Kẻ Thù Vừa Ngọt Vừa Bám Người

Chương 66: Chương 66: Phiên ngoại - Kiếp trước (8)




Đông qua xuân về, vạn vật đâm chồi nảy lộc.

Tối qua, chẳng biết mèo hoang từ nơi nào chạy đến, gào ngoài cửa sổ suốt cả một đêm, ồn đến mức Thiệu Hiển không ngủ được một giấc yên ổn, chín giờ sáng hôm sau còn làm tổ ở trên trường, không muốn nhúc nhích.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, đuổi cơn buồn ngủ chạy mất hơn nửa. Cậu với tay sờ soạng, cầm điện thoại đặt bên tai.

“Hiển Hiển à!” Giọng Tiền Văn Kiệt bùng nổ.

Thiệu Hiển đưa máy ra xa, “Gì vậy?”

Nghe giọng cậu nghèn nghẹn, Tiền Văn Kiệt lập tức lo lắng: “Cậu lại bệnh hả? Sao hôm nay nghe giọng kì cục vậy?”

Thiệu Hiển: “..... Không có, còn ngái ngủ nên vậy thôi, có chuyện gì sao?”

Bệnh ở đâu ra? Là do tối hôm qua lao lực quá thôi.

Tiền Văn Kiệt: “Vậy thì tốt, cậu phải chú ý đến sức khỏe đó, mùa này dễ ốm đau lắm. À, mình định hỏi xem cậu có muốn làm một chuyến du lịch mùa xuân chung với mình không ấy mà.”

“Du lịch?” Đầu óc Thiệu Hiển tỉnh táo hơn chút, “Đi đâu vậy?”

Tiền Văn Kiệt: “Chưa chọn nữa, đợi cậu đồng ý xong rồi mới chọn.”

“Có ai đi nữa không?”

“Ha ha, cũng chưa quyết luôn, mình hỏi cậu trước đã.”

Thiệu Hiển nghĩ nghĩ, mùa đông vừa rồi mình cũng chưa ra khỏi cửa, giờ đã sang xuân, ra ngoài hít thở không khí cũng tốt.”

“Để mình nghĩ đã, có gì mình báo cậu sau.”

“Ừa.”

Mới vừa ngắt máy, cửa phòng đã bị mở ra, là Phó Bách Châu.

Hiển nhiên là hắn ngoài cửa nghe được tiếng nói chuyện nên mới vào trong.

“Sáng nay em muốn ăn gì đây?” Phó Bách Châu ngồi xuống bên mép giường, nhẹ giọng hỏi.

Thiệu Hiển lật người, đôi mắt mê man nhìn hắn, ấm ức nói: “Không nghĩ được, đau eo.”

Thế này rõ ràng là đang làm nũng.

Phó Bách Châu khá hưởng thụ dáng vẻ thế này của cậu, “Tôi xoa bóp cho em nhé?”

“Vâng.” Thiệu Hiển cười cười lăn ra giữa.

Phó Bách Châu đành phải cởi giày, quỳ ngồi bên cạnh cậu, xoa bóp cho cậu một chút.

Hắn dùng sức vừa nhẹ vừa chậm, không làm Thiệu Hiển cảm thấy đau, nhưng rất hiệu quả, cảm giác thoải mái vô cùng.

“Vừa nãy Bút chì hỏi em có muốn đi du xuân không.”

“Em có muốn đi không?” Phó Bách Châu vừa bóp vừa hỏi.

Thiểu Hiển lẩm bẩm trả lời: “Vậy anh có đi không?”

Bọn họ còn chưa đi du lịch với nhau bao giờ, cả tuần trăng mật cũng chưa hưởng.

Phó Bách Châu cúi người hôn lên sườn mặt cậu một cái, “Tất nhiên là đi rồi.”

Sống chung lâu như vậy, tâm tư Thiệu Hiển, hắn chỉ cần liếc mắt cái đã nhìn thấu, sao mà từ chối cho được?

Quả nhiên, mặt mày Thiệu Hiển hớn hở ngay, “Có thể gọi cả đám Triệu Tư Khâm nữa.”

Quan hệ trước kia của bọn họ vẫn luôn có chút căng thẳng, nhân dịp này hòa hoãn đi một chút, đã là bạn của Phó Bách Châu thì cũng là bạn của cậu.

“Ừ, nghe em hết.”

Thiểu Hiển đúng lúc quay đầu sang, nhìn thấy ý cười nhàn nhạt trên mặt hắn, lòng như bị ai cào nhẹ một cái, ngứa ngứa nhột nhột.

“Anh cười thế này nhìn đẹp lắm luôn.” Lời khen cậu thốt ra từ tận đáy lòng.

So với phiên bản cầm thú tối qua, Phó Bách Châu như vậy giống như một cơn mưa rào, thấm dần vào trong trái tim cậu dễ như trở bàn tay, khiến cả người cậu ngập trong hạnh phúc.

Sau khi quyết định thời gian địa điểm chuyến đi, hai người họ còn bận rộn hơn trước.

Muốn dành ra được hai ba ngày để đi chơi thì phải giải quyết xong đống giấy tờ đang chờ hoàn thành gấp này mới yên.

Vất vả hơn nửa tháng, Thiệu Hiển với Phó Bách Châu cũng chưa có thời gian “sinh hoạt” với nhau thêm lần nào.

Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, Thiệu Hiển nằm trên giường, nhìn Phó Bách Châu nghiêm túc sắp xếp hành lý, càng nhìn càng thấy vui mắt vui tai.

“Bao giờ anh mới dọn xong vậy?”

Phó Bách Châu ngước mắt lên nhìn cậu một cái, ánh mắt sâu thẳm, “Bây giờ.”

Phát hiện bầu không khí đột nhiên thay đổi, Thiệu Hiển vội rụt người vào trong chăn, che kín đầu cười ha hả.

Chờ Phó Bách Châu thu dọn xong, tới vén một góc chăn lên, phát hiện cậu cười đến đỏ bừng cả mặt.

“Đỏ hết mặt lên rồi này.” Phó Bách Châu bất đắc dĩ nói.

Càng trở nên thân thuộc, Thiệu Hiển càng để lộ tính ngây thơ đáng yêu của cậu ra nhiều hơn. Phó Bách Châu rất thích một Thiệu Hiển hoạt bát như vậy, cũng quyết định cứ vậy mà nuông chiều cậu, để cậu vĩnh viễn giữ được phần hoạt bát đáng yêu này.

Thiệu Hiển từ trong đống chăn vươn tay ôm lấy cổ hắn, giọng nói mềm mại: “Hai đứa mình lâu rồi chưa có chơi trò chơi nữa.”

Hôn nhẹ lên trán cậu một cái, Phó Bách Châu dịu dàng đáp: “Để tôi đi tắm đã.”

“Vâng.”

Phó Bách Châu vừa tắm xong, liền thấy Thiệu Hiển đã mở to mắt nhìn qua, hai mắt sáng lấp lánh, đáng yêu đến mức không nỡ chối từ.

“Sáng mai là xuất phát rồi.” Phó Bách Châu là lo nghĩ cho cậu.

Sau mỗi lần “vận động”, hôm sau lúc nào Thiệu Hiển cũng phải ngủ lâu thật lâu.

Nhưng mà Thiệu Hiển lại muốn, trời ạ, thôi mặc kệ ngày mai đi.

Phó Bách Châu cuối cùng vẫn không lay chuyển được cậu, hơn nữa, chính hắn cũng nhịn không được, hai người cứ thế mà tắt đèn.

Cũng may Phó Bách Châu khá tiết chế, Thiệu Hiển chỉ bị bão cuốn qua một lần, tuy chưa no, nhưng coi như giải khát cũng được.

Dù vậy, sáng hôm sau, Thiệu Hiển vẫn không thể rời giường như cũ.

Phó Bách Châu giúp cậu mặc quần áo hẳn hoi, đánh răng rửa mặt, chưa kịp ăn bữa sáng, đám người Triệu Tư Khâm đã lái xe tới cửa rồi.

Mọi người quyết định đi du lịch kiểu tự túc, đúng lúc Triệu Tư Khâm có một chiếc xe dài, năm người ngồi vẫn rộng rãi.

Triệu Tư Khâm đi đón Tiền Văn Kiệt trước, sau đó ba người cùng nhau đến nhà Phó Bách Châu.

Trong lúc chờ đợi, Triệu Tư Khâm ngồi trên ghế điều khiển buôn dưa với Tiền Văn Kiệt: “Không ngờ lần này cậu Phó lại chịu ra ngoài chơi nha, cậu ta trước giờ ngoại trừ đi công tác ra thì chưa bao giờ ra ngoài cả.”

Tiền Văn Kiệt cười rộ lên: “Hiển Hiển muốn đi chơi, anh nghĩ anh ta chịu ở nhà à?”

“Đúng nhỉ.” Triệu Tư Khâm cũng cười rộ theo.

Từ lúc Thiệu Hiển và Phó Bách Châu chính thức ở bên nhau, hai người này tình nồng ý đậm cả một khoảng thời gian dài, khoe ân ái đến người khác nhìn không nổi.

“Bọn họ ra rồi kìa.” Đỗ Trạch nhìn thấy hai người cách đó không xa, báo một câu.

Triệu Tư Khâm cùng Tiền Văn Kiệt lần lượt nhìn qua, trăm miệng một lời thốt lên: “Mẹ nó chứ.”

Chỉ thấy Phó Bách Châu bế Thiệu Hiển đi tới, trên người Thiệu Hiển vẫn còn đắp một tấm khăn mỏng, cả hai chậm rãi đi.

Tiền Văn Kiệt ở ghế sau phản ứng lại đầu tiên, bật dậy mở cửa xe ngay lập tức.

“Hiển Hiển lại làm sao vậy?” Cậu hạ giọng hỏi.

“Tối hôm qua có hơi mệt, ngủ rồi.”

Phó Bách Châu nói, rồi đặt Thiệu Hiển lên băng ghế sau, dùng khăn che kín lại xong mới quay về lấy hành lý.

Cả một quá trình như vậy làm Triệu Tư Khâm sợ khiếp mặt.

Khoe ân ái đến mức này, tại hạ bái phục!

Thiệu Hiển ngơ ngác ngủ hơn nửa tiếng đồng hồ, lúc mở mắt ra, đã thấy nóc xe ngay trước mặt.

Này là, đã đi rồi sao?

Vài giây sau, đầu óc tỉnh táo lại, cậu khẽ cử động, phát hiện mình đang gối đầu lên đùi của người nào đó.

Phó Bách Châu cười đỡ cậu sang một bên.

“Mình ngủ bao lâu rồi?” Đối diện với ánh mắt Tiền Văn Kiệt, Thiệu Hiển không ngại chút nào, trực tiếp hỏi thẳng.

“Hiển Hiển à, cậu ngủ chưa được một tiếng đâu, hay là ngủ thêm chút nữa đi?”

Thiệu Hiển ngồi dậy, khăn mỏng rơi xuống dưới đùi, mặc kệ.

“Mình mà ngủ nữa thì cậu không ngứa miệng à?”

Tiền Văn Kiệt thở phào một hơi, “Cuối cùng cũng được nói rồi, nghẹn chết mất thôi.”

Vì Thiệu Hiển ngủ nên mọi người trong xe chưa hề nói một câu, Tiền Văn Kiệt không có gì làm, đã chán lắm luôn rồi.

“Không phải cậu thích chơi game sao?” Thiệu Hiển đưa tay nhận lấy bình giữ nhiệt Phó Bách Châu đưa sang, húp ngụm cháo nóng, “Giờ nhiều người như vậy còn chưa đủ à?”

Tiền Văn Kiệt ngửi thấy mùi cháo, không khỏi ghen tị: “Hiển Hiển à, cậu Phó đây đối xử tốt với cậu thật đó, đi du lịch mà còn mang cả cháo theo.”

Sau đó mới trả lời: “Mấy cái game đó mình chơi chán chê rồi.”

“Lên tới cấp nào rồi?” Triệu Tư Khâm chen vào một câu.

Tiền Văn Kiệt bày ra vẻ mặt kiêu ngạo: “Tất nhiên là đẳng cấp tối cao rồi.”

“Lợi hại thật đấy,“ nếu không phải đang bận giữ tay lái, Triệu Tư Khâm đã giơ thẳng hai ngón cái lên rồi, “Đại thần kéo tôi với nhé.”

“Không thành vấn đề, đến nơi đi rồi tôi kéo anh vượt cấp!”

Bọn họ nói chuyện phiếm dọc đường đi, cuối cùng cũng đến nơi rồi.

“Chỗ này là quê của A Trạch,“ Triệu Tư Khâm vừa xách hành lý vừa nói, “Lúc trước tôi thường xuyên theo em ấy về đây chơi, nhưng mà quang cảnh lúc trước đẹp hơn thế này nhiều.”

Ít ra thì những ngôi nhà thấp bé đó vẫn xinh xắn hơn.

Có điều, phong cảnh xung quanh cũng không thay đổi nhiều lắm.

Lúc bàn đến địa điểm đi chơi, Triệu Tư Khâm đề cử nơi này ngay lập tức. Một phần là vì chỗ này đẹp, phần vì đã lâu rồi anh với Đỗ Trạch chưa về thăm nhà, nhân cơ hội này đến thăm hỏi ba mẹ Đỗ Trạch một chút.

Nhà họ Đỗ là một biệt thự nhỏ ba tầng, trong nhà nhiều phòng, đủ cho năm người bọn họ.

Người nhà Đỗ Trạch tiếp đón bọn họ rất nhiệt tình, phòng cũng đã được chuẩn bị từ trước.

So với khách sạn bên ngoài, ở chỗ của người quen dĩ nhiên vẫn yên tâm hơn.

Cơm nước buổi tối xong xuôi, Thiệu Hiển cùng Phó Bách Châu vào phòng, “Hóa ra Tư Khâm với Đỗ Trạch là bạn cấp hai của nhau.”

Phó Bách Châu ngừng một chút, khẽ cười nói: “Chúng ta cũng vậy mà.”

Thiệu Hiển ngơ ngác: “Thật ạ?”

Nhưng cậu hoàn toàn không có chút ấn tượng nào mà.

Tuy trong hồ sơ có ghi đầy đủ thân thế của Phó Bách Châu, nhưng trước giờ Thiệu Hiển chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thế này cả.

“Ừ, tiểu học học chung lớp, cấp hai học chung trường.”

Nếu là lúc trước, Phó Bách Châu tuyệt đối sẽ không bao giờ tiết lộ quá khứ của mình, nhưng bây giờ, những ký ức thối rữa chôn vùi trong bùn đất tối đen đó đã được ánh sáng thế vào, ở trước mặt cậu ấy, không có gì là không thể nói ra cả.

Thiệu Hiển giật mình, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót.

Tâm lý Phó Bách Châu tại sao lại có vấn đề, đa số mọi người đều biết lí do đại khái.

Hóa ra việc ngược đãi và bắt nạt năm đó đều diễn ra ngay dưới mí mắt mình sao? Vì sao mình không biết gì hết, dù là một chút cũng không?

Nếu lúc ấy mình biết, nếu lúc ấy mình có thể ngăn cản, có phải Phó Bách Châu sẽ không phải chịu đựng sự thống khổ ấy không?

Thiệu Hiển càng nghĩ càng hụt hẫng, càng tự trách bản thân mình.

“Em sao vậy?”

Thấy vẻ mặt cậu bỗng trở nên kì lạ, Phó Bách Châu hỏi.

Hốc mắt Thiệu Hiển ửng đỏ: “Em, chắc là em không có bắt nạt anh đâu đúng không?”

Chuyện lúc nhỏ cậu không còn nhớ rõ nữa, nếu cậu cũng từng thông đồng với đám nhóc quậy phá đó làm chuyện xấu thì bây giờ phải đối mặt với Phó Bách Châu thế nào đây?

Phó Bách Châu nhịn không được cười rộ lên, lấy chăn bọc Thiệu Hiển thành một cái kén mà ôm vào lòng, ánh mắt dịu dàng đầy ẩn ý.

“Đường đường là nhị công tử Thiệu gia mà lại có chuyện bắt nạt người khác được sao?”

Thiệu Hiển lắc đầu, chính cậu cảm thấy sẽ không, nhưng lại nghĩ đến những chuyện mình làm sau khi lớn lên, không khỏi có chút chột dạ: “Lúc trước em còn phá hỏng chuyện của anh nữa.”

Phó Bách Châu xoa đỉnh đầu cậu, tóc đen mềm mại cọ vào lòng bàn tay, nhột nhột.

“Em phá anh cũng vui.”

Thiệu Hiển phụt cười, “Vậy lúc nhỏ anh có biết em không?”

“Có biết.”

Thiệu Hiển hậm hực hai tiếng, nhíu mày: “Nếu lúc đó em hiểu chuyện một chút thì đã bảo vệ anh được rồi.”

Mặt mũi Phó Bách Châu càng thêm dịu dàng.

“Em đã bảo vệ tôi rồi.”

Dù chỉ là vô tình, nhưng đã đủ khiến hắn cảm nhận được ấm áp.

Trang trại yên bình, thỉnh thoảng vang lên tiếng côn trùng rả rích, gió nhè nhẹ thổi qua ô cửa, màn mỏng lay động.

Xuân sắc vô biên.

_ Phiên ngoại (Hoàn) _ 09/07/2020 _

- -----------------

Hôm nay mình mới phát hiện là bản edit của mình được bế qua goctruyen hết rồi, hơi hụt hẫng tẹo mà thôi kệ:> Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ạ ❤

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.