Kén Cá Chọn Canh

Chương 65: Chương 65




Thời tiết ở Edinburgh hiếm khi tốt như thế này, giữa trưa ánh mặt trời rực rỡ thậm chí có hơi chói mắt, nhưng Quả Quả chỉ cảm thấy thế giới lạnh như băng. Cô quay đầu nhìn đứa bé đang ngoan ngoãn ngủ trong nôi, đó là khoảng không gian ấm áp duy nhất trong lòng cô.

Mọi thứ trong căn phòng này đều là do Lục Lục mua về, nôi trẻ em, đủ loại sữa, đồ chơi được chất đầy trong phòng, quần áo đẹp đẽ.... Trong đó còn có cả mấy bộ lễ phục dạ hội xinh đẹp, Quả Quả không nhịn được giễu cợt, cô không ra khỏi cửa, những thứ quần áo xinh đẹp này dùng làm gì?

Lúc này cô giống như một con chim hoàng yến được Lục Lục nuôi trong lồng, nhưng cô lại không muốn làm con chim hoàng yến ấy. Cùng là một mặt trời, nhưng cảm nhận khi ở ngoài và ở trong này hoàn toàn khác nhau.

Lục Lục mời một người phụ nữ SriLanka chỉ biết nói tiếng Hindi chăm sóc Quả Quả và đứa bé. Ban ngày sau khi Lục Lục rời đi cô ấy mới tới đây. Cô gái này rất chịu khó, chăm sóc bé con vô cùng chu đáo, hàng ngày lúc ôm bé con ra ngoài phơi nắng cô ấy sẽ hát một vài bài hát mà Quả Quả nghe không hiểu.

Bé con thiếu canxi, Lục Lục liền bảo người phụ nữ SriLanka kia mỗi ngày phải ôm bé con ra ngoài phơi nắng mấy tiếng. Lục Lục cũng từng nói với Quả Quả y như vậy: "Quả Quả, hôm nay mặt trời rất tốt, em có thể ra sân phơi ngồi một chút, không phải trước kia em rất thích phơi nắng hay sao?"

Quả Quả im lặng không lên tiếng, gương mặt không có bất cứ biểu cảm gì cả. Sau đó Lục Lục cũng không nói nữa, đứng thẳng người nhìn cô: "Quả Quả, chỉ cần em hứa không tiếp tục chạy trốn nữa, anh sẽ lập tức cho em tự do."

Quả Quả đứng lên đổi chỗ ngồi tiếp tục ngẩn người.

Lục Lục mời bác sĩ đến kiểm tra cho Quả Quả, kết quả kiểm tra là cô bị mắc chứng u buồn sau khi sinh.

"Tôi sẽ kê đơn thuốc cho cô ấy, nhưng cụ thể vẫn còn cần sự phối hợp của anh, anh phải quan tâm đến vợ mình nhiều hơn nữa."

Lục Lục tiễn bác sĩ ra cửa, lúc quay lại lại thấy Quả Quả đứng ở trước cửa phòng ngủ nhìn anh: "Ông ấy nói tôi bị bệnh thần kinh phải không?"

"Ai nói em bị bệnh thần kinh, ông ta mới bị bệnh thần kinh." Lục Lục nói.

Quả Quả mím môi, đôi môi xinh đẹp kia đã không còn chút thần sắc nào cả: "Tôi bị bệnh thần kinh thật, nhưng Lục Lục, tôi cho anh biết, đó là do anh ép tôi đến phát điên."

Quả Quả bị Lục Lục ép đến điên rồi, Lục Lục cũng bị Quả Quả ép đến điên rồi, anh và cô đều không vui. Nhưng đứa con của cô và anh lại vui vẻ giống như một thiên sứ vậy, mỗi ngày chỉ cần có người trêu chọc cậu nhóc, thiên sứ nhỏ sẽ lập tức cười toe toét. Nếu như đưa ngón tay đến trước mặt thằng bé thì bàn tay nhỏ nhắn sẽ lập tức cầm lấy ngóm tay kia, cố ý siết thật ngón tay của người ta....

Buổi tối, có đôi lúc nhàm chán Lục Lục sẽ chơi trò này cùng con trai, mới đầu anh muốn mượn đứa bé nối lại tình xưa với Quả Quả, cho nên mỗi khi anh chơi đùa cùng con trai đều sẽ cười ha hả nói với Quả Quả: "Quả Quả, mau nhìn này, bé con đang cầm tay anh này."

Trên thế giới không ai thích bị người ta thờ ơ trước sự nhiệt tình của mình, dù người này có là người anh quan tâm nhất đi chăng nữa. Lục Lục khó khăn lắm mới chịu hạ mình nhưng mãi mà vẫn không được Quả Quả đáp lại, anh cũng cảm thấy tự ái, sau đó họ lại bắt đầu chiến tranh lạnh.

Rất nhiều chiến tranh lạnh đều bắt đầu như vậy, lúc chiến tranh lạnh họ nhìn đối phương mà đều cảm thấy thật xa lạ. Lục Lục được thấy mặt cố chấp của Quả Quả, Quả Quả cũng được nếm trải sự máu lạnh và châm chọc khiêu khích của Lục Lục.

Quả Quả biết Mục Lộc thường ở dưới tầng. Có một hôm cô muốn ra ngoài sưởi ấm lại nhìn thấy Mục Lộc đang ở dưới tầng phơi quần áo. Cô ta giúp Lục Lục giặt quần áo và quét dọn gian phòng dưới tầng.

Sau đó Quả Quả đã nghĩ, Mục Lộc biết sự tồn tại của cô không? Nhưng Quả Quả không gọi Mục Lộc. Trước kia cô rất ghét Mục Lộc, nhưng nhiều khi đàn ông còn đáng ghét hơn, cũng đáng giận hơn phụ nữ nhiều. Bọn họ sẽ dùng lời nói dịu dàng ngọt ngào nhất trộm mất trái tim cô gái, sau khi trộm được rồi sẽ không cảm thấy quý giá như trước nữa.

Bọn họ có lẽ sẽ để ý đến chuyện trái tim ấy có thuộc về mình hay không, nhưng lại quên hỏi cảm nhận của trái tim ấy.

Tại sao cái gì dễ dàng có được sẽ không bao giờ được trân trọng, tại sao khi mất đi rồi mới bắt đầu làm bộ làm tịch? Chẳng lẽ đây chính là tình yêu sao, trưng ra bộ mặt ngọt ngào, nhưng bên trong đã sớm thối rữa.

Về phần Mục Lộc, Lục Lục trước nay chưa bao giờ để ý. Có loại phụ nữ chỉ khi nào gặp mặt mới nhớ tới, loại nữ nhân này được xếp vào hàng ‘không yêu’.

Đến tuần thứ hai Lục Lục và Quả Quả ở cùng nhau trên tầng Lục Lục mới biết Mục Lộc chưa rời khỏi Edinburgh. Trong khoảng thời gian này anh bù đầu vào một đống chuyện, cuộc đời anh vốn đã được lên kế hoạch hoàn hảo nay lại rối tung. Sống trong sự hỗn loạn khiến anh suýt chút nữa quên mất sự tồn tại của Mục Lộc.

Ban ngày Lục Lục ở công ty, buổi tối vừa về là lên thẳng trên tầng, thỉnh thoảng xuống dưới lầu thay quần áo, sau đó bất chợt thấy Mục Lộc đang giặt quần áo giúp anh.

Thật ra thì chuyện này thật sự rất đáng châm chọc, Lục Lục cứ tưởng Mục Lộc đã rời đi lâu rồi, nhưng lại không ngờ mấy ngày nay Mục Lộc vẫn sống ở nhà anh.

Ban đầu anh thuê thêm tầng trên quả thực là vì Mục Lộc. Trước khi anh đưa đứa bé trở về, thỉnh thoảng Mục Lộc sẽ đến nhà anh chơi rồi ở lại. Anh biết Quả Quả ghét Mục Lộc, sợ lúc Mục Lộc tới Quả Quả sẽ gặp cô ta cho nên chuyển Quả Quả lên trên tầng.

Sau này không gặp lại Mục Lộc khiến anh cứ ngỡ là cô ta đã trở về rồi. Không ngờ Mục Lộc vẫn còn ở nhà anh, chỉ là anh không phát hiện ra cô ta mà thôi.

Lục Lục biết Quả Quả ghét Mục Lộc, nhưng lại không biết Mục Lộc cũng không thích Quả Quả. Cho nên mới nói trái tim đàn ông vô cùng thần kỳ, nó có thể rất rộng lớn, lớn đến mức muốn ôm tất cả oanh oanh yến yến vào lòng; Nhưng nó cũng có thể trở nên rất nhỏ, lúc anh còn đang buồn rầu vì một cô gái, nó sẽ không nhìn thấy một người phụ nữ khác vẫn đang ở bên cạnh.

Lúc Lục Lục chạm mặt Mục Lộc ngay trong chính căn nhà của mình anh cũng có chút lúng túng. Trong tay anh đang xách một cái túi đồ chơi lớn, có máy bay điều khiển từ xa mua trong cửa hàng trên đường về. Vừa nhìn thấy anh liền mua ngay mà lại quên khuấy mất rằng con trai anh phải lớn thêm mấy tuổi nữa mới có thể chơi thứ này.

Lục Lục bước vào thang máy lên thẳng tầng Quả Quả ở, sau đó mới chợt nhớ ra mình quên đồ nên lại xoay người bước xuống cầu thang. Khi mở cửa nhà trọ, Lục Lục thấy Mục Lộc ngồi trên ghế sa lon đọc sách, quay đầu về phía anh cười: "Mấy ngày nay em không thấy anh đâu cả, đi đâu vậy?"

"Em ở đây à?"

"Em còn có thể đi chỗ nào nữa?" Mục Lộc hỏi vặn lại.

Sau đó Lục Lục mệt mỏi ngồi xuống đối diện Mục Lộc. Mục Lộc liếc mắt nhìn máy bay đồ chơi bên cạnh: "Mua cho ai thế?"

"Con anh." Lục Lục thẳng thắn.

Mục Lộc cười đùa: "Chắc chắn là em chưa sinh con, vậy con anh từ đâu ra."

Lục Lục dựa lưng vào ghế sa lon, cầm máy bay đồ chơi lên, ngón tay thon dài trắng nõn đặt trên cánh máy bay, sau đó anh ngẩng đầu lên: "Mục Lộc, anh muốn nói cho em biết một chuyện, anh muốn được bắt đầu lại với Quả Quả một lần nữa."

"Quả Quả? Cái cô nhóc hoạ sĩ đầu đường đó ấy hả?" Mục Lộc cười, "Cảnh Diệu, anh phải hiểu rõ mình đang làm cái gì."

"Anh rất rõ ràng." Lục Lục đứng lên, nói với Mục Lộc, "Cho nên em hãy trở về đi, rất xin lỗi, anh không thể nào thực hiện lời hứa lúc trước với em được."

"Lục Cảnh Diệu, anh đang đùa giỡn em sao, anh có biết bây giờ anh buồn cười như thế nào không. Anh cầu hôn em, nhưng chưa tới một tháng anh đã nhẹ nhàng nói chia tay. Anh có từng suy nghĩ đến cảm nhận của em không, anh nói chia tay là em phải chia tay sao? Nếu như em không đồng ý thì sao? Còn anh nữa.... Cho em lý do, Quả Quả cho sinh cho anh một đứa con trai, anh chắc chắn đứa bé đó là của anh sao?"

Trong mắt Lục Lục chợt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo sắc bén.

Mục Lộc khó chịu chuyển đề tài: "Xin lỗi, em không nên nói như vậy, nhưng có một số việc em khuyên anh không nên xử lí bằng tình cảm. Cho dù không phải là bạn gái mà chỉ là bạn bè em cũng không muốn sau này anh phải hối hận về quyết định của mình."

Lục Lục đứng thẳng, giọng điệu thản nhiên không có chút tình cảm, giọng nói cũng khác với thường ngày, giống như bị phủ một lớp vữa thật dầy vậy: "Không cần chờ sau này, bởi vì hiện giờ anh đã bắt đầu hối hận rồi, hối hận vì đã chia tay với Quả Quả."

....

Mục Lộc rời đi, lúc xách vali đi, cô nói với Lục Lục: "Anh định nói chuyện này với nhà họ Lục thế nào?"

Lục Lục ngẩng đầu: "Chuyện này không liên quan đến em."

Thật ra Lục Lục đã từng nghĩ tới tương lai của anh và Quả Quả, sau đó anh phát hiện càng nghĩ càng không có tương lai. Lúc trước anh cứ tưởng rằng điểm mấu chốt nhất là do thân phận của họ quá khác biệt, sau đó anh mới phát hiện ra là mình đã mắc phải sai lầm vô cùng lớn, thật ra thì điểm mấu chốt nhất chính là thái độ của Quả Quả.

Lúc Lục Lục cầm món đồ chơi máy bay lên lầu tầng Quả Quả đang cầm một cái trống lắc trêu chọc bé con, thấy lúc thấy anh trở lại cô ngẩng đầu nhìn về phía anh: "Về rồi à?"

Lục Lục gật đầu, sau đó đặt máy bay lên ghế sa lon: "Anh mua cho con này."

Quả Quả cúi đầu cười, tiếp tục trêu chọc đứa bé, Lục Lục cảm thấy bẽ mặt liền cất đồ rồi đi tắm. Lúc đi ra vừa khéo đến giờ cơm tối, Quả Quả ôm con ngồi trong phòng ăn cho thằng bé bú sữa, Lục Lục đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này làm cho người ta xúc động đến rơi lệ. Anh đi tới sau lưng Quả Quả, ôm lấy cô, nói: "Anh xin lỗi."

Quả Quả giật mình, giọt nước mắt nóng bỏng rơi lên mặt đứa bé. Bé con dường như cũng cảm nhận được, quay đầu mở đôi mắt tròn xoe nhìn mẹ, cánh tay nhỏ khua khoắng, có chút nghịch ngợm.

Quả Quả ôm con thật chặt, cúi đầu hôn lên trán thằng bé một cái, sau đó nói: "Anh Lục, rốt cuộc anh muốn thế nào đây?"

Lục Lục siết chặt vòng tay ôm Quả Quả: "Chúng ta về nước kết hôn đi, Quả Quả. Anh sẽ chăm sóc cho em và con thật tốt. Lục Lục anh cả đời này sẽ không để cho em cực khổ không nơi nương tựa nữa...."

Quả Quả cắn môi, khẽ nói: "Nhưng mà tôi không tin anh, phải làm thế nào bây giờ."

Tin tưởng nhau thật sự là một vấn đề rất lớn, Quả Quả không tin Lục Lục, Lục Lục thật ra cũng không tin Quả Quả. Bởi vì không tin, cho nên anh mới khoá cửa phòng, mới tìm một bảo mẫu vừa chăm sóc cho đứa bé và Quả Quả đồng thời cũng vừa trông chừng cô luôn.

Lục Lục sợ Quả Quả bỏ trốn. Trong ấn tượng của anh Quả Quả chưa bao giờ hành động giống người bình thường, cho nên trong đoạn tình cảm này, anh giống như một bệnh nhân tuyệt vọng bất chấp tất cả, một bệnh nhân đã đánh mất trái tim mình trong tình cảm.

Lục Lục bệnh hoạn, Quả Quả bệnh hoạn, người bình thường nhất ở đây là bé con, mỗi ngày bú sữa mẹ đúng giờ, uống no rồi ngủ, ngủ xong lại mở mắt ngắm nhìn thế giời. Thằng bé rất thích thế giới này, đôi mắt to đảo tới đảo lui, dường như luôn tràn ngập hứng thú với mọi thứ xung quanh.

Mặc dù Lục Lục và Quả Quả vẫn chưa có cảm giác tin tưởng đối phương, nhưng quan hệ của bọn họ đã dần có chuyển biến tốt. Hai người cùng nhau cho bé con bú sữa, cùng nhau ra sân phơi nắng. Có lần Lục Lục ôm con trai nói với Quả Quả: "Vẽ cho anh và con trai một bức đi."

Quả Quả nghe xong, thoải mái đồng ý, sau đó cầm bảng vẽ lên lập bắt đầu vẽ. Bức vẽ này Quả Quả vẽ mấy ngày rồi mà vẫn chưa hoàn thành, con mắt bên trái của Lục Lục vẫn để trống không chưa vẽ.

Lục Lục cười hỏi Quả Quả: "Sao không vẽ mắt cho anh."

Quả Quả cũng cười, trả lời: "Em ghét ánh mắt của anh."

Sau đó không ai nói gì nữa, quan hệ của bọn họ yếu ớt mỏng như cánh tằm, sau một cuộc chiến tranh lạnh, cô và anh đều học được cách kìm chế sự nóng giận, cẩn thận tránh né bất kỳ điều gì có thể phá hỏng quan hệ hiện giờ của bọn họ. Nhưng thứ cảm tình này càng cẩn thận duy trì thì nó lại càng yếu ớt.

Bức trang cha con này, Quả Quả vẽ một tuần rồi mà vẫn chưa hoàn thành. Tuy rằng trước khi đi Quả Quả đã vẽ xong đôi mắt cho Lục Lục, nhưng đó vẫn là một bức vẽ chưa hoàn thành.

Sau khi Quả Quả rời đi, Lục Lục treo bức vẽ này lên tường căn hộ ở Edinburgh. Anh đi khắp thế giới tìm Quả Quả, nhưng Quả Quả lại giống như nàng tiên cá trong truyện cổ tích, hóa thành bọt biển biến mất khỏi thế giới đáng ghét này.

Lúc Tiểu Duệ Duệ ba tuổi, cậu cầm một quyển truyện cổ tích bảo Lục Lục kể chuyện nàng tiên cá cho cậu nghe. Ngày đó Lục Lục rảnh rỗi, anh ôm Tiểu Duệ Duệ đặt lên trên đùi mình, sau đó lười nhác dựa vào ghế sa lon kể chuyện cổ tích cho con trai.

....

Ánh rạng đông chiếu rọi đám bọt biển, mà bóng dáng của nàng tiên cá lại hòa vào bong bóng dần dần bay lên.

"Cô gái đáng yêu kia đâu rồi, cô ấy đi đâu rồi!" Hoàng tử tìm kiếm nàng tiên cá khắp nơi.

Nàng tiên cá biến thành bọt biển cứ nhìn về phía hoàng tử, thõa mãn bay về phía đám mây hồng!

....

Lúc Lục Lục kể xong chuyện cổ tích, Tiểu Duệ Duệ dường như vẫn không hiểu. Cậu bèn cùng ba thảo luận về tình tiết câu chuyện cổ tích kia: "Ba ơi, nàng tiên cá thưc sự biến thành bọt biển sao?"

Lục Lục trả lời: "Trên sách viết như vậy."

Tiểu Duệ Duệ khó mà chấp nhận rằng cổ tích cũng có bi kịch, trong lòng cậu có chút bị tổn thương: "Tại sao cô ấy lại biến thành bọt biển ạ?"

"Làm sao ba biết được." Lục Lục ném cuốn truyện cổ tích sang một bên.

Tiểu Duệ Duệ đột nhiên kéo tay Lục Lục: "Ba ơi, có phải mẹ cũng biến thành bọt biển bay đi rồi không."

Lục Lục ngước mắt nhìn khuôn mặt cực kỳ giống Quả Quả của Duệ Duệ: "Làm sao ba biết được."

Có một thời gian Lục Lục thường hay nằm mơ, nhưng rất ít khi nằm mơ thấy Quả Quả. Có lúc nửa đêm tỉnh lại giữa cơn mơ, nếu như không phải trên đầu giường còn đặt một tấm hình của Tiểu Duệ Duệ thì anh đã cho rằng Quả Quả chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời anh.

Quả Quả đi đâu, anh thật sự không biết.

....

Quả Quả rời khỏi nhà vào một buổi tối mưa to tầm tã. Buổi tối hôm đó Lục Lục phải đi kí kết một hợp đồng, cho nên người phụ nữ SriLanka kia ở lại căn hộ chăm sóc Quả Quả và bé con. Sau đó trên đường về Lục Lục nhận được điện thoại của người phụ nữ SriLanka, nói rằng Quả Quả nổi điên sau đó mất tích.

Lúc ấy Lục Lục biết tâm trạng Quả Quả đôi khi xấu đôi khi tốt, nhưng anh không ngờ rằng cô sẽ nổi điên.

Lục Lục về đến nhà, thư phòng của anh bừa bộn, máy vi tính bị đập nát nằm trên mặt đất, giá sách bị xô đổ, hồ sơ của anh nằm tán loạn trên mặt đất, còn có màu vẽ và tranh của Quả Quả, tất cả đều bị xé nát, bể tan tành.

Sau đó Lục Lục bắt đầu ban ngày tìm vợ, buổi tối chăm sóc con trai. Lúc Lục Lục cho con trai uống sữa, nhìn con dùng sức mút thỏa thích bình sữa, hốc mắt anh luôn bất giác ẩm ướt.

Sau khi Quả Quả rời đi, không biết Tiểu Duệ Duệ chưa thể dứt sữa hay là có cảm ứng mà tối nào cũng khóc mấy lần. Khi ấy chỉ có Lục Lục ôm thằng bé vào trong lòng thằng bé mới chịu ngủ.

Có lúc Lục Lục cứ ôm con thâu đêm như vậy, tờ mờ sáng hôm sau lại tựa vào đầu giường tỉnh lại. Mở mắt ra nhìn con trai trong ngực, trong lòng anh cũng chất chứa rất nhiều oán giận, trong đó nhiều nhất là: "Không phải con khóc giỏi lắm sao, vậy sao lúc mẹ con đi con không khóc to lên, khóc cho mẹ con ở lại...."

Sau đó Tiểu Duệ Duệ khóc thật, khóc đến mức Lục Lục cũng kích động muốn khóc theo. Anh quay mặt sang nhìn phía ngoài cửa sổ, cái cô nàng nhẫn tâm kia.

Lúc ấy Lục Lục không thể nào hiểu nổi Quả Quả, anh cho rằng dù Quả Quả hận anh đến mức nào thì cũng không nên lại con trai rồi đi chứ. Nhưng đến khi anh gặp lại Tần Dư Kiều, sau đó tận mắt nhìn thấy cô phát bệnh, anh mới biết rằng có một số việc anh còn chưa hoàn thành.

1 phút 60 giây, 1 giờ 60 phút, 1 ngày 24 giờ, 1 năm 365 ngày, thời gian luôn trôi qua vội vã vào những phút giây tươi đẹp nhất, nhưng khoảng thời gian chờ đợi lại luôn trôi qua chậm chạp.

Cho nên Lục Cảnh Diệu cảm thấy mình vẫn còn khá may mắn, bởi vì anh đã đợi được rồi.

....

Sau khi Tần Dư Kiều và Lục Cảnh Diệu tổ chức hôn lễ ở thành phố S, bọn họ còn phải tổ chức một buổi hôn lễ ở thành phố G nữa.

Khi Tần Dư Kiều lấy thân phận con dâu chính thức xuống ăn cơm với mọi người ở nhà họ Lục, Trương Kỳ liền cười nói: "Năm đó tôi cứ nghĩ rằng quà cưới ba cho tôi đã là nhiều lắm rồi, kết quả so với Kiều Kiều thì...."

Tối hôm qua Lục Cảnh Diệu nằm một mình rất khó ngủ, sắc mặt có chút không tốt, vừa khéo lúc này lại có người giẫm phải mìn. Anh lạnh lùng lườm Trương Kỳ một cái, khóe miệng Trương Kỳ hơi giật giật.

Chào mới vừa mới nấu xong còn hơi nóng, Tần Dư Kiều nhắc nhở Lục Hi Duệ ngồi bên ăn chậm một chút, nhưng Lục Hi Duệ đang vội vàng đi học liền ra sức thổi phù phù vào bát, buồn rầu nói: "Con cũng muốn xin thầy nghỉ vài ngày."

"Con xin nghỉ làm gì?"

Lục Cảnh Diệu lập tức nói, muốn mượn cơ hội này nói mấy câu với Kiều Kiều. Anh quay đầu nhìn Tần Dư Kiều, cô đối xử với ai cũng hào phóng ấm áp, chỉ riêng đối với anh lại lạnh nhạt giống như khối băng vậy.

"Nghỉ kết hôn ạ." Lục Hi Duệ ngẩng đầu nói với Tần Dư Kiều, "Mẹ và ba kết hôn, con có thể xin thầy nghỉ vài hôm không."

Tần Dư Kiều xoa đầu con trai một cái, mỉm cười.

Lục Cảnh Diệu cũng cười: "Vậy thì nghỉ đi, ba xin cho con." Khi anh nhìn về phía Tần Dư Kiều, nụ cười trên mặt Kiều Kiều lại biến mất.

Lúc Tần Dư Kiều quay về thành phố G tổ chức hôn lễ đã là hai tuần lễ sau khi kết thúc hôn lễ ở thành phố S rồi. Thật ra Bạch Thiên Du rất bận, nhưng bà nghĩ tới nghĩ lui vẫn không muốn để Hạ Vân tổ chức hôn lễ cho con gái mình, cho nên bà đã bay về thành phố G từ hai ngày trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.