Type: Quỳnh Bùi
Kỹ thuật đào hang ăn trộm của Tôn Kim Nguyên quả thực không tệ, kích thước của hang vừa đủ cho một người qua lọt. Không lâu sau, chúng tôi đã
thoát được ra khỏi phòng giam. Tôi tò mò đưa mắt nhìn quanh, thấy hai gã bình sĩ ở cửa địa lao vẫn chẳng có chút phản ứng nào, bất giác cảm thấy yên tâm hơn hẳn.
Tôn Kim Nguyên cầm con dao Tây Tạng sắc bén
trong tay, hít sâu một hơi, nói với chúng tôi: “Các đồng chí, chuẩn bị
xong chưa?” Tôi và Vương Tiên Dao học theo bộ dạng của cậu ta, cùng cầm
chắc dao găm quân dụng. Anh gầy kia đã khôi phục phần nào thể lực, dưới
sự dìu đỡ của tôi hoàn toàn có thể tự đi được, xem chừng mấy chiếc bánh
quy của tôi đã góp công lớn trong chuyện này. Thấy chúng tôi đều đã
chuẩn bị xong xuôi, Tôn Kim Nguyên nhún vai nói: “Vậy chúng ta xuất phát thôi!”, rồi rảo bước đi về phía trước.
Lần này kẻ địch ở phía
trước, do đó càng đi phía sau càng an toàn, mà tôi lại phải đỡ anh gầy
nên được đi sau cùng. Tuy lúc này chỉ cách hai gã binh sĩ kia chừng hai
mươi, ba mươi mét, nhưng chúng tôi vẫn đi mất khoảng hai phút mới tới
được.
Anh gầy và Tôn Kim Nguyên cùng phát biểu ý kiến, nói là hai gã binh sĩ kia thoạt nhìn chẳng khác nào tượng gỗ, nhưng kỳ thực không
phải vậy, chỉ cần chúng tôi đặt chân tới cửa địa lao là bọn chúng sẽ tấn công ngay, bởi vì đó là mệnh lệnh của Lương Vương nên bọn chúng sẽ liều mạng chấp hành.
Khoảng cách tới chỗ hai gã binh sĩ càng lúc càng gần. Bây giờ, bọn tôi chỉ còn cách chúng chừng hơn một mét, chỉ cần
bước thêm hai bước nữa là sẽ tới cửa địa lao. Lúc này, hai gã binh sĩ đó vẫn chẳng có chút phản ứng, nếu không biết trước bọn chúng bị người ta
điều khiển, tôi ắt sẽ cho rằng đó là hai xác chết.
Có người từng
nói, trước khi cơn bão đến, mặt biển thường sẽ bình lặng đến lạ thường,
mà hoàn cảnh của chúng tôi lúc này chính là như thế. Tôn Kim Nguyên đi
phía trước thấy đối phương không có phản ứng gì, liền tiến thêm một bước nữa để thăm dò, có điều ngay sau đó lại rụt chân về. Thấy đối phương
vẫn không có phản ứng, cậu ta nói với chúng tôi: “Khỉ thật, chuyện thế
này tớ mới gặp lần đầu đấy, có điều càng như vậy tớ lại càng cảm thấy
bất an. Cho dù là lúc gặp phải bánh chưng lông xanh, tớ cũng chưa từng
căng thẳng tới cỡ này.”
Tôi rất hiểu cảm giác này của Tôn Kim
Nguyên, cũng giống như việc chúng tôi biết rõ hổ là một loài động vật vô cùng hung dữ, nó coi mọi loại động vật khác – kể cả con người – là thức ăn của mình, và chúng tôi tuyệt đối không phải là đối thủ của hổ, cho
nên cực kỳ sợ hãi nó. Nhưng khi bạn phải đối mặt với một con quái vật
chưa rõ là gì, cho dù về bản chất nó không hề lợi hại hơn hổ nhưng trong lòng bạn sẽ sinh ra một nỗi sợ hãi khó mà miêu tả được bằng lời. Nỗi sợ hãi đó so ra còn mạnh mẽ hơn nhiều nỗi sợ hãi loài hổ. Đây chính là một đặc tính của con người, luôn sợ những thứ mình không biết rõ.
Nỗi sợ hãi không tên kia đã làm chúng tôi do dự. Nhưng đến cuối cùng, bản
năng cầu sinh của con người vẫn chiến thắng tất cả. Tôn Kim Nguyên không kìm nén được nữa, suy nghĩ một chút rồi nói với chúng tôi: “Các đồng
chí, chi bằng hãy thế này đi, tớ sẽ xông qua đó trước, nếu hai xác chết
biết đi kia không có phản ứng gì thì các cậu hãy đi theo, còn nếu bọn
chúng có phản ứng thì nhất định sẽ đuổi theo tớ, đến lúc đó, tớ sẽ dụ
bọn chúng qua chỗ khác, các cậu cứ việc đi thẳng ra ngoài là được.”
Tôi cẩn thận quan sát hai gã binh sĩ mặt mày hờ hững kia, phát hiện bọn họ
tuy đều đờ đẫn hệt như khúc gỗ, nhưng tay phải vẫn đặt trên vỏ thanh đao đeo bên hông, hiển nhiên là sẵn sàng rút đao giết địch bất cứ lúc nào.
Nếu lúc này Tôn Kim Nguyên qua đó, hai gã binh sĩ kia nhất định sẽ lập
tức rút đao, như thế cậu ta há chẳng phải sẽ rơi vào tình cảnh vô cùng
nguy hiểm ư?
Tôi cảm thấy lo lắng cho Tôn Kim Nguyên, vội vàng
nói ra suy nghĩ của mình, hy vọng cậu ta có thể cân nhắc kỹ càng trước
khi hành động. Tôn Kim Nguyên thản nhiên xua tay, cười lạnh, nói: “Vân
Sơn, tớ bái sư đã được mấy năm, học được không ít bản lĩnh, song bấy lâu nay vẫn chưa tìm được cơ hội để thử thân thủ, hôm nay hãy để tớ dùng
hai gã kia làm vật thí nghiệm đi!”
Tôn Kim Nguyên nói xong liền
giơ con dao Tây Tạng vốn luôn nắm chặt trong lòng bàn tay phải ra phía
trước, chuẩn bị phá vòng vây bất cứ lúc nào. Tôi lẳng lặng quan sát nhất cử nhất động của cậu ta, ngay đến hơi thở cũng trở nên dồn dập, rõ ràng là còn căng thẳng hơn cả cậu ta. Đột nhiên cậu ta hô lớn: “Lũ nhãi
nhép, lão Tôn tới đây!”
Vừa dứt lời, Tôn Kim Nguyên đã dùng tốc
độ cực nhanh lao vọt về phía trước, còn hai gã binh sĩ kia quả đúng như
dự liệu của tôi, lập tức “xoẹt” một tiếng, rút đao ra khỏi vỏ, không
chút do dự vung đao chém thẳng về phía cậu ta. Thân thủ của cậu ta quả
không tầm thường, tức thì nghiêng người về phía bên phải tránh được một
nhát đao, thanh đao còn lại chém về phía trán cậu ta thì bị cậu ta dùng
con dao Tây Tạng nhỏ bé kia chặn lại, hai món vũ khí va vào nhau làm tia lửa bắn ra tung tóe. Tôn Kim Nguyên không dám chần chừ chút nào, lập
tức thu dao lại rồi xoay người chạy nhanh về phía trước, chỉ bỏ lại một
câu: “Vân Sơn, Tiên Dao, tớ chờ các cậu ở chỗ cửa Đỗ.”
Hai bã
binh sĩ kia quả nhiên trúng phải kế điệu hổ ly sơn của Tôn Kim Nguyên,
vội vàng bám theo cậu ta, miệng còn không ngừng hô lớn: “Đừng chạy!” Bây giờ chúng tôi đã có thể an toàn đi ra khỏi địa lao, nhưng Tôn Kim
Nguyên thì lại rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Tôn Kim Nguyên đã cam lòng mạo hiểm dụ kẻ địch đi như thế, chúng tôi đương nhiên không thể
phụ lòng cậu ta, thế là ba người lập tức đi ra khỏi cửa địa lao, trên
đường không gặp gã binh sĩ nào, nhanh chóng thoát được ra ngoài. Nhưng
khi chúng tôi trở lại địa cung thì lại không thấy bóng dáng Tôn Kim
Nguyên và hai gã binh sĩ kia đâu, chẳng lẽ bọn họ đã đi vào trong cửa Đỗ rồi? Chúng tôi không dám dừng lại quá lâu, lập tức rảo bước về phía đó.
Có điều khi chúng tôi vừa đặt chân tới lối vào của cửa Đỗ, hai
bóng người đột nhiên chạy vụt ra ngoài. Tôi định thần nhìn kỹ, không kìm được kêu to: “Không hay rồi!” Thì ra hai bóng người này chính là hai gã binh sĩ vừa rồi, còn Tôn Kim Nguyên thì chẳng thấy bóng dáng đâu, lẽ
nào cậu ta đã bị bọn chúng giết chết rồi? Tôi lập tức sôi sục một bầu
máu nóng trong tim, thầm thề phải báo thù cho Tôn Kim Nguyên.
Tôi buông anh gầy ra, cùng Vương Tiên Dao giơ cao con dao găm quân dụng
trong tay, không chút do dự xông tới, mỗi người đâm thẳng về phía một gã binh sĩ.
Cú đâm của hai chúng tôi đều rất chuẩn, con dao găm
quân dụng không gặp phải bất cứ trở ngại nào, cứ thế đâm thẳng vào lồng
ngực đối phương. Tôi không hề cảm thấy sợ hãi vì mình vừa giết người,
thậm chí còn có cảm giác hả hê, thỏa mãn. Đúng thế! Bây giờ tôi đang
phát tiết lửa giận trong người!
Thật bất ngờ, thứ chảy ra từ
miệng vết thương của hai gã binh sĩ kia không phải máu tươi mà là một
loại dịch thể màu nâu sậm, kèm theo đó là mùi tanh hôi tột cùng. Tôi và
Vương Tiên Dao vội vàng rút dao găm về, lại đỡ lấy anh gầy tránh qua một bên, chỉ chờ hai gã binh sĩ kia ngã xuống là sẽ tiếp tục đi vào cửa Đỗ.
Nhưng hai gã binh sĩ kia bị đâm trung chỗ hiểm vẫn chẳng hề động đậy, cặp mắt mở to, chừng như không hề cảm thấy đau đớn. Sau khi đưa tay sờ vào
miệng vết thương một chút, bọn chúng lừng lững đi tới, vung đao chém về
phía chúng tôi.
Chúng tôi lập tức lùi lại phía sau mấy bước,
Vương Tiên Dao nôn nóng hỏi tôi: “Vân Sơn, sao hai kẻ này bị chúng ta
đâm vào chỗ hiểm rồi mà vẫn còn sống thể nhỉ?”
Tôi cũng rất ngạc
nhiên, dao găm quân dụng của chúng tôi tuy không dài lắm, song ai mà bị
nó đâm trúng vào lồng ngực thì tuyệt đối không phải chuyện đùa, nếu
không được cứu chữa kịp thời thì đừng mong sống sót, ấy vậy mà hai gã
binh sĩ kia vẫn bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tôi nói với Vương Tiên Dao: “Chuyện này tớ cũng không rõ nữa, xem ra chúng ta phải
liều mạng với chúng thôi.”
Hai gã binh sĩ kia chỉ nói một câu:
“Định chạy đi đâu?” Sau đó lại xông về phía chúng tôi. Thanh đao trong
tay bọn chúng dài chừng tám mươi centimet, xét về mặt vũ khí thì bọn
chúng đã chiếm ưu thế hoàn toàn. Nếu tôi và Vương Tiên Dao không thể
nhanh chóng giải quyết đối thủ thì thể lực sẽ dần suy kiệt, cuối cùng
không cầm cự nổi và mất mạng.
Tôi cắn chặt răng, hô to một tiếng: “Đi chết đi!”, rồi lao thẳng về phía một gã binh sĩ, đồng thời nhắc
Vương Tiên Dao phải cẩn thận. Kỳ thực sự lo lắng tôi dành cho Vương Tiên Dao chỉ là thừa, bởi cô nàng từng học Taekwondo, khả năng thực chiến so với tôi chỉ hơn chứ không kém, tôi nên lo cho mình thì đúng hơn.
Chẳng biết lấy dũng khí từ đâu, tôi lăn người xuống đất tránh khỏi đòn chém
của một gã binh sĩ, sau đó thừa cơ lao tới ôm chặt lấy hai chân hắn,
dùng sức nhấc bổng lên, sau đó quật hắn ngã nhào xuống đất. Tôi nào chịu bỏ qua cơ hội ngàn vàng đó, lập tức nhào tới đè lên người hắn, sau đó
chẳng quản ba bảy hai mươi mốt gì cả, cầm ngược con dao găm quân dụng
rồi điên cuồng đâm vào lưng hắn. Tôi cũng chẳng rõ mình đã đâm bao nhiêu nhát, đến khi dừng lại thì chỉ thấy trên lưng hắn đã xuất hiện mấy chục cái lỗ sâu hoắm, những dòng dịch thể màu nâu từ bên trong chảy ra không ngừng, còn bắn đầy lên mặt tôi.
Gã binh sĩ đó cứ thể nằm rạp
trên mặt đất, thân thể co giật không ngừng, đoán chừng không còn sức để
bò dậy nữa. Còn bên phía Vương Tiên Dao, lúc này cô nàng vẫn đang giống
như một võ sĩ đấu bò tót, chỉ né tránh đòn tấn công của đối phương chứ
không giao tranh chính diện, có điều cách này chỉ có thể kéo dài thời
gian được một lúc chứ không phải là kế lâu dài.
Tôi liền cầm chắc con dao găm rồi chạy nhanh về phía Vương Tiên Dao. Tôi nháy mắt ra hiệu với cô nàng, tỏ ý rằng hãy tiếp tục cầm chân gã binh sĩ này. Vương Tiên Dao lập tức hiểu ý, khẽ gật đầu, cố tình làm ra vẻ chuẩn bị tấn công để thu hút sự chú ý của đối phương. Tôi lẻn đến sau lưng hắn, một lần nữa
sử dụng biện pháp vừa rồi, quật cho hắn ngã nhào ra đất, rồi tôi và
Vương Tiên Dao nhanh chóng chạy tới đè hắn xuống, cánh tay cầm dao găm
thì đâm phầm phập không ngừng.
Một hồi lâu sau, tôi và Vương Tiên Dao mới dừng lại, người đầm đìa mồ hôi. Gã binh sĩ bị đè phía dưới cũng giống gã vừa rồi, đã hoàn toàn mất năng lực phản kháng, từ những cái lỗ trên lưng chảy ra rất nhiều dịch thể màu nâu khiến tôi nhìn mà buồn
nôn. Lúc này, tôi với Vương Tiên Dao đều gần như hư thoát, đứng dậy thở
hồng hộc. Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, cùng cười ngờ nghệch. Có lẽ vì từ trước tới giờ chưa từng làm một chuyện điên cuồng đến thế này nên trái
tim tôi mãi đến bây giờ vẫn còn căng cứng, không thể nào bình tĩnh lại
được.
Chúng tôi vốn nghĩ đối thủ đã bị giải quyết, nhưng hai gã
binh sĩ tưởng như không thể chết thêm được nữa sau khi giãy giụa một lúc liền lờ đờ đứng dậy, chỉ là thứ dịch thể màu nâu kia đã chảy ra quá
nhiều nên thân thể bọn chúng đều gầy tọp đi, bộ dạng đó trông thật chẳng khác xác ướp là mấy, khiến chúng tôi vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, đờ
người ra.
Đúng lúc này, rất nhiều đốc công và binh sĩ đột nhiên
đi ra từ cửa Đỗ. Chúng tôi còn chưa kịp phản kháng thì đã bị mấy sợi roi da thít chặt lấy cổ, sau đó mọi chuyện giống như lần trước, chúng tôi
đều bị trói nghiến lại, và anh gầy đương nhiên cũng không thoát khỏi
tình cảnh này. Tôi tuyệt vọng tới cực điểm, nhủ thầm lẽ nào Bạch Vân Sơn tôi được ông trời định sẵn là sẽ phải chết ở đây ư?
Mấy gã đốc
công kia múa may cây roi da trong tay, liên tục đánh xuống thân thể ba
người chúng tôi, chẳng chút nể nang. Có điều giờ đây, tôi giống như đã
mất đi linh hồn, không hề cảm thấy đau đớn. Tới giây phút này, tôi mới
hiểu được câu nói của tiền nhân, đó là không gì buồn đau bằng cõi lòng
tan nát, và có lẽ đó cũng chính là cảm giác của tôi lúc này.
Rất
nhanh sau đó, gã quân sư kia đã lại một lần nữa xuất hiện, hắn trừng mắt nhìn mấy người chúng tôi, lạnh lung nói: “Đúng là một lũ ngu dân láo
toét.” Nói rồi lấy tấm lệnh bài kia ra, gào lên với mấy tên binh sĩ:
“Lương Vương lệnh ở đây, mấy đứa các ngươi hãy áp giải ba kẻ này đi và
trông coi cẩn thận cho ta. Lần này, nếu lại để xảy ra chuyện gì nữa,
Lương Vương ắt sẽ không tha cho các ngươi đâu.”
Khi nghe nhắc đến hai chữ “Lương Vương”, trong mắt mấy tên binh sĩ kia đều thoáng lộ ra
một tia sợ hãi, sau đó nhất loạt đáp: “Rõ!” Xem chừng trong đầu những kẻ này vẫn còn tồn tại một chút ý thức chứ chưa hoàn toàn mất hẳn.
Gã quân sư ka quay sang quát bảo lũ đốc công: “Còn một kẻ không thấy đâu
nữa, nếu các người nhìn thấy hắn thì lập tức bắt lại cho ta, ta nhất
định phải lột da hắn mới được.” Nói rồi nghiến răng ken két, trong cặp
mắt nhỏ ti hí ánh lên những tia tàn độc, khiến người ta không kìm được
thầm kinh sợ.
Chúng tôi cứ ngỡ sẽ bị áp giải về địa lao lúc
trước, không ngờ lần này, mấy tên binh sĩ lại mang chúng tôi vào trong
cửa Đỗ, lẽ nào bên trong đó còn có phòng giam khác ư? Đúng lúc tôi đang
suy đoàn vu vơ, đám binh sĩ bỗng dừng lại, nơi này chính là một ngã rẽ
trong đường hầm. Một gã binh sĩ đi tới dùng sức ấn mạnh vào bức tường
trước mặt, thế rồi viên gạch chỗ hắn ấn lún hẳn vào trong và bức tường
bên cạnh cứ thế tách ra, một cánh cửa ngầm bất thình lình xuất hiện.