Type: Nghiêm Anh
Nói tới đây, Tôn Kim Nguyên không kìm được lộ vẻ khó hiểu hỏi tôi: “Vân
Sơn, cậu nói thật đi, lúc đó có phải cậu đang ở chỗ núi thây không vậy?”
Tôi suy nghĩ một chút, thấy luồng ánh sáng màu trắng mà mấy người Tôn Kim
Nguyên nhìn thấy rất có thể chính là do tráp pha lê phát ra khi cứu tôi, mà khi bọn họ tới gần núi thây thì rất trùng hợp, chính là thời điểm mà tôi đang chạy như bay về hướng hạ du của dòng sông ngầm, vậy nên ánh
sáng chiếu ra từ tráp pha lê mới mờ dần, cuối cùng thì tắt hẳn.
Tôn Kim Nguyên nghe xong phân tích của tôi thì thoáng lộ vẻ trầm ngâm, sau
đó nói: “Là như vậy ư? Thế thì đúng là trùng hợp quá! Có điều tớ vẫn còn một chuyện chưa hiểu lắm. Đó là sau khi rời khỏi núi thây, ba người bọn tớ cũng chạy như bay dọc theo dòng sông ngầm, chẳng bao lâu sau đã nhìn thấy cậu. Lúc đó hình như cậu đang nằm trên mặt đất, bọn tớ cứ nghĩ cậu đã xảy ra chuyện, liền vừa chạy về phía cậu vừa gọi to tên cậu. Nhưng
sau khi nghe thấy những tiếng gọi ấy, cậu liền giống như phát điên, rõ
ràng là đang gọi lại tên của ba người bọn tớ, thế mà lại tiếp tục chạy
về phía trước. Rất có thể lúc đó cậu cũng giống như bây giờ, căn bản
không nghe thấy tiếng gọi của bọn tớ, cho nên tớ mới nói là cậu không
phải nghễnh ngãng lần đầu tiên.”
Nghe xong những lời này của Tôn
Kim Nguyên, đầu óc tôi bất giác trở nên tê dại. Rồi tôi chợt nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng khác, bèn hỏi: “Phải rồi Kim Nguyên, không lâu
trước đây, có phải các cậu từng dùng máy bộ đàm gọi tớ không? Còn nữa,
khi tớ nằm trên mặt đất thì quả thực đã nghe thấy có người gọi tớ, nhưng âm thanh không phải vang tới từ phía sau mà rõ ràng là từ phía trước,
hơn nữa tớ chỉ nghe thấy tiếng của Tiên Dao thôi, không hề nghe thấy
tiếng của cậu và anh gầy.”
Tôn Kim Nguyên nghe tôi nói thế thì tỏ ra vô cùng sợ hãi, lắp bắp hỏi: “Cậu... cậu nói cái gì cơ? Máy bộ đàm?
Cậu hãy kể cho bọn tớ nghe xem cậu đã gặp phải những chuyện gì đi, mà
đừng có dọa tớ đấy nhé!”
Không chỉ Tôn Kim Nguyên bị mấy câu nói
của tôi làm cho kinh sợ, ngay đến Vương Tiên Dao và anh gầy cũng đều như thế, tất cả cùng nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt khó mà có thể tin
nổi. Tôi đột nhiên ý thức được rằng lần này e là mình thật sự gặp phải
một vấn đề gì đó cực kỳ ghê gớm, chỉ nhìn vẻ mặt của ba người kia thôi
là đã đủ biết. Thế rồi tôi kể lại tường tận cho bọn họ nghe tất cả tao
ngộ của mình trong khoảng thời gian vừa qua.
Nghe tôi kể xong,
Tôn Kim Nguyên mở trừng cặp mắt to như mắt bò của mình ra, nói: “Không
thể nào! Tuy chúng ta đã mua máy bộ đàm, nhưng sau đó lại nhớ ra là khi ở dưới lòng đất, máy bộ đàm không thể nhận được tín hiệu nên không mang
theo. Còn nữa, hồi nãy, cả ba người bọn tớ đều gọi to tên cậu, sao cậu
lại chỉ nghe thấy tiếng của Tiên Dao thôi chứ? Tớ thấy cậu không phải
nghe nhầm hay nghễnh ngãng gì đâu, rất có thể là bị ma quỷ đùa bỡn rồi
đấy!”
Chẳng lẽ trên thế gian này thật sự có ma quỷ tồn tại? Tự
nơi đáy lòng tôi thầm hỏi bản thân như thế, nếu không, những chuyện mà
tôi đã trải qua trước đó phải giải thích như thế nào đây? Còn nữa, tôi
chợt nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng hơn, chính là cơn gió quái dị đột
ngột thổi tới kia. Khi đó, tôi đang trong cơn hoảng loạn nên không kịp
phân tích vấn đề này, bây giờ nghĩ lại, đó chẳng phải cũng là một chuyện hết sức quái lại ư? Bao nhiêu điều cổ quái như thế liên tục xuất hiện
trên người tôi, vậy thì tuyệt đối không thể dùng hai chữ trùng hợp để
giải thích nữa rồi, và bây giờ chỉ còn một khả năng duy nhất nữa thôi,
đó là tôi thật sự đã gặp ma.
Tranh thủ lúc chúng tôi thảo luận về vấn đề này, anh gầy cẩn thận đưa mắt ngó quanh bốn phía, sau đó dường
như phát hiện ra điều gì, bèn quay sang hỏi tôi: “Vừa rồi cậu nói tiếng
gọi tên cậu mà cậu nghe thấy là của một cô gái đúng không?”
Tôi
không chút nghĩ ngợi, lập tức trả lời: “Đúng thế!” Đưa mắt nhìn qua phía Vương Tiên Dao một chút, tôi bổ sung thêm: “Hơn nữa, tiếng gọi đó nghe
cứ như là của Vương Tiên Dao vậy.”
Anh gầy chỉ tay vào bức tượng
gỗ kia, lại cất tiếng hỏi tiếp: “Vậy vừa rồi khi bọn tôi gọi cậu, có
phải là cậu đang nhìn chằm chằm vào bức tượng gỗ này không?”
Tôi
khẽ gật đầu. Anh gầy không kìm được nhíu chặt đôi mày, mãi hồi lâu sau
mới nói với tôi: “Lần này cậu có quá nửa là đã gặp một hồn ma, có điều
theo tôi thấy, đối phương không hề muốn hại cậu.”
Ngay đến anh
gầy cũng nói là tôi đã gặp ma, vậy tôi chẳng phải là hết cách cứu rồi ư? Nhưng nghe ý của anh gầy thì hình như anh ta biết được tôi đã bị loại
ma nào bám lấy, thế là tôi nôn nóng hỏi: “Anh nói thế là có ý gì? Có
phải anh còn biết được điều gì khác nữa không?”
Anh gầy khẽ gật
đầu, trầm giọng đáp: “Nếu tôi đoán không nhầm thì trong lần đầu tiên cậu nghe thấy âm thanh đó, con ma nữ đó có ý nhắc nhở cậu, hy vọng cậu bảo
vệ dạ minh châu cho tốt. Tôi nghĩ đối với cô ta, dạ minh châu cũng là
một thứ vô cùng quan trọng, do đó cô ta mới không muốn món thần khí ấy
bị cậu làm mất. Còn về trận gió quái dị thổi vào lưng cậu thì rất hiển
nhiên là do cô ta tạo ra để cứu cậu, vì cô ta biết rõ con quái thú đó đã chết, mà cậu khi đó lại đang do dự không chịu chạy trốn ngay. Còn về
tiếng gọi cậu trong lần cuối cùng thì chẳng có gì khó hiểu cả, cô ta
nhất định là muốn đưa cậu tới một nơi đặc biệt.”
“Là nơi nào
vậy?” Tôi bất giác hoang mang, lẽ nào con ma nữ đó muốn tôi đi vào trong quan tài của cô ta để làm bạn với cô ta? Quan tài! Hai chữ này giống
như một tia sét đánh thẳng xuống đầu tôi, tôi lập tức ngoảnh lại nhìn
chằm chằm vào chiếc quan tài cẩm thạch trắng trên bệ đá, đột nhiên hiểu
ra điều gì. Thế rồi tôi quay qua nhìn anh gầy, run rẩy hỏi: “Ý của anh
là chủ nhân của gian phòng này đã cố tình dụ tôi đến đây phải không?”
Tôn Kim Nguyên nói: “Tớ thấy lời của anh gầy có lý lắm. Cậu có biết sau khi vào phòng, bọn tớ đã nhìn thấy cậu có vẻ mặt như thế nào không?” Tôi
khẽ lắc đầu tỏ ý không biết. Tôn Kim Nguyên liền cười hà hà, nói tiếp:
“Bọn tớ thấy cậu cứ nhìn chằm chằm vào bức tượng gỗ kia, ánh mắt mê đắm, dù bọn tớ gọi thế nào cậu cũng không có phản ứng. Theo tớ thấy, cậu
nhất định là đã bị con ma nữ đó làm cho mê muội rồi, còn cô ta thì đã ở
nơi này nhiều năm, có quá nửa là không chịu nổi sự cô đơn, do đó mới
mong cậu đến đây bầu bạn.”
Không ngờ đến lúc này rồi mà cậu ta
còn có tâm trạng bỡn cợt tôi, tôi không kìm được tức tối nói: “Bớt chém
gió đi nhé, cái gì mà bị cô ta làm cho mê muội chứ, vừa rồi chẳng qua tớ chỉ hơi ngơ ngẩn một chút thôi, cậu đừng có mà ăn nói linh tinh.”
Vương Tiên Dao cũng nói với Tôn Kim Nguyên: “Cậu đừng có làm nhộn lên nữa, tớ thấy chuyện này tuyệt đối không đơn giản đâu. Tại sao cô ta lại chỉ đưa Vân Sơn tới đây mà không phải là người khác? Bên trong đó ắt là có
nguyên nhân đăc biệt.”
Tôn Kim Nguyên cười xấu xa, nói: “Chuyện
này chẳng phải rất đơn giản sao, chúng ta ở đây chỉ có ba người đàn ông, mà trông Vân Sơn đàng hoàng nhất, con ma nữ đó không nhìn trúng cậu ta
thì còn nhìn trúng ai được nữa?”
Tôi thấy Tôn Kim Nguyên lúc này
quả thực là tếu táo quá mức, vừa định đáp lại cậu ta vài câu thì anh gầy đã xua tay ngăn lại, nói: “Câu hỏi vừa rồi của cô Vương đúng là đã nhắc nhở tôi. Tôi thấy con ma nữ đó có lẽ không nhắm vào người nào cả mà chỉ nhắm vào tráp pha lê và dạ minh châu trên tay Vân Sơn mà thôi.”
Lại là hai thứ đó, mẹ kiếp, kể từ khi đoạt được hai món thần khí này, tôi
chưa từng được may mắn chút nào, trong lòng chỉ hận không thể lập tức
hủy chúng đi, khiến chúng không bao giờ có thể hại người được nữa. Tôn
Kim Nguyên thấy tôi định đập tráp pha lê cùng dạ minh châu xuống đất thì vội vàng ngăn lại, đồng thời nôn nóng nói: “Cậu đừng có làm bừa như thế chứ, cậu nghĩ hai món bảo bối này là của một mình cậu ư? Cậu đừng quên, nói gần một chút thì bốn người chúng ta đã phải liều mạng mới có thể
đoạt được chúng, còn nói xa hơn thì có bao nhiêu người đã vì chúng mà
mất mạng chứ? Cậu đã nhìn thấy mấy ngọn núi thây kia chưa, những con
người đó đều bị hai thứ này hại đấy, cậu cứ thế mà đập vỡ chúng đi há
chẳng phải là hời cho chúng quá hay sao? Hơn nữa, chúng đều là thần khí
đấy, cậu nghĩ mình có thể phá hỏng được chúng hay sao? Lẽ nào cậu đã
quên ngay cả thanh đao cổ chém sắt như bùn kia cũng chẳng thể khiến tráp pha lê sứt mẻ lấy một miếng?”
Lời của Tôn Kim Nguyên xem ra cũng có lý, ngay đến thanh đao cổ sắc bén kia mà còn chẳng chém vỡ được tráp pha lê, vậy thì độ cứng của nó chắc hẳn chẳng kém kim cương là bao.
Nhưng tôi thật sự không hiểu nổi, nếu con ma nữ kia muốn có được tráp
pha lê và dạ minh châu thì tại sao không trực tiếp đoạt lấy mà phải làm
ra nhiều chuyện như thế làm gì? Rõ là quá rắc rối!
Anh gầy giải
thích với chúng tôi: “Bởi vì trên người cậu có bùa Mô Kim, ma quỷ không
thể đến gần được, cho nên con ma nữ đó chỉ có thể pháp thuật quấy nhiễu
cậu, khiến thính giác của cậu có vấn đề, sau đó từ từ dụ cậu đến nơi
này. Cũng may là trên người cậu có bùa Mô Kim đấy, bằng không thì không
chỉ có vậy thôi đâu, thậm chí còn có khả năng cậu đã bị con ma nữ đó
khống chế toàn bộ thân thể, mà cho dù cô ta có nhập vào người cậu thì
cũng chẳng phải là chuyện gì quá kỳ lạ cả.”
Tôi không kìm được
căm phẫn nói: “Xem ra con ma nữ đó cũng chẳng có lòng dạ gì tốt đẹp, tôi nhất định phải mở quan tài của cô ta ra, sau đó đập nát xác của cô ta,
khiến cô ta vĩnh viễn không thể siêu sinh.”
Anh gầy lập tức
khuyên can tôi: “Cậu đừng có hành động lỗ mãng, chuyện không đơn giản
như cậu nghĩ đâu. Nếu con ma nữ đó chỉ đơn thuần muốn đoạt lấy thần khí
từ trong tay cậu, vậy nó đã chẳng cần cứu cậu làm gì, chỉ việc để con
quái thú kia ăn thịt cậu rồi mang thần khí đi là được. Tôi thấy cô ta
đưa cậu tới nơi này có thể còn là vì nguyên nhân khác, chúng ta cứ nên
từ từ nghiên cứu trước đã.”