Type: Thu Hiền
Ba người chúng tôi khẽ gật đầu, chậm rãi đi về phía hang đá thần bí gần
đó. Khi đi tới bên cạnh cửa ra, luồng sức mạnh vô hình kia đã lại một
lần nữa xuất hiện. Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau rồi đồng thời đưa ngón
tay trỏ tay phải lên, cứ thế chọc nhẹ về phía trước, quả nhiên luồng sức mạnh vô hình kia tức thì biến mất.
Sau khi chúng tôi đi vào
trong hang, dạ minh châu có lẽ biết đối thủ của mình xuất hiện, bèn tỏa
sáng rực rỡ hơn, rọi cho ba người chúng tôi cơ hồ không mở mắt ra nổi.
Mới đi về phía trước được một quãng mười mấy mét, lại có một luồng sức
mạnh lần này rõ ràng là lớn hơn nhiều. Chúng tôi thậm chí còn cảm thấy
mình như bị một thứ gì đó đè nặng lên người, chỉ cần không cẩn thận một
chút thôi là sẽ gã ngục.
Anh gầy vẫn theo sau chúng tôi, có điều
anh ta vô cùng cẩn thận, lúc nào cũng giữ khoảng cách ước chừng mười
mét. Thấy trên mặt chúng tôi xuất hiện vẻ sợ hãi, anh gầy liền nhắc nhở: “Đừng sợ, cứ đi tiếp đi, nhưng ba người hãy nhớ lấy, nhất định phải
cùng tiến cùng lùi, bằng không lỡ như có một người ngã xuống, máu tươi
của hai người còn lại lập tức sẽ mất hiệu lực.”
Lúc này tôi có
cảm giác như thể trước mặt có một chiếc quạt siêu lớn đang không ngừng
thổi mạnh về phía chúng tôi, thành ra chúng tôi nhất định phải đi ngược
lại gió, bằng không sẽ bị thổi về phí sau, tới lúc đó dù không chết cũng thành tàn phế. Thật may, dưới sự kiên trì của chúng tôi, luồng sức mạnh thứ hai này rốt cuộc đã bị phá giải. Chúng tôi không dám chậm trễ, lại
đi tiếp về phía trước theo sự chỉ đạo của anh gầy.
Có điều hình
như chúng tôi đã vui mừng quá sớm, khi chỉ còn cách một bước là có thể
tới được bức tượng thần, một luồng sức mạnh càng lớn hơn tràn về phía ba người chúng tôi. Lần này, chúng tôi không kịp chuẩn bị, sau nháy mắt đã bị luồng sức mạnh ấy đẩy lùi liền ba bước. May mắn từ đầu đến cuối
chúng tôi luôn giữ vững đội hình, bằng không thì thật là nguy to.
Đúng lúc này, anh gầy lại lên tiếng: “Còn một việc tôi quên mất chưa nói với các cô cậu, đó là một khi các cô cậu lấy được dạ minh châu thì nhất
định phải đồng thời nhỏ máu tươi của cả ba người lên trên đó, như thế,
tất cả mọi luồng sức mạnh mới biến mất.”
Chỉ còn cách vài bước
chân nữa là có thể lấy được vật thời thượng cổ, chúng tôi há lại chịu
tùy tiện bỏ cuộc. Ba người chúng tôi vai kề vai, cùng cắn chặt răng để
kháng cự áp lực nặng nề kia, rốt cuộc cũng đi về phía trước được vài
bước, trở lại vị trí ban nãy. Sau đó, Tôn Kim Nguyên hét lớn một tiếng,
yêu cầu tôi và Vương Tiên Dao dốc hết sức lực để đi nốt nước cuối cùng
Chúng tôi khẽ gật đầu, học theo bộ dạng của cậu ta rồi cả ba người cùng hét
lớn mấy tiếng, ra sức lao về phía trước. Tuy luồng sức mạnh đó vẫn cực
kỳ lớn nhưng ba người chúng tôi chẳng hề lui bước, vẫn sai sánh vai liền thành một thể với nhau, rốt cuộc đã đi nốt được quãng đường cuối cùng
kia. Chính vào lúc này, những tia sáng mà dạ minh châu tảo ra bỗng trở
nên êm dịu, tuy vẫn rạng rỡ như trước song đã không còn khiến người ta
cảm thấy chói mắt nữa. Có điều thần khí không thẹn là thần khí, dù đã
đến bước rồi nhưng nó vẫn cố gắng dùng chút sức mạnh cuối cùng đối kháng với chúng tôi. Giờ phút này, chúng tôi chỉ cần phá vỡ được luồng sức
mạnh cuối cùng đó, lại đưa tay lên trên là có thể lấy được món thần khí
dạ minh châu mà bức tượng thần kia đang cầm trên tay. Ba người chúng tôi bắt đầu cảm thấy hưng phấn, trên mặt mỗi người đều lộ ra những nét vừa
ngạc nhiên vừa vui mừng.
Nhưng chính vào thời khắc mấu chốt này,
từ phía sau lưng chúng tôi đột nhiên vang lên một tiếng gầm lớn: “Láo
xược, bản vương nhất định phải giết chết các ngươi.” Giọng nói này quen
thuộc và bá đạo vô cùng. Chúng tôi ngoảnh đầu lại, thấy Nguyên Lương
Vương đang bừng bừng giận dữ, mang theo một đàn thuộc hạ chạy tới chỗ
cửa hang mà chúng tôi vừa mới đi vào.
Anh gầy lớn tiếng hét lên
với chúng tôi: “Mặc kệ hắn đi, các cô cậu chỉ cần lấy được viên dạ minh
châu kia là được, những việc còn lại cứ giao cho tôi xử lý.” Dứt lời bèn rút thanh đao cổ kia ra. Tôi có thể nhìn thấy rõ ràng, vẻ mặt anh gầy
lúc này đã trở nên lạnh ngắt tựa băng sương, từ trong mắt chiếu ra những tia sắt khí vô cùng nồng đậm. Ba tên binh sĩ chạy trước nhất bị anh ta
cung đao chém ngang một cái, sau nháy mặt đã đứt thành hai nửa, ba luồng dịch thể màu xanh sẫm tức thì từ bụng của bọn chúng bắn ra tung tóe. Từ chuyện này có thể thấy thanh đao cổ kia sắc bén đến mức có thể dùng từ
chém sắt như bùn để hình dung.
Tuy đã được anh gầy trấn an, nhưng biết Nguyên Lương Vương dẫn theo rất đông thủ hạ tới đây, chúng tôi vẫn không tránh khỏi có chút sợ hãi. Có điều dạ minh châu đã ở gần ngay
trước mặt, chúng tôi đương nhiên không thể bỏ cuộc được. Lúc này, dạ
minh châu đã ở gần ngay trước mắt, chúng tôi đương nhiên không thể bỏ
cuộc được. Lúc này dạ minh châu đã chỉ còn cách đầu ngón tay của chúng
tôi chừng một tấc nữa thôi, nếu không phải vì nói vẫn còn chút phản
kháng, chúng tôi đã có thể lấy nó xuống chỉ trong một giây.
Nhưng chuyện bất ngờ đã lại một lần nữa xuất, chính vào lúc này, viên dạ minh châu sắp khuất phục dưới tay chúng tôi lại đột nhiên lao vọt lên giữa
không trung, sau đó bắt đầu bay về phía Nguyên Lương Vương. Chúng tôi
ngoảnh đầu nhìn, thấy Nguyên Lương Vương đang lầm rầm niệm thần chú,
hình như đang gọi dạ minh châu về chỗ mình, sau đó lại vứt tráp pha lê
trong tay lên cao.
Không bao lâu sao, dạ minh châu đã nhẹ nhàng bay vào giữa tráp pha lê.
Chỉ thấy từ trong tráp pha lê chiếu ra rất nhiều tia sáng màu trắng, so với trước đó thì ánh sáng càng trở nên chói mắt hơn, khiến người ta bắt đầu nảy sinh cảm giác bỏng rát. Tuy ba người chúng tôi hiểu được ý đồ của
Nguyên Lương Vương, song giờ đây đã lên cao khỏi mặt đất hơn ba mét, dù
có nhảy lên cũng chẳng với tới được, huống hồ còn phải nhỏ máu tươi trên đầu ngón tay vào đó nữa.
Tôi ngoảnh đầu qua, nôn nóng hỏi anh
gầy lúc này vẫn đang cật lực giao chiến: “Tiền bối, dạ minh châu bay mất rồi, chúng tôi phải làm sao bây giờ?”
Anh gầy chém một đao
xuống, lại có hai gã binh sĩ khác bị đứt đôi người. Sau đó, anh ta lùi
lại phía sau, rất nhanh đã tới trước mặt chúng tôi. Dưới sự chiếu gọi
của tráp pha lê, anh gầy rất nhanh đã bị một luồng sức mạnh vô hình chặn đứng, mà anh ta lại không có loại máu thần kỳ như của chúng tôi, thế là chỉ sau không đầy ba giây đã bị đẩy ngược về phía sau. Anh gầy thấy
tình hình không ổn, vội vàng kêu chúng tôi tới bên cạnh anh ta.
Ba người chúng tôi đã hiểu ngay ý của anh gầy, lúc này, tuy anh ta không
thể tới bên cạnh chúng tôi nhưng chúng tôi lại có thể tới bên cạnh anh
ta, thế là cả ba đều không chút do dự làm theo lời anh ta nói. Anh gầy
lại chém ngã mấy binh sĩ vừa lao tới nữa, sau đó nôn nóng nói với chúng
tôi: “Mau đưa tay các cô cậu ra đây!”
“Anh định làm gì thế?” Tuy
đều có câu hỏi như vậy nhưng chúng tôi vẫn ngay lập tức đưa bàn tay phải của mình ra. Anh gầy không chần chừ chút nào, tay phải vung đao vạch về phía trước một đường. Chúng tôi cảm thấy từ nơi cánh tay mình truyền
tới một cơn đau thấu tâm can, hóa ra nhát đao đó của anh gầy đã cứa lên
cánh tay của chúng tôi, mà nhát đao này anh ta rõ ràng đã dùng sức mạnh
hơn hồi nãy rất nhiều. Không lâu sao, trên cán tay của ba người chúng
tôi đều xuất hiện một vệt máu dài chừng ba, bốn centimét.
Anh gầy không giải thích, tranh thủ lúc chúng tôi còn chưa hết kinh ngạc đã đổi sang cầm đao bằng tay trái, tay phải thì nhanh chóng đưa tới, lần lượt
quệt vào vết thương trên tay ba người chúng tôi, sau đó lại bôi máu tươi của ba người chúng tôi lên lưỡi thanh đao cổ kia. Chúng tôi nhìn thấy
cảnh này thì vô cùng ngạc nhiên, không biết anh ta làm như thế là có ý
gì.
Anh gầy không quan tâm ba người chúng tôi suy nghĩ như thế
nào, đột nhiên quát lớn một tiếng, tung người nhảy lên cao. Cú nhảy này
ít nhất cũng đưa anh ta lên cao hơn hai mét, sau đó thanh bảo đao đã
nhuốm đầy máu tươi kia được anh ta chém thẳng về phía chiếc tráp pha lê
đang sắp nay về chỗ Nguyên Lương Vương. Chỉ nghe một tiếng “keng”
giòn tan vang lên,trên lưỡi đao bắn ra vô số tia lửa, sau đó anh gầy
liền giống như bị sét đánh trúng giữa không trung, cứ thế rơi thẳng
xuống đất, chẳng khác nào một con diều đứt dây. Chúng tôi vội vàng chạy
tới đỡ anh ta dậy.
Mãi tới lúc này chúng tôi phát hiện, thì ra
anh gầy biết ba người chúng tôi tuyệt đối không thể hoàn thành nhiệm vụ, vì chiếc tráp pha lê đó ở quá cao so với vị trí của chúng tôi bây giờ,
do đó anh ta mới quyết định tự mình hoàn thành bước cuối cùng này, bởi
trong bốn người chúng tôi thì chỉ có mình anh ta là có thể nhảy cao được hơn hai mét, lại thêm vào độ dài của thanh đao cổ và cánh tay nữa thì
hoàn toàn có thể chém thanh đao đã dính đầy máu tươi của chúng tôi vào
tráp pha lê, từ đó phá giải sức mạnh của môn thần khí này.
Lúc
này, tráp pha lê cũng đã từ từ rơi xuống, vừa hay được tôi đón lấy. Tôi
không dám sơ suất, lập tức kéo khóa của chiếc ba lô leo núi trên người
ra, đặt tráp pha lê vào trong đó. Nói ra kể cũng lạ, vừa rồi, khi tôi
đón được tráp pha lê thì đã để tâm quan sát, phát hiện tráp pha lê sau
khi bị thanh đao cổ chém sắt như bùn đó chém trúng thì vẫn chẳng hề bị
tổn hại, ngay đến một vết nứt cũng không có. Rõ ràng, nó tuy gọi là tráp pha lê nhưng được làm từ một thứ nguyên liệu gì đó khác chứ không phải
là pha lê thật sự, bằng không sớm đã vỡ vụn từ lâu rồi.
Sau khi
tráp pha lê được tôi cất cẩn thận, mọi ánh sáng trong hang đá tức thì
biến mất, tầm nhìn của chúng tôi cũng theo đó mà bị hạn chế đi nhiều,
chỉ còn nhìn thấy mấy ngọn đuốc bên cạnh Nguyên Lương Vương đang lập lòe phát sáng. Chúng tôi vội vàng lấy đèn pin vốn giắt bên hông ra, ấn nút
chiếu sáng. Nguyên Lương Vương thấy bảo vật của mình bị người ta đoạt
mất thì sao chịu bỏ qua, lập tức rút thanh bảo đao đeo bên hông ra chỉ
về phía mấy người chúng tôi, lại ngoảnh đầu gầm lên với đám thủ hạ sau
lưng: “Mau lên, chém hết đám người này cho bản vương.”
Những tên
binh sĩ và đốc công đó cứ giống như một đám người máy vừa được mở công
tắc điện, lập tức chạy ào về phía bốn người chúng tôi như từng đợt thủy
triều, ngay đến bản thân Nguyên Lương Vương cũng hung hãn xông tới. Còn
bên phía chúng tôi, anh gầy đã bị thương nặng, từ bên khóe miệng vẫn
đang rỉ máu tươi, đến nói năng cũng chẳng thể. Nếu không phải vì anh ta
có thể chất hơn hẳn người thường, e rằng đã sớm mất mạng khi trúng phải
tia sét do tráp pha lê phóng ra rồi.
Ba người chúng tôi tuy đều
đã bị anh gầy rạch một đao vào tay, nhưng lúc này, vết thương nhỏ ấy căn bản chẳng đáng kể gì. Tôi bảo Tôn Kim Nguyên cõng anh gầy chạy về phía
sau, còn mình thì cùng Vương Tiên Dao đoạn hậu. Hiện giờ, vũ khí duy
nhất của chúng tôi chính là thanh đao cố dính đầy máu tươi lấy từ trên
người anh gầy xuống, tình cảnh quả là tệ hại vô cùng.
Trong khi
chạy trốn, tôi có thể nghe thấy rõ ràng từ phía sau lưng vang lại một
tiếng nổ lơn. Tôi ngoảnh đầu lại nhìn, phát hiện toàn bộ hang đá không
ngờ đã bắt đầu rung lên dữ dội, những khối thạch nhũ không ngừng rơi
xuống, nếu không may trúng phải thì tuyệt đối khó lòng toàn mạng. Mấy
người chúng tôi đang giảm tốc độ rồi đi thật cẩn thận, đề phòng cảy ra
chuyện chẳng lành.
Có điều trong cái rủi cũng có cái may, vì dọc
đường có rất nhiều thạch nhũ rơi xuống, mà đám binh sĩ với đốc công kia
lại chỉ là xác chết biết đi, không hề biết né tránh nên có quá nửa đã bị những khối thạch nhũ kia đập bẹp xuống đất. Có điều vẫn có một nửa non
đám xác chết biết đi may mắn tránh khỏi kiếp nạn. Bọn chúng giống như
các dũng sĩ chẳng biết sợ là gì, dốc hết sức lực đuổi theo chúng tôi,
trông dáng vẻ đó tựa hồ như không giết được chúng tôi thì quyết không bỏ cuộc, vậy nên lúc này, chúng tôi vẫn phải tiếp tục bỏ trốn.
Đúng vào lúc ấy, lại một tiếng nổ lớn nữa vang lên, cơn chấn động xuất hiện
ngay sau đó rõ ràng còn mạnh hơn lần trước nhiều. Tôi cảm thấy toàn bộ
hàng đá đều đang rung lắc, thế rồi hai chân đột nhiên mất trọng lực, cứ
thế ngã nhoài xuống đất, mà tình cảnh của Vương Tiên Dao với Tôn Kim
Nguyên lúc này chẳng tốt hơn tôi là bao. Có điều Tôn Kim Nguyên từ đầu
chí cuối đều không buông anh gầy xuống, ngay cả lúc bò dưới đất cũng vẫn để anh ta nằm rạp trên lưng, bởi cậu ta biết rõ, anh gầy lúc này đã hôn mê bất tỉnh, không biết né tránh, một khi bị bỏ lại, anh ta nhất định
sẽ bị những khối thạch nhũ từ trên cao rơi xuống đập bẹp thành một đống
tương thịt.
Vốn ngỡ cơn rung lắc trong hang đá sẽ chỉ kéo dài
trong vòng mười phút, nào ngờ mãi mười phút sau, nó vẫn chẳng có dấu
hiệu dừng lại, hơn nữa còn càng lúc càng mạnh. Đúng lúc này, Tôn Kim
Nguyên chợt cất tiếng hét lên, bảo tôi cẩn thận phía sau. Tôi ngoảnh đầu nhìn, phát hiện có một tảng đá khổng lồ ớ mé bên đang dần dần nghiêng
về phía mình, xem ra cái hang này sắp sập xuống đến nơi rồi. Tôi không
dám suy nghĩ quá nhiều, vội vàng dốc hết sức lực chạy tới bên cạnh Tôn
Kim Nguyên và Vương Tiên Dao.
Tôi vừa định nói với Tôn Kim Nguyên một tiếng cám ơn, bỗng lại thấy Vương Tiên Dao ở bên cạnh chỉ tay vào
tôi, lớn tiếng nhắc tôi cẩn thận. Tôi còn chưa kịp hiểu ra là có chuyện
gì thì tầm mắt đã trở nên mờ mịt, sau đó lưng tôi bị một thứ gì đó đánh
cho một cú thật mạnh, từ trong cổ họng tôi lập tức tràn lên một dòng
dịch thể tanh nồng. Cuối cùng, hai mắt tôi trở nên tối sầm, hoàn toàn
mất đi tri giác. Nhưng trước lúc hôn mê bất tỉnh, tôi cảm thấy loáng
thoáng mình rơi xuống phía dưới, sau đó thì không còn biết gì nữa cả.