Kẻ Trở Về Đô Thị

Chương 7: Chương 7




4h chiều, Lâm Trần cùng Phạm Hiểu đi vào trong biệt thự, biệt thự này tuy Phạm Hiểu vẫn chưa vào ở nhưng bên trong đã được chuẩn bị đầy đủ rồi, bên trong còn có một lượng lớn giúp việc cùng vài cái hộ vệ, Lâm trần tùy ý quét qua một lần, trong lòng không khỏi thán phục, thật hào hoa tráng lệ, trước cửa biệt thự còn có một hồ bơi, lão đầu này thật hiểu hưởng thụ.

Vừa vào biệt thự, Phạm Thanh thảo chủ động chạy lên trước cho Lâm Trần bưng nước pha trà, thấy cảnh này Phạm Hiểu vô cùng hài lòng gật đầu, đồng thời cũng nghĩ đến một ý nghĩ lớn mật, nếu hắn nhớ không nhầm thì trước kia Lâm Trần từng cứu cháu gái mình đi, cháu gái mình năm nay 24 quốc sắc thiên hương, hoa nhường nguyệt thẹn, hắn cũng không tin tuổi trẻ Lâm Trần sẽ không động tâm, có khi lúc đó Lâm Trần nhìn trúng cháu gái mình nhan sắc, làm một màn anh hùng cứu mĩ nhân đây, nếu như cháu gái mình thật gả cho Lâm Trần, vậy thì Phạm gia cột trung với Lâm Trần là điều không thể thay đổi, nghĩ vậy, gương mặt già của hắn không khỏi cười nở hoa.

Lâm Trần cũng không biết lão đầu này chuẩn bị cho mình dùng mĩ nhân kế, cho dù có biết hắn cũng chỉ cười một tiếng.

Bên cạnh Lâm Trần Phạm Thanh Thảo trông thấy nụ cười của gia gia thì không khỏi gương mặt đỏ ửng, nàng biết gia gia nàng đang nghĩ gì, bất quá đối với cái này nàng cũng không có phản đối, đối với Lâm Trần nàng cũng có một chút hảo cảm, dù sao hắn cũng là người đã cứu nàng, đồng thời nàng cũng vô cùng to mò về thiếu niên này, tò mò gia gia nói hắn là tông sư là ý gì? Có một câu nói không sai, khi một nữ nhân tò mò về một chàng trai thì nữ nhân đó khoảng cách yêu chàng trai là không xa.

Lén lút nhìn sang Lâm Trần, thấy hắn vẫn thanh tịnh thưởng thức trà làm nàng không khỏi mày liễu nhíu một cái, bình thường nam nhân nhìn thấy nàng thì hai mắt sáng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, đây Lâm Trần cho dù nàng có ngồi bên cạnh hắn thì cũng không hề liếc mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt thanh tịnh của hắn cũng không giống như giả vờ, điều này làm nàng không khỏi nghi ngờ.

Sao lại thế này?

Cái này thiếu niên lang tuổi tác Lâm Trần tại sao lại có thể bình tĩnh như vậy được? Chẳng lẽ mị lực của mình lại giảm xuống nhiều như vậy sao? Phạm Thanh Thảo nghĩ vậy liền nhìn xuống dáng người mình, thon dai trắng tinh đùi, thắt đáy lưng ong bờ eo cùng với đồ sộ vộ ngực.

Không có à, mị lực của nàng hình như vẫn vậy mà, tại sao Lâm Trần lại không có một tý phản ứng nào.

“ Lâm tông sư, sắc trời cũng tối, nếu không chúng ta ăn tối trước thế nào.” Phạm Hiểu hỏi ý kiến Lâm Trần.

“ Được” Lâm Trần nghe vậy cũng gật gật đầu, xác thực sắc trời cũng bắt đầu muộn, lên ăn tối rồi.

“ ta lập tức đi phân phó người chuẩn bị.” Phạm Thanh Thảo thấy vậy chủ dộng sung phong nhận việc, nàng muốn đi trang điểm một chút, không tin sau khi mình trang điểm xong Lâm Trần vẫn không để ý đến nàng.

Phạm Thanh Thảo đi để lại Lâm Trần cùng Phạm Hiểu ngồi lại trò chuyện với nhau, qua một lúc, vì sợ Lâm Trần nhàn chán lên Phạm Hiểu chủ đông yêu cầu đưa Lâm Trần đi tham quan biệt thự, đối với cái này Lâm Trân vui vẻ đồng ý.

Dạo qua một vọng biệt thự, lúc trở về đại sảnh đã thấy Phạm Thanh Thảo đứng đợi sẵn, nàng một mặt trang điểm nhẹ, cũng thay đổi một bộ quần áo, mặc lên một bộ đầm màu tím bó sát khoe trọn cơ thể, gợi cảm mà không mất đi ưu nhã, đối với cái này hành động Phạm Thanh Thảo kiến Phạm Hiểu vô cùng hài lòng, đứa cháu này của hắn từ nhỏ đã thông minh hiểu chuyện, chưa bao giờ làm hắn thất vọng.

Phạm Thanh Thảo một mặt tự tin khoe trọn vẹn đường cong cho Lâm Trần, nàng không tin nàng đã tốn công meke up như vậy mà vẫn không thu hút được sự chú ý của Lâm Trần, bất qua để nàng thất vọng là Lâm Trần cũng chỉ nhìn qua nàng một lần rồi thôi, điều này làm nàng cảm giác vô cùng thất bại.

Gạt qua thất bại tâm tình, nàng mỉm cười đi đến bên Lâm Trần nói: “ Lâm tiên sinh, cơm tối đã chuẩn bị song, mời ngài dùng.”

“ Ừm” Lâm Trần gật đầu đi đến bàn cơm, bữa cơm được chuẩn bị hết sức phong phú, tuy là làm vội nhưng lại không qua loa chút nào, qua đó có thể thấy được độ giàu sang của Phạm gia.

Bữa cơm rất nhanh qua đi, bữa cơm vừa xong cũng là lúc dược liệu được đưa tới. Theo cùng còn có một tầm 50-60 tuổi trung niên người đàn ông, vừa thấy người đàn ông trung niên kia, Phạm Thanh Thảo lập tức vui vẻ chạy đến bên cạnh khoác tay thân thiết hô

“ Ba”

Người này không ai khác chính là con trai út của Phạm Hiểu Phạm Văn Quân. Phạm Hiểu năm nay 93 tuổi, tổng cộng có 4 người con, con cả và con thứ hai của hắn đã chết trong trận chiến tranh, con thứ 3 của hắn bây giờ đang phục vụ cho quân đội,chỉ còn con út của hắn, tức Phạm Văn Quân là không vào quân mà chọn làm thương nhân, chính phủ cũng nhớ công lao của hắn lên cũng hết sức dìu dắc hai đứa con này, vì vậy cả hai cũng được coi như có thành tích,

Phạm Văn Quân nhìn đứa con gái của mình, ánh mặt lộ ra vẻ yêu thương, hắn chỉ có một đứa con gái này, cũng là muộn mới có con, vì vậy đối vơi Phạm Thanh Thảo hắn hết mực yêu thương, đứa con gái này cũng không làm hắn thất vọng, từ nhỏ đã vô cùng thông minh hiểu chuyện, chọc cho cha hắn vô cùng yêu thích.

Phạm Thanh Thảo cũng vô cùng ngạt nhiên, không nghĩ cha mình tự mình đến đây đưa dược liệu, bởi vì có một vài vị thuốc trong thời gian ngắn rất khó có thể trong thời gian ngắn lấy được lên nàng đã nhờ cha tìm hộ, không ngờ cha nàng lại đính thân mang đến.

Phạm Văn Quân đi vào, trông thấy Phạm Hiểu lập tức cung kính chào: “ cha.”

“ ừm, Quân nhi, đến ta giới thiệu cho ngươi một vị nhân vật.” Phạm Hiểu gật đầu, với với tay Phạm Văn Quân hướng về Lâm Trần, Phạm Văn Quân không hiểu ra sao cả nhìn lại, khi nhìn đến Lâm Trần thì khinh ngạt đến ngây người, hắn vốn tưởng cha hắn định giới thiệu cho hắn nhận biết một vị đại nhân vật nào, không ngờ chỉ là một tiểu tử còn kém tuổi con gái hắn, lẽ nào tiểu tử này có lai lịch gì khinh người.

“ Vị này thiếu niên tông sư Lâm Tông sư, Lâm Trần”

Ban đầu vốn không coi là gì Phạm Văn Quân vừa nghe đến hai từ Tông sư lập tức khựng lại, trong đầu oanh oanh một tiếng không tin vào tai mình, hắn vừa mới nghe cha hắn nói cái gì, là tông sư đi, hắn không phải sinh trong thời bình Phạm Thanh Thảo, biết rõ trên thế giới này không chỉ có người bình thường, cũng biết rõ hai chữ tông sư đại biểu cái gì, ý vị như thế nào, vì vậy khi vừa nghe tới thiếu niên tông sư thì phản ứng đầu tiên của hắn là cha mình đang nói đùa.

Ngơ ngác nhìn cha mình một chút, gặp hắn không có biểu hiện gì của nói đùa thì Phạm Văn Quân mới gian nan nuốt một ngụm nước bọt, thái độ lập tức thay đổi, vô cùng nhiệt tình vươn tay với Lâm Trần nói: “ chào ngài Lâm Tông sư, Ta tự giới thiệu ta tên Phạm Văn Quân.”

Phạm Hiểu gặp hắn bộ dạng này thì vô cùng hài lòng gật đầu, quay sang với Lâm Trần nói: “ Lâm tiên sinh, đây là con trai út của ta Phạm Văn Quân, cũng là cha của Thanh Thảo.”

Lâm Trần cung nể mặt bắt tay chào hỏi: “ chào ngươi, ta tên Lâm Trần.”

Nói rồi hắn quay sang nhìn Phạm Hiểu hỏi: “ chuẩn bị song chưa?.”

Phạm Hiểu nghe vậy lập tức nhìn về phía Phạm Văn Quân, Phạm Văn Quân thấy vậy thì lập tức hiểu cái gì, vội vàng đi ra ngoài ôm lấy một cái hộp to chạy vào, mở ra, một đám liên linh lâu đời thảo được xuất hiện trước mặt Lâm Trần cùng Phạm Hiểu: “ cha, ngươi cần dược liệu tất cả ở đây.”

Lâm Trần nhìn qua đám thảo dược này, gật gật đầu, đám thảo dược này tuy niên ninh thấp một chút, nhưng vẫn có tác dụng, dùng tạm vẫn được.

“ Được rồi, ta bắt đầu cho ngươi luyện đan, trong lúc ta luyện đan tuyệt đối không được làm ồn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.