Type: Diệu Linh
Lúc này, lòng tôi rối như tơ vò, không thể bình lặng trở lại được. Chuyện
vừa rồi đến quá đột ngột làm tôi bất giác có suy nghĩ rằng tất cả những
điều này kỳ thực chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh dậy, chưa biết chừng
tôi lại thấy mình đang năm ngủ trên xô pha trong nhà.
Thấy tôi
suốt một hồi lâu chẳng nói năng gì, Tôn Kim Nguyên không kìm được lên
tiếng trước: “Vân Sơn, sao tự dưng cậu lại ngây ra thế? Chúng ta phải
mau chóng nghĩ cách thoát thân đi thôi.” Dứt lời, cậu ta liền hất hàm về phía Vương Tiên Dao đang nằm bên cạnh, nói tiếp: “Cứ tiếp tục thế này,
chỉ e Tiên Dao sẽ chẳng cầm cự thêm được bao lâu nữa.”
Tôi không
đáp lời Tôn Kim Nguyên, chỉ lẩm bẩm nói một mình rằng đây chỉ là một
giấc mơ, không phải thật, cho nên không cần phải lo lắng, chờ sau khi
tỉnh lại thì mọi chuyện sẽ kết thúc thôi. Nhưng tôi càng nghĩ như vậy
thì lại càng cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì lúc này, Tôn Kim
Nguyên đang tò mò nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt ấy của cậu ta mới chân
thật biết bao, mà Vương Tiên Dao ở bên cạnh thì có vẻ vô cùng yếu ớt,
tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng trái tim mình đang đau đớn, đau đớn vì
lo lắng cho Vương Tiên Dao.
Tôi vẫn chưa nguôi hy vọng, bèn dằn
lòng lại, cắn mạnh một cái vào bờ môi đã nứt nẻ. Một cơn đau thấy tâm
can lập tức truyền khắp người tôi, một dòng máu đỏ tươi từ từ chảy xuống qua khóe miệng, những điều này đều chứng tỏ rằng tôi bây giờ không nằm
mơ, tất cả mọi chuyện đang xảy ra đều hoàn toàn chân thật.
Hành
động này của tôi khiến Tôn Kim Nguyên vô cùng sợ hãi, cậu ta nôn nóng đi tới trước mặt tôi, nhưng vì hai tay bị trói quặt ra sau lưng nên chỉ có thể dùng vai thúc nhẹ vào người tôi một cái, nói: “Vân Sơn, cậu làm sao vậy? Phải cố gắng giữ bình tĩnh đấy!”
Tôn Kim Nguyên quả không
thẹn là một tay lão luyện từng nhiều lần đi lật đấu, thường xuyên phải
đối mặt với cái chết, đã rơi vào tình cảnh này rồi nhưng vẫn tỏ ra vô
cùng bình tĩnh. Tôi thất thanh nói với cậu ta: “Kim Nguyên, cậu nói cho
tớ biết đi, chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Những kẻ đã nhốt chúng ta
vào đây la loại người gì vậy chứ?”
Tôi nói dồn dập, dáng vẻ vô
cùng căng thẳng. Tôn Kim Nguyên ra hiệu bảo tôi chớ nên hoang mang, sau
khi suy nghĩ một lát liền từ tốn nói: “Vân Sơn, cậu có tin vào chuyện
xuyên việt(*) không? Tớ có cảm giác những người ăn mặc theo lối cổ đại
đó rất có thể là người cổ đại thật sự, chưa biết chừng ngay từ khoảng
khắc bước chân vào ngôi mộ cổ này, chúng ta đã xuyên việt rồi.”
(*)Xuyên việt là một định nghĩa ám chỉ việc vượt thời gian và không gian để tới
một thế giới mới có thể liên quan hoặc không liên quan tới thế giới hiện tại.
Những lời này của Tôn Kim Nguyên giống như một chậu nước
lạnh giội thẳng xuống đầu tôi, nỗi sợ hãi sau nháy mắt đã nhấn chìm tâm
trí tôi. Xuyên việt? Sao có thể như vậy được chứ? Đó là chuyện chỉ có
trong phim ảnh thôi, nói một cách khoa học thì điều đó không thể nào xảy ra được. Vậy nhưng những người mà chúng tôi vừa nhìn thấy kia đều ăn
mặc theo lối cổ đại, hơn nữa lời nói cũng toát ra một vẻ hết sức dị
thường, nếu chúng tôi không xuyên việt, vậy thì những chuyện này phải
giải thích như thế nào đây?
Ban đầu, ba chúng tôi đều cho rằng đã gặp một đoàn làm phim, nhưng đến lúc này, sự việc hiển nhiên đã vượt
qua khỏi quỹ đạo suy nghĩ thông thường. Đám binh sĩ kia, các nô lệ, kia, còn có gã có bộ dạng như một vị quan lớn kia nữa, hành vi của bọn họ
không hề giống như đang diễn kịch, ngoài ra, roi da mà bọn họ sử dụng là loại roi gân bò thực sự chứ không phải chỉ là đạo cụ để làm phim.
Tất cả những việc này không thể giải thích bằng lẽ thường được, trong đầu
tôi không ngừng vang lên những tiếng ong ong, lẽ nào sự thật đúng như
lời Tôn Kim Nguyên nói, ba chúng tôi đã xuyên việt rồi ư? Vậy liệu chúng tôi còn có thể trở về thế giới cũ của mình được không? Những vấn đề này cứ lảng vảng trong đầu tôi mãi, khiến tôi càng lúc càng lo lắng.
Tôn Kim Nguyên thấy hơi thở của tôi trở nên dồn dập, bèn vội vàng an ủi:
“Vân sơn, cậu đừng kích động, tạm thời không cần biết có phải chúng ta
đã xuyên việt hay không, điều quan trong nhất bây giờ là phải cởi được
dây thừng ra rồi rời khỏi nơi này đã, nếu không e là Tiên Dao sẽ nguy
mất.”
Tôi suy nghĩ một lát thấy cũng phải, bây giờ có suy đoán vu vơ nào có ích gì, cho dù biết được chân tướng thì có sao chứ? Rốt cuộc
vẫn phải ở trong ngôi mộ cổ tối tăm, u ám này mà thôi. Tôi thở ra một
hơi thật dài, cố gắng làm lòng mình bình lặng trở lại, sau đó nói với
Tôn Kim Nguyên: “Bây giờ, cả ba chùng ta đều bị trói quặt tay ra phía
sau, phải làm sao để thoát thân được đây?”
Tôn Kim Nguyên bình
thản nói: “Chuyện này có khó khăn gì sao, hai người chúng ta tựa lưng
vào nhau rồi giúp đối phương cởi dây trói ra là được rồi.”
Đúng
thế, cách đơn giản thế này mà tôi lại không nghĩ ra, xem ra nhược điểm
của tôi vẫn không hề thay đổi, cứ gặp chuyện lớn là tâm trạng lại xao
động, khó mà bình tâm suy xét vấn để một cách kỹ lưỡng được. Nhưng cũng
còn may, ba chúng tôi lúc này bị nhốt chung một chỗ, nếu bị nhốt riêng ở ba nơi khác nhau thì đúng là hỏng bét.
Nơi cửa ra vào của địa
lao có hai gã binh sĩ đứng gác, cả hai gã đều đứng ưỡn lưng thẳng tắp,
mặt mày hờ hững, lạnh lùng, cặp mắt chưa từng nhảy lấy một cái. Tôi và
Tôn Kim Nguyên đều không dám gây ra tiếng động quá lớn, dù hai gã binh
sĩ ấy đang cách chúng tôi hai mươi mấy mét.
Tôn Kim Nguyên từ từ
xoay người lại, sau đó hai chúng tôi cố ý làm ra vẻ rất mệt mỏi, cùng
ngồi bệt xuống đất. Tôn Kim Nguyên ra hiệu bảo tôi hãy trông chừng hai
gã binh sĩ ở cửa kia, đừng để bọn họ phát hiện ra sự lạ thường, sau đó
lẳng lặng dịch mông tiến về phía tôi từng chút, từng chút một. Tôi khẽ
gật đầu, mắt nhìn chằm chằm vào hai gã binh sĩ đang đứng im không động
đậy kia, trong lòng thầm hy vọng bọn họ đừng đột ngột quay đầu sang rồi
phát hiện ra hành vi của hai chúng tôi.
Loại dây thừng được dùng
để trói tay chúng tôi là thừng gai, to ngang cỡ chiếc đũa, tuy bị thắt
nút chết nhưng muốn tìm được đầu dây cũng không phải chuyện khó khăn.
Sau một hồi cố gắng cựa quậy hai tay, sợi dây thừng trên tay tôi rốt
cuộc đã lỏng ra một chút, tôi thầm mừng rỡ, cố gắng tách hai tay ra làm
cho khoảng trống trên dây thừng càng lúc càng rộng thêm. Tôn Kim Nguyên
dùng đầu ngón tay kéo mạnh mấy cái, sợi dây thừng trên tay tôi rốt cuộc
đã được cởi ra.
Tôi thu hai bàn tay về, nắm chặt mấy lần, vận
động các khớp xương, sau khi cơn tê nhức đã qua liền lẳng lặng giúp Tôn
Kim Nguyên cởi dây trói. Chờ đến khi hoàn thành những việc này, hai
chúng tôi đã đầm đìa mồ hôi.
Tôi thở phào một hơi, vẫn giữ nguyên tư thế quay lưng về phía Tôn Kim Nguyên, nhỏ giọng hỏi: “Đã cởi được
dây trói rồi, bước tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?”
Suy nghĩ
một lát, Tôn Kim Nguyên cũng cảm thấy rất đau đầu, liền nói bằng giọng
lo lắng: “Bây giờ, điều quan trọng nhất vẫn là Tiên Dao đã trúng kịch
độc, không biết có thể kiên trì được tới bao giờ, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa.”
Tôi ngoảnh đầu lại nhìn Vương Tiên Dao,
thấy cô nàng đang nằm lặng lẽ ở một góc, những sợi chỉ đen trên mặt càng lúc càng đậm, tuy đã hôn mê bất tỉnh những bộ dạng đau đớn tột cùng kia vẫn không hề thay đổi.
Khi ngoảnh đầu lại, tâm trạng tôi vô cùng nặng nề. Tôn Kim Nguyên dường như cũng bị ảnh hưởng bởi tôi, ngồi đó
thở dài không ngớt. Chắc hẳn lúc này, cậu ta đang thầm hận bản thân
mình, rằng không nên đưa hai người bọn tôi tới đây.
Vương Tiên
Dao đã hôn mê bất tỉnh, đây là việc hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của
chúng tôi, mà với quan hệ của ba chúng tôi thì đường nhiên không có
chuyện vứt bỏ một người nào đó lại, cho nên nếu tôi và Tôn Kim Nguyên
muôn bỏ trốn thì phải cõng theo cả Vương Tiên Dao mới được, hơn nữa, tốc độ của chúng tôi phải thật nhanh, bằng không, Vương Tiên Dao rất có thể còn chưa ra khỏi ngôi mộ cổ này thì đã mất mạng.
Tôi vốn là một
người khá cực đoan, đối phương đã không cho chúng tôi con đường sống,
vậy thì chúng tôi đành liều mạng với bọn họ mà thôi. Tôi cười nhạt, nói: “Đại Tôn Tử, đừng có thở dài nữa, đợi lát nữa, tớ sẽ cố gắng thu hút sự chú ý của hai gã lính gác kia, sau đó chờ bọn họ tới gần phòng giam thì chúng ta sẽ dùng dao găm đâm thẳng vào chỗ hiểm trên người bọn họ, tốc
độ nhất định phải nhanh, vị trí đâm cũng phải thật chuẩn, bằng không,
nhất định sẽ làm kình động tới những người khác ở bên ngoài.”
Tôn Kim Nguyên không ngời một người vốn nhát gan như tôi mà lại có thể nói
ra những lời táo tợn như thế nên hơi sững ra vẻ ngạc nhiên, có điều cậu
ta cũng không do dự quá lâu, ngay sau đó đã cười lạnh, nói: “Xem ra chỉ
có thể làm như vậy mà thôi, bằng không, Tiên Dao sẽ khó mà giữ được tính mạng.”
Hai chúng tôi hành động cực kỳ mau lẹ, lập tức lấy chiếc
ba lô leo núi sau lưng xuống, bởi vì trong đó có thứ vũ khí có thể cứu
mạng chúng tôi – dao găm quân dụng. May mà vừa rồi đối phương không tịch thu ba lô của chúng tôi, bằng không, cơ hội để chúng tôi trốn thoát
khỏi địa lao này sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Tôi không dám do dự chút
nào, vì hành động của chúng tôi lần này quá mạo hiểm, do đó nhất định
phải thừa dịp đối phương còn chưa phát hiện mà chuẩn bị sẵn sàng mọi
thứ. Sau khi lấy con dao găm quân dụng ra, tôi ngoảnh đầu lại nhìn, thấy Tôn Kim Nguyên sớm đã chuẩn bị xong xuôi. Cậu ta mỉm cười và nháy mắt
với tôi một cái, ý bảo có thể bắt đầu hành động được rồi.
Tôi
chậm rãi khom người xuống, tựa như con báo chuẩn bị săn mồi, cặp mắt
nhìn chằm chặp vào hai gã binh sĩ đừng canh ở cửa địa lao, muốn xem bọn
họ sẽ có phản ứng như thế nào. Có điều đối phương từ đầu chí cuối chỉ
nhìn về phía trước, không hề để ý tới bọn tôi. Tranh thủ cơ hội này, Tôn Kim Nguyên đã mau chóng cởi dây trói cho Vương Tiên Dao, sau đó đi tới
sau lưng tôi.
Tuy dây trói trên cổ tay đều đã được cởi ra nhưng
chúng tôi vẫn chắp hai tay sau lưng hòng đánh lừa kẻ địch, định lát nữa
sẽ khiến cho đối phương phải bất ngờ. Thấy tất cả đều đã được chuẩn bị
sẵn sàng, tôi bước từng bước tới bên cạnh cửa phòng giam, sau đó hướng
về phía hai gã binh sĩ ở phía bên phải kia, cất tiếng hô lớn: “Ối giời
ơi, tôi sắp đói đến chết rồi, hai anh lính ơi, các anh có thể lấy chút
gì cho chúng tôi ăn được không?”
Trình độ diễn kịch của tôi vốn
chẳng khá khẩm gì, khi hô những lời này, chiếc lưỡi không kìm được hơi
co giật, ngay đến bản thân tôi cũng cảm thấy kỳ cục, bàn tay phải đang
cầm con dao găm quân dụng, để sau lưng thì cứ thế run lên bần bật. Tôi
thầm nghĩ, nếu lát nữa đối phương qua đây, tôi và Tôn Kim Nguyên sẽ
phải mỗi người xử lý một tên, mà tôi thì chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình sẽ phải giết người, do đó, sự căng thẳng trong lòng đã dâng cao
tới cực điểm.
Tôn Kim Nguyên dường như nhìn ra được tâm trạng của tôi, liền hô to lên theo để phụ họa. Tôi biết cậu ta làm như vậy là để
giúp tôi có thêm can đảm. Khi hô lên những lời này, cặp mắt của tôi vẫn
luôn quan sát hai gã binh sĩ kia, vậy nhưng rất lạ, giống hệt trước đó,
bất kể chúng tôi hô to đến cỡ nào, hô thê thảm ra sao, đối phương vẫn
chẳng hề có phản ứng, thậm chí còn chẳng thèm đưa mắt nhìn qua phía
chúng tôi lấy một lần.
Tôi bất giác có chút buồn bực, nhủ thầm
hai gã kia rốt cuộc bị làm sao vậy? Ông đây phải cố sức hô to gọi nhỏ,
đến mức cổ họng sắp vỡ ra rồi, thế mà chúng mày lại chẳng thèm để ý tới, chuyện này quả thực không bình thường chút nào! Ít nhất thì chúng mày
cũng phải qua đây hỏi thăm xem có chuyện gì mới đúng chứ?
Tôn Kim Nguyên cũng cảm thấy rất lạ, phát hiện chiêu này không linh, bèn thôi
không hò hét nữa. Cậu ta nhìn chằm chằm vào hai gã binh sĩ ở cửa địa
lao, sau khi trầm ngâm suy nghĩ một lát bèn hạ quyết tâm, bắt đầu lao
người vào hàng rào sắt, những tiếng “loảng xoảng, loảng xoảng” lập tức
vang lên không ngừng. Sau khi cố gắng được một lúc, Tôn Kim Nguyên cảm
thấy mỏi mệt, liền dừng lại, vừa thở dốc vừa cất tiếng cười vang ầm ĩ.
Tôi không biết Tôn Kim Nguyên đang cười cái gì, nhủ thầm lẽ nào cơn biến cố vừa rồi đã khiến một người xưa nay luôn tỉnh táo như cậu ta phát điên
rồi ư? Mà tôi lại càng thấy khó hiểu hơn về hai gã binh sĩ kia, có người đang muốn phá hàng rào sắt mà tại sao bọn họ lại không qua xem xét tình hình chứ? Chẳng lẽ bọn họ tin chắc rằng dùng sức người thì không thể
phá hỏng hàng rào sắt đó, cho nên mới không thèm qua đây? Kế hoạch của
chúng tôi vốn là dụ đối phương qua đây rồi nhanh tay giết chết, sau đó
lục lấy chìa khóa mở cửa phòng giam từ trên người bọn họ, nếu không làm
được điều này, chúng tôi chẳng khác nào đã bị tuyên án tử hình.
Vậy nên tôi không cam tâm, lại một lần nữa hét hò ầm ĩ, còn dùng chân đá
vào hàng rào sắt và lớn tiếng chửi mắng cha mẹ đối phương, thế mà vẫn
chẳng có tác dụng. Hai gã binh sĩ kia giống hệt hai bức tượng, từ đâu
chí cuối luôn giữ nguyên dáng đứng và vẻ mặt đó, khiến người ta không
biết nên làm sao cho phải. Tôi dần dần bình tĩnh lại, không tiếp tục làm những việc vô ích nữa.
Tôn Kim Nguyên đi tới bên cạnh tôi, ghé
đến bên tai tôi nhỏ giọng hỏi: “Vân Sơn, cậu phát hiện ra chưa, hai gã
binh sĩ kia dường như có chỗ cổ quái thì phải?”
Nghe Tôn Kim Nguyên hỏi như vậy, trái tim tôi giật thót một cái, hỏi ngược lại: “Chỗ nào cổ quái cơ?”
“Hai gã binh sĩ đó hình như không phải con người.” Tôn Kim Nguyên khẽ lắc đầu, trên mặt lộ rõ vẻ nặng nề vô hạn.
Trước đó, ba người chúng tôi từng gặp rất nhiều chuyện cổ quái, vậy nên dù có đối mặt với một số chuyện lạ tôi cũng có thể coi như thường, vậy nhưng
lúc này, nghe Tôn Kim Nguyên nói hai gã binh sĩ kia không phải là người, tôi vẫn không kìm được cảm thấy toàn thân giá lạnh. Hai gã binh sĩ kia
rõ ràng đều là người, vậy mà Tôn Kim Nguyên lại nói là không phải, nếu
bọn họ thực sự không phải là người, vậy lẽ nào chúng tôi cũng như vậy ư?
Tôn Kim Nguyên thấy tôi còn chưa hiểu ý cậu ta, bèn giải thích: “Cậu hãy
nghe tớ nói trước đã. Ngay từ lúc mới nhìn thấy những người trong địa
cung, tớ đã cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm rồi, nhưng vấn đề rốt
cuộc nằm ở đâu thì tớ nhất thời không thể nói rõ được. Mãi tới vừa rồi,
khi tớ lao người vào hàng rào sắt mà hai gã binh sĩ kia vẫn không có
phản ứng gì, tớ mới coi như đại khái hiểu ra một số chuyện. Bây giờ, tớ
hoàn toàn có thể khẳng định, ngoại trừ kẻ cầm lệnh bài trong tay, đám
còn lại, bất kể là binh sĩ hay nô lệ và đốc công, tất cả có tới tám,
chín phần mười không phải là người.”
“Ý cậu là trong số những
người chúng ta nhìn thấy vừa rồi, chỉ có kẻ tay cầm lệnh bài trông như
quan lớn kia là người, còn những người khác thì đều không phải là người
ư?” Khi mới nhìn thấy những con người đó, tôi cũng từng có cảm giác
giống như Tôn Kim Nguyên vậy, vì bọn họ từ đấu chí cuối luôn toát ra một vẻ cổ quái khó mà miêu ta được bằng lời, có điều tôi thực sự chưa bào
giờ nghĩ bọn họ không phải là người.
Tôn Kim Nguyên điềm nhiên
lấy từ trong túi áo ra một bao thuộc, đưa cho tôi một điếu, nói: “Hãy
hút một điếu trước đi, rồi tớ sẽ nói cho cậu nghe một bí mật.”
Tôi thấy cậu ta càng lúc càng tỏ ra đắc ý, chừng như sắp quên mất mình đang ở đâu rồi, bèn vội vàng nói: “Cậu không muốn sống nữa hay sao mà lại đi hút thuốc ở chỗ này? Lẽ nào cậu quên hai tay chúng ta đang bị trói ra
sau lưng ư? Làm thế này thì lộ liễu quá đấy!”
Tôn Kim Nguyên thấy tôi tỏ vẻ căng thẳng như vậy thì tỏ ra rất buồn cười, trên mặt lộ ra
những tia vui vẻ chẳng cần che giấu. Cậu ta ung dung đưa mắt nhìn về
phía hai gã binh sĩ đang đứng im không động đậy bên ngoài, cười khẩy,
nói: “Nói cho cậu biết nhé, kỳ thực, những người đó chỉ là xác chết biết đi mà thôi, chúng ta không cần phải sợ bọn họ.” Cậu ta nói rồi liền
không để ý tới sự can ngăn của tôi, châm thuốc hút.
Tôi nhìn Tôn
Kim Nguyên vẻ bán tín bán nghi, thấy cậu ta sau khi châm thuốc hút còn
quay qua phía hai gã binh sĩ kia buông lời khiêu khích. Tôi biết cậu ta
làm thế là để chứng minh cho tôi thấy rằng lời của cậu ta là đúng. Có
điều, hai gã binh sĩ đó thực sự chẳng thèm để ý tới Tôn Kim Nguyên, còn
không thèm đưa mắt nhìn qua phía chúng tôi tới một lần. Nhìn thấy cảnh
này, trái tim vốn đang lơ lửng của tôi rốt cuộc đã hoàn toàn buông
xuống.
Vì phải giả vờ vẫn bị trói nên tay tôi một mực để sau
lưng, thời gian lâu rồi bất giác có hơi tê dại. Tôi khẽ khua tay mấy cái cho dãn gân cốt, lập tức cảm thấy thoải mái vô cùng, sau đó lại tò mò
nhìn Tôn Kim Nguyên chằm chặp, cười nói: “Mau nói đi, nói hết những điều cậu biết cho tớ nghe nào!”
Tôn Kim Nguyên ra hiệu bảo tôi ngồi
xuống, sau đó cũng ngồi bệt xuống đất. Cậu ta rít một hơi thuốc, rồi bắt đầu trầm ngâm nói: “Vừa rồi, không phải tớ đã nói chuyện này có liên
quan tới một bí mật sao? Sau khi tớ kể cho cậu nghe bí mật này, cậu tự
khắc sẽ biết tại sao tớ lại nói những người kia chỉ là xác chết biết
đi.”