Kén Cá Chọn Canh

Chương 54: Chương 54




“Mùng chín tháng giêng?” Mắt Tần Dư Kiều mở to, nhìn vẻ mặt đứng đắn của Lục Cảnh Diệu: “Còn chưa đến một tuần nữa là kết hôn, anh đang đùa em à?” Bây giờ đã mùng mấy tháng gieng rồi, kết quả ngày tốt Lục Cảnh Diệu xem lại là mùng chín, Tần Dư Kiều nghi ngờ mở trừng hai mắt, cảm thấy Lục Cảnh Diệu đang nói đùa.

“Không phải anh đang bàn bạc với em sao? Mùng chín là ngày lành, vô cùng thích hợp cho nam nữ kết hôn, không khắc bát tự của chúng ta, vô cùng hợp.” Lục Cảnh Diệu lấy một quyển sách bìa vàng phía sau sô pha định lật cho Tần Dư Kiều xem.

Tần Dư Kiều ngước mắt nhìn Lục Cảnh Diệu, “Anh học xem bói từ lúc nào thế?”

Bởi vì Tần Dư Kiều kinh ngạc, Lục Cảnh Diệu giải thích sơ lược nguồn gốc của quyển sách này: “Nhà họ Lục có một ông thầy chuyên chọn ngày lành, anh lấy sách của ông ấy xem một chút.”

Lục Cảnh Diệu đẩy thịt bò phi lê trên bàn nhỏ ra xa một chút, sau đó mở sách ra trước mặt Tần Dư Kiều: “Em xem, ngày này rất tốt, phía trên còn viết nếu nhà trai hơn nhà gái tám tuổi, vậy lại càng đại cát trong đại cát.”

Ánh mắt Tần Dư Kiều lóe lên: “Sách này anh viết à?”

Lục Cảnh Diệu xem thường lời nói của Tần Dư Kiều, lúc muốn nói tiếp, Tần Dư Kiều khom người định lấy thịt bò bị Lục Cảnh Diệu đẩy ra xa, sau đó… với không tới.

Lục Cảnh Diệu không nhìn nổi, bưng thịt bò đến đặt trên hai chân ngồi xếp bằng trên ghế sô pha cho Tần Dư Kiều: “Không ăn thì chết à?”

Tần Dư Kiều thật sự rất đói. Sau khi rời khỏi nhà họ Tần liền lên chuyến bay sớm nhất đến thành phố S, ở trên máy bay cũng không ăn được bao nhiêu. Cho nên thịt bò Lục Cảnh Diệu vừa làm xong đều vào bụng cô, đây đã là vài miếng cuối cùng rồi. Không ngờ Lục Cảnh Diệu còn cố ý đẩy thịt bò ra tít đằng xa, rõ ràng không muốn cô ăn.

Tần Dư Kiều bỏ vài miếng thịt bò vào miệng, thấy Lục Cảnh Diệu nhìn mình bằng ánh mắt ghét bỏ, buông đĩa xuống rồi nói: “Còn chưa lấy nhau mà ăn khuya nhiều chút đã bị anh ghét bỏ như vậy, sau này lấy nhau rồi còn không bị anh cắt xén đến chết…”

“Không lấy anh, không lấy anh nữa!” Tần Dư Kiều bất mãn bĩu môi.

“Ai cắt xén đồ ăn của em, Hi Duệ anh còn không cắt xén của nó, anh còn có thể thiếu được em?” Lục Cảnh Diệu đưa quyển sách bìa vàng đưa cho Tần Dư Kiều xem, “Nhưng anh đang bàn chuyện nghiêm túc, em có thể đừng ngắt lời không hả? Người đề nghị kết hôn là em mà, anh đồng ý đề nghị kết hôn của em, muốn bàn bạc chuyện này. Nhưng sao thái độ sau đó của em… lại qua loa như vậy?”

Tần Dư Kiều: “…”

Lục Cảnh Diệu rất biết cách gây khó dễ người khác, giống như sau khi trách cứ sẽ cho một viên kẹo. Quả nhiên, sau khi nói xong liền đưa tay lau khóe miệng cho cô, “Anh biết em đói, như vậy đi, chúng ta vừa ăn vừa bàn bạc. Nếu như còn chưa đủ, anh sẽ đặt thêm đồ ăn khuya ở ngoài cho em.... Không thể để em xoắn vặn anh đang cắt xén thức ăn của em nữa.”

Tần Dư Kiều: “…”

“Đừng nhìn anh như vậy, anh biết em cảm động mà.” Lục Cảnh Diệu dịu mặt lại, nói tiếp, “Tuy mùng chín hơi vội nhưng người đông sợ gì không kịp. Em muốn hình thức hôn lễ gì? Anh chuẩn bị cho em.”

“Không được.” Tần Dư Kiều lắc đầu, “Gấp quá, người khác không biết còn tưởng bác sĩ bảo cưới đấy.”

“Chẳng lẽ chúng ta không phải là bác sĩ bảo cưới sao? Hi Duệ lớn như vậy rồi, em không nhìn thấy à?” Lục Cảnh Diệu hỏi ngược lại, liếc xéo Tần Dư Kiều.

Nói đến Hi Duệ, Tần Dư Kiều nghĩ đến một vấn đề: “Ngày sinh tháng đẻ của Hi Duệ là bao nhiêu?”

“Sinh nhật ư?” Lục Cảnh Diệu trả lời, “Không phải đã nói cho em biết rồi à?”

Tần Dư Kiều: “Em muốn hỏi giờ sinh, em sinh con lúc mấy giờ?”

“Anh quên rồi, em hỏi Hi Duệ đi.” Lục Cảnh Diệu nở nụ cười ranh mãnh, “Đừng hỏi anh, anh chẳng nhớ gì đâu.”

“Lục Cảnh Diệu!” Tần Dư Kiều bực mình đập bốp một phát vào lưng Lục Cảnh Diệu: “Anh có thể đứng đắn chút không hả?”

“Đừng có vu oan cho người khác.” Lục Cảnh Diệu nói như đúng rồi, “Lúc anh bàn việc kết hôn hệ trọng với em, em còn thái độ với anh à?”

Lại bị cắn ngược, Tần Dư Kiều thật sự chưa hết giận, khoanh tay ngả người lên sô pha nhìn Lục Cảnh Diệu: “Nào có người nào nói kết hôn liền kết hôn chứ? Chúng ta tổ chức đám cưới gấp gáp như vậy còn ra thể thống gì chứ? Em còn cảm thấy anh không đủ coi trọng em đấy.”

Bị Tần Dư Kiều trách móc không đủ coi trọng cô, Lục Cảnh Diệu thật đúng là có khổ mà không nói nên lời, suy nghĩ một chút rồi trấn an: “Đừng nói còn bảy tám ngày, cho anh thời gian ba ngày anh cũng có thể tổ chức một đám cưới thế kỷ.”

Tần Dư Kiều quay đầu cong cong khóe miệng, sau đó cúi đầu xuống: “Anh chỉ khoác lác thôi.”

“Không tin à?” Lục Cảnh Diệu cầm di động trên bàn ra vẻ định gọi điện, Tần Dư Kiều thật sự sợ Lục Cảnh Diệu nói được thì làm được, giữ tay ngăn anh lại: “Lục Cảnh Diệu, anh có khái niệm thời gian không? Anh nhìn xem bây giờ là mấy giờ?”

Kim đồng hồ trên chiếc đồng hồ treo tường trong phòng khách mới chỉ đến hai giờ, Lục Cảnh Diệu tiến đến bên cạnh Tần Dư Kiều, nhìn mặt cô rồi nói với giọng điệu thương lượng: “Kiều Kiều, có mệt không?”

Lục Cảnh Diệu này mỗi khi cầu ái thì lập tức giở giọng nịnh đầm. Tần Dư Kiều thật sự rất khó chịu điểm này của anh, đang định lên lầu đi ngủ, anh đã ôm cô vào lồng ngực mình, tự hỏi tự đáp: “Vừa mới ăn nhiều như vậy, cũng có chút sức lực, chúng ta làm chuyện đó chút đi?”

Tần Dư Kiều không thuận theo, đang định giãy khỏi vòng tay của Lục Cảnh Diệu thì tháy Lục Hi Duệ đang dụi mắt đi xuống cầu thang, vừa đi vừa hỏi: “Mẹ, trời đã sáng rồi à?”

***

Ngày hôm sau Tần Dư Kiều ngủ đến khi mặt trời lên cao. Bởi vì lễ tết nên toàn bộ giúp việc trong nhà họ Lục đều được Lục Cảnh Diệu cho nghỉ, cho nên buổi sáng căn biệt thự hơn ba trăm mét vuông của vườn hoa trung tâm vô cùng tĩnh lặng. Lục Hi Duệ dậy sớm hơn cô, lúc thức dậy lại không thấy mẹ đâu, chạy đến phòng ba tìm mẹ, quả nhiên mẹ đang ở chỗ ba.

Lục Hi Duệ tựa vào đầu giường nhìn Tần Dư Kiều: “Mẹ ơi dậy thôi.”

Tần Dư Kiều kéo tay Lục Hi Duệ, dụi đôi mắt nhập nhèm: “Duệ Duệ đã dậy rồi à?”

Lục Hi Duệ gật đầu; đúng lúc này, Lục Cảnh Diệu thò đầu ra khỏi chăn, bàn tay ở trong chăn của anh còn đặt trên eo Tần Dư Kiều, híp mắt lại hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Lục Hi Duệ cũng híp mắt, sau đó leo lên giường cho Lục Cảnh Diệu xem đồng hồ điện tử của mình: “Ba nhìn đi, sắp chín giờ rồi.”

“Vẫn còn sớm.” Lục Cảnh Diệu rất ghét trên giường có thêm một người, hết sức không hài lòng nhíu mày.

Tần Dư Kiều ôm Hi Duệ vào giữa: “Duệ Duệ đói chưa?”

“Con không đói lắm.” Lục Hi Duệ đối mặt với Tần Dư Kiều, cái mông nhỏ hướng về phía Lục Cảnh Diệu, “Mẹ, không phải tối qua mẹ ngủ cùng con sao? Tại sao thức dậy mẹ lại ở chỗ ba rồi?”

Má Tần Dư Kiều đỏ bừng, Lục Cảnh Diệu uể oải ngồi dậy lên đầu giường, “Đương nhiên là giường ba êm hơn nên mẹ con thích hơn rồi.”

Tần Dư Kiều đôi hai mắt chớp chớp của Hi Duệ, hôn lên trán nó: “Ba con không dám ngủ một mình, cho nên mẹ…”

Lục Cảnh Diệu bật cười, sau đó cầm di động ở đầu giường lên xem, thở dài một hơi rồi quay đầu nói với Tần Dư Kiều: “Kiều Kiều, có chuyện anh muốn nói với em.”

Tần Dư Kiều ngước mắt lên: “Chuyện gì thế?”

Lục Cảnh Diệu nhìn vẻ mặt của Tần Dư Kiều: “Từ đầu năm đến ngày mười lăm, con cháu nhà họ Lục đều phải trở về nhà cũ ở mấy ngày.”

“Ồ.” Tần Dư Kiều nói với vẻ vô cùng tiếc nuối: “Em về chung cư Nhã Lâm vậy. Hi Duệ anh một ngày, em một ngày.”

Lục Hi Duệ vắt vẻo trên người Tần Dư Kiều, nịnh bợ: “Cũng có thể mẹ hai ngày, ba một ngày.”

“Không thành vấn đề.” Ở bên này Tần Dư Kiều đã vui vẻ đập tay thỏa thuận với Lục Hi Duệ, Lục Cảnh Diệu liếc xéo một cái, hắng giọng: “Nhưng mà anh đã nói với quản gia rồi, phòng tân hôn bên kia cũng đã chuẩn bị xong.”

Tần Dư Kiều: “…”

“Ánh mắt đó của em là sao? Anh cũng đã đến nhà em rồi, đây là cách cư xử của một người vợ mẫu mực nên có, em nên đến nhà anh ở vài ngày mới phải?”

“Yên tâm, anh đã cho người thay mới toàn bộ đồ dùng trong phòng rồi. Về phần giường, khẳng giường nhà anh ngủ ngon hơn giường nhà em.” Đúng là tên đàn ông thù dai, lại còn có thể nhớ rõ tiếng lò xo "cót két" trên chiếc giường ở phòng khách nhà họ Tần.

Tần Dư Kiều cúi đầu nhìn Hi Duệ, trong mắt Hi Duệ cũng tràn đầy vẻ chờ mong, nó cũng muốn đến nhà họ Lục.

Tần Dư Kiều thấp giọng hỏi Lục Cảnh Diệu: “Ba anh thích gì vậy…”

“Yên tâm, anh đã cho người chuẩn bị xong rồi.”

Cái gọi là việc không nên chậm trễ, việc có chuẩn bị thì nên, không có chuẩn bị thì hỏng.

Lục Cảnh Diệu làm việc luôn rất có kế hoạch, hơn nữa đối với loại phụ nữ “anh đẩy một bước em mới có thể đi một bước” như Tần Dư Kiều này, nếu anh cũng không có kế hoạch và dự định đầy đủ, làm việc theo tính khí và tâm trạng của Tần Dư Kiều, anh có còn muốn cưới cô về nhà không?

Trước khi Tần Dư Kiều đến nhà họ Lục, Lục Cảnh Diệu đã dẫn Tần Dư Kiều đi chỗ bác trước, cơm trưa cũng ăn ở nhà bác. Sau khi Tần Dư Kiều trở về thì Tần Ngạn Chi liền gọi điện thoại cho Bạch Diệu, toàn bộ quà tặng Tần Ngạn Chi chuẩn bị đều mang đến nhà họ Bạch vào tối hôm qua, để lúc Tần Dư Kiều đi thăm hỏi nhà họ Lục thì mang đi.

Sau khi ăn xong, Bạch Diệu gọi một mình Tần Dư Kiều vào thư phòng.

“Kiều Kiều, những đồ này đều là ba con cho người đưa tới từ đêm qua, có rất nhiều đặc sản quê nhà. Lần này con đến nhà họ Lục, chắc chắn quà tặng không thể thiếu, tuy Cảnh Diệu đều đã chuẩn bị nhưng chúng ta cũng không thể thất lễ. Ngay hai ngày trước nhà họ Lục cũng đã tặng cho chúng ta không ít quà.”

Tần Dư Kiều gật đầu: “Con biết rồi.”

Bạch Diệu nhìn Tần Dư Kiều, giọng nói hơi bùi ngùi, “Chuyện của con, bác và bác gái con cùng Quyên Tử đều đã nói rõ ràng rồi. Quyên Tử là người bộp chộp, lát nữa nếu con bé hỏi câu gì không nên hỏi, con đừng để ý đến nó là được.”

Tần Dư Kiều thành thật mở miệng: “Thật ra con cũng chẳng có gì để nói cho chị ấy biết cả, có một số việc con còn chưa nhớ ra.”

Bạch Diệu không muốn cho cháu gái quá nhiều áp lực, cười tủm tỉm nhìn Tần Dư Kiều, “Lần trước lão Lục nói với bác, cậu ta đã tìm một chuyên gia về phương diện trí nhớ, năm sau sẽ tới đây kiểm tra cho con.”

Lời của Lục Cảnh Diệu, thật ra Tần Dư Kiều không tin tưởng được mấy câu, trước mặt bác mình cô cũng không kiêng kỵ: “Thật ra con cảm thấy Lục Sáu không hề muốn con nhớ lại.”

Bạch Diệu ngẩn người: “Sao lại vậy?”

“Thế nào lại không.” Giọng điệu Tần Dư Kiều tương đối quả quyết, “Chắc chắn làm chuyện có lỗi với con, chột dạ đây mà.”

Bạch Diệu ngẫm nghĩ: “Có muốn kéo dài hôn sự không?”

“Bác, chẳng lẽ bác không nhìn ra cháu gái bác đã nghiêng về Lục Sáu rồi?” Trước mặt bác, Tần Dư Kiều thản nhiên không hề cố kỵ, khóe miệng mang theo nụ cười, làm cho người ta cảm giác nhẹ nhàng tươi sáng, “Con tin tưởng Lục Sáu hiện giờ là một người đàn ông có thể cho con chỗ dựa và hạnh phúc, quan trọng nhất là Duệ Duệ, con hi vọng sớm cho nó một ngôi nhà toàn vẹn.”

Bạch Diệu cười gật đầu: “Không phải bác nói vuốt đuôi, bác cũng cảm thấy Lục Sáu rất tốt. Ngày hôm qua mẹ con gọi điện thoại tới, bảo sớm nói thời gian kết hôn cho mẹ con biết, sau đó ba dượng con cũng sẽ đến đây.”

“Trời ạ.” Tần Dư Kiều nhìn Bạch Diệu: “Chết thật, bác nói đến lúc đó con phải giới thiệu Tần Ngạn Chi và Joseph với người nhà họ Lục thế nào đây… Bác à, bác có thể bảo mẹ con đừng dẫn ba dượng về được không?”

Tối hôm qua Bạch Diệu cũng nghĩ đến vấn đề này, “Không sao đâu, quan hệ của nhà họ Lục cũng rất rối loạn. Trước bác nghe bác gái con nói Nguyên Đông đã dọn ra ngoài ở, bởi vì chuyện của cô gái học khoa âm nhạc kia mà cậu ta ầm ĩ với người trong nhà mãi.”

Lại nhắc tới Lục Nguyên Đông, Tần Dư Kiều đã không có nhiều cảm giác, Bạch Diệu lo lắng, lại dặn dò một câu: “Có một số việc tuyệt đối đừng can thiệp, lời người khác không thích nghe cũng đừng để ở trong lòng, con không tiện mở miệng nói thì để Lục Cảnh Diệu nói thay con.”

Tần Dư Kiều giơ ngón tay cái lên với bá: “Bác thật cao minh.”

Bạch Diệu: “Những lời này là ngày hôm qua ba con nhờ bác chuyển lại cho con.”

Tần Dư Kiều: “… À.”

Bạch Quyên đúng là một người chuyên nói vuốt đuôi, trước kia cô nói Hi Duệ thế nào nhỉ: “Chị cảm thấy dáng dấp của Hi Duệ rất giống trẻ em thụ tinh nhân tạo. Em không biết hiện giờ trẻ em thị tinh nhân tạo rất cao cấp à, muốn mũi cao có mũi cao, muốn mắt to có mắt to…”

Bây giờ hiểu rõ Hi Duệ là do Tần Dư Kiều sinh ra, vốn là bới lông tìm vết lập tức chuyển biến 180 độ, kéo Hi Duệ đến trước mặt mình hỏi: “Tiểu Duệ Duệ à, con có biết bác là thế nào của con không?”

Lục Hi Duệ ngẫm nghĩ, cười rạng rỡ: “Bác ạ.”

Một tiếng ‘bác' của Lục Hi Duệ thật sự chạm đến tâm khảm của Bạch Quyên, ghé sát má mình đến trước mặt Hi Duệ: “Hôn một cái.”

Hi Duệ thật sự lưỡng lự, ngước mắt nhìn ba. Lục Cảnh Diệu hoàn toàn không quan tâm đến chút chuyện cỏn con này, mà mẹ nó thì vẫn còn đang ở trong phòng bác chưa đi ra. Tuy từ nhỏ Hi Duệ luôn thân thiện với mọi người, nhưng lại không thích trò hôn hít này.

Cuối cùng Lục Hi Duệ ngẫm nghĩ, áp má của mình áp vào má trái của Bạch Quyên rồi cọ cọ, biểu thị sự gần gũi.

Bạch Quyên bị Hi Duệ làm trò này lại rất hài lòng, bắt đầu nhéo mặt Hi Duệ. Bởi vì sờ vào thích nên càng nhéo càng hăng say, cuối cùng Lục Cảnh Diệu không nhìn nổi nữa, nhẹ nhàng mở miệng: “Da của trẻ con rất mỏng, mạch máu dưới da cũng tương đối yếu ớt, không cẩn thận sẽ bị cô làm rách mất đấy.”

Bạch Quyên lập tức buông tay, thổi cho Lục Hi Duệ, “Để bác thổi cho con.” Trần Tri Trạch ngồi ở bên cạnh kéo tay Bạch Quyên: “Nếu như thích em bé, chúng ta cũng sinh một đứa.”

Bạch Quyên ngẩn người, không nói gì nữa.

***

Tuy Tần Dư Kiều đã gặp người nhà họ Lục, nhưng chưa từng tới nhà chính. Cho nên trước khi đi cô hỏi Bạch Quyên, Bạch Quyên nói: “Nhà chính của họ rất lớn, nhà lớn nghiệp lớn, nhà họ Lục thật sự rất giàu.”

Tần Dư Kiều biết nhà họ Lục rất giáu, nhưng không ngờ nhà chính lại lớn như vậy. Từ cổng chính tiến vào lại còn phải đi rất xa mới tới gần biệt thự ở trung tâm. Chính giữa có hai tòa biệt thự, tường đất màu trắng xám kết hợp với mái ngói đỏ nhạt, giữa hai biệt thự là cổng vòm và hành lang gấp khúc rộng lớn. Hành lang quanh co treo đầy đèn lồng gỗ lim, ngoài ra còn có một dãy ghế đá, trên ghế đá xếp chậu hoa cảnh đủ hình đủ dạng. Giữa vường hoa là một con đường rộng lớn, hai bên đường trồng cổ thụ và khóm cây lớn, ven đường có hai người trung niên đang khom lưng sửa sang lại cây cối hoa cảnh.

Lục Cảnh Diệu thấy Tần Dư Kiều đưa mất nhìn người hầu của nhà họ Lục, giải thích: “Ba anh dù sao cũng già rồi, trong nhà cần có người trông nom, có điều họ đều thay phiên nghỉ ngơi, lương Tết cũng gấp bội.”

Tần Dư Kiều quay đầu: “Em cũng không cảm thấy việc này có gì không tốt.”

Lục Cảnh Diệu cười, sau đó cúi đầu nhìn quần áo Tần Dư Kiều mặc trên người. Chiếc áo khoác lông cừu hở cổ màu đỏ đậm kết hợp với váy đen hoa nhỏ, không khỏi nhíu mày: “Sao lại mặc như trẻ con thế này.”

Tần Dư Kiều vui vẻ ôm Hi Duệ nói: “Là Duệ Duệ chọn cho em.”

Lục Hi Duệ trong lòng Tần Dư Kiều vô cùng đắc ý.

Lục Cảnh Diệu: “…”

Tần Dư Kiều đến nhà họ Lục lúc ba giờ chiều, Lục Cảnh Diệu dẫn cô vào cửa thì thấy Lục Hòa Thước ngồi ở phòng khách chơi cờ với Lục Cảnh Thành. Ba người giúp việc đi tới cầm quà và quần áo Tần Dư Kiều mang đến.

“Chủ tịch, ngài Cảnh Diệu đã đưa cô Tần về rồi.”

“Ừ.” Lục Hòa Thước ngẩng đầu liếc nhìn Tần Dư Kiều mấy lần, sau đó nhìn về phía Lục Cảnh Diệu, chậm rãi mở miệng: “Còn nhớ trở về à? Ba còn tưởng mày tới ở rể nhà người ta không thèm về đấy.”

Ngoại truyện: N năm sau

Duệ Duệ của chúng ta sắp kết hôn, lại không biết động phòng thế nào (Vì sao Duệ Duệ không hiểu? Bởi vì Kiều Kiều của chúng ta sợ nó trưởng thành quá sớm, muốn nuôi một cậu con ngoan hiền), liền hỏi Kiều Kiều phải làm sao? Kiều Kiều len lén liếc nhìn Tiểu Lục rồi nói: “Hỏi ba con đi.” Duệ Duệ không tình nguyện đi đến trước mặt Tiểu Lục lặp lại câu hỏi, Tiểu Lục úp úp mở mở: “Đến lúc đó con ở phía trên, cô ấy ở phía dưới là được rồi.”

Đêm tân hôn, cô dâu nhìn thấy giường tân hôn bị đổi thành giường tầng, tức giận khóa trái cửa, không cho Duệ Duệ vào trong. Duệ Duệ ở cửa kêu to: “Ba à! Con không vào được!” Tiểu Lục thờ ơ trả lời: “Dùng sức đi!” Vì thế Duệ Duệ dùng sức đẩy, đẩu gối rách da chảy máu, không khỏi hô: “A, chảy máu rồi!” Chỉ nghe Tiểu Lục ở trong phòng an tâm nói: “Cái này đúng rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.