Thiệu Hiển hỏi lại một câu.
Tiền Văn Kiệt im lăng vài giây, sau xấu hổ cười gượng vài tiếng, kịp thời tìm ra được một lí do: "Trong phòng cậu làm gì có điện thoại, mình sợ sẽ đánh thức dì Thái."
"Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của mình đâu. Tại sao lại điều tra không ra? Trần Dục cũng không quen biết mấy người đó sao?" Thiệu Hiển vẫn cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.
Tiền Văn Kiệt gãi gãi đầu, "Trần Dục hình như là bị trùm bao đánh, hắn cũng không biết người đánh hắn là ai, chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn đó, tuổi cũng không lớn lắm."
"À." Thiệu Hiển giả vờ như nghĩ ra cái gì đó, đáp có lệ một tiếng.
Thấy hắn như thế, Tiền Văn Kiệt cũng không muốn tự làm mình mất mặt, chào một tiếng rồi chạy về nhà.
Mấy ngày tiếp theo vẫn như cũ, nhưng Tiền Văn Kiệt rõ ràng phát hiện hai người bạn của hắn có gì đó là lạ.
Thiệu Hiển không chủ động cùng Trần Bách Châu thảo luận bài khó, cũng không để Bách Châu bôi thuốc cho mình, thậm chí mấy ngày liền cũng không chủ động nói chuyện với Bách Châu!
Tiền Văn Kiệt tỏ vẻ khiếp sợ sâu sắc.
Mà là người trong cuộc, Trần Bách Châu càng cảm nhận được sự lạnh lùng bất ngờ này của Thiệu Hiển.
Hắn không biết mình làm sai cái gì, cũng không dám đi hỏi, tối nào cũng chui vào trong chăn lén lau nước mắt, ngày hôm sau lại dè dặt như cũ.
Vẫn là Tiền Văn Kiệt chịu không nổi nữa, quyết định tìm Thiệu Hiển nói chuyện.
Mắt thấy Trần Bách Châu đeo cặp sách biến mất ở ngoài cửa Thiệu gia, Tiền Văn Kiệt nghiêm túc hỏi Thiệu Hiển: "Cậu với Bách Châu cãi nhau?"
Thiệu Hiển lắc đầu, "Không có."
"Vậy sao cậu không để ý tới cậu ấy?"
"Mình không để ý tới cậu ấy bao giờ?" Thiệu Hiển nhăn mày.
Tiền Văn Kiệt trừng lớn mắt, "Mấy ngày nay cậu nói chuyện với cậu ấy không được mười câu nữa! Bách Châu cũng không dám nói chuyện với cậu, mỗi lần cậu quay lưng lại với cậu ấy, trông cậu ấy rất đáng thương!"
Trong lòng Thiệu Hiển không phải không có chút cảm giác gì, hắn có chút bực bội, vò tóc, hỏi: "Cậu cảm thấy Trần Bách Châu thế nào?"
"Thế nào là thế nào?" Tiền Văn Kiệt không rõ nguyên do, nhưng thấy Thiệu Hiển nghiêm túc, liền nghĩ nghĩ nói, "Lớn lên đẹp, người cũng thông minh, nói không nhiều lắm, nói chung là khá tốt."
Thiệu Hiển thầm than một hơi, xác thật là thế này không sai.
Đứa nhỏ này vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện sao không vui cho được?
"Hiển Hiển, rốt cuộc cậu bị sao vậy?" Tiền Văn Kiệt thật sự không hiểu được.
Thiệu Hiển cười cười, "Không sao cả, cậu lo về đi kìa."
Tiền Văn Kiệt đành phải lưu luyến mà rời đi.
Buổi tối, Thiệu Hiển nằm trên giường không ngủ được.
Nói thật, hắn vốn dĩ không lạ lẫm gì với tính cách Trần Bách Châu, mấy ngày này phải nhịn muốn chết. Sở dĩ như vậy là vì hắn không biết phải đối mặt với Trần Bách Châu như thế nào.
Ai đánh Trần Dục không quan trọng, quan trọng là ai đã sai đám trẻ đó làm vậy.
Hôm đi chơi đó, giữa đường bọn họ có ghé qua nhà vệ sinh.
Ở trong phòng vệ sinh, Thiệu Hiển nhìn thấy có mấy đứa nhỏ, mà bộ dáng mấy đứa nhỏ này rất lưu manh nên Trần Bách Châu mới giả vờ bị đau bụng để ở lại thêm vài phút.
Đứa trẻ này còn quá nhỏ, giả vờ đau bụng cũng không giống, hơn nữa lúc hắn nhìn thấy mấy tên côn đồ kia, biểu cảm có chút thay đổi.
Chẳng qua Thiệu Hiển lúc ấy không nghĩ nhiều.
Một tuần sau, Trần Dục chịu khổ mà lại không biết tên người hội đồng hắn, gãy một chân, tưởng tượng cũng thấy chật vật cùng thê thảm.
Thiệu Hiển dường như nghĩ ngay đến Trần Bách Châu.
Phải biết rằng, Phó Bách Châu kiếp trước căn bản không chừa cho Trần gia một con đường sống nào, ngay cả mấy nhà quan hệ tốt với Trần gia cũng bị tổn thất nặng.
Thiệu gia lúc ấy có một mối làm ăn với Trần gia, tuy rằng không tổn thất bao nhiêu, nhưng cũng có chút mất mặt, chính vì thế nên Thiệu Hiển mới đấu đá với Phó Bách Châu.
Lúc đó, dường như không ai biết Phó Bách Châu đã từng là Trần Bách Châu, mặc dù tên giống nhau nhưng cũng không ai dám tin.
Trần Bách Châu hồi nhỏ chính là con kiến mà bọn họ muốn giết là giết, sao có thể trở thành chủ nhân của Phó gia mà hô mưa gọi gió như vậy?
Mặc dù có người nhận ra, cũng không dám mở miệng.
Hơn nữa thông tin về tuổi thơ của Phó Bách Châu đã bị tiêu hủy gần hết, Thiệu Hiển cũng không tra được gì, hơn nữa tất cả mọi người đều suy đoán Phó gia muốn chiếm thị trường Trung Quốc nên mới khai đao từ Trần gia, chính vì vậy nên Thiệu Hiển cũng không nghĩ nhiều về thân thế của hắn.
Hiện giờ cẩn thận ngẫm lại, trong lòng Phó Bách Châu chắc hẳn đã muốn hủy diệt Trần gia từ sớm.
Này không thể nói không đúng, nhưng năm đó một ít thủ đoạn của Phó Bách Châu không phù hợp với nguyên tắc đối nhân xử thế của Thiệu Hiển.
Nếu không chỉ bằng một hạng mục nhỏ của Thiệu gia bị hủy, Thiệu Hiển cũng không hẹp hòi mà tuyên chiến trực tiếp với Phó Bách Châu như vậy.
Hiện tại, hắn tận mắt chứng kiến đứa nhỏ này bị Trần gia ngược đãi, dù về tình hay về lí, hắn vẫn luôn đứng về phía Trần Bách Châu.
Hắn thấu hiểu tâm lí muốn trả thù của Trần Bách Châu, nhưng không đồng ý với phương pháp của hắn.
Người Thiệu gia trước nay đều quang minh lỗi lạc, không sử dụng bất kì âm mưu thủ đoạn nào, Trần Bách Châu âm thầm thuê người đánh Trần Dục làm Thiệu Hiển có chút không vui.
Hắn suy nghĩ suốt một đêm, ngày hôm sau trực tiếp biến thành quốc bảo [quốc bảo của Trung là gấu trúc] làm Thái Nhã Lan đau lòng vô cùng.
"Hiển Hiển, mấy ngày nay trông con không vui, rốt cuộc làm sao vậy? Con kể mẹ nghe được không?"
Thiệu Hiển uống sữa bò, rầu rĩ không vui nói: "Mẹ, nếu bạn của mẹ làm ra chuyện mà mẹ không chấp nhận được, tuy mẹ hiểu nguyên nhân tại sao nhưng lại không có tư cách góp ý thì mẹ sẽ làm sao?"
"Cái đầu nhỏ của con ngày nào cũng suy nghĩ cái gì vậy?" Thái Nhã Lan vừa quan tâm vừa trách cứ, "Vậy thì con cứ nói thật đi, tại sao con lại không chấp nhận?"
Thiệu Hiển không hé răng.
Thái Nhã Lan không khỏi cười rộ lên, con cái trưởng thành cũng có bí mật cho riêng mình.
"Các con nếu là bạn bè, sao lại không có tư cách góp ý được? Con muốn nói cái gì thì cứ nói cái đó, đừng để nghẹn ở trong lòng."
Thái Nhã Lan mấy ngày nay cũng nhìn ra được ít nhiều, Tiểu Châu kia vốn là đứa trẻ nhạy cảm, bị con trai mình đối xử lạnh lùng như vậy, xem ra cũng khó chịu không ít rồi.
Sau bữa sáng, Trần Bách Châu cùng Tiền Văn Kiệt cùng nhau bước vào Thiệu gia
Thiệu Hiển theo thường lệ dẫn bọn hắn đi lên lầu học, Trần Bách Châu chào một tiếng "Dì Thái" xong liền không nói thêm câu nào nũa.
Tiền Văn Kiệt trong bầu không khí kì lạ này, cũng đã an tĩnh hơn nhiều.
Trong phòng một mảnh yên lặng, chỉ có tiếng bút ghi soàn soạt trên giấy.
Một lát sau, một âm thanh "Ùng ục" đột ngột vang lên, Thiệu Hiển nắm chặt bút, sau đó đứng dậy mở cửa xuống lầu.
Trần Bách Châu cúi đầu, gắt gao nhìn chằm chằm sách bài tập, trong lòng khổ sở muốn chết.
Hắn một lần lại một lần tưởng tượng, Thiệu Hiển chán ghét hắn rồi đúng không? Hắn không có cái gì tốt đẹp, không ai muốn chơi chung với loại dã chủng sinh ra mà không biết mặt ba.
Tiền Văn Kiệt nhìn bộ dạng lẻ loi của Trần Bách Châu, trong lòng thở dài một tiếng.
Rõ ràng là hai người giận nhau, sao mình lại thấy áp lực như vậy?
Chỉ lát sau, cửa phòng lại mở ra, tiếng bước chân Thiệu Hiển vang lên.
Trần Bách Châu ngơ ngác ngồi ở trên bàn, tay cầm bút có chút run run.
Bỗng nhiên, một đĩa bánh sandwich xuất hiện trước mặt hắn, tiếp theo đó là một ly sữa bò ấm.
"Chưa ăn sáng hả? Mau ăn đi." Thiệu Hiển rốt cuộc cũng không để đứa nhỏ này chịu khổ được.
Trần Dục hiện tại bị thương nằm viện, Trần gia căn bản không ai quan tâm Trần Bách Châu sống hay chết.
Thiệu Hiển đợi nửa phút, Trần Bách Châu một chút động tĩnh cũng không có, cúi thấp đầu như cũ, dường như đang yên lặng mà chống đối.
"Trần Bách Châu, cậu......"
Nửa câu sau bị hắn nuốt ngược vào trong.
Thiệu Hiển ngơ ngẩn nhìn mấy giọt nước mắt rơi trên trang vở bài tập, trong lòng bỗng thấy chua xót cùng tự trách chính mình.
Hắn ba mươi tuổi đầu rồi, so đo với một đứa trẻ mười tuổi để làm gì chứ?
Thiệu Hiển trầm mặc vài giây, giọng điệu trở nên ôn hòa rất nhiều, "Sữa bò không uống nhanh sẽ lạnh đi đó."
"Thực xin lỗi." Trần Bách Châu bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt áy náy ngập tràn nước.
Hắn nhẹ nhàng chớp mắt, nước mắt chảy xuống giàn giụa.
"Thiệu Hiển thực xin lỗi, là mình không tốt."
Đứa nhỏ an an tĩnh tĩnh, một tiếng nức nở cũng không để lộ ra ngoài, hắn đưa lưng về phía Tiền Văn Kiệt nên Tiền Văn Kiệt không biết hắn đang khóc.
Trái tim Thiệu Hiển đau như thắt lại, nhìn về phía Tiền Văn Kiệt đang ngơ ngác không hiểu vì sao, "Không phải cậu để quên sách ở nhà sao? Sao không chạy về lấy đi?"
"Cái gì?" Tiền Văn Kiệt như vừa mới tỉnh mộng.
Thiệu Hiển hướng hắn đưa mắt ra hiệu, "Còn không mau đi đi!"
Tiền Văn Kiệt cuối cùng cũng hiểu ra, "Đúng ha, mình để quên quyển kia ở nhà rồi, phải về lấy mới được, lát nữa gặp lại nha!"
Hắn nói xong, nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng.
Thiệu Hiển đem sữa bò nhét vào trong tay Trần Bách Châu, "Ăn xong hãy nói."
Trần Bách Châu cầm lấy cái ly, thấy Thiệu Hiển hình như không hề tức giận, tâm trạng trở nên tươi đẹp hơn nhiều, vội vàng cúi đầu lau nước mắt, còn không quên nói "Thực xin lỗi".
Lại nghe Thiệu Hiển trịnh trọng nói: "Cậu không có sai, mình phải xin lỗi cậu mới đúng."
Trần Bách Châu nghe vậy, không cần uống sữa bò với bánh mì nữa, vội vàng lắc đầu nói: "Là mình không tốt, Thiệu Hiển đừng tức giận, cũng đừng bỏ mặc mình."
"Được, mình sẽ không bỏ mặc cậu đâu." Thiệu Hiển đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của hắn.
Trần Bách Châu trong lòng đã định, vội vàng ăn xong bánh mì, uống xong sữa bò, muốn nhanh chóng nói chuyện rõ ràng với Thiệu Hiển.
Thiệu Hiển lại thêm đau lòng, càng thêm vài phần tự trách.
Hắn châm chước giây lát, rốt cuộc mở miệng hỏi: "Bách Châu, dạy dỗ Trần Dục một trận có phải là học sinh bên Thụy Hồng hay không? Có phải mấy đứa bọn mình gặp ở trong nhà vệ sinh hôm đi chơi hay không?"