Kẻ Trộm Mộ

Chương 7: Chương 7: Cù Sưu Quái Dị




Type: Quỳnh Bùi

Đột nhiên, cương thi buông lỏng tay ra, thả cho tôi ngồi bệt xuống đất, cảm giác được hít thở trở lại thực sự quá tuyệt vời. Rồi sau đó chỉ nghe “bộp” một tiếng, Tôn Kim Nguyên cũng được thả xuống đất. Tôi ngước mắt lên nhìn cương thi, thấy nó lúc này đứng im một chỗ, không ngừng run rẩy, tay và chân dần dần cong lại, cuối cùng đứng không vững, đổ gục xuống đất.

Cứu tinh tới rồi ư? Tôi hết nhìn trái rồi lại ngó phải, hết nhìn trước rồi lại ngó sau, nhưng ngoài chúng tôi ra, ở đây rõ ràng không có ai khác. Thấy Tôn Kim Nguyên đang gắng gượng bò dậy, tôi cố nhịn cơn đau nơi cổ, cất tiếng hỏi: “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Lẽ nào cương thi cũng cần phải thay pin ư?”

Tôn Kim Nguyên cười gượng, nói: “Gì mà thay pin chứ? Là cái này!” Dứt lời, cậu ta bèn đưa tay ra, ngón cái và ngón trỏ đang bóp chặt một con côn trùng màu cà phê giống hệt con đã chui vào trong gáy Vương Tiên Dao hồi nãy. Chính là cù sưu – kẻ chung đường với người sói và ma cà rồng.

“Cậu phát hiện ra nó ở đâu vậy?” Tôi ngạc nhiên hỏi Tôn Kim Nguyên.

“Ở trên gáy cương thi, giống hệt như Vương Tiên Dao vừa nãy. Lúc bị cương thi kẹp chặt vào người, tớ cứ nghĩ là mình chết chắc rồi, bỗng vô tình phát hiện có một con cù sưu đang bám trên gáy nó, trong lòng thầm nghĩ tất cả mọi chuyện có lẽ đều do nó mà ra, bèn dùng hết sức lực rút nó ra ngoài. Kết quả đúng như dự liệu của tớ, sau khi cù sưu bị rút ra, cương thi liền không còn chút sức mạnh nào nữa.”

“Ông ta chắc không phải là chủ nhân của hang động này đấy chứ? Bây giờ, con cù cưu kia đã được lấy ra rồi, liệu ông ta có thể tỉnh lại được không nhỉ?” Nhìn bộ dạng thê thảm của cương thi đang nằm dưới đất, tôi bất giác thấy có chút không đành lòng.

“Ông ta chết từ lâu rồi, máu trong người cũng đã bị uống cạn. Hơn nữa, cậu xem này, ông ta đã biến thành bộ dạng như cương thi, không thể tỉnh lại được nữa đâu.” Tôn Kim Nguyên vừa nói vừa chỉ tay vào khuôn mặt của cương thi.

Khi chúng tôi đang trò chuyện về cương thi, từ phía bên ngoài bỗng có một tiếng thét chói tai vọng vào. Tôi bất giác cả kinh, nhất định là Vương Tiên Dao đã xảy ra chuyện rồi. Chúng tôi liền bất chấp tất cả, vội vàng bò dậy chạy ra phía bên ngoài.

Đống lửa lúc nãy chỉ còn sót lại một vài thanh củi đang cháy dở, ngọn lửa không ngừng bập bùng trong gió, nhiệt độ trong hang thấp hẳn đi so với lúc trước. Chỗ Vương Tiên Dao vừa nằm khi nãy chỉ còn sót lại chiếc chăn bông cũ nát, những viên đá rơi bừa bãi, tán loạn khắp mặt đất, trong khi đó, Vương Tiên Dao đã mất tích.

Tôi và Tôn Kim Nguyên đều cả kinh, vội vàng chạy ra ngoài cửa hang xem xét tình hình, thấy bên ngoài vẫn đang mưa to gió lớn, còn tối tăm đến mức thò bàn tay ra chẳng thể thấy rõ năm ngón. Tôn Kim Nguyên lấy bật lửa ra, song giữa lúc gió to thế này, muốn đánh lửa đúng là khó hơn lên trời. Tôi hướng ra phía ngoài hét to tên Vương Tiên Dao, nhưng những cơn gió dữ dội nhanh chóng nhấn chìm tiếng hét của tôi, khiến ngay bản thân tôi cũng chẳng thể nghe rõ. Tôi càng lúc càng nôn nóng, bèn nói với Tôn Kim Nguyên: “Chắc không phải Vương Tiên Dao sau khi tỉnh lại thần chí còn chưa tỉnh táo, đã một mình chạy ra ngoài rồi đấy chứ?”

Tôn Kim Nguyên cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lòng cũng nghĩ giống tôi. Cuối cùng, chúng tôi quyết định phải ra ngoài tìm Vương Tiên Dao, vì dù thế nào cũng không thể để cô ấy ở bên ngoài một mình được, lỡ như xảy ra chuyện gì thì cả đời này chúng tôi không thể tha thứ cho mình.

Vừa khoác ba lô lên vai, chúng tôi lại chợt nhớ ra trong rương công cụ của chủ nhân hang động có ít đồ có lẽ có thể dùng đến, thế mà lúc đánh nhau với cương thi lại quên mất. Song vừa mới chạm tay vào thì sợi dây thừng ở đó đã đứt làm mấy đoạn, chuôi gỗ của chiếc búa cũng mục nát rơi ra, tất cả đều là những thứ đồ chẳng biết là của bao nhiêu năm trước rồi. Hết cách , chúng tôi đành cầm lấy hai chiếc xẻng chuẩn bị xuất phát, nào ngờ trong hang lại chợt vang lên một tiếng thét chói tai, thì ra Vương Tiên Dao đang ở phía bên trong.

Thế này thì lạ thật, vừa nãy, chúng tôi rõ ràng là đi từ bên trong ra ngoài nhưng đâu có thấy Vương Tiên Dao, thế mà bây giờ cô nàng lại kêu toáng lên ở phía bên trong, chuyện này rốt cuộc là sao chứ? Nhưng hai chúng tôi đều không nghĩ nhiều, tôi lập tức rút một thanh củi còn chưa cháy hết lên rồi cùng Tôn Kim Nguyên đi về phía phát ra âm thanh, phát hiện trên bức vách phía bên phải hang động có một khe nứt chỉ đủ cho một người đi lọt, vừa rồi, chúng tôi khi đi thì khá căng thẳng, khi về lại khá nôn nóng nên không để ý tới chỗ này, mà tiếng thét của Vương Tiên Dao thì vọng ra từ chính bên trong đó.

Tôn Kim Nguyên giơ cao bật lửa, hơi nghiêng người lách vào trong khe nứt đó, tôi cầm thanh củi cháy dở đi theo vào. Khe nứt này bên ngoài thì nhỏ hẹp nhưng bên trong lại khá rộng rãi. Nhờ ánh lửa lờ mờ, tôi nhìn thấy Vương Tiên Dao đang ngồi co ro một góc, hai tay chống xuống đất, chân thì không ngừng đá ra, dường như muốn xua đuổi thứ gì đó.

Lúc đầu tôi không quá để ý, nhưng sau khi định thần nhìn kỹ thì lập tức cảm thấy da đầu tê dại. Trong phạm vi hai, ba mét trước mặt Vương Tiên Dao có đầy những con cù sưu dài chừng hơn một ngón tay, số lượng có lẽ phải lên đến hàng nghìn, hàng vạn con, tất cả đều đang tranh nhau bò về phía cô nàng. Vương Tiên Dao vừa kêu lên những tiếng chói tai vừa đưa chân đá không ngừng, nhưng đám cù sưu này thực sự quá nhiều, đá được con này thì con khác lại bò tới, dù cô nàng đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể ngăn cản được đám cù sưu tiến tới.

Thấy chúng tôi đi vào, một bộ phận cù sưu liền quay đầu lại, tiến thẳng về phía chúng tôi nhưng một dòng nước lũ. Tôi chẳng biết lấy dũng khí từ đâu ra, sau khi giậm mạnh chân xuống đất một cái liền lao nhanh về phía Vương Tiên Dao, thanh củi trong tay liên tục đưa qua đưa lại ngay sát dưới chân, nhanh chóng mở ra được một con đường máu. Có điều, tôi vừa mới đi qua thì đám cù sưu phía sau đã lập tức tràn tới bít kín đường về, khi tôi tới được bên cạnh Vương Tiên Dao thì đám cù sưu đã vây chặt chúng tôi tới mức một giọt nước cũng không lọt qua được, mà thanh gỗ trong tay tôi đã cháy gần hết.

Tôi kéo Vương Tiên Dao đang ngồi khóc không thành tiếng dưới đất dậy, tiếp đó quay lại cầu cứu Tôn Kim Nguyên, nào ngờ cậu ta đã rời khỏi nơi này. Đám cù sưu dường như nhận ra chúng tôi đã không còn sức phản kháng, liền hò nhau xông lên tấn công dữ dội. Tôi không ngờ bọn chúng lại tụ vào một chỗ, chừng trăm con một tốp, con này dùng đuôi của mình để kẹp lấy đầu của một con khác, hình thành nên một quả cầu lăn nhanh về phía chúng tôi, không tiếc hy sinh tính mạng của lớp cù sưu ngoài cùng để khiến ngọn lửa trên thanh củi của tôi tắt hẳn. Cuối cùng, tất cả những quả cầu nhỏ tập hợp lại thành ba quả cầu lớn cao hơn một mét, sau đó chia làm ba đường lăn về phía chúng tôi. Cứ đà này, chẳng bao lâu nữa, đám cù sưu sẽ bò khắp người chúng tôi, hậu quả thực khó lòng lượng trước được.

Trong lúc tôi đang bối rối không biết phải làm sao, đột nhiên nghe thấy Tôn Kim Nguyên cất tiếng hô lớn từ phía bên ngoài: “Các cậu cố cầm cự một lát chờ tớ!” Sau đó liền ông theo chiếc chăn bông cũ nát kia xông vào, từ bên trong lăn ra một đống cành cây khô và lá mục, còn có mấy thanh củi chưa cháy hết. Mấy thanh củi gặp khí ô xy liền cháy bùng lên, sau nháy mắt đã thiêu cháy chiếc chăn bông và cành lá khô, ngọn lửa càng lúc càng lớn, rất nhanh đã soi sáng cả hang động. Đám cù sưu nhìn thấy ánh lửa thì lập tức rơi xuống đầy đất, sau đó bỏ chạy tứ tán. Không đầy một phút sau, đám cù sưu đã hoàn toàn biến mất tại nhưng nơi ánh lửa chiếu tới, không thể tìm thấy dù chỉ là một con.

Tôi vội vàng kéo Vương Tiên Dao chạy một mạch ra tới gần cửa hang, lẳng lặng đón những cơn gió mát từ bên ngoài thổi vào, cố gắng bình tĩnh lại. Tôn Kim Nguyên thì đang đốt nốt những cành lá cây còn sót lại trên chiếc “giường” kia.

Vừa rôi vì quá nôn nóng nên không có cảm giác gì, bây giờ bình tĩnh lại tôi mới cảm thấy cơn đau bỏng rát trên chân, cởi tất ra nhìn thì thấy trên chân mình có mấy vết thương vẫn đang chảy máu, cứ như là bị đinh đâm vào vậy. Tình trạng của Vương Tiên Dao còn tệ hơn nhiều, trên hai chân có tới hơn trăm vết thương. Tôn Kim Nguyên thì đỡ hơn một chút, chỉ có mấy vết thương nhẹ ở cổ chân, máu cũng đã đông lại. Có điều tất cả những vét thương của chúng tôi đều là vết thương ngoài da, nên ngoài một chút đau đớn thì không gây ra ảnh hưởng gì cả, mọi người đều chẳng quá để tâm.

Bây giờ chúng tôi thật sự không dám ngủ nữa, phải cố gắng khống chế ngọn lửa cho tốt, vừa phải làm sao cho ít tốn củi nhất lại vừa không được làm lửa tắt, như thế thì lũ cù sưu vốn sợ ánh sáng mới không dám ra ngoài, chỉ cần cầm cự được đến ngày mai thôi là mọi việc sẽ ổn thỏa. Vết thương ở gáy và đầu Vương Tiên Dao đều không còn đáng ngại, cô nàng còn có thể cười đùa trò chuyện với chúng tôi, vì thế, tôi cũng không quá lo lắng.

Rốt cuộc trời cũng đã sáng, cơn mưa suốt cả đêm lúc này cũng đã tạnh, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy vầng mặt trời ấm áp rọi ánh nắng xuống khắp núi rừng, trong không khí ngợp đầy một vẻ thanh tân dễ chịu, vận may của chúng tôi có lẽ đã tới rồi.

Chúng tôi đều không muốn ở lại trong cái hang này thêm giây phút nào nữa, lập tức thu dọn hành trang rồi dắt nhau ra ngoài, tiếp tục tìm đường ra theo cách hôm qua.

Đi được chừng nửa tiếng đồng hồ, chúng tôi phát hiện tại chỗ rẽ trước mặt có một nơi thoai thoải, liền vô cùng mừng rỡ, đoán chừng ở đó nhất định sẽ có đường ra, tinh thần đều phấn chấn hơn hẳn, ngay cả Vương Tiên Dao vốn sắp cạn sức cũng bước đi nhanh hơn, giữa chúng tôi còn vang lên mấy tiếng cười đã lâu rồi chưa xuất hiện.

Khi sắp đến được nơi cần đến, đột nhiên cơ thể Vương Tiên Dao sụp xuống dưới, bàn tay tuột khỏi bàn tay của hai chúng tôi. Chúng tôi cứ ngỡ cô nàng đi vội quá nên bị ngã, nhưng khi cúi xuống nhìn thì lại phát hiện giữa hai chúng tôi xuất hiện một cái hang trông như cái giếng, Vương Tiên Dao thì lại một lần nữa biến mất chẳng còn tăm tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.