Thiệu Hiển đang muốn tiếp tục giải thích, ngoài cửa lại truyền đến tiếng ầm ĩ.
Mấy người lớn mặt đầy tức giận chạy thẳng vào, không thèm để ý đến nhân viên trông tiệm, từng đợt từng đợt đi qua đi lại như đang tìm người.
Thiệu Hiển đẩy đẩy Tiền Văn Kiệt đang đắm chìm trò chơi, Tiền Văn Kiệt nghi hoặc nhìn hắn.
"Có người nhà tới tìm con," Thiệu Hiển đứng dậy nói, "Chúng ta đi thôi."
"Từ từ! Mình còn chưa đánh xong trận nữa!"
Tiền Văn Kiệt vốn định tiếp tục kết thúc ván này, nhìn thấy hai người lưu loát thu dọn đồ đạc đành bất đắc dĩ offline, đi theo bọn họ cùng về.
Loại chuyện này xảy ra ở tiệm net khá thường xuyên, không phải người nhà thì là giáo viên, chuyên môn tới bắt bọn không nghe lời mê chơi điện tử.
Ba người từ trong quán đi ra, ầm ĩ bên trong còn lớn hơn nữa, tiếng người lớn chửi rủa, âm thanh trẻ con phản kháng khóc nháo khiến người khác vô cùng đau đầu.
"Vẫn là Hiển Hiển thông minh nhất." Tiền Văn Kiệt nhịn không được giơ ngón tay cái lên.
Lấy trình độ quăng ghế nhựa ầm ầm trong kia, có khi hắn còn bị đánh trúng nữa.
Thiệu Hiển không hé răng một lời.
"Mình không hiểu lắm, chúng ta chỉ là chơi trò chơi thôi, cũng đâu phạm tội gì, sao lại làm đến mức này chứ?" Tiền Văn Kiệt không khỏi có chút giận chó đánh mèo.
Thiệu Hiển trả lời: "Tâm chí không kiên định sẽ dễ dàng bị mê muội, đánh mất ý chí, thậm chí đột tử ở quán net nữa, người nhà tất nhiên sẽ lo lắng rồi. Chúng ta còn nhỏ, về sau còn có rất nhiều thời gian chơi."
Tiền Văn Kiệt thầm chấp nhận, nghe nói đậu đại học xong là có thể không kiêng nể gì mà chơi, khi đó căn bản không có ai quản hắn.
"Từ đây về sau mình không chơi nữa, thi đại học xong tính tiếp."
Thiệu Hiển nhìn vẻ mặt ngây thơ của Tiền Văn Kiệt, cuối cùng vẫn không phổ cập chân tướng cho hắn.
Vào đại học xong sẽ còn bận hơn nữa đó nhóc con ơi.
Ba người trở lại Thiệu gia, vẫn làm bài tập đến 10 giờ tối, Tiền Văn Kiệt tay không về nhà, cặp sách cũng không mang theo.
Dù sao ngày mai cũng phải tới, không cần làm việc dư thừa.
Tiền Văn Kiệt đi rồi, Thiệu Hiển gọi Trần Bách Châu đang muốn ra khỏi phòng lại.
"Mình không cẩn thận nên mới bấm nhầm vào thôi." Hắn lại giải thích lần nữa.
Trần Bách Châu chớp chớp mắt, sau đó mặt giãn ra, cong mắt cười nói: "Ừ, mình tin cậu mà."
Thiếu niên mặt mày tinh xảo, cười lên đẹp cực kỳ, Thiệu Hiển cảm nhận được hắn chân thành, trong lòng nháy mắt ổn định trở lại.
Hắn không muốn phá hoại hình tượng trước mặt người bạn nhỏ này đâu.
"Vậy là tốt rồi."
Ý cười trong mắt Trần Bách Châu càng đậm, bộ dạng nhút nhát thẹn thùng của Thiệu Hiển thực hiếm thấy, nhưng mà rất đáng yêu.
Hắn rời khỏi phòng, chu đáo đóng cửa lại.
Trần Bách Châu thường xuyên cảm thấy mâu thuẫn chính mình. Hắn đã hy vọng Thiệu Hiển mạnh mẽ đến mức có thể bảo vệ mình, lại hy vọng Thiệu Hiển vẫn nên có một mặt yếu ớt.
Như thế, hắn mới có giá trị tồn tại.
Hai năm trước, Thiệu Hiển muốn hắn trở thành trợ thủ, hắn vì thế vẫn luôn liều mạng nỗ lực, nhưng càng nỗ lực, lại càng phát hiện không đủ.
Thiệu Hiển quá ưu tú, hắn căn bản không giúp được gì, thậm chí còn thường xuyên phải nhờ Thiệu Hiển che chở.
Cảm giác được bảo vệ không tệ, nhưng hắn muốn trở thành cánh tay phải đắc lực của Thiệu Hiển, không làm liên lụy đến cậu ấy.
Trần Bách Châu vẫn luôn cho rằng Thiệu Hiển rất tài giỏi, không gì không làm được, hắn sùng bái Thiệu Hiển, ngưỡng mộ Thiệu Hiển, cũng không biết Thiệu Hiển thì ra còn có một mặt đáng yêu như vậy.
Hắn đỏ mặt tự giải thích bộ dạng của mình, tựa như một viên đá rơi xuống mặt hồ, nhộn nhạo khơi nên ngàn gợn sóng.
Trong phòng tắm, Thiệu Hiển kì cọ, đột nhiên phát hiện có chỗ không đúng.
Hắn cẩn thận nghĩ lại tình cảnh vừa rồi, một cảm giác xấu hổ buồn bực lập tức dâng lên, hắn nhớ rõ ràng Trần Bách Châu vừa nãy rời đi với khuôn mặt tươi cười.
Trời ơi, mất hết khí thế anh lớn rồi!
Hắn đã hơn ba mươi tuổi rồi, có cái gì mà chưa thấy qua đâu? Có thể vì chút phim ảnh đó mà mất bình tĩnh đến vậy sao?
Còn giải thích với đứa nhỏ kia nhiều như vậy, cần phải giải thích sao?
Thiệu Hiển càng nghĩ càng thấy hụt hẫng, vội vàng tắm rửa xong, trực tiếp lăn thẳng lên giường, đem chăn bịt kín đầu nhằm đem mấy ý tưởng loạn thất bát tao trong đầu ném ra chỗ khác.
Nghĩ một hồi dần tiến vào mộng đẹp.
Trong mơ toàn là bong bóng ảo ảnh màu hồng nhạt, chúng xúm lại quanh giường hắn, hắn muốn đuổi hết đi, lại phát hiện mình thế nhưng không động đậy được.
Đang muốn mở miệng kêu lên, lại thấy đám bong bóng đó tự nhường ra một lối đi.
Cách đó không xa, có một người chậm rãi tiến tới. Cả người hắn bị làm mờ, căn bản không nhìn ra được bộ dáng gì.
"Anh là ai? Anh muốn làm gì?" Thiệu Hiển liều mạng giãy giụa, nhưng mãi không thoát ra được thứ trói buộc vô hình này.
Người đi tới không nói gì, chỉ ngồi xuống bên mép giường hắn, im lặng chăm chú nhìn hắn thật lâu.
Đến khi Thiệu Hiển thật sự hết kiên nhẫn, người tới bỗng nhiên cúi người, Thiệu Hiển thậm chí có thể ngửi được một mùi hương lành lạnh.
Hương vị quen thuộc vô cùng.
Ngay sau đó, không biết đối phương đụng tới chỗ nào, hắn chỉ cảm thấy người như tê liệt. Khoái cảm từ xương cụt sinh ra, nháy mắt chạy thẳng tới chỗ nào đó.
Tỉnh mộng.
Ướt quần.
Thiệu Hiển che mặt trong chăn gào thấp một tiếng, nhớ lại sự ngây ngô vừa mất đi, lại chúc mừng bản thân cuối cùng đã lớn lên rồi.
Điều duy nhất khiến hắn tiếc nuối chính là, ở trong mộng chẳng làm ra được chút hành động đáng giá nào hết!
Cái gì cũng chưa làm, sao lại tỉnh, tỉnh lại như vậy mà được à? Xem thường người khác quá rồi đó!
Đồng hồ báo thức trên bàn chỉ hai giờ, Thiệu Hiển ủ rũ xuống giường, chậm rì rì thay quần lót sạch, đem cái dơ ném vào bồn trong phòng tắm.
Bây giờ quá mệt mỏi, sáng mai tính sau.
Sáng hôm sau, Trần Bách Châu dậy sớm, ra sân rèn luyện thân thể xong tắm rửa, phát hiện Thiệu Hiển còn chưa rời giường.
Dì Tôn từ trong bếp đi ra, cười nói: "Châu thiếu gia, cậu có muốn lên gọi Nhị thiếu gia hay không?"
Từ lúc Thiệu Hiển lên lớp 6, ba mẹ cùng anh hai rất ít khi ở nhà, cũng may mà có Trần Bách Châu bồi Thiệu Hiển, bằng không chỉ có một mình Thiệu Hiển thì quá cô đơn.
Trần Bách Châu nhẹ nhàng trả lời: "Dì Tôn, đợi thêm chút nữa đi."
Nhưng hắn đợi nửa tiếng đồng hồ, trên lầu vẫn không có chút động tĩnh nào, Trần Bách Châu ánh mắt tối lại, có cái gì không phù hợp lắm.
Hắn đứng dậy chạy lên lầu, đi tới phòng Thiệu Hiển, gõ gõ cửa.
Bên trong không có ai đáp lại.
May mà Thiệu Hiển ở nhà không có thói quen khóa cửa đi ngủ, Trần Bách Châu vặn mở cửa ra, nhẹ nhàng bước vào.
Màn cửa còn chưa mở, trong phòng là một mảnh tối đen.
Hắn tới gần mép giường Thiệu Hiển, phát hiện Thiệu Hiển ngủ đến cực kỳ không yên.
Thân thể thiếu niên nằm lệch, một chân lộ ra bên ngoài, trên mặt một mảnh ửng hồng, mày nhíu chặt lại.
Trần Bách Châu lập tức lo lắng, chẳng lẽ tối qua ngủ quên đắp chăn nên cảm lạnh rồi?
"Thiệu Hiển, Thiệu Hiển......"
Hắn gọi vài tiếng, Thiệu Hiển vẫn không tỉnh dậy.
Làm sao bây giờ? Nói cho dì Tôn? Đi gọi điện thoại kêu bác sĩ tới?
Hắn trong lòng lộn xộn, đầu óc lại bình tĩnh lạ thường, nhấc chân chạy ra ngoài.
"Bách Châu......"
Một tiếng kêu nhẹ trực tiếp dừng bước chân hắn lại.
Trần Bách Châu xoay người nhìn, vốn tưởng Thiệu Hiển đã tỉnh, lại phát hiện hai mắt Thiệu Hiển nhắm chặt, hoàn toàn không giống người tỉnh rồi.
Chỉ là mơ thấy mình thôi sao?
Trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một loại thỏa mãn, Trần Bách Châu lại không kịp nghĩ nhiều.
Bây giờ quan trọng nhất là phải gọi bác sĩ tới.
Hắn vội vàng chạy xuống lầu, nói chuyện này cho dì Tôn, sau đó quay số gọi điện cho bác sĩ Trương.
"Đợi chút," Dì Tôn đè điện thoại lại, biểu tình hình như có chút kỳ lạ, "Để tôi lên nhìn trước, nếu là phát sốt thật thì gọi bác sĩ cũng không muộn."
Trần Bách Châu không rõ nguyên do, nhưng vẫn nghe lời dì Tôn, cùng nhau lên lầu.
Hai người mở cửa phòng ra, vừa bước vào, liền nhìn thấy Thiệu Hiển từ trên giường chạy như bay vào phòng tắm.
Dì Tôn là người từng trải, nàng cũng đã có con, vừa nhìn liền biết đã xảy ra chuyện gì.
"Nhị thiếu gia không sao, chúng ta xuống lầu chờ thôi." Dì Tôn cười đầy vẻ "Nhà có con trưởng thành".
Trần Bách Châu: "...... Thật sự không sao ạ?"
Chẳng lẽ do quá buồn tiểu sao?
Bản thân hắn còn chưa trải qua loại chuyện này, cũng không đem chuyện này đặt chung với Thiệu Hiển bao giờ, cho nên hoàn toàn không nghĩ đến phương diện kia.
Dì Tôn lén nói: "Nhị thiếu gia trưởng thành rồi, sau này sẽ đến lượt Châu thiếu gia thôi."
Trần Bách Châu hơi ngây thơ, nhưng không ngốc.
Kết hợp biểu cảm và ngữ khí của dì Tôn, cùng với bộ dáng đỏ mặt vừa rồi của Thiệu Hiển, hắn còn không hiểu nữa thì đúng là đồ ngu!
Mặt hắn bỗng nóng hẳn lên.
Nếu nghe không lầm, Thiệu Hiển ở trong mơ vừa rồi đã gọi tên của hắn!