Type: Diệu Linh
Tôi và Tôn Kim Nguyên cùng đi tới cạnh bức tường, mới vừa chạm tay vào thì
đã nghe thấy tiếng bụi đất rơi xuống loạt xoạt. Hóa ra sau bao nhiêu năm tháng không người lui tới, nơi này bám đầy bụi bặm, một lớp bụi dầy bám trên tường, có lẽ chưa biết chừng đằng sau lớp bụi có ẩn giấu cánh cửa
nào đó. Nghĩ tới đây, chúng tôi đều mừng rỡ, vội vàng gạt bụi bặm đi,
sau đó bất ngờ phát hiện tường ở nơi này không được xây bằng loại đá
bình thường. Vừa mới nhìn vào đó, tôi đã nghĩ ngay tới những hàng lan
can cẩm thạch trắng ở Cố Cung. Sau khi dọn dẹp xong bức tường, chúng tôi phát hiện ngoài các đường nối giữa những khối cẩm thạch trắng với nhau
ra, trên tường không có bất kỳ khe nứt nào, cũng không có hình vẽ hay
chữ viết nào, tất cả đều được mài bóng loáng như gương. Sau đó chúng tôi còn phát hiện mặt đất ở đây cũng được lát bằng những khối cẩm thạch
trắng, bất giác thầm kinh ngạc. Tạm chưa xét tới việc những khối cẩm
thạch trắng này từ đâu tới, chỉ nhìn màu sắc thôi đã có thể biết được
chúng là loại cẩm thạch trắng cao cấp rồi.
Nhưng sau một hồi tìm kiếm kỹ càng, chúng tôi phát hiện sự thật đúng như lời vị tiền bối
xương khô kia nói, ngoài ô cửa sổ trời trên đỉnh đầu kia, nơi này chẳng
có đường ra nào khác.
Tôn Kim Nguyên tắt bật lửa đi, giữ lại một
ít năng lượng để đề phòng khi cần dùng đến. Ba người chung tôi lần lượt
nằm xuống, đôi mắt nhìn lên cửa hang lúc này chỉ to cỡ một đồng tiền xu, không ai nói năng gì cả. Có lẽ mọi người đều ý thức được rằng cả đời
này sẽ không thể rời khỏi nơi đây nên trong lòng không khỏi có chút bi
thương.
Chừng mười mấy phút sau, Tôn Kim Nguyên đột nhiên cất
tiếng hỏi: “Tại sao khi mọi người rơi xuống đây, con chim quái dị kia
chỉ đỡ lấy một mình Tiên Dao mà không đỡ chúng ta nhỉ?”
Tôi cung
đang suy nghĩ về vấn đề này, bèn nói luôn: “Có lẽ vì chúng ta quá nặng
chăng? Nhưng lạ thật, tại sao nó lại mổ đứt sợi dây mây của chúng ta
nhỉ?”
“Chắc là nó bắt các cậu xuống đây chơi với tớ đấy! Tớ cảm
thấy nó tốt với tới lắm!” Vương Tiên Dao lộ vẻ kiêu ngạo nói. “Phải rồi, nếu nó thực sự tốt như thế, liệu có thể nhờ nó chở chúng ta bay lên
trên kia được không nhỉ?”
Chúng tôi đều bị suy nghĩ này của Vương Tiên Dao làm cho bật cười. Tôn Kim Nguyên nói: “Cho dù nó đồng ý thì
bây giờ chúng ta cũng đâu biết phải tìm nó ở đâu. Vừa nãy, chúng ta đã
tìm kỹ từng ngóc ngách của gian phòng đá này rồi nhưng ngay đến một cọng lông chim cũng không nhìn thấy. Chắc nó không sống ở nơi này mà chỉ đi ngang qua rồi nghỉ lại một đêm mà thôi, cậu đừng có nằm mơ giữa ban
ngày nữa.”
Vương Tiên Dao ủ rũ nói: “Tớ cũng biết như vậy là
không thực tế chút nào, có điều, tớ thực sự muốn rời khỏi nơi này lắm
rồi. Các cậu gạt tớ một chút cũng tốt mà!”
Tôi cất lời an ủi:
“Tiên Dao, cậu đừng nôn nóng, ông trời không bao giờ tuyệt đường của con người đâu, chắc con chim đó sẽ tới tìm cậu ngay thôi.”
Vương Tiên Dao nói: “Mong là như vậy…”
Lời còn chưa dứt, chợt nghe ở phía trên có những tiếng “lạch phạch, lạch
phạch”, chúng tôi liền đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên, thấy chút ánh sáng
ít ỏi từ ô cửa sổ trên trời cao chiếu xuống đã bị một cái gì đó đen thui che khuất. Âm thanh càng lúc càng to, áng chừng đã sắp tới gian phòng
này đến nơi, Tôn Kim Nguyên vội vàng đánh lửa lên. Nhưng khi ánh lửa vừa mới lóe hiện, thứ kia liền kêu lên “quác” một tiếng, sau đó thì biến
mất.
“Các cậu đều nhìn thấy cả rồi đúng không?” Tôn Kim Nguyên hỏi.
Vương Tiên Dao hưng phấn nói: “Là con chim kia cứu tớ, nhất định là nó muốn
xuống đây cứu tớ đấy! Cậu mau tắt lửa đi, chắc là vì sợ lửa nên nó mới
không dám xuống đây!”
“Cái gì mà tới cứu cậu chứ! Theo tớ thấy,
con chim đó chưa to đến mức có thể cõng cậu bay lên mặt đất đâu. Hơn
nữa, cửa vào của hang động này nhỏ như thế, đôi cánh của nó đâu thể dang ra hết được, phải dựa vào móng vuốt bám vào vách đất xung quanh mới có
thể xuống được dưới này ấy chứ.” Tôn Kim Nguyên không ngừng đả kích suy
nghĩ ấu trĩ của Vương Tiên Dao.
“Vậy tức là con chim đỡ Vương
Tiên Dao xuống đây, con chim mà cậu dẫm chân vào cùng với con chim mổ
đứt dây làm tớ bị ngã đều là con chim này đúng không? Nhưng rõ ràng
chúng ta đều thấy nó đang xuống đây, tại sao tự nhiên lại biến mất thế
nhỉ?” Tôi nói bằng giọng nghi hoặc.
Tôn Kim Nguyên đứng dậy, đưa
bật lửa cho Vương Tiên Dao, trầm giọng nói: “Có lẽ đáp án sắp được làm
sáng tỏ rồi. Vân Sơn, cậu cõng tớ nào, để tớ lên trên đó xem thử xem
sao.”
Tôi ngạc nhiên nói: “Tớ đâu phải là chim, làm sao mà cõng cậu bay lên trên kia được.”
Tôn Kim Nguyên nói: “Cậu nghĩ đi đâu vậy chứ? Tớ chỉ định đứng lên vai cậu leo lên trên đó xem tình hình thế nào thôi mà.”
Tôi cười, nói: “Đây là ý tưởng mà con chim kia mang tới cho cậu đấy à? Chắc không phải cậu định học theo nó, dùng tay bá, vào vách đất để trèo lên
đấy chứ?”
“Bảo cậu cõng thì cậu cứ cõng đi, đừng có nhiều lời như thế! Tớ định làm gì thì lát nữa cậu khắc sẽ biết thôi.” Tôn Kim Nguyên
bực tức nói.
Tôi ngồi xuống đất, chuẩn bị sẵn sàng, nói: “Được
rồi, hôm này tớ sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu cưỡi một lần. Cậu trèo lên
đi, lát nữa nhỡ có ngã xuống, thì đừng ngã vào người tớ là được.”
Tôn Kim Nguyên bám lấy đầu tôi, ngồi xổm trên vai tôi, sau đó bảo tôi từ từ mà đứng dậy. Tôi phải dùng hết sức bình sinh mới có thể đừng lên được
liền cảm thấy Tôn Kim Nguyên đang run rẩy đứng trên vai mình. Tôi cố
gắng ngước mắt nhìn lên, thấy cậu ta đã đưa cả hai tay lên phía trên,
dường như đang lần mò tìm kiếm thứ gì đó. Đột nhiên hai chân cậu ta dẫm
mạnh xuống vai tôi làm tôi loạng choạng suýt ngã, sau đó cậu ta bám vào
vách hang mà trèo lên phía trên. Tôi quay sang nhìn Vương Tiên Dao ở bên cạnh, thấy cô nàng cũng giống như tôi, đang mở to cặp mắt ra hết cỡ,
mặt lộ vẻ kinh ngạc tột cùng.
Vì ánh lửa quá yếu ớt, đường thông
lên phía trên lại nhỏ hẹp, chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy Tôn Kim Nguyên đang dần dần leo lên cao, còn cụ thể cậu ta đang làm gì thì không thể
biết được. Sau khi cả hai chân đã co được lên phía trên, Tôn Kim Nguyên
hoàn toàn biến mất chẳng còn bóng dáng, ánh sáng lại một lần nữa rọi
xuống từ nơi cửa hang.
Khi chúng tôi đang cảm thấy kinh ngạc vì
Tôn Kim Nguyên biến mất, trong hang động bỗng nhiên xuất hiện một khuôn
mặt. Dựa vào ánh sáng lập lòe tỏa ra từ chiếc bật lửa, tôi thấy khuôn
mặt đó đen thui, thịt ở hai bên má nở toác ra, từ bên trên đó còn có thứ gì nhớp nháp nhỏ xuống, có mấy giọt rơi vào vai tôi. Tôi đưa tay quệt
nhẹ một cái rồi đưa lên mũi ngửi, một thứ mùi hôi thối nồng nặc lập tức
truyền tới. Tôi bất giác thầm nghĩ, chắc chắn Tôn Kim Nguyên đã bị con
quái vật này hại chết rồi, thế là lập tức kêu lớn một tiếng không hay,
sau đó dùng hết sức gọi tên cậu ta mấy lần, còn Vương Tiên Dao thì đã sợ hãi khóc lên thành tiếng.
Đúng lúc này, khuôn mặt kia chợt há
miệng, thứ nhớp nháp vừa rồi lập tức rơi xuống càng nhiều hơn. Tôi nghi
ngờ con “quái vật” này định tấn công chúng tôi, bèn chuẩn bị sẵn sàng
phòng ngự, nhưng không ngờ âm thanh phát ra từ miệng nó là giọng của Tôn Kim Nguyên: “Hai đứa các cậu kêu linh tinh cái gì thế hả, làm tớ sợ
giật mình! Chờ tớ chết thật rồi hẵng khóc! Bây giờ thì mau trèo lên trên này đi, có lẽ đây chính là con đường có thể đưa chúng ta ra ngoài đấy!
Nào, đón lấy!”
Một sợi dây thừng đơn giản làm từ ba lô và quần áo được Tôn Kim Nguyên ném xuống. Tôi bế Vương Tiên Dao lên, để cô nàng
nắm chặt lấy sợi dây, sau đó từ từ trèo lên trên từng chút một. Cuối
cùng, Tôn Kim Nguyên cũng chụp được cánh tay cô nàng rôi gắng sức kéo
lên. Mãi tới lúc này, tôi mới phát hiện tay phải của mình không hề bị
gãy xương, vừa rồi chỉ vì đau quá nên mới tưởng nhầm, liền vội nắm chặt
lấy “sợi dây” để hai người bọn họ kéo lên.
Thì ra tại khoảng giữa cửa hang có một địa đạo bí mật, đứng bên dưới không thể nào nhìn thấy
được. Vừa rồi, khi con chim lớn kia xuất hiện rồi biến mất, tôi và Vương Tiên Dao đều không chú ý, trong khi đó, Tôn Kim Nguyên nhìn thấy khi
sắp xuống tới gian phòng đá, con chim đột nhiên nghiêng người chui vào
nơi này, nên mới muốn trèo lên xem rốt cuộc ở đây có bí mật gì, và bất
ngờ phát hiện ra một địa đạo ở nơi ít ai ngờ tới.
Tôi cất tiếng
trêu đùa: “Tôn Kim Nguyên, mặt cậu làm sao vậy? Lẽ nào bị con chim kia
mổ trúng nên mới biến thành máu thịt bầy nhầy? Vừa nãy tớ còn tưởng cậu
là cương thi cơ!”
Tôn Kim Nguyên đưa tay lau mặt một cái, hậm hực nói: “Hừm, tớ lên đây trước hóa ra phải làm bia đỡ đạn cho các cậu. Vừa mới chui vào đã bị ngã cắm mặt xuống đất, nếu chỉ là đất thôi thì còn
đỡ, nhưng tớ nghĩ đây là phân chim, dính đầy đầu đầy mặt tớ, thực là ghê tởm quá đi mất!”
Tôi cười, nói: “Con chim đó tệ quá, giúp chúng ta xong còn đòi trả thù lao, chính là bắt cậu dọn dẹp đống phân của nó đấy.”
Tôn Kim Nguyên giả bộ tức giận nói: “Tơ đã giúp cậu mà sao cậu không trả
thù lao cho tớ, còn ở đó châm chọc tớ nữa? Có điều cậu cũng đừng vui
mừng quá sớm, nó có giúp chúng t hay không thì còn phải xét sau. Nếu
không thể thoát ra ngoài qua đường hầm này, chúng ta chỉ còn cách ngồi ở đây chờ chết thôi. Lương khô đâu rồi, suốt nửa ngày trời chưa ăn gì, tớ đói đến nỗi đầu óc choáng voáng rồi đây này!Mau đưa đồ ăn cho tớ nào,
dù có chết tớ cũng phải làm một con mà no.”
“Ở đây ư? Bân quá!” Vương Tiên Dao lắc đầu nguầy nguậy nói.
Tôn Kim Nguyên giành lấy chiếc ba lô của tôi, nói: “Bây giờ, dù cậu cho tớ
một bát thịt rồi bắt tớ vào trong nhà xí ăn thì tớ cũng có thể ăn nó một cách ngon lành, vì phải ăn no rồi mới có sức làm việc được. Tớ có cảm
giác quãng đường mà chúng ta cần đi hãy còn rất dài.”
Tôi cũng
cầm một miếng bánh mỳ lên, bẻ ra chia cho Vương Tiên Dao một nửa, sau đó trệu trạo nhai, đồng thời bắt đầu quan sát tình hình trong địa đạo này.